Kẻ Xấu Xa Văn Nhã


Edit: Frenalis
Phương Y lúc này chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện, Lê Gia Hiên vừa về tới đã bị cha lôi đi giới thiệu với Chu Lạc Sâm, xem ra là muốn tiến cử Lê Gia Hiên.
Phương Y thầm nghĩ tiêu rồi, định bưng ly nước trái cây chuồn ra ngoài thì đúng lúc Chu Lạc Sâm lên tiếng.
“Y Y, lại đây chào Lê tổng một cái.” Giọng anh vẫn êm tai như mọi khi, không cao không thấp, không hề khác lạ, nhưng cách anh gọi cô mới là điều khác lạ.
......!Y Y? Dù đã kết hôn với Chu Lạc Sâm, anh vẫn luôn gọi cô là Phương Y, lịch sự chính trực cỡ nào.

Vậy mà hôm nay trước mặt mọi người lại gọi cô bằng cái tên thân mật, bảo cô không nghĩ anh có âm mưu cô cũng không tin.
Đến nước này rồi, Phương Y không thể trốn tránh nữa, cô thản nhiên xoay người, bước tới trước mặt mọi người với ly nước trái cây, mỉm cười gượng gạo: “Chào mọi người.” Nói xong, cô uống một ngụm nước trái cây.
Lê Gia Hiên sững sờ nhìn Phương Y, quá kinh ngạc nên quên cả phép tắc, buột miệng hỏi: “Phương Y? Sao cậu lại ở đây?”
Lê tổng trừng mắt nhìn con trai: “Nói chuyện kiểu gì vậy?”
Lê Gia Hiên im bặt, liếc nhìn Chu Lạc Sâm vẻ mặt phức tạp hỏi: “Phương Y, cậu là bạn gái của luật sư Chu à?”
Phương Y liếc Chu Lạc Sâm, anh đang đứng thẳng bên cạnh Lê tổng, cao hơn Lê Gia Hiên nửa cái đầu, khí chất và phong thái đều vượt xa Lê Gia Hiên trẻ tuổi.
Phương Y không phủ nhận, gật đầu: “Lâu rồi không gặp, dạo này cậu thế nào?” Cô nhìn sang Lê tổng, giải thích: “Là như vầy Lê tổng, cháu, Oánh Oánh và Gia Hiên là bạn học cũ, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây ạ.”
Đôi môi mỏng Chu Lạc Sâm nhẹ nhấp, lịch sự nở một nụ cười nhạt, xem như xác nhận lời nói của bạn gái mình.
Anh hôm nay không nói nhiều, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng đã thể hiện sự thấu hiểu mọi chuyện.
Lê tổng nghe Phương Y giải thích xong cũng cười: “Ra là vậy, chú với Lạc Sâm là bạn tốt, bạn gái Lạc Sâm lại là bạn học của con trai chú, đây đúng là duyên phận.”
Lê tổng có vẻ rất vui, nhưng Lê Gia Hiên thì không vui chút nào.

Nữ thần của mình lại là bạn gái của bạn ba, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới.

Trước đây nghe nói cô làm ở văn phòng luật sư Tễ An, anh ta chỉ thấy công việc đó cũng ổn, không ngờ lại có chuyện này.

Đã quá muộn, quá ngu ngốc, hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lê Gia Hiên, ánh mắt chua xót, Lê tổng lập tức hiểu ra vấn đề.

Ông ta lúng túng nhìn Chu Lạc Sâm, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Chu Lạc Sâm, ánh mắt đó quá đáng sợ, khiến người ta tim đập chân run, nữ thì tâm hoảng ý loạn, nam thì tâm tình thấp thỏm.
“Gia Hiên, chào Phương tiểu thư đi.” Lê tổng lên tiếng, “Luật sư Chu là bạn của ba, tức là bậc trên của con.

Phương tiểu thư là bạn gái của luật sư Chu, cũng là bậc trên của con.

Chuyện bạn học gì đó, quên đi.” Ông ta nói bóng gió.
Lê Gia Hiên khó chịu nhìn ba, bật thốt lên: “Sao lại thế được, họ có kết hôn đâu, bậc trên bậc dưới gì chứ, hai người là bạn chứ có phải anh em đâu.”
Lê tổng giật giật khóe miệng, trực tiếp cụng ly với Chu Lạc Sâm: “Tôi biết cậu không uống rượu, cậu cứ lấy trà thay rượu đi, tôi xin phép cạn ly trước.”
Chu Lạc Sâm nhìn Lê tổng uống cạn ly rượu, hiểu rõ ý của ông ta.

Người ba này đang xin lỗi thay con trai, nhưng vì vấn đề thân phận không thể nói thẳng, nên lấy cớ cụng ly để thay thế, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Chu Lạc Sâm mỉm cười thân thiện, như một bậc trưởng bối vỗ vai Lê Gia Hiên, ôn tồn nói: “Gia Hiên tuấn tú lịch sự, tương lai nhất định sẽ thành đạt, Lê tổng dạy con rất tốt, thật có phúc.” Anh khen Lê Gia Hiên xong, nhấp một ngụm trà, từng cử chỉ đều ôn hòa tinh tế, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm dễ nghe, quả thực là toát lên sức hút khó cưỡng.
Khâu Oánh Oánh xem mà choáng váng, kéo Phương Y lại thì thầm: “Bạn trai cậu đẹp trai quá, trước đây mình còn thấy Gia Hiên là cực phẩm, dù là công tử nhà giàu nhưng bằng cấp và tu dưỡng đều không tệ, nhưng giờ nhìn luật sư Chu mới hiểu thế nào là gừng càng già càng cay.”
Phương Y nhíu mày: “Gừng già gì chứ, luật sư Chu đâu có già.”
Khâu Oánh Oánh cười đẩy cô: “Ôi chao, xem cậu bênh thế, chưa cưới đã vậy, cưới xong còn ghê gớm hơn?”
Hai cô gái nói chuyện rất nhỏ, gần như thì thầm, người thường không nghe thấy, nhưng Chu Lạc Sâm ngồi gần nên nghe được đôi chút.

Lòng anh vốn dĩ tĩnh lặng như mặt hồ bỗng dấy lên gợn sóng, khóe miệng khẽ cong lên.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta vào bàn ăn thôi, đồ ăn ở đây rất ngon.” Khâu tổng đúng lúc chuyển chủ đề, mấy nhân vật chính cùng nhau đi về phía khu vực ăn uống.
Căn phòng rất rộng, ngoài khu vực ăn uống và khu giải trí của họ, còn có một khu nghỉ ngơi được xây dựng bên cạnh khu vực ăn uống.

Mọi người đi vào khu vực ăn uống, các cô phục vụ xinh đẹp lần lượt mang đồ ăn lên và sắp xếp chỗ ngồi.
Phương Y đi cùng Khâu Oánh Oánh ở phía sau, Chu Lạc Sâm thì đi cùng Khâu tổng và Lê tổng.

Lê Gia Hiên nhân cơ hội này chen vào giữa hai cô gái, Phương Y theo bản năng né sang phía Khâu Oánh Oánh, tạo khoảng cách với anh ta.
Thấy nữ thần cố ý tránh né, Lê Gia Hiên đau lòng như pha lê vỡ vụn, mím môi nói: “Phương Y, cậu thật sự đang hẹn hò với luật sư Chu à?”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Phương Y nhỏ giọng: “Chẳng lẽ giả?”
Lê Gia Hiên không cam lòng: “Anh ta lớn hơn cậu nhiều thế, trâu già gặm cỏ non.”
Phương Y không vui sửa lại: “Mình học muộn, còn lớn hơn cậu đấy, đâu có nhỏ hơn luật sư Chu nhiều.”
Lê Gia Hiên cứng họng: “Cậu trợn mắt nói dối.”
Phương Y không chịu thua: “Thế cậu xem Đặng Văn Địch còn nhỏ hơn Mặc Đa Khắc nhiều mà, chẳng phải người ta vẫn kết hôn sinh con đấy thôi.”
Lê Gia Hiên phản bác: “Cho nên họ mới ly hôn đấy, tuổi tác chênh lệch quá lớn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”
Khâu Oánh Oánh không nhịn được xen vào: “Này Gia Hiên thiếu gia, cậu nói thế là không đúng rồi, Phương Y và luật sư Chu đâu có chênh lệch nhiều như Mặc Đa Khắc với Đặng Văn Địch.”
Lê Gia Hiên hống hách trừng mắt Khâu Oánh Oánh: “Cậu im miệng!”
Thấy Lê Gia Hiên tủi thân, Khâu Oánh Oánh quyết định ngậm miệng, ánh mắt nhìn anh ta thêm phần tiếc nuối.

Ánh mắt này khiến Lê Gia Hiên càng thêm khó chịu, anh ta vội vã đuổi theo ba mình, đứng sau Lê tổng nhìn Chu Lạc Sâm bằng ánh mắt ai oán.
Chu Lạc Sâm đương nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, nhưng anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Anh thản nhiên đứng bên cạnh Lê tổng, kéo ghế ra, liếc nhìn Phương Y với ý rất rõ ràng.
Phương Y hiểu ý bước tới ngồi cạnh anh, anh đợi cô ngồi xong mới ngồi xuống, nhận thực đơn từ tay phục vụ, lịch sự đưa cho Lê tổng để ông ta gọi món.
Lê tổng nào dám tự gọi, lại đẩy thực đơn về phía Chu Lạc Sâm: “Cậu gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”
Chu Lạc Sâm lại đứng dậy, một tay chỉnh áo vest, một tay đưa thực đơn cho Khâu tổng.

Khâu tổng vội xua tay: “Luật sư Chu gọi đi, tôi làm chủ, chúng ta phân công rõ ràng.” Ông ta cười hiền lành.
Chu Lạc Sâm gật đầu, ngồi xuống thong thả nói: “Vậy tôi xin phép làm theo ý mọi người.”
Phương Y chống cằm nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cô nhận ra mình quá thích anh, không thể nào kiềm chế, cũng không thể giả vờ làm một cô gái đoan trang thục nữ.

Cô chỉ muốn đến gần anh hơn một chút, để anh thấy được tình cảm của mình.
Chu Lạc Sâm tuy đang gọi món không nhìn cô, nhưng khóe mắt đã thu hết mọi thứ vào tầm mắt.

Anh lật thực đơn, ngón tay vô thức vuốt ve mép giấy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lê Gia Hiên nhìn đôi tình nhân trước mặt, suýt nữa bóp nát điện thoại trong tay.

Khâu Oánh Oánh ngồi cạnh thấy vậy, biết ngay anh ta đang tưởng tượng chiếc điện thoại là Chu Lạc Sâm.
“Thế này là được rồi.” Gọi món xong, Chu Lạc Sâm trả thực đơn cho phục vụ, dựa lưng vào ghế nói chuyện công việc với Khâu tổng.
Chuyện chính của họ đơn giản là tập đoàn Khâu thị gặp rắc rối kiện tụng.

Dù không đi theo hướng của Chu Lạc Sâm, Phương Y cũng khá quan tâm, vì đây là doanh nghiệp của bạn thân, có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.
Khâu Oánh Oánh cũng chăm chú lắng nghe, ánh mắt nhìn Chu Lạc Sâm đầy ngưỡng mộ.

