༺ Đánh Giá Thực Chiến Chung - Đoạn Kết ༻
Nhờ Thử Thách Băng Giá, tôi đã có thể giải mã được những mảnh ký ức rời rạc của Isaac còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Isaac và chị gái của anh, Eve Ropenheim, cùng mẹ khác cha.
Mẹ của Isaac đã yêu Nam tước Ropenheim, bị ngất ngây trước sự tán tĩnh lãng mạn của ông ta và thậm chí cả hai đã sinh ra một đứa bé.
Tuy nhiên, bà và đứa con đã bị Nam tước Ropenheim bỏ rơi, vì lý do duy nhất là cái thai của bà không đẹp. Về cơ bản, ông không thích việc bà béo lên vì đứa trẻ trong bụng.
Vì vậy, bà bị đày đến một ngôi nhà tồi tàn ở vùng nông thôn và sau đó sinh ra con gái của họ, Eve.
Đối với mẹ của Isaac, người đang chìm trong đau buồn và hoàn cảnh vô ích của mình, Eve là lý do duy nhất để bà tiếp tục sống.
Sau đó, bà gặp một thường dân, dẫn đến sự ra đời của Isaac. Kết quả là mẹ của Isaac đã tìm được lý do khác để sống.
Tôi có thể nhớ câu chuyện về sự ra đời của Isaac, nhưng bất cứ điều gì cụ thể về quá khứ, chẳng hạn như thời thơ ấu của anh ấy, đều hoàn toàn trống rỗng.
Tôi không thể nhớ cha của Isaac đã biến mất ở đâu, cũng như làm thế nào Eve Ropenheim đoàn tụ với cha ruột của mình, Nam tước Ropenheim...
Tất nhiên, mình chắc chắn rằng đây không phải là một câu chuyện vui vẻ cho lắm.
'Dù sao thì.'
Cho dù Nam tước Ropenheim có rác rưởi đến thế nào, mẹ của Isaac đã phải chịu đựng loại tổn thương tinh thần nào, và Eve thực sự là người thế nào, thì đó đều là vấn đề của Isaac, không phải chuyện của tôi.
Vấn đề của tôi nằm ở hiện tại. Vì vậy, hãy cố gắng tóm tắt tình hình hiện tại.
Như đã đề cập trước đó, với việc Eve đã đến đây an toàn, người đưa tin từ cổng thứ tư chắc chắn đã mất khả năng hoạt động bình thường.
Vì vậy, nhân viên Học viện sẽ đến hang động này để thay thế cả người đưa tin và giáo sư.
Tóm lại, ở đây không có thời gian để thư giãn và chơi đùa.
"V-Vâng! Đúng vậy! Tôi là chị gái của em ấy!"
Tiếng hét kiêu ngạo của Eve phát ra một cách lúng túng.
Kaya chưa kịp nói gì thì cô ấy đã toát mồ hôi lạnh...
Tôi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô im lặng.
Kaya, người vẫn còn bị sốc, đã cố gắng lấy lại lý trí.
Có vẻ như mệnh lệnh im lặng của tôi đã được thực hiện đúng đắn.
'Trước hết, nếu mình suy luận chính xác những gì chị gái này đã nói trước đó, thì...'
Eve không biết hoàn cảnh cụ thể của việc tôi và Kaya đã làm.
Hơn nữa, cô không nhìn thấy lãnh thổ của Quỷ Ếch nhưng lại có thể nhìn thấy Huyết Ma Pháp của Kaya. Điều đó có nghĩ là rất có thể cô ấy ở khá xa so với Milo Khát Khao.
Điều đó có nghĩa...
'Chắc chắn cô ấy đã ở bên ngoài cái lỗ mà mình đã tạo trước đó.'
Mana của Dark Kaya ở mức mà ngay cả Eve cũng có thể cảm nhận được chính xác.
Vì vậy, tôi chỉ nên khiến cô ấy nghĩ rằng cô đã nhầm vì sức mạnh ma thuật to lớn của Kaya. Sẽ là lý tưởng nếu che đậy vấn đề này bằng cách sử dụng điều này như một cái cớ.
"Hơn nữa, sao chị lại nghĩ cậu ấy là một ác quỷ thế?"
"...Hử?"
Tôi làm ra vẻ bình tỉnh và nhìn xuống Eve từ khoảng cách gần.
Nhân tiện thì, chị gái đang rất lo lắng.
"Kaya có một nguyên tố hiếm và mạnh. Trước đó, cậu ấy đã cứu em bằng cách phá huỷ một cái bẫy mà em suýt mắc vào. Em đánh giá cao lý do chị đứng ra giúp đỡ em, nhưng đừng buộc tội hay xúc phạm Kaya. Giờ thì, hãy quay lại đi. Chị thậm chí còn chưa vượt qua cổng thứ tư nữa."
"Chuyện đó, sao em biết được...?"
"Chị nghĩ em sẽ không nhận ra rằng chị đã bám đuôi em á?"
Eve nấc lên vì sốc.
"Rốt cuộc thì thời điểm không khớp. Thật vô lý khi chị có thể vượt qua cổng thứ tư nhanh chóng như vậy trong khi đến tận đây. Tại sao chị lại theo dõi em thế?"
"C-Chà...không còn cách nào khác...Ừm, ờm... Chị chỉ đang cố giúp em thôi! Vâng, chị muốn giúp em! Nếu em gặp nguy hiểm ở một nơi như thế này, nếu không có chị ra tay giúp đỡ, em sẽ gặp rắc rối lớn! Rốt cuộc thì em rấ...t...y...ếu...?"
Tuy nhiên, mình không nghĩ bản thân yếu đến mức để được Lv 87 bảo vệ...
Giọng của Eve dần dần nhỏ đi. Có lẽ cô ấy đã thốt ra những lời đó và ngay sau đó nhận ra rằng 'Không phải vậy'.
Dù sao, không quá khó để nhận ra rằng cô ấy thực sự quan tâm đến tình trạng của tôi, ngay cả khi cô ấy dùng những lời lẽ bất cẩn hay gây tranh cãi.
'Mặc dù bề ngoài cô ấy có vẻ tốt bụng.'
Mình tự hỏi tại sao mối quan hệ của cô ấy với Isaac lại trở nên rắc rối như vậy.
Giờ thì, tôi nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện hiện tại.
Tôi lướt qua Eve mà không trả lời, giả vờ như không còn gì để nói nữa.
"Kaya, đi thôi."
Lúc này, Kaya đi theo bên cạnh tôi.
"Ngài Isaac, ngài có thể vui lòng cho em một cơ hội để bù đắp những lỗi lầm của em với chị gái ngài không..."
Cô cầu xin bằng một lời thì thầm. Vẻ mặt tuyệt vọng của cô thật buồn bã.
Tuy nhiên, đáng tiếc là tôi không đủ khả năng để lắng nghe lời cầu xin của cô vào lúc này.
Khi Phong Ma Pháp nâng cả hai lên, chúng tôi bỏ lại Eve phía sau và đi lên hố.
Khi chúng tôi làm vậy, tôi liếc nhìn sang Eve.
Tôi bắt gặp một đôi mắt trũng sâu.
————————————————————————
[Eve Ropenheim]
————————————
Tâm Trí: [Cảm thấy có lỗi với bạn.]
————————————————————————
...Mình sẽ tìm hiểu chuyện này sau.
Tôi thoáng cân nhắc việc nói chuyện với Eve trong khi giả vờ như bản thân bị mất trí nhớ một phần.
'Có lẽ không cần thiết phải làm điều đó.'
Câu chuyện cuộc đời của Isaac bắt đầu là một người sinh ra trong một gia đình thường dân và kết thúc là một người tự kết liễu đời mình. Dù Eve ở đâu trong câu chuyện đó, chắc chắn rằng cô ấy đã không đóng vai trò gì tốt cả.
"Isaac!"
Đúng lúc đó, Eve gọi tôi.
"Sau khi mẹ qua đời... chuyện gì đã xảy ra với em trong hai năm đó?"
Chắc hẳn cô ấy đã có nhiều thắc mắc sau khi theo dõi tôi hôm nay.
'Điều đó khá dễ hiểu.'
Isaac là người yếu đuối nhất ngay từ khi còn nhỏ, nhưng anh ấy bất ngờ xuất hiện trong Học viện danh giá nhất lục địa và thậm chí còn thể hiện kỹ năng vượt xa mức trung bình so với các bạn đồng trang lứa.
Chà, câu trả lời không khó lắm. Tôi thậm chí không cần phải nghĩ về nó.
"Không có chuyện gì xảy ra cả."
"..."
Isaac học tập đến chết để được công nhận xuất sắc về mặt lý thuyết. Kết quả là nó cho phép anh ấy nhập học vào Học viện Marchen chuyên ngành Lý Thuyết Ma Thuật.
Như vậy, có lẽ anh ta chỉ học trong hai năm không gặp Eve. Anh ta sẽ tự cô lập mình với thế giới và chỉ sống bằng các vùi đầu vào sách vở.
Và bên cạnh anh, trong những khoảnh khắc đen tối nhất của mình, Eve đã không có ở đó.
Khi cuộc trò chuyện ngắn kết thúc, Kaya và tôi bắt đầu leo lên hố một lần nữa.
Chúng tôi bắt đầu hướng tới cổng thứ năm thì Kaya bắt đầu cầu xin tôi với vẻ mặt đáng thương.
"Ngài Isaac có thể làm ơn quay ngược thời gian lại một lần được không...? Nếu là ngài Isaac thì chẳng phải việc đó dễ như ăn cháo sao...?"
————————————————————————
[Kaya Astrean]
————————————
Tâm Trí: [Chán nản vì đã phá hỏng cuộc gặp gỡ đầu tiên với chị dâu.]
————————————————————————
...Xin lỗi nhé, điều đó khó quá đi.
✦✧✦✧
"Haa..."
Cuộc đoàn tụ với em trai thực sự rất khủng khiếp.
Eve ở một mình và mất đi suy nghĩ.
Bây giờ cô đã chắc chắn. Nghe có vẻ khó tin nhưng tâm trí, cơ thể và khả năng sử dụng ma pháp của Isaac đều đã khác trước.
Anh chỉ là một cậu bé yếu đuối bị lũ trẻ ở quê nhà bắt nạt vì vô dụng về ma thuật.
Isaac, người luôn yếu ớt đến tận xương tuỷ, đã không còn xuất hiện nữa.
Giờ đây, chỉ có một chàng trai trẻ tài năng và đáng tin cậy mới có thể phản ánh rõ ràng trong mắt Eve.
'Có lẽ...'
Anh hẳn đã phải chịu đựng đủ loại khổ đau và trưởng thành, lấy niềm đau của mình làm bàn đạp.
Sau khi mẹ qua đời, Isaac từ bỏ ngôi nhà tồi tàn của mình và biến mất để sống một mình.
Vì vậy, hôm nay Eve mới có thể gặp lại anh vì cả hai đều là học viên Học viện được đánh giá như nhau.
Eve thậm chí không thể tưởng tượng được đã phải mất bao nhiêu mồ hôi, sương máu và nước mắt để anh thay đổi mạnh mẽ đến vậy.
Tim cô thắt lại đau đớn và cổ họng cô nghẹn ngào vì nước mắt. Đối với Isaac, Eve là người thậm chí còn không thể đóng vai trò một người chị gái một cách đàng hoàng.
Trong khi Isaac tự mình cải thiện bản thân qua quá nhiều đau buồn thì Eve lại không làm gì cho anh.
Thay vào đó, tất cả những gì cô làm chỉ là đóng một chiếc đinh vào trái tim em trai mình, khiến anh càng tổn thương nhiều hơn trong lúc đau khổ.
Eve buông ra một tiếng thở dài.
"Nhưng mà..."
Trong khi cảm thấy chán nản, Eve nhìn lên cái hố. Nó cao hơn mặt đất nơi cô đứng.
"Làm sao mình có thể thoát khỏi đây trời...?"
Thực tế lạnh lùng đã kéo Eve ra khỏi dòng suy nghĩ của cô.
Cô đã sử dụng quá mức Phong Ma Pháo của mình khi đuổi theo Isaac và thậm chí còn tấn công Kaya, nên mana của cô đã cạn kiệt.
Lẽ ra cô nên xấu hổ và nhờ Isaac cõng cô lên. Eve đã hối hận rồi.
✦✧✦✧
————————————————————————
[Trạng Thái]
—————————
Tên: Isaac
Lv: 82
Giới Tính: Nam
Năm: Nhất
Danh Hiệu: Năm Nhất Hăng Hái
Mana: 12000/12000
—Tốc Độ Hồi Phục Mana (B)
————————————————————————
Mùa thu đã bắt đầu ló dạng. Các đường phố của Học viện tràn ngập học viên mặc đồng phục ngày càng dày hơn.
Mùa lạnh đã đến gần hơn. Không lâu sau Đảo Nổi sẽ xuất hiện.
Trước đó, tôi muốn mình đủ mạnh mẽ để đảm bải có thể giải quyết thành công những vấn đề liên quan đến Đảo Nổi.
Nếu không có chuyện gì xảy ra sớm thì tôi sẽ không phải lo lắng về Bad Ending nên tôi có thể yên tâm luyện tập.
"Hooo."
Bùm—!
Crash—!
Sân tập của Học viện.
Tôi đang tiêu diệt ảo ảnh ma vật bằng ma pháp nguyên tố.
Bây giờ tôi đã vượt qua được danh hiệu kẻ yếu nhất, không có học viên nào cố gắng tranh cãi vô ích với tôi về kỹ năng của tôi.
Ngược lại, có vẻ như có nhiều học viên ngưỡng mộ tôi hơn khi tôi đang tập luyện. Có vẻ như màn trình diễn của tôi với Quyền trượng Zhonya thực sự là một cảnh tượng đáng xem. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy vô ích khi vai tôi cứng lại vì tự hào.
Kết quả Đánh Giá Thực Chiến Chung đã giúp tôi đứng ở vị trí thứ 30, nhờ đó đã vượt qua kỳ thi. Xét đến thời gian tôi tiêu diệt được Quỷ Ếch, màn trình diễn của tôi tốt hơn mong đợi rất nhiều.
'Mặc dù mình đã sử dụng một số thủ thuật.'
Tất nhiên, kiến thức về game của tôi đóng một vai trò lớn.
Nếu tôi thực hiện đánh giá hoàn toàn dựa trên kỹ năng của bản thân và không có bất kỳ kiến thức nào về game, tôi sẽ xếp ở giữa nhóm hoặc tốt nhất là ở mức trung bình.
Tôi cảm thấy tiệc cho Kaya. Tôi chắc chắn cô muốn đánh bại Luce.
Tuy nhiên, cô chỉ mỉm cười và bỏ qua vấn đề, nói rằng khát vọng chiến thắng của cô không thể so sánh với sự yên bình của Học viện.
Hạn chế duy nhất là Eve Ropenheim có ấn tượng xấu về cô vì cuộc xung đột ngắn ngủi của họ.
Bất cứ khi nào nói về Eve, tôi đều thấy những giọt nước mắt lấp lánh quanh mắt Kaya.
Cô cho biết đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn quay ngược thời gian đến vậy.
Tình cờ thay, cô hỏi có phải tôi cũng đang che giấu danh tính của mình với gia đình không, nên tôi mơ hồ xác nhận sự nghi ngờ đó.
Cô hẳn đã rất ngạc nhiên khi chị gái tôi, Eve Ropenheim, lại bình thường đến không ngờ.
Cha mẹ của Kaya là một Swordmaster và một Phù Thuỷ thiên tài nên tôi đoán cô rất mong được thấy gia đình tôi cũng phí thường đến mức nào.
Ngoài ra.
'Chị gái của Isaac định sẽ theo dõi mình bao lâu nữa đây?'
Sau buổi Đánh Giá Thực Chiến Chung, Eve vẫn chưa nói một lời nào với tôi
Tuy nhiên, khi tôi thỉnh thoảng kiểm tra xung quanh bằng [Thấu Thị], tôi có thể dễ dàng chứng kiến cô ấy đang rình rập tôi. Tôi không nghĩ cô ấy hiện đang ở sân tập.
Tôi khá chắc rằng chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện trong tương lai gần.
'Nó làm phiền mình...'
Vào ngày hành trình đánh bại Tà Thần của tôi kết thúc...
Không biết liệu tôi có trở về thế giới ban đầu hay là vẫn ở lại thế giới này.
Tất nhiên, tôi vẫn chỉ là con người nên chắc chắn đã có lúc tôi nhớ gia đình mình ở thế giới cũ.
Vì vậy, tôi có một mong muốn ích kỷ là được gần gũi hơn với Eve, người có quan hệ huyết thống duy nhất mà tôi có trên thế giới này.
'Mình đoán mình không cần phải cố gắng đến mức đó.'
Mình thậm chí còn không biết tuổi thơ của Isaac.
Isaac có những mối quan hệ như thế nào, những chi tiết cụ thể đằng sau việc anh ấy thân thiết với Eve như thế nào và những kỷ niệm mà anh ấy có...
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi muốn đào sâu vào quá khứ của Isaac.
Vẫn chưa quá muộn để lo lắng về những điều như vậy sau khi tôi hạ gục Tà Thần.
Hiện tại, để đánh bại Đảo Nổi, tôi cần tập trung vào việc huấn luyện với hiểu quả gấp mấy lần bình thường.
Và thế là tôi luyện tập hàng ngày.
Ngay cả khi tôi bị chảy máu mũi, tôi vẫn không ngừng tập luyện ma thuật.
Tôi đã nhờ Dorothy sử dụng ma pháp Buff lên tôi để tôi có thể mạnh mẽ phục hồi thể trạng của mình và luyện tập nhiều lần.
Tôi áp dụng những gì học được trên lớp và trong sách vào việc luyện tập thực tế lặp đi lặp lại.
Tôi thậm chí còn hạn chế thời gian ngủ của mình và khi tôi tập luyện như điên...
Mười ngày sau, sự mệt mỏi chồng chất lên nhau.
Gục ngã.
Trong chốc lát, tôi đột nhiên mất đi ý thức.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)