Edit: Frenalis
Cục Dân Chính là một nơi kỳ diệu, có người đến đây kết hôn, cũng có người đến đây ly hôn.
Phương Y và Chu Lạc Sâm đúng lúc gặp một cặp đôi đang cãi nhau ầm ĩ để ly hôn ngay tại sảnh lớn.
Nhân viên công tác muốn can ngăn nhưng không có tác dụng.
Phương Y nhìn họ, cảm thấy hôm nay thật không may mắn.
Cô nhìn Chu Lạc Sâm, định nói ra ý kiến của mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã nhanh chóng kéo cô vòng qua đám đông, nói vài câu với một người, rồi có người ra đón.
“Luật sư Chu đến rồi.” Một người đàn ông mặc vest bước tới cười nói, “Bên này có người đang cãi nhau, hai người đi lối này.” Nói xong, anh ta dẫn họ đi.
Phương Y lúc này mới hiểu ra, Chu Lạc Sâm đã sắp xếp từ trước.
Anh chàng này, ngay cả đăng ký kết hôn cũng phải đi cửa sau...
Theo sự sắp xếp của Chu Lạc Sâm, họ được đưa đến phòng chụp ảnh kế bên.
Phương Y lo lắng nắm tay Chu Lạc Sâm, hỏi: “Anh suy nghĩ kỹ chưa? Kết hôn rồi muốn ly hôn rất khó đấy.”
Chu Lạc Sâm mắt nhìn phía trước, giọng nói bình tĩnh: “Câu này anh mới phải hỏi em.”
“Thích...” Phương Y lẩm bẩm, định đi theo Chu Lạc Sâm vào phòng chụp ảnh, nhưng anh đột nhiên dừng lại nói với cô: “Em vào trước đi.”
Phương Y không nghi ngờ gì, bước qua anh đi vào, nhưng cô thấy bên trong tối om không nhìn thấy gì, chứ đừng nói đến chụp ảnh.
Cô quay lại định hỏi Chu Lạc Sâm chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lúc đó, căn phòng bỗng nhiên sáng bừng lên.
Những dải đèn được sắp xếp thành hình trái tim lớn, bên trong là đầy hoa tươi, các thiết bị trong phòng đều được thiết lập sẵn.
Nhân viên công tác phía sau vỗ tay một cái, khiến Phương Y không kịp phản ứng...
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ mỗi cặp đôi đến đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính đều được đối đãi như thế này sao?
Rõ ràng là không phải, tất cả đều do Chu Lạc Sâm sắp xếp.
“Hơi sơ sài.” Chu Lạc Sâm cau mày nhìn quanh phòng, “Vào đi.” Anh đẩy Phương Y đang định ra ngoài vào trong, rồi đóng cửa lại.
“Nhẫn đâu.” Anh đưa tay về phía Phương Y.
Phương Y ngơ ngác đưa chiếc hộp cho anh.
Anh mở hộp lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống giơ nhẫn về phía cô: “Cầu hôn, em sẽ không từ chối chứ, có nhiều người đang xem đấy.”
Phương Y vừa mới đồng ý ở bên ngoài, lúc đó cô không nghĩ đến việc cầu hôn lãng mạn, bây giờ đây là...!bất ngờ ngoài mong đợi.
“Sao anh lại...” Phương Y lúng túng nhìn nhân viên công tác đang mỉm cười, vội vàng muốn đỡ Chu Lạc Sâm dậy, nhưng anh giữ chặt tay trái cô, đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô, rồi mới đứng lên.
Lúc anh đứng lên, cô lại phải ngước nhìn anh.
Góc độ này mới là điều cô quen thuộc, lúc nãy có chút hoảng loạn quá.
“Sao lại còn màn này nữa.” Phương Y gượng gạo nói, “Bị mọi người nhìn ngại quá.”
Chu Lạc Sâm nghiêng đầu hỏi cô: “Không vui sao?”
“...!Vui chứ, rất vui là đằng khác.”
“Vậy thì tốt, chụp ảnh thôi.” Anh tiến lên nói chuyện với nhân viên công tác, bắt tay vài người, có vẻ rất quen thuộc, chắc là đang cảm ơn họ đã cho mượn địa điểm.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Phương Y không nhận ra khóe miệng mình đang cong lên.
Cô vốn nghĩ một người như Chu Lạc Sâm sẽ không bao giờ cầu hôn bất kỳ cô gái nào.
Với tính cách của anh, có lẽ sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Không ngờ hôm nay, cô lại may mắn được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Phương Y chậm rãi bước vào vòng tròn hình trái tim, lấy điện thoại ra chụp lại nơi này.
Đúng lúc cô đang chụp ảnh, phía trước vang lên tiếng màn trập.
Cô ngẩng lên nhìn, thấy Chu Lạc Sâm đang dùng điện thoại chụp lại cảnh cô chụp ảnh.
Phương Y sờ mặt, ngượng ngùng cất điện thoại đi, nắm tay anh, không kìm được dụi vào ngực anh.
Nhân viên chụp ảnh thấy vậy, cười nói: “Thôi được rồi, về nhà rồi tình tứ tiếp, chụp ảnh trước đi, ngồi xuống kia đi.”
Phương Y ho một tiếng, kéo giãn khoảng cách với Chu Lạc Sâm.
Hai người cùng bước vào phông nền màu đỏ, ngồi nghiêm chỉnh dựa vào nhau.
Nhân viên chụp ảnh nhìn một lúc rồi nói: “Hai người dựa sát vào nhau một chút, biểu cảm tự nhiên hơn chút nữa.
Giấy đăng ký kết hôn dùng cả đời đấy, chụp không đẹp thì tiếc lắm.”
Phương Y theo bản năng dựa sát vào Chu Lạc Sâm, đầu hai người chạm vào nhau.
Cô thở nhẹ một cái, khoé mắt liếc nhìn anh, anh không đeo kính, cô cúi xuống nhìn, thấy anh đang cầm kính trên tay.
Cô nhận ra khi không đeo kính, ngũ quan của anh trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, đôi lông mày có vẻ dễ gần hơn.
Hoặc có thể, đó chỉ là trạng thái anh dành cho cô?
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
“Nhìn vào máy ảnh đi.” Chu Lạc Sâm trầm giọng nói, cùng cô nhìn về phía máy ảnh.
Lần này khi đối diện với ống kính, nụ cười của cả hai đã rất tự nhiên, hơn nữa khi dựa vào nhau trông rất hài hòa.
Nhân viên công tác hô xong, cả hai mới đứng dậy ra khỏi phông nền.
Nhân viên công tác nhìn cặp đôi trai tài gái sắc cảm thán nói: “Tôi hơi lắm lời, nhưng đây là sự thật, làm ở đây lâu như vậy, là lần đầu tiên tôi thấy một cặp đôi đẹp đến vậy.”
Trong xã hội hiện nay, phụ nữ xinh đẹp thường kết hôn với những người đàn ông giàu có lớn tuổi, dẫn đến gen tốt bị giảm đi, căp trai đẹp gái xinh ngày càng ít.
Nhưng cặp đôi này thì khác, trai xinh gái đẹp, không chỉ đẹp mắt mà còn khiến tâm tình người ta tốt lên.
Quá trình đăng ký rất thuận lợi, không lâu sau đã hoàn thành tất cả các bước.
Phương Y cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ, tâm trạng có chút phức tạp.
“Hôm nay em nghỉ, anh cũng không đi làm, chiều nay định làm gì?” Chu Lạc Sâm vừa đi về phía bãi đậu xe vừa hỏi.
Phương Y nhìn giấy đăng ký kết hôn của hai người: “Bây giờ em thấy hơi rối, không muốn đi đâu cả, về nhà ngủ thôi.”
Chu Lạc Sâm quay lại liếc nhìn cô.
Cô cắn môi nhìn chằm chằm giấy đăng ký kết hôn như thể đó là giấy ly hôn, trông rất đáng yêu.
Anh tiện tay đẩy cô vào ghế phụ, lên ghế lái rồi lái xe về nhà, chiều theo ý cô - về nhà ngủ.
Tuy nhiên, có một chút vấn đề nhỏ khiến kế hoạch về nhà của họ bị trì hoãn.
Kha Mộng gọi điện cho Phương Y, nói rằng vụ án của bà Vương có tình huống đặc biệt, yêu cầu Phương Y đến ngay.
Phương Y nghĩ mình về nhà cũng không có việc gì, nên nhờ Chu Lạc Sâm đưa cô đi.
Đến dưới tòa nhà văn phòng của luật sư Kha, Phương Y mở cửa xe nhanh chóng đi xuống, vẻ dứt khoát của cô khiến Chu Lạc Sâm nhíu mày.
Phương Y quay lại chào tạm biệt Chu Lạc Sâm.
Anh đang định trả lời thì thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện sau lưng cô - Âu Dương Nghị.
Chu Lạc Sâm nhướng mày, mở cửa xe bước xuống.
Hành động này khiến Phương Y khó hiểu, cô quay lại nhìn thì lập tức hiểu ra.
“Hai người cứ nói chuyện, em lên gặp luật sư Kha.” Cô nói với Chu Lạc Sâm rồi bước đi, để lại Âu Dương Nghị một mình đối mặt với Chu Lạc Sâm, trông rất không thoải mái.
“Lần đầu tiên gặp mặt ở ngoài tòa án, luật sư Âu Dương vẫn khó ưa như vậy.” Giọng Chu Lạc Sâm ôn hòa nhưng không mấy thân thiện.
Âu Dương Nghị cười lạnh, giả vờ nghe điện thoại, xong vội vàng nói với anh: “Tôi còn có việc, đi trước.” Nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi.
Chu Lạc Sâm thu lại nụ cười nhạt, vẻ mặt không cảm xúc trở lại xe.
Anh liếc nhìn giấy đăng ký kết hôn Phương Y để lại trên ghế phụ, đưa tay ra cầm lấy, nhìn một lúc lâu rồi quyết định nhét vào cặp tài liệu của mình.
******
Phương Y đến văn phòng Kha Mộng, nhìn thấy bà Vương đang đứng đó với vẻ mặt vội vàng: “Luật sư Phương, cô đến rồi, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện chưa, luật sư Kha?” Bà ấy hỏi Kha Mộng.
Kha Mộng gật đầu, liếc nhìn ngón áp út tay trái đang đeo nhẫn của Phương Y một cách đầy ẩn ý, rồi mở tài liệu ra xem.
Phương Y lúc này sửa lại cách xưng hô của bà Vương: “Bà Vương, tôi chưa phải luật sư chính thức, bà cứ gọi tôi là Phương Y được rồi.”
Bà Vương không quan tâm đến điều đó, nghẹn ngào nói: “Phương Y, hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại từ con trai của tên khốn đó.
Nó nói nếu tôi tiếp tục kháng án, nó sẽ làm hại tôi và chồng tôi.
Nó còn nói luật sư của nó rất giỏi, có thể khiến chúng tôi phải bồi thường nhiều tiền hơn.
Đoạn ghi âm này có thể làm bằng chứng không?”
Phương Y khẽ gật đầu: “Bà có mang theo ghi âm không?”
Bà Vương vội vàng lấy điện thoại ra: “Ở trong này.”
Phương Y nhận điện thoại và hỏi thêm cáp sạc, chuyển đoạn ghi âm từ điện thoại sang máy tính, nghe đoạn ghi âm bên trong máy tính.
Kha Mộng cũng đang nghe đoạn ghi âm đó.
Nghe xong, hai người trao đổi ánh mắt, bắt đầu trò chuyện sâu hơn với bà Vương, tìm hiểu thông tin chi tiết về con trai của tên tài xế taxi đã chết.
Mãi đến 10 giờ tối, Phương Y mới rời khỏi văn phòng Kha Mộng.
Vì không muốn Chu Lạc Sâm phải đến đón muộn như vậy, Phương Y định tự bắt taxi về.
Nhưng vị trí của văn phòng luật này không thuận tiện như Tễ An, giờ này rất khó bắt xe.
Phương Y đành phải đi bộ một đoạn, xem có gặp được xe trống nào không.
Kha Mộng vẫn đang bận rộn ở văn phòng, bà Vương đã về từ chiều.
Nhớ lại dáng vẻ khóc không thành tiếng của bà ấy, Phương Y cảm thấy rất bực bội.
Tuy nói người chết là lớn, nhưng con gái bà Vương cũng thuộc về phòng vệ chính đáng, cùng lắm là phòng vệ chính đáng vượt quá giới hạn.
Bị phạt tù lâu như vậy, còn bị đòi bồi thường cho tên khốn đó, thật quá đáng.
Phương Y vừa đi vừa nghĩ đến vụ án nên không chú ý đến xung quanh.
Cô đi trên đường lớn, xung quanh luôn có xe qua lại, đèn đường sáng trưng, thật ra không có gì đáng lo ngại.
Nhưng lại có kẻ ngu ngốc dám ra tay ở nơi như thế này, thật không thể chấp nhận được.
Phương Y đang đi thì bị bịt miệng kéo sang một bên.
Cô cảm thấy mùi lạ trên miếng vải bịt miệng, kịp thời nín thở, rồi dùng những chiêu phòng vệ đã học được từ thầy giáo thể dục để đá về phía sau, thoát khỏi sự khống chế.
Nhưng dù thoát ra nhanh chóng, cô vẫn hít phải một ít chất gì đó trên miếng vải, nên đầu óc choáng váng, mắt mờ đi.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Phương Y cố lùi lại vài bước tạo khoảng cách với người đó, cố gắng nhìn rõ mặt hắn, nhận ra đó chính là con trai của tên tài xế taxi đã chết mà cô và Kha Mộng đã thảo luận chiều nay.
“Cậu là ai?” Phương Y thực ra nhận ra hắn, nhưng cô cố ý hỏi vậy để câu giờ, vì hiện tại cô đang rất mơ hồ, chân đi không vững, miếng vải người này dùng để bịt miệng cô có vấn đề.
“Cô không biết tôi là ai sao?” Người đó trông không lớn lắm, khoảng 17-18 tuổi, giọng nói còn rất trẻ con, “Sao có thể, cô là luật sư của con mụ xấu xa kia, sao cô có thể không biết tôi là ai?”
Phương Y lặng lẽ tiến về phía đường lớn trong lúc hắn nói chuyện.
Trên đường vẫn có xe qua lại, nhưng đều chạy rất nhanh.
Cô định đợi chiếc xe nào chạy chậm lại để kêu cứu, như vậy cơ hội thành công sẽ cao hơn.
“Luật sư gì chứ, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải luật sư.” Phương Y nói yếu ớt.
Thiếu niên cười lạnh: “Tôi tận mắt thấy cô đi ra từ văn phòng luật mà mụ đó bước vào, cô còn nói không phải?”
Phương Y không thể chống đỡ được nữa, thiếu niên lại xông về phía cô.
Cô ngã xuống đất, nghĩ rằng mình đã xong đời, thì cảm thấy có người ôm lấy vai cô, kéo cô dậy ôm vào lòng.
“Em sao rồi?” Giọng Chu Lạc Sâm vang lên bên tai cô, mang theo sự vội vàng mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.
Phương Y lắc đầu định nói mình không sao, nhưng nhanh chóng bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến Chu Lạc Sâm lạnh mặt.
Đỡ Phương Y lên xe đậu bên đường, Chu Lạc Sâm quay lại nhìn thiếu niên kia.
Hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn liều một phen, nhưng lại e ngại sức mạnh của Chu Lạc Sâm, nên do dự dừng bước.
Chu Lạc Sâm lấy một cuốn sách từ trong xe, đóng cửa và khóa xe lại, rồi bình tĩnh bước về phía thiếu niên kia.
Hắn không ngốc, nhận ra mình không thể đối phó nổi nên quay người bỏ chạy.
Nhưng Chu Lạc Sâm sải bước dài, túm lấy cổ áo hắn, kéo đến một vị trí không có camera giám sát gần đó.
Chu Lạc Sâm ấn mạnh hắn xuống đất, dùng cuốn sách đập trên người hắn để dạy dỗ.
Sau vài lần qua lại, thiếu niên bắt đầu rên rỉ xin tha.
“Đừng đánh nữa, đau quá!”
Hắn lăn lộn trên đất, miếng vải dùng để bịt miệng Phương Y rơi ra khỏi túi.
Chu Lạc Sâm nhặt lên, ngửi qua một lượt, lập tức biết đó là gì, Phương Y đã đỡ đòn thay Kha Mộng sao? Nghĩ đến người tên nhóc này muốn ra tay chính là Kha Mộng, nếu đêm này hắn gặp Kha Mộng, chắc chắn sẽ bị Kha Mộng xử lý đến không còn manh giáp, Phương Y vẫn còn quá non nớt.
“Còn biết đau à.” Chu Lạc Sâm cầm lấy cuốn sách, chỉnh lại cúc áo vest, rồi dùng giày da đạp lên người hắn, lực không mạnh nhưng đủ để khiến hắn không thể cử động.
“Biết tại sao tôi dùng sách để đánh cậu không?” Anh bình thản hỏi, vẻ mặt lạnh lùng đối lập với thiếu niên đang đau đớn dưới chân.
“Anh...” Chàng trai không nói nên lời, Chu Lạc Sâm cười nhạt: “Để tôi nói cho cậu biết, dùng sách để đánh thì không để lại vết thương có thể giám định được.”
Thiếu niên mở to mắt nhìn người đàn ông cao lớn này, sợ đến run rẩy.
Dù sao hắn cũng còn trẻ, kiến thức hạn hẹp, lúc này gần như suy sụp.
“Ai dạy cậu dùng thứ này để trói bạn gái tôi?” Chu Lạc Sâm ngồi xổm xuống, nhặt miếng vải lên và lắc lắc trước mặt hắn.
Thiếu niên sợ hãi nói: “Tôi, tôi tra trên mạng, mua trên shop online...”
Chu Lạc Sâm suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu là con trai của Trần Dũng Văn?” Gần đây Phương Y có hỏi anh một số câu hỏi về luật hình sự, anh có ấn tượng về vụ án cô đang làm, nên dễ dàng liên kết được.
Thiếu niên nhớ đến người ba đã khuất của mình, tức giận nói: “Ba tôi bị người ta giết! Mẹ của kẻ giết người lại muốn cho cô ta thoát tội, xã hội này còn có luật pháp không!”
Chu Lạc Sâm nhếch mép, ánh mắt mỉa mai hỏi: “Cậu chỉ biết ba cậu bị giết, vậy cậu có biết nếu ba cậu không bị giết, người khác sẽ ra sao không?”
Thiếu niên nghẹn lời, hắn cũng biết tại sao ba mình bị giết, nhưng hắn không phục: “Cô ta nếu đã phản kháng thì cứ chạy đi, tại sao lại phải giết người? Giết người là sai!”
Chu Lạc Sâm xoa xoa đầu hắn, như một trưởng bối hoà ái dễ gần, nhưng sau đó anh trực tiếp gọi cho 110.
Thiếu niên nghe thấy những lời anh nói trong điện thoại, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.
Chu Lạc Sâm nhìn chăm chú vào hắn, không có một tia thương hại trong mắt.
Cảnh sát đến rất nhanh, thiếu niên bị đưa đi, Chu Lạc Sâm cũng được yêu cầu đi theo để làm biên bản.
Anh nhất định sẽ đi, nhưng trong xe còn có Phương Y đang bất tỉnh.
Mặc dù loại thuốc đó không gây ra tổn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn nên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Anh trình bày với cảnh sát và cùng họ đi đến xe của mình, khi mở cửa, anh thấy Phương Y đã tỉnh đang xoa thái dương, trông rất khó chịu.
Cảnh sát thấy vậy tin lời Chu Lạc Sâm nói, họ đồng ý để anh lái xe theo sau đến đồn cảnh sát.
Chu Lạc Sâm lên xe, hỏi Phương Y: “Đau đầu à?”
Phương Y gật đầu, dựa vào ghế xe nói: “Em không sao, anh đừng lo.”
Chu Lạc Sâm cười lạnh: “Phải, không có gì lớn, người còn chưa chết mà.”
Phương Y nhận ra sự không vui trong giọng nói của anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu thiếu niên kia đâu?”
“Ở phía trước.” Chu Lạc Sâm nói ngắn gọn.
Phương Y nhìn về phía trước, thấy đèn xe cảnh sát, có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết.
“May mà anh đến kịp, nếu không...” Phương Y thở phào, muốn ôm Chu Lạc Sâm, nhưng anh đang lái xe, nên cô đành từ bỏ.
“Anh bất ngờ là em còn biết mấy chiêu đó.” Chu Lạc Sâm lạnh lùng nói, “Im lặng nghỉ ngơi đi, em không hít phải quá nhiều thứ trên miếng vải đâu, ngủ một giấc là khỏi.”
Phương Y cười gượng muốn lấy lòng anh.
Cô hiểu vì sao Chu Lạc Sâm không vui, cô đã không làm theo lời anh gọi điện để anh đến đón, nếu không chuyện này đã không xảy ra.
Anh tức giận cũng là điều đương nhiên.
Cả hai trầm mặc đến đồn cảnh sát.
Khi làm xong biên bản trời cũng đã khuya.
Phương Y đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng Chu Lạc Sâm vẫn đưa cô đến bệnh viện, nhờ bác sĩ kê đơn thuốc rồi mới cùng cô về nhà.
Về đến nhà Chu Lạc Sâm vẫn im lặng.
Anh đã tiến hóa từ ít nói sang từ chối nói chuyện.
Phương Y buồn rầu đi tắm, lúc trở về phòng ngủ nhìn thấy anh đã lấy sẵn nước ấm cho cô, ngồi đó chờ cô uống thuốc.
Đi đến bên giường nhận ly nước ấm từ anh, Phương Y nói được một chữ “Em”, nhưng ngay sau đó bị Chu Lạc Sâm cắt ngang: “Uống thuốc.”
Phương Y đành phải im lặng nuốt viên thuốc.
Uống xong, cô còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm đã trực tiếp đắp chăn cho cô, tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Chu đại luật sư giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Phương Y kéo chăn, buồn bực suy nghĩ cách làm cho Chu Lạc Sâm nguôi giận.
Thực ra trong lòng cô cũng hơi sợ hãi về chuyện vừa rồi, nhưng có lẽ do tác dụng của thuốc vẫn còn, cô nhanh chóng thiếp đi, ngủ một mạch đến tận sáng, giấc ngủ còn ngon hơn bình thường.
Tỉnh dậy đã quá giờ đi làm.
Hôm nay Phương Y cũng không định đi, cầm điện thoại định nhắn tin cho Kha Mộng, nhưng thấy Kha Mộng đã gửi tin nhắn tự trách mình.
Phương Y nhắn lại cho cô ấy, bảo cô ấy đừng để trong lòng, không cần áy náy, rồi đặt điện thoại xuống định đi rửa mặt.
Nhưng một phát hiện khiến cô dừng bước.
Cô thấy một tờ giấy nằm gần điện thoại, trên đó ghi một số điện thoại và một dòng chữ.
“Huấn luyện viên phòng thân Tề Huyên...” Phương Y đọc thầm, đọc xong liền biết ai đã đặt nó ở đây.
Luật sư Chu thật chu đáo, cô càng thấy áy náy hơn.
Xuống giường chạy ra khỏi phòng ngủ, Phương Y lên phòng làm việc trên tầng hai tìm anh nhưng không thấy, rồi lại xuống phòng khách tìm, vẫn không thấy.
Cô nghĩ nghĩ rồi đi vào bếp, quả nhiên thấy Chu đại luật sư đang mặc tạp dề màu hồng nhạt làm bữa sáng.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Phương Y đỏ hoe.
Cô chậm rãi đi tới ôm anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, siết chặt eo anh lẩm bẩm: “Em xin lỗi.”
Chu Lạc Sâm dừng động tác xào rau, tắt bếp, cúi xuống nhìn bàn tay đang ôm eo mình, vô thức thở dài.
“Đi rửa mặt rồi ăn sáng, ăn xong anh đưa em đi ra ngoài.” Anh dặn dò xong, định gỡ tay cô ra, nhưng cô ôm chặt quá, anh phải dùng sức mới gỡ được.
“Đi đi.” Anh nhắc lại, bảo cô đi rửa mặt.
Phương Y nhìn anh với ánh mắt trông mong, hỏi thử: “Có thể ôm một chút không?”
Chu Lạc Sâm nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt xa cách cự tuyệt người ngoài ngàn dặm kia khiến Phương Y chùng lòng, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm ôm anh.
Nhưng cô ôm thật lâu mà vẫn không nhận được cái ôm đáp lại, nên đành rụt rè buông tay, xấu hổ cười ngượng.
“Thôi...!thôi vậy.” Phương Y lùi lại định đi, nhưng ngay sau đó bị Chu Lạc Sâm kéo vào lòng ôm chặt, chặt đến nỗi khiến hô hấp cô khó khăn, gần như thở không thông.
Nhưng dù có thật sự không thở được, đó cũng là sự nghẹt thở trong hạnh phúc.
“Cái đó không gọi là ôm, cái này mới đúng.”
Cảm xúc kiềm chế của anh trong khoảnh khắc đó đã bộc lộ, cái ôm của anh cho cô cảm giác “anh rất sợ mất em“.
Tình cảm mãnh liệt đến mức anh gần như không cần nói ra, cô cũng có thể cảm nhận được.
Phương Y ôm chặt eo anh, ở trong vòng tay anh mà áy náy nói thêm một lần nữa: “Em xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi.” Chu Lạc Sâm buông cô ra, quay lại dọn bữa sáng ra bàn, giọng nói bình tĩnh: “Nếu muốn xin lỗi thì phải là anh mới đúng.
Theo con đường hiện tại của em, những chuyện như vậy có thể sẽ còn xảy ra, đó đều là vì anh.
Nếu không quen anh, em đã không muốn làm luật sư, không làm luật sư thì đã không có chuyện này xảy ra.”
Phương Y chạy đến trước mặt anh, cau mày nói: “Anh đừng nói bậy, làm luật sư là quyết định của em, không liên quan đến anh.
Hơn nữa em cũng không muốn quay lại quá khứ, vì dù tương lai có khó khăn, nhưng tương lai có anh, quá khứ thì không có anh!”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
- ------------------o------------------.