Lê Gia Hiên liếc nhìn cô ấy một cái, bất đắc dĩ uống một ngụm nước, thầm nghĩ, giá mà trước kia mình học luật thì có lẽ đã thu hút được sự chú ý của nữ thần và bạn nữ rồi.
Mỗi người mang tâm trạng riêng, bữa ăn kết thúc, Phương Y vừa thấy có thể giải thoát thì nghe Lê Gia Hiên thiếu gia đề nghị: “Luật sư Chu, chúng ta lần đầu gặp mặt, chỉ ăn một bữa cơm thế này thì quá đơn giản, hay là đổi địa điểm đi!”
Chu Lạc Sâm dừng bước, quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt hòa ái nhưng dò xét, là ánh mắt điển hình của bậc trưởng bối, khiến Lê Gia Hiên càng thêm khó chịu.
“Gia Hiên, luật sư Chu còn có việc bận, con đừng làm phiền nữa.” Lê tổng không vui nhìn con trai mình.
Lê Gia Hiên mím môi im lặng, trông như quả cà tím bị sương đánh.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y, cô vô thức nắm chặt tay anh, anh nắm lại tay cô nói với Lê Gia Hiên: “Gia Hiên muốn đi đâu?”
Lê Gia Hiên không ngờ anh lại để ý đến mình, ngẩn người một lúc rồi mới nói dưới ánh mắt phức tạp của ba: “Đi, đi hát karaoke?”
Chu Lạc Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn sớm, chưa đến chiều tối, nhưng mà......
“Được.” Anh đồng ý, nắm tay Phương Y bước ra cửa trước, để lại những người khác trong phòng nhìn nhau.
Ra khỏi phòng, Phương Y thấy tạm thời chưa có ai đi ra, lập tức hỏi Chu Lạc Sâm: “Sao anh lại đồng ý đi hát karaoke, anh biết rõ em không thoải mái mà.”
Chu Lạc Sâm nhướng mày, gương mặt thanh tú ôn nhuận mang đậm nét đẹp cổ điển phương Đông: “Dù sao em hôm nay cũng nghỉ, về nhà cũng chỉ ngồi không, đi một chuyến cũng không sao, hơn nữa......” Anh dừng bước, cúi đầu xuống gần cô, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Em không thoải mái, là vì sợ anh phát hiện ra điều gì sao?”
“......” Đây là tội danh lớn đấy, Phương Y vội nói: “Anh muốn đi thì đi, em không ý kiến.” Cô lại có chút không vui: “Nhưng mà Chu Lạc Sâm, anh hôm nay là có ý gì vậy hả, anh cố tình sắp xếp bữa tiệc này để em gặp Gia Hiên đúng không, bình thường kiểu tiệc này anh toàn trốn.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, anh nhìn lại cô, khiến cô có cảm giác như đang bị ba hỏi cung “Nhà ta có con gái mới lớn“.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
“Đúng như em đoán đấy.” Chu Lạc Sâm thản nhiên thừa nhận, “Mấy cái vệ tinh vớ vẩn của em, em không tự xử lý được thì anh phải nghĩ cách giúp em xử lý chứ.”
“......” Chuyện này còn cần giúp sao? Phương Y thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài miệng không nói gì, vì mọi người đã đi ra.
Bởi vì xe Chu Lạc Sâm bị hỏng nên Phương Y đi cùng anh trên xe của Lê tổng đến câu lạc bộ giải trí.

Cứ thế, cô không thể tránh khỏi việc ngồi chung xe với Lê Gia Hiên.
Vì không cho Chu Lạc Sâm có cơ hội bắt chuyện, Phương Y vừa lên xe đã nhắm mắt dựa vào ghế, giả vờ say xe.

Cô làm vậy để mọi người cũng không tiện nói chuyện phiếm làm phiền cô.
Đến câu lạc bộ, Lê Gia Hiên xuống xe trước để lo liệu mọi việc, đây là lệnh của Lê tổng, vì Gia Hiên thiếu gia khá quen thuộc với nơi này.
Sắp xếp xong xuôi, Lê Gia Hiên gọi mọi người vào.

Mọi người lần lượt bước vào câu lạc bộ, cùng Lê Gia Hiên vào phòng đã đặt trước.

Bên trong mọi thứ đều rất ổn, ngay cả Phương Y vốn không hứng thú cũng phải quan sát một chút.
Ăn chơi là chuyện các cậu ấm cô chiêu trẻ tuổi ngày nay giỏi nhất, nên nơi này có chút không khí của sân nhà.
Khâu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên cùng nhau khuấy động không khí, Lê Gia Hiên vẫn luôn tìm cơ hội để kéo Phương Y hát cùng.

Anh ta hát mấy bài, rồi để Lê tổng hát một bài “Bắc Quốc Chi Xuân”, sau đó muốn gọi Phương Y hát một bài, nhưng tiếc là luật sư Chu luôn đúng lúc nói chuyện với cô, khiến anh ta không thể xen vào.
Vài lần thất bại, Lê Gia Hiên cũng nổi cáu.

Anh ta vốn trẻ tuổi, được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu thua thiệt, lúc này cũng không quan tâm đến lễ phép nữa.

Đợi Khâu tổng hát xong “Nhất Tiễn Mai”, anh ta đưa micro cho Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu hát một bài đi, đừng từ chối nhé, cả ba tôi và Khâu tổng đều hát rồi, hai người là bạn tốt, anh không nể mặt sao?”
Chu Lạc Sâm ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, bình thản nhìn Lê Gia Hiên đưa micro.

Anh nhìn chiếc micro một lúc, rồi chuyển ánh mắt lên mặt Lê Gia Hiên, khẽ mở môi, nhưng không phải để nói, mà là bật cười.
Tiếng cười của anh mang theo chút uy nghiêm không giận tự uy, cả phòng trở nên im lặng, Khâu Oánh Oánh thậm chí còn theo bản năng tắt nhạc nền.
Lê tổng lo lắng bước tới muốn giảng hòa, Phương Y cũng không muốn tình huống xấu hổ này tiếp tục, định nhận lấy micro từ tay Lê Gia Hiên để cho anh ta một bậc thang, nhưng Chu Lạc Sâm lại bình tĩnh nhận lấy micro trong lúc mọi người đang sốt ruột.
“Được.” Anh đồng ý, thậm chí còn tự mình đứng dậy chọn bài hát, không cần Khâu Oánh Oánh giúp.
Khâu Oánh Oánh sợ hãi tránh chỗ cho anh, sau khi ngồi xuống, anh bấm vài cái trên màn hình, không lâu sau, tiếng nhạc nền tĩnh lặng lại vang lên, khúc dạo đầu của bài hát bắt đầu.
“Hát không hay, đừng chê.” Anh nói một câu vào micro, giọng nói qua micro càng thêm cuốn hút.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm dưới ánh đèn mờ ảo, anh đã cởi áo vest, chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên khí chất nho nhã sạch sẽ của anh.

Ngay cả khi im lặng không nói, anh cũng có khả năng khiến người ta không thể rời mắt.

Sau đó......!anh bắt đầu hát.
Một bài hát cũ, không phải kiểu bài hát sến súa của Khâu tổng và Lê tổng, mà là một bài tình ca, tên là “Anh thật sự yêu em“.
Thực ra, việc hát không có gì đáng nói, nhưng vấn đề là Phương Y đang ở đây, mà Chu Lạc Sâm lại hát một bài tình ca.
Khâu tổng và Lê tổng nhìn Chu Lạc Sâm với vẻ mặt từng trải, Chu Lạc Sâm khi hát lại có chút ngại ngùng, điều này thật hiếm thấy.

Bình thường anh đối mặt với mọi chuyện đều bình tĩnh như vậy, bây giờ lại thế này, có lẽ cũng là vì đang yêu.
Nhưng chẳng mấy chốc, người ngại ngùng lại chuyển sang Phương Y, vì lời bài hát anh đang hát.
Chu Lạc Sâm cầm micro, giọng không lớn, có vẻ hơi nhỏ so với tiếng nhạc đệm, nhưng lời bài hát lại nghe rất rõ ràng.
“Đã từng mình anh, giống lục bình trôi dạt không nơi nương tựa......!Đối với tình yêu, anh sợ hãi vô cớ, nhưng trời xui đất khiến anh gặp em.”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chu Lạc Sâm vừa hát xong câu đầu tiên đã nhìn về phía Phương Y, cô đỏ mặt nhìn lại anh, anh cong mắt lên cười khiến tim cô đập như sấm.
......!Người này, rõ ràng hát hay thế, đồ lừa đảo!
“Lần đầu gặp em, giữa đám đông em một mình xinh đẹp, em như có ma lực, khiến anh không nói nên lời.”
......!Trước mặt bao nhiêu người, hát một bài hát có ý nghĩa sâu xa như vậy, làm sao mà chịu nổi chứ......!Phương Y bối rối cúi đầu.
“Xin hãy để anh đi theo em, để anh đi theo em, anh nguyện ở bên em, che mưa chắn gió cho em.”
......!Không được, không được, muốn nổ tung rồi.
“Xin hãy để anh đi theo em, để anh đi theo em......!Toàn bộ thế giới của anh, đã hoàn toàn bị em chiếm giữ.

Anh nghĩ......!Anh thật sự yêu em.”
......!Chu Lạc Sâm chỉ nói yêu cô một lần, đó là trong một tình huống đặc biệt.

Bây giờ trước mặt bao nhiêu người, lại thể hiện bằng cách hát, khiến Phương Y thực sự bối rối.
Cô cắn môi đứng dậy đi đến bên anh, ngồi xuống không nói một lời.

Chu Lạc Sâm không hát tiếp, đưa micro cho cô: “Em muốn hát không?”
Phương Y lắc đầu: “Không hát, để người khác hát đi.”
Chu Lạc Sâm đứng dậy đưa micro cho Lê tổng, Lê tổng hiểu ý anh, rất vui vẻ nhận lấy, nhưng con trai ông thì không vui như vậy.
Khâu Oánh Oánh để ý thấy vẻ mặt Lê Gia Hiên như sắp khóc, có lẽ bị đả kích quá mạnh.

Anh ta nhìn nữ thần mình thích bốn năm bằng ánh mắt tuyệt vọng, vốn định dùng kỹ năng hát tình ca của mình để ghi điểm, nào ngờ lại thành dọn đường cho người khác.
Ai mà ngờ được, luật sư Chu nhìn nghiêm trang ít nói kia lại hát hay như vậy, lại còn là hát tình ca.

Anh hoàn toàn không theo lẽ thường, Lê Gia Hiên không muốn ở lại đây nữa.
“Ba, công ty con còn có việc, con về trước.” Lê Gia Hiên nói xong liền bỏ đi, không đợi Lê tổng trả lời.

Lê tổng đang hát “Phương Xa Khách Nhân Thỉnh Người Lưu Lại”, nhưng con trai ông cuối cùng vẫn không ở lại.
Lê Gia Hiên đi rồi, cuối cùng Phương Y cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được véo Chu Lạc Sâm một cái, lẩm bẩm: “Thế này anh hài lòng chưa?”
Chu Lạc Sâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: “Chưa đủ hài lòng.”
“Vậy anh muốn thế nào mới hài lòng?” Phương Y bĩu môi nhìn anh.
Chu Lạc Sâm đưa tay chạm vào môi cô, không nói gì, nhưng ánh mắt đó chính là câu trả lời.

Phương Y thở dài, không đáp lại anh.
Bữa tiệc này là bữa tiệc Chu Lạc Sâm hài lòng nhất trong mấy tháng qua.

Không phải vì có được tiền tài hay mối quan hệ nào, mà chỉ vì tâm trạng vui vẻ suốt buổi tối.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc lại có chuyện khiến anh không vui, đó là vụ kiện ly hôn của Hà Tình được đưa ra xét xử.

Phương Y làm trợ lý của Kha Mộng phải đi theo hầu tòa.

Để có trạng thái tốt nhất cho lần đầu ra tòa, cô đã không đến chung cư của anh mấy ngày nay, mỗi ngày tan làm đều về thẳng nhà thuê ở cùng mẹ.
Chu Lạc Sâm không còn là chàng trai trẻ tuổi bồng bột nữa, sẽ không nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, đó là quá ngây thơ, nhưng mà......
Đứng bên cửa sổ nhìn ánh đèn thành phố, anh bắt đầu suy nghĩ, có nên công khai mối quan hệ hôn nhân chưa được công bố của họ hay không.

Như vậy, ít nhất họ có thể sống như một cặp vợ chồng bình thường, ngày ngày ăn chung ở cùng.
Nhưng nếu tổ chức tiệc cưới, ba anh đang ngồi tù, mẹ anh mất sớm, mẹ kế hiện tại đã ra nước ngoài tìm con gái, anh không có ba mẹ, thì phải giải quyết thế nào đây?
Đột nhiên, Chu Lạc Sâm đưa ra một quyết định, anh muốn đến thành phố Dĩnh một chuyến, gặp người mà anh chưa gặp lại kể từ khi tòa án tuyên án......!ba anh.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
- ------------------o------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui