Kẻ Xấu Xa Văn Nhã


Edit: Frenalis
Tết Âm Lịch năm nay rơi vào giữa tháng hai dương lịch, hiện tại chỉ còn gần một tháng nữa là đến Tết.

Không khí Tết đã rộn ràng trên khắp các con phố.
Mẹ Phương không ở trong căn hộ của Chu Lạc Sâm đã nhắc tới trước đó, mà ở trong căn hộ Phương Y đã thuê.

Tuy nhiên, Phương Y không ở cùng mẹ được nhiều ngày, phần lớn thời gian cô đều ở bên Chu Lạc Sâm.
Mẹ Phương biết thời đại hiện giờ nam nữ yêu nhau sẽ không hoàn toàn thuần khiết, bà cũng không phải là người quá mức cổ hủ, nên cũng không nói gì.
Về phần Phương Y, mỗi lần ngủ lại nhà Chu Lạc Sâm, thấy đồ đạc của mình ngày càng nhiều trong phòng ngủ của anh, cô mơ hồ sinh ra một loại ảo giác đã kết hôn cùng anh chung sống.
Hôm nay như thường lệ cô tỉnh dậy trong phòng ngủ của anh, bên cạnh đã không còn ai.
Phương Y ra khỏi giường, mặc áo ngủ vào phòng tắm tìm kiếm, quả nhiên thấy anh đang cạo râu.
Vài ngày nữa anh sẽ đến thành phố Dĩnh để tham dự phiên tòa cuối cùng trong vụ tranh chấp hợp đồng giữa Nguyệt Lân Thế Giai và Nguồn Năng Lượng Trí Hành.
Trong suốt thời gian anh đối đầu với ba mình, Phương Y không thấy bất kỳ liên hệ nào giữa ba Chu và anh.

Nếu không phải đã biết trước, cô khó có thể tưởng tượng bị cáo mà anh phải đối mặt lần này chính là công ty của gia đình mình.
Anh che giấu rất kỹ, không ai có thể nhìn ra manh mối nào từ anh, ngay cả giới truyền thông cũng không đoán được mối quan hệ này, bởi vì anh bảo vệ đời tư rất tốt.
“Đang nhìn gì vậy?” Chu Lạc Sâm vừa lau mặt vừa hỏi cô sau khi cạo râu xong.
Phương Y giật mình hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì, anh mau đi đi.”
Chu Lạc Sâm buông khăn, ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua giơ tay xoa đầu cô: “Rửa mặt đi, nên đi làm rồi.”
Hôm nay là thứ Hai, ngày làm việc đầu tiên trong tuần, sau hai ngày cuối tuần ở nhà, Phương Y cảm thấy hơi lười biếng, nhất là khi thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô không muốn ra ngoài chút nào.

Nhưng nghĩ đến tuyết rơi đêm qua, bên ngoài giờ chắc là một màu trắng xóa, cô lại thấy hứng thú.
Sau khi rửa mặt nhanh chóng, Phương Y chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Khi ra khỏi phòng, cô thấy Chu Lạc Sâm hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề khác hẳn mọi ngày, trông anh sang trọng hơn hẳn.
Sau khi mặc xong áo vest, Chu Lạc Sâm thản nhiên thắt cà vạt, Phương Y nhìn anh ngẩn ngơ, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn giúp anh thắt cà vạt à?”
Mắt Phương Y sáng lên, hào hứng bước tới: “Được không?”
“Có gì mà không được.” Chu Lạc Sâm buông chiếc cà vạt đang thắt dở, ra hiệu cho cô lại gần.
Phương Y xoa xoa tay, cẩn thận cầm chiếc cà vạt sang trọng, nghiêm túc giúp anh thắt thành một cái kết.
“Cảm ơn.” Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn cô, nhu hoà nói.
Phương Y cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ mà.

Nhưng hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề như vậy để làm gì, có buổi tiệc nào phải tham gia à? Không phải đã nói Tết sẽ đi dự đám cưới sao, sao hôm nay lại...”
“Không có gì.” Chu Lạc Sâm phủ nhận, không giải thích gì thêm, cầm cặp tài liệu nói: “Gần đến giờ rồi, em chuẩn bị xong thì xuống ăn sáng đi.”
Phương Y không thể hỏi thêm gì từ anh.

Cô thay quần áo trong sự nghi hoặc, trang điểm nhẹ nhàng rồi xuống nhà ăn sáng cùng anh.
Sau khi ăn sáng xong, hai người lái xe đến văn phòng.

Tuyết bắt đầu rơi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa ngừng, thậm chí còn có dấu hiệu rơi dày hơn.

Trên đường có rất nhiều xe, mặt đường trơn trượt nguy hiểm, không ai dám lái nhanh, dẫn tới việc họ đến văn phòng muộn hơn giờ làm việc.
Chu Lạc Sâm không quan tâm lắm, anh là lãnh đạo, dù không đến cũng không ai nói gì.

Nhưng Phương Y chỉ là thư ký, nếu đi muộn sẽ bị trừ lương.
Hơi bực mình vì tắc đường, Phương Y vừa kéo chặt áo khoác vừa đi về phía toà cao ốc.

Bên ngoài quá lạnh, cô bị lạnh đến mức run lên bần bật, không còn tâm trạng nào mà ngắm tuyết nữa.
Chu Lạc Sâm đỗ xe, đi vào thang máy, cũng không gặp cô.

Nhưng ở cửa văn phòng, anh lại gặp cô đang giải thích lý do đi muộn với Ôn Na.
Đi ngang qua hai người, cả hai đều cúi đầu lễ phép chào anh.

Chu Lạc Sâm gật đầu khách khí nói với Ôn Na: “Hôm nay Phương Y đi muộn không cần ghi vào sổ, hôm nay tuyết rơi dày đường khó đi, tôi lái xe đến cũng hơi chậm.” Nói xong, anh quay người bỏ đi, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Na.
“Luật sư Chu nói vậy là có ý gì?” Ôn Na ngạc nhiên nhìn Phương Y, “Hai người...!đến cùng nhau à?”
Phương Y không trả lời, chỉ nói: “Vậy tôi đi làm trước đây, chị Ôn Na.” Nói xong, cô cũng bỏ đi.
Ôn Na thân thiết với Lâm Tư, trước đây cô ta đã nghe Lâm Tư kể một chút về chuyện của Phương Y và Chu Lạc Sâm, nên cô ta cũng không quá ngạc nhiên.
Người kinh ngạc nhất là Trần Quân Du, anh ta được Ôn Na kể lại chuyện này.

Làm việc cùng Phương Y mỗi ngày, Trần Quân Du luôn nghĩ cô và Hình Tứ là một đôi, không ngờ người ôm được mỹ nhân về lại là Chu Lạc Sâm.

Nghĩ đến vị Phó tiểu thư thường xuyên đến văn phòng trước đây, còn có Lâm Tư cùng với Giang Nhậm Hứa và những người khác, trong lòng Trần Quân Du cảm khái ngàn vạn lần.
“Phương Y.” Trần Quân Du không kìm được sự tò mò, tiến đến gần Phương Y bắt chuyện với cô.
Chu Lạc Sâm đã từng nói với Phương Y về việc này, anh sẽ sớm tìm cơ hội công khai mối quan hệ của họ.

Cho nên cô cũng không ngạc nhiên trước những gì anh nói với Ôn Na.
Nhưng không ngạc nhiên không có nghĩa là cô muốn chia sẻ chuyện riêng tư của mình với người khác.
Đối với sự quan tâm của Trần Quân Du, Phương Y chỉ hơi hơi mỉm cười: “Trợ lý Trần có việc gì không? Xin đợi một chút, tôi đi đưa tài liệu cho luật sư Hình.” Nói xong, cô bình tĩnh đứng dậy rời đi, gõ cửa phòng làm việc của Hình Tứ.
Trần Quân Du thất vọng dựa lưng vào ghế sờ sờ cái mũi, thở dài.
Hà Tình luôn chú ý đến tình hình bên này, cô ấy lặng lẽ mở ứng dụng nhắn tin và gửi tin nhắn cho người có nickname là “Chu“.
Những tin nhắn này không phải do cô ấy chủ động gửi, mà là Chu Lạc Sâm đang hỏi cô ấy.

Hà Tình là một phụ nữ đã kết hôn, làm việc lâu năm tại văn phòng và có tính cách điềm đạm, vì thế cô là người thích hợp nhất để hỏi về một số vấn đề.
Chu Lạc Sâm ngồi trong văn phòng, đọc tin nhắn của Hà Tình, xác nhận mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần, mới bắt đầu công việc hôm nay.
Trong văn phòng của Hình Tứ, Phương Y đang đứng nghe anh giải thích cách viết một tài liệu.

Cô lắng nghe rất chăm chú, hơi cúi người về phía tờ giấy anh đang viết, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt tập trung.
Hình Tứ vừa nói chuyện vừa dùng khóe mắt quan sát cô.

Cô thắt một chiếc khăn lụa mỏng quanh cổ, nhưng do động tác cúi người, khăn hơi tuột xuống để lộ vết hôn mờ ám, khiến tâm tình anh ta lập tức chùng xuống.
Anh ta đột ngột im lặng, nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà không nói một lời.
Phương Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gọi anh ta: “Luật sư Hình?”
Hình Tứ nghe vậy khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi hỏi cô: “Em và luật sư Chu đã tiến triển đến mức nào rồi?”
“...” Đây là có chuyện gì vậy, cuộc nói chuyện đang về hình pháp bỗng nhiên chuyển sang vấn đề tình cảm cá nhân?
Phương Y cau mày không nói, biểu cảm của cô đã nói lên tất cả.

Anh ta nắm chặt cây bút, vội vàng giải thích: “Chỉ là hỏi vu vơ thôi, em không muốn trả lời cũng không sao.

Gần đây văn phòng có một số tin đồn nhảm nhí, tôi không muốn em bị ảnh hưởng đến công việc.”
Phương Y không trả lời ngay, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tôi và luật sư Chu rất tốt, chúng tôi sẽ sớm công khai mối quan hệ, sau này còn sẽ kết hôn và sinh con.

Cảm ơn luật sư Hình đã quan tâm, tôi sẽ phân biệt rõ việc công và việc riêng, không để ảnh hưởng đến công việc.”
Lời nói có chút tàn nhẫn.

Khóe miệng Hình Tứ nhếch lên, biểu cảm trông rất đau khổ.

Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đánh dấu những chỗ cần sửa trên tài liệu và đưa cho Phương Y, phất phất tay.
Phương Y cung kính cúi đầu chào tạm biệt, rời khỏi phòng làm việc của anh ta mà không quay đầu lại.

Ngay khi cô vừa ra ngoài, cửa vừa đóng lại, liền nghe thấy có tiếng gì đó rơi xuống đất trong văn phòng anh ta.
Nghe âm thanh đó, có vẻ như là một cuốn sách dày hoặc một tập tài liệu.
Phương Y ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng kín, lắc lắc đầu rồi trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục sửa chữa tài liệu.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến buổi trưa.

Hôm nay tuyết rơi dày, hầu hết các đồng nghiệp đều không đi ra ngoài ăn trưa, mọi người đang thảo luận xem có nên cùng nhau ăn trưa hay không.
Phương Y cũng tham gia vào cuộc thảo luận, cô đứng dựa vào vách ngăn bàn làm việc của mình, cười nói với mọi người.
Không lâu sau, Chu Lạc Sâm bước ra khỏi phòng làm việc, anh chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, thắt lưng sang trọng quanh eo thể hiện giá trị xa xỉ của nó.
“Sao náo nhiệt vậy, mọi người đang nói gì?” Anh đi đến bên cạnh Doãn Triết Ngạn, như vô tình hỏi.
Doãn Triết Ngạn nói: “Thời tiết xấu, đường khó đi, mọi người muốn đi ăn trưa cùng nhau.”
Chu Lạc Sâm gật đầu: “Vậy để tôi làm chủ, mời mọi người ăn trưa.”
Nghe thấy có người mời, mọi người lập tức hoan hô đồng ý.

Chu Lạc Sâm lịch sự nói: “Mọi người muốn đi đâu cũng được, thảo luận xong thì báo cho Hà Tình để đặt chỗ, đến lúc đi thì gọi tôi.”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Các đồng nghiệp đồng loạt gật đầu, Chu Lạc Sâm lúc này mới thong thả quay trở lại phòng làm việc của mình.

Cửa vừa đóng lại, mọi người bắt đầu nhiệt tình thảo luận về việc đi đâu để “chặt chém” luật sư Chu một bữa.
Cuối cùng, mọi người quyết định đến một nhà hàng sang trọng gần văn phòng, nơi có đồ ăn ngon, phục vụ nhanh và không gian đẹp, là lựa chọn tốt nhất.
Phương Y thu dọn đồ đạc, định đi nhờ xe Hà Tình, nhưng Chu Lạc Sâm đúng lúc bước ra, đi thẳng đến bên cô, nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Lúc này mọi người đều đang chuẩn bị rời đi, hầu như tất cả đều tập trung ở sảnh làm việc, cho nên hành động của anh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Các đồng nghiệp nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Không gian rộng lớn trở nên im lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hình Tứ mở cửa văn phòng chứng kiến cảnh tượng này, mặt không biểu cảm nhìn Chu Lạc Sâm nắm tay Phương Y, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Mọi người định cùng nhau ăn trưa à?”
Doãn Triết Ngạn là thư ký của Chu Lạc Sâm, anh ta cũng biết một chút về chuyện của Chu Lạc Sâm và Phương Y, nên hiện tại muốn giúp sếp của mình tìm bậc thang: “Đúng vậy, luật sư Hình có đi không?”
Hình Tứ lạnh nhạt nói: “Tôi không đi, bữa cơm này tôi e là không nuốt trôi.” Nói xong, anh ta rời đi trước, khiến những người ở lại cảm thấy không được tự nhiên.
Chu Lạc Sâm ngoái đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: “Luật sư Nghiêm đã ở nhà hàng đợi rồi, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.

Mọi người đừng đứng đây ngây người nữa, chưa thấy ai yêu đương bao giờ sao?” Câu cuối cùng anh nói với giọng đùa cợt, khóe miệng cũng cong lên rất thân thiện, nhưng câu nói đó không hề giống một lời nói đùa.
Chuyện này...!Tin tức này cũng quá sốc đi!
Ý của luật sư Chu chẳng lẽ là nói, bông hoa cao lãnh khó hái nhất của văn phòng luật Tễ An, cũng là người tình trong mộng của mọi người, anh ấy sắp thoát kiếp độc thân sao? Tin tức này thực sự khiến người ta bị sốc, đến cả tâm trạng ăn trưa cũng không còn.
Nhìn thấy nhiều người, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ có vẻ mặt buồn bã, Phương Y có thể đoán trước công việc hàng ngày của cô sau này sẽ không được suôn sẻ.

Nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả, dù tốt hay xấu, cô sẽ đối mặt với nó.
“Chúng tôi đi trước đây.” Những người khác không đi, Chu Lạc Sâm cũng sẽ không đợi họ.

Anh bước ra ngoài trước, dẫn theo Phương Y để lại mọi người nhìn nhau.
“Haiz.”
Không biết ai thở dài trước, rồi những tiếng thở dài khác vang lên liên tiếp.

Trong số đó, tuy rằng đồng nghiệp nữ chiếm đa số, nhưng cũng không thiếu những đồng nghiệp nam tiếc nuối vì mất đi một người đẹp để theo đuổi.
Mọi người mang theo tâm trạng nặng nề bước ra khỏi văn phòng, đi bộ đến nhà hàng gần đó.
Khi đến nơi, Nghiêm Túc đã đợi họ ở dưới tầng trệt.
“Mọi người đến muộn quá, đi thôi, lên lầu.” Nghiêm Túc dẫn mọi người đi lên.

Anh ta là một lãnh đạo thân thiện, luôn hòa đồng với cấp dưới, nên có một số câu hỏi mà mọi người không dám hỏi các lãnh đạo khác, họ đều sẽ hỏi anh ta.
“Luật sư Nghiêm, cho hỏi một chút, luật sư Chu và Phương Y bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy?” Một đồng nghiệp hỏi nhỏ Nghiêm Túc, nhưng dù giọng nói rất nhỏ, câu hỏi vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì đây là câu hỏi mà ai cũng quan tâm.
Nghiêm Túc tỏ ra rất bình tĩnh, rõ ràng là anh ta đã biết từ trước.

Anh ta dựa theo kịch bản mà Chu Lạc Sâm đã soạn sẵn: “Chắc là từ chuyến đi Lệ Xuyên, anh hùng cứu mỹ nhân, hai người nảy sinh tình cảm cũng là lẽ thường tình.”
Nghe Nghiêm Túc nói vậy, các cô gái đều tiếc nuối vì sao người gặp nạn lúc đó không phải là mình, hoàn toàn quên mất lúc đó họ đã sợ hãi đến mức nào.
“Được rồi, hoa đã có chủ, mọi người đừng buồn quá.

Không phải còn có tôi và Hình Tứ sao?” Nghiêm Túc cười nói, “Tôi nhất định sẽ giữ vững chức vụ trưởng đoàn độc thân, mọi người đừng áp lực nữa, lên lầu thôi.”
Nghe Nghiêm Túc nói đùa như vậy, mọi người lấy lại tinh thần, náo nhiệt đi lên lầu hai.
Ở góc cua trên lầu hai, sau khi Chu Lạc Sâm quan sát thấy cảnh này, liền bước về phía gian phòng, thầm nghĩ, tìm Nghiêm Túc làm việc quả nhiên không sai.
Nếu đã công khai mối quan hệ, thì lần này Phương Y và Chu Lạc Sâm có thể ngồi cùng nhau nói chuyện thân mật.

Sự thay đổi này khiến Phương Y cảm thấy hơi lạ lẫm, cô vẫn theo bản năng tránh ánh mắt của người khác.
“Không quen à?” Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng hỏi cô, nhấp một ngụm trà.
Phương Y dở khóc dở cười gật đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình như làm ra vẻ, nên sau khi đáp lại anh liền vùi mặt vào bát, không dám nhìn anh.

Chu Lạc Sâm cười như không cười nhìn cô, gắp thức ăn vào bát cho cô, để cô không phải ngẩng mặt lên nữa.
Cứ như vậy, mối quan hệ vốn tưởng chừng sẽ rất khó công khai lại được công khai một cách suôn sẻ và bình tĩnh, cũng coi như giải quyết được một mối lo trong lòng.
Không cần phải lén lút nữa, mọi việc trở nên thuận tiện hơn rất nhiều, kể cả việc đi làm và tan sở, họ không cần phải cẩn thận tránh ánh mắt của các đồng nghiệp khác, họ có thể nắm tay nhau, hẹn hò một cách công khai.
Sự tự do này, vốn là điều mà các cặp đôi bình thường dễ dàng có được, nhưng đối với Phương Y lại rất khó khăn.

Có thể kiên trì đến bước này, cô cũng coi như tạm thời mãn nguyện, có thể nghỉ ngơi một chút.
Nói đến nghỉ ngơi, kỳ nghỉ Tết sắp đến chính là một cơ hội rất tốt.

Phương Y định sẽ cùng Chu Lạc Sâm nghỉ ngơi thật tốt trong dịp Tết, nhưng Chu Lạc Sâm lại có một số việc khó giải quyết.
“Tết anh phải về thành phố Dĩnh, không thể ở bên cạnh em.” Anh nói với Phương Y, “Em và bác gái có thể đi du lịch, không cần đi quá xa, chỉ cần ở gần đây thôi, dùng thẻ của anh.” Anh đưa thẻ ngân hàng cho Phương Y, nhưng cô từ chối.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
“Thời tiết quá lạnh, em không muốn đi đâu cả.

Mẹ em cũng chưa quen với thành phố Cảng, em sẽ đưa bà đi dạo quanh thành phố.” Phương Y trả lời.
Chu Lạc Sâm không đùn đẩy nữa, anh gật đầu và cất thẻ ngân hàng trở lại, tay kéo vali hành lý, nói: “Vậy năm sau gặp.”
Phương Y mất mát nhìn anh: “Toàn bộ ngày tết anh đều không quay lại sao?” Cô đã định sẽ đón giao thừa cùng anh, nhưng nghĩ lại thì nhà anh ở Dĩnh, ba và mẹ kế của anh đều ở đó, anh trở về cũng là điều đương nhiên.
Phương Y không biết rõ tình hình gia đình của Chu Lạc Sâm, cũng không biết chủ tịch Chu có bị tạm giam hình sự hay không.

Dù sao thì, anh phải về là điều nên làm, cô cũng không thể giữ anh lại.
Chu Lạc Sâm cúi xuống hôn lên má cô, vỗ vai cô an ủi, rồi bước ra khỏi cửa.
Phương Y đi theo anh ra ngoài, tiễn anh lên xe, lưu luyến không rời tạm biệt anh.
Chu Lạc Sâm dựa vào lưng ghế xe, nhìn biểu cảm đáng thương vô cùng của Phương Y, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cố gắng thu xếp thời gian để trở về, ngoan nào, em cứ làm mặt như vậy thì anh làm sao mà đi được.”
Nghe anh nói sẽ cố gắng thu xếp thời gian trở về, Phương Y liền vui vẻ, cô liên tục gật đầu nói: “Vậy anh đừng quên nhé.”
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, sau khi tạm biệt cô, anh nhanh chóng lái xe rời đi, nếu không anh thực sự không thể đi được, bởi vì anh cũng rất không nỡ.
Nhìn chiếc xe màu đen biến mất trên đường, Phương Y thở dài rồi trở lại trên lầu, thu dọn đồ đạc của mình, quay về căn hộ thuê để ở cùng mẹ.
*******
Chu Lạc Sâm đi rồi, mãi đến năm sau cũng không trở về.

Đêm giao thừa anh có gọi điện cho Phương Y, nhưng chỉ nói được vài phút thì cúp máy.

Bên kia nghe có vẻ rất ồn ào, tiếng pháo hoa và tiếng nói chuyện làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, không nghe rõ đã nói gì.
Tâm trạng mất mát không vì ngày Tết mà khá hơn, Phương Y vẫn luôn lo lắng cho đến khi đi làm trở lại sau Tết.
Cô luôn cảm thấy bất an, như thể bên phía Chu Lạc Sâm sẽ có vấn đề, mà thực tế đã không phụ lòng linh cảm của cô.

Ngày hôm sau khi đi làm trở lại, trên báo chí đã đăng một tiêu đề gây sốt, cái tên trên đó quá quen thuộc, không ai khác chính là Chu Lạc Sâm.
Phương Y lo lắng đọc hết tin tức, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là không phải tin xấu gì, chỉ là mối quan hệ giữa Chu Lạc Sâm và chủ tịch Chu bị phơi bày.

Mặc dù vụ kiện giữa Nguyệt Lân Thế Giai và công ty của gia đình đã có phán quyết, nhưng mọi người vẫn đang bàn tán về chuyện này, còn liệt kê một số vụ kiện kinh điển mà anh đã giúp bị cáo trước đây, nói rằng anh là “lãng tử hồi đầu”, đã thay đổi.
Phương Y vừa cười vừa khóc buông tờ báo xuống, còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy một đôi tay trắng nõn sạch sẽ lắc lư trước mặt mình, khiến cô giật mình.
“Hửm?” Phương Y nhìn theo bàn tay đó, hóa ra là Chu Lạc Sâm, người mà cô đã xa cách nhiều ngày.
Chu Lạc Sâm vẫn đẹp trai như trước, mặc vest giày da không hề phô trương, ngữ điệu trầm thấp nói: “Anh đã không thực hiện được lời hứa trước đó, em có giận không?”
Phương Y nhìn xung quanh, mọi người dường như đều đang bận rộn với công việc của mình, nhưng thực tế lại đều đang chú ý đến hai người họ.
Phương Y không muốn nói chuyện riêng tư ở văn phòng, nên chỉ nói: “Không sao, anh mau đi làm việc của anh đi.”
Chu Lạc Sâm đương nhiên hiểu không thích hợp nói chuyện ở đây, nên anh dứt khoác đi vào phòng làm việc của mình.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Không lâu sau, Phương Y nhận được tin nhắn từ anh, nội dung là nhắc nhở cô nhớ buổi chiều đi dự đám cưới cùng anh.
Dự đám cưới...!Trước Tết anh đã từng đề cập đến chuyện này, chỉ nói là đám cưới của một người bạn, không nói rõ là ai.
Phương Y nghĩ, Chu Lạc Sâm đã mua cho cô cả tủ quần áo, cô mặc không hết, chắc chắn trong đó có bộ đồ phù hợp để đi dự đám cưới.
Trong lòng đã có tính toán nên không quá lo lắng, vì cô không nghĩ đó là chuyện gì lớn.

Nhưng khi Chu Lạc Sâm nắm tay cô bước vào khách sạn tổ chức đám cưới, cô mới biết mình đã sai lầm.
Cô dâu chú rể hôm nay là Đặng Nhã Thuần, một doanh nhân tài chính ngân hàng nổi tiếng vừa trở về từ Wall Street, và Phong Nhứ, một nữ nghệ sĩ cello.
Trong hai người này, tạm thời không nói đến cô dâu, chỉ nói về chú rể, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.
Tóm lại, để miêu tả đơn giản nhất, Đặng Nhã Thuần rất...!rất giàu có.
Nhìn thấy cảnh tượng và cách bài trí của đám cưới, Phương Y thật sự choáng ngợp.

Cô nhìn xung quanh với biểu cảm mờ mịt, cẩn thận theo Chu Lạc Sâm đi về phía trước.

Họ lướt qua rất nhiều người, đi đến hàng ghế đầu tiên, ngồi xuống hai chiếc ghế có ghi tên của họ.
Trên Weibo từng có những hình ảnh về đám cưới xa hoa của giới thượng lưu, nhưng đối với Phương Y, những hình ảnh đó không là gì so với hiện tại...!Thật khó diễn tả thành lời.
“Hồi hộp à?” Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, trông anh rất bình tĩnh, dường như đã quen với tất cả những thứ xung quanh.
Phương Y nhìn những người ngồi cùng bàn, có một người đàn ông trông rất quen mắt, cô nhớ ra đó là tác giả tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng mà bạn cùng phòng thời đại học rất thích.

Ngoại trừ anh ta, cô không quen biết những người khác, cũng không dám nhìn lung tung.
“Cũng bình thường.” Phương Y cầm ly rượu, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
“Em thấy hôn lễ của họ thế nào?” Chu Lạc Sâm thản nhiên trò chuyện với cô.
Phương Y thành thật nói: “Quá ảo diệu.”
“Em có thích không?” Anh hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, dường như không quan tâm đến câu trả lời, nhưng những người quen thuộc với anh đều có thể thấy sự mong chờ trong mắt anh.
“Không có cô gái nào không thích đâu.” Phương Y muốn chống cằm, nhưng không biết có phù hợp với hoàn cảnh này không, nên cô chỉ có thể dè dặt bưng ly rượu lên, hạ giọng nói: “Đây hẳn là giấc mơ của tất cả phụ nữ.”
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế nhìn cô nói: “Giấc mơ của mọi phụ nữ sao? Vậy thì thật đáng tiếc, là một người bình thường, anh e là không thể cho em một hôn lễ hoành tráng như vậy.”
Lời này có vẻ khiêm tốn, nhưng cũng không sai.

Khác nghề như cách núi, so với những người đứng đầu giới tài chính ngân hàng, thu nhập của luật sư dù có là top đầu cũng chỉ là một phần nhỏ.

Bỏ ra nhiều tiền như vậy để tổ chức một hôn lễ, đối với “người thường” quả thực là quá lãng phí.
Phương Y liếc nhìn Chu Lạc Sâm, khóe miệng dịu dàng cong lên: “Không sao đâu...!Mặc dù không có cô gái nào không thích hôn lễ như vậy, nhưng mọi người đều biết, trên đời này không có mấy người phụ nữ có được vinh dự này, nên em sẽ không tiếc nuối.” Cô lặng lẽ tiến lại gần anh, thấp giọng nhu hoà nói: “Anh đã rất tốt rồi, đối với em, anh là người tốt nhất trên thế giới, không ai sánh bằng, kể cả...!Đặng tổng.”
Chu Lạc Sâm mím môi, vẻ mặt luôn lạnh lùng kiêu ngạo của anh dịu xuống, anh từ từ nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
- ------------------o------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui