Sau lần cãi nhau đó, Bạch Bằng Phi cũng không có tìm Kha Mi.
Kha Mi cũng không cố ý đi tìm Bạch Bằng Phi.
Sau khi khóc lớn một hồi, nàng phát hiện mình vẫn có thể ăn, có thể ngủ, có thể uống, cũng không thể khổ sở đến sống không được, lòng cũng chẳng đau đớn gì, tim cũng đập bình thường.
Nàng cũng không nghe được tiếng cõi lòng tan nát.
Có lẽ tiếng tan nát cõi lòng chỉ nhẹ tựa như bông tuyết rơi xuống mặt bàn, vô thanh vô tức!
Nàng quyết định để cho việc tan nát cõi lòng giống như bông tuyết, vô thanh vô tức mà hòa tan……
Cho nên nàng quyết định đem hợp đồng của công ty điện tử Bạch Vệ tặng cho khách hàng khác.
Sau đó nàng đem số điện thoại của Bạch Bằng Phi trong máy điện thoại di động mà xoá tất.
Nàng tiếp tục sống cuộc sống ngày thường của mình, không hề nhắc tới Bạch Bằng Phi nữa, nhưng nơi trước đó cùng Bạch Bằng Phi đi qua, nàng kiên quyết không bén mảng tới.
Nàng không cần một tên nam nhân đã làm nàng khổ sở!
Cứ như vậy, nàng trải qua 1 tháng sống không có Bạch Bằng Phi.
Cho đến buổi sáng hôm nay, nàng vừa nổi lên cảm giác khó chịu dị thường, muốn nôn lại nôn không ra, chỉ là nôn khan.
Vừa đứng lên, tim với dạ dày bắt đầu đập loạn với nhau.
“Oh……”
Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao hôm nay vừa thức dậy đã thấy trong người buồn bực? Thân thể suy yếu đến mức căn bản không có khí lực làm bất cứ chuyện gì……
Sau lại, Kha Mi chỉ có thể ngồi ở trước cửa toilet, vô lực ngây ngốc.
Đến khi Đinh Tiểu Ưu phát hiện Kha Mi đang “ngủ” trước nhà vệ sinh, thì kinh hãi kêu trách, “Bộ trong nhà vệ sinh có vàng sao?”
Kha Mi vô lực nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái nhìn khinh bỉ. Khuy nàng hiểu ra loại chuyện này……
“Bệnh thần kinh…… Cậu suy nghĩ nhiều quá đó!”
“Bằng không sao cậu làm chi mà ngồi đồng ở trước cửa toilet vậy?” Đinh Tiểu Ưu vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, rất chăm chú nhìn toilet một chút, sau khi xác định thật sự không có vàng bạc chi hết, mới đem sự chú ý dời lên người Kha Mi.
(@đậu: Chị Tiểu Ưu này cũng chẳng bình thường a!)
“Mình muốn ói……” Kha Mi yếu ớt đáp lời.
Ô…… Vị lại bốc lên.
Thật khó chịu quá……
“Vậy cậu nôn sao!” Đinh Tiểu Ưu mở to hai mắt nhìn Kha Mi. Kỳ quái, nếu muốn ói thì phải ói ra chứ, ôm cái nhà vệ sinh như vậy lâu như vậy, có khỏe hơn không?
Kha Mi muốn khóc mà nhìn Đinh Tiểu Ưu, thê thảm thú nhận:“Mình nôn không ra……”
Nếu mà nôn hết ra rồi, sao nàng lại ăn no không gì làm mà ngồi ôm cái toilet chớ?
Cũng không phải nàng bị bệnh thần kinh!
Toilet này cũng không làm bằng vàng, ôm cũng không có chút động lòng gì…… (@đậu: vậy nó mà bằng vàng thì tỷ dám ôm khư khư lắm nhỉ!!!)
“Ngươi ──” Đinh Tiểu Ưu vừa nghe, lập tức na sau liễu một bước dài, rất nghiêm túc nhìn Kha Mi nói: “Không được nôn vào người mình nha!”
“Làm sao cũng nôn không ra, làm sao ói vào người cậu được a!” Kha Mi càng thêm vô lực.
“Cũng đúng ác…… Mình đây chắc an toàn rồi.” Đinh Tiểu Ưu suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi,“Vậy cậu ngày hôm qua có ăn thứ gì bị hỏng không?”
“Mình ngày hôm qua cùng với cậu ăn bữa ăn tối mà……” Kha Mi vẻ mặt cầu xin. Hai người cùng nhau ăn một món, sao chỉ có mình nàng lại thảm như vậy chứ?
“Cũng đúng. Mà sao cậu vô duyên vô cớ lại bị nôn mửa chứ?” Đinh Tiểu Ưu rất chăm chú tự hỏi trong chốc lát, bỗng nhiên lại kêu to to một tiếng,
“Cậu tháng này chưa tới phải không?”
Kha Mi suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Nàng và Đinh Tiểu Ưu nhìn nhau chăm chú gần một phút đồng hồ, sau đó đồng thời thét lên một tiếng!
“A ──”
Một giờ sau, Kha Mi khẩn trương hề hề từ trong phòng tắm gọi Đinh Tiểu Ưu.
“Tiểu Ưu…… Cậu giúp mình nhìn xem, mình không dám nhìn nữa rồi!”
Đinh Tiểu Ưu đi vào phòng tắm, nhìn cái que thử thai, rất tàn nhẫn tuyên bố hỉ sự.“Chúc mừng trúng thưởng!”
“Cái gì?!” Kha Mi hô to.
Bất quá chỉ cùng nam nhân “đen tối” qua mấy lần, nàng liền trúng thưởng sao?! Trúng sổ số hình như so với việc này còn dễ dàng hơn đó?
“Ở trên que này cho thấy cậu có hỉ.” Đinh Tiểu Ưu đồng tình nhìn Kha Mi.
“Không được đâu……” Kha Mi cơ hồ muốn khóc ra mất.
Không muốn, không cần, không nên mà……
Nàng thật vất vả mới dần dần đem tên nam nhân Bạch Bằng Phi kia đuổi ra khỏi đầu, nàng không muốn lại lần nữa mang theo Bạch Bằng Phi chạy loạn khắp nơi nữa….
“Đừng khóc mà……” Đinh Tiểu Ưu an ủi nàng.
Kha Mi gục trên bồn rửa mặt mà khóc một hồi, mới nâng khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt lên, tràn ngập hy vọng hỏi Đinh Tiểu Ưu,
“Tiểu Ưu, có thể là do que thử thai này có sai sót gì không??”
“kia……” Đinh Tiểu Ưu rất khó trả lời. Nàng cũng chưa từng mang thai qua, làm sao biết cái hiệu que thử thai nào có độ xhính xác cao hơn?
“Chúng ta lại đi mua thêm một ít, rồi trở về thử lại có được hay không?” Hai mắt Kha Mi tràn ngập chờ mong nhìn Đinh Tiểu Ưu, hy vọng đổi lại que thử sẽ có kết quả khác.
“Được đó!” Đinh Tiểu Ưu liền gật đầu, lập tức lại rất thực tế bỏ thêm một câu.“Đi bách hoá mua, vậy tiện hơn!”
“Uhm!” Kha Mi cố gắng nặn ra một nụ cười, lại lập tức yếu ớt nói:“Cho mình nôn một chút……”
“Cái gì? Cậu còn muốn nôn nữa a?” Đinh Tiểu Ưu ngạc nhiên hỏi. Nàng cũng đã ói ra gần hết một buổi sáng rồi đó!
Kha Mi gật đầu,“Oh……”
Đinh Tiểu Ưu lập tức ba bước cùng hai bước, nhảy ra khỏi phạm vi toilet.
Đã qua một tháng, hắn thủy chung cũng không có liên lạc với Kha Mi.
Không biết nàng bây giờ có khoẻ hay không?
Trong lòng hắn luôn là nhớ khắc sâu hình bóng Kha Mi, kỳ vọng nàng sẽ chủ động tìm hắn, như trước đây.
Nhưng mà Kha Mi cũng không có chủ động tìm hắn.
Mà hắn cũng không có liên lạc với nàng. (@đậu: hừ, đàn ông gì vậy? chả có tí bao dung nào! hứ)
Chẳng lẽ cứ như vậy mà phai nhạt sao? Có phải bọn họ còn muốn chờ đợi thêm một lần tám năm nữa sao? Hoặc là vĩnh viễn không hề gặp nhau nữa?
Trong lòng Bạch Bằng Phi biết, bản thân rất thích Kha Mi.
Nhưng hắn cũng không có cách nào gạt mọi chuyện qua một bên……
“Uy, cậu chuyên tâm một chút, có được hay không?” Liễu Tâm Tâm một bên nhịn không được lên tiếng.
“Không phải em cố ý.” Bạch Bằng Phi lúc này mới bất giác giựt mình, hắn đang phụng chỉ đi cùng Liễu Tâm Tâm đến siêu thị mua sắm, hết lần này tới lần khác tâm tư hắn chẳng biết đã bay đến bên người nào đó.
“Không sao, trước hết cho chị chút ý kiến đi! Xem là nên mua chiếc bình này hay vẫn nên chọn chiếc bình kia!” Liễu Tâm Tâm cầm lấy một chai nước xốt, xem rất chăm chú.
Bạch Bằng Phi nghiêng người qua xem một chút thương hiệu, “Mua hiệu kia tốt hơn.”
Thương hiệu này thường khi dùng luôn thiếu đi chút vị ngọt.
Liễu Tâm Tâm nhìn Bạch Bằng Phi một cái, sau đó nói: “Có đôi khi chị thật sự rất hoài nghi…… Cậu thật sự không biết nấu ăn sao?”
Nói đến tên tiểu cữu tử này, rõ ràng mỗi lần cùng hắn đi mua đồ, hắn luôn là có thể chọn những thứ tốt nhất, nhưng hắn lại khăng khăng cho rằng chính mình không rành việc nấu nướng.
Không biết nấu ăn, sao có thể hiểu rõ cách ăn uống như vậy?
Thật quỷ dị……
“Chị dâu suy nghĩ nhiều quá.” Bạch Bằng Phi khó xử cười một tiếng, vẫn tiếp tục ở bên cạnh Liễu Tâm Tâm, chợt nhìn xuống, trông hai người cực kỳ thân mật.
Đây chính là cảnh mà vừa đi tới đã đập vào mắt của Kha Mi.
A ──
Nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng sợ hãi, bất quá vẫn nhịn được.
Nhìn Bạch Bằng Phi cùng một nữ tử không biết tên có cử chỉ thân, Kha Mi lúc đó mới cảm giác được, tâm nàng thật ra
Rất đau rất đau……
Nàng rốt cục cũng nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát.
Nhưng mà, nàng đã không có tư cách nói gì nữa.
Nàng rất hy vọng mình có thể chán ghét Bạch Bằng Phi, chán ghét người phụ nữ bên cạnh hắn, nhưng mà thật ra nàng không có cách nào.
Người nam nhân này đối với cuộc sống của cô đã trở nên quá trọng yếu, đến nỗi việc căm hận hắn ta cũng khó khăn đến như vậy……
Tay không tự giác đặt trên bụng của mình, lần đầu tiên, nàng cảm nhận được tiểu sinh mạng đang mang trong cơ thể nàng.
Quý động, mà nàng cuối cùng cũng hiểu rõ Bạch Bằng Phi đối với nàng rất quan trọng.
Đó không chỉ là thích, mà là khắc sâu đến mức cơ hồ là khắc vào trong lòng một tình yêu mãnh liệt, giờ nàng thật sự đã hiểu rõ.
Nàng tuyệt đối sẽ không đi qua cùng bọn họ chào hỏi, nàng chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi, trở về tiếp tục trải qua những ngày tháng không có Bạch Bằng Phi.
Nếu như trong người nàng thật sự có một tiểu sinh mệnh, nàng sẽ lựa chọn giữ con lại.
Nhưng là tình cảm đối với Bạch Bằng Phi thật quá sâu, quá nặng cũng quá trọng đến mức không thích hợp cùng người khác chia xẻ, cho nên, nàng lựa chọn độc chiếm.
Nàng biết mình nên bỏ đi, nhưng chân nàng không bước được……
“Kha Mi, nơi này có ba loại hiệu khác nhau, hai cái này là loại đặc biệt nha!” Đinh Tiểu Ưu hưng phấn ôm một đống lớn que thử thai, hô to gọi nhỏ đã chạy tới.
Đinh Tiểu Ưu cứ như vậy vừa la vừa gọi, làm cho Bạch Bằng Phi cùng Liều Tâm Tâm đúng lúc đi ra quay đầu nhìn về phía phương hướng Kha Mi.
“Tiểu Mi!” Bạch Bằng Phi hô to.
“Tiểu Ưu!” Liễu Tâm Tâm kêu lên.
“A!” Kha Mi kêu thảm thiết.
“A!” Đinh Tiểu Ưu hét to.
Bốn người mặt đối mặt nhìn nhau, hai miệng đồng thanh ──
“Các ngươi biết nhau?”
Sau đó cũng chỉ có Kha Mi vẫn một mực lắc đầu, còn ba người kia tự giác đều gật đầu.
Tiếp theo Đinh Tiểu Ưu đột nhiên quay về phía Bạch Bằng Phi hô to,“Ta biết rồi, ngươi chính là ba của tiểu hài tử trong bụng Tiểu Mi!”
“Ba của hài tử?” Bạch Bằng Phi sửng sốt.
“Không phải!” Kha Mi vừa nghe, lập tức phủ nhận, tiếp theo liền muốn xoay người chạy đi.
Bất quá tay chân Bạch Bằng Phi nhanh hơn, hắn ba bước thành hai bước, thoắt một cái đã vượt qua Kha Mi đang chạy rối chết kia.
“Em tốt nhất giải thích cho anh một chút đi, ai là ba của hài tử?”
“Dù sao anh không phải là được rồi!” Kha Mi vội vả muốn hất cánh tay Bạch Bằng Phi ra, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có biện pháp thoát ra.
“Không phải anh?” Bạch Bằng Phi sắc mặt trầm xuống, “Chẳng lẽ em còn có nam nhân khác?”
Vừa nghĩ tới có nam nhân khác giống như hắn cũng ôm qua, cũng có hôn qua Kha Mi, Bạch Bằng Phi nhất thời xúc rất muốn giết tên nam nhân kia!
Đáng chết!
Nữ nhân kia rõ ràng biết hắn yêu nàng, nhưng lại luôn như vậy hành hạ hắn!
“Cùng anh không quan hệ!” Kha Mi rất quật cường, vẫn một mực muốn hất tay Bạch Bằng Phi ra.
“Tại sao cùng anh không quan hệ?” Dùng sức đem nữ nhân vẫn còn đang giãy dụa kéo lại đây, bàn tay to của hắn cố trụ thật chặc lưng của Kha Mi, cậy mạnh nói: “Chỉ bằng việc anh yêu em, thì tất cả đều có liên quan tới anh!”
“Anh ──” Không ngờ tới nam nhân kia đột nhiên tuyên bố công khai như vậy, Kha Mi sửng sốt một chút, ánh mắt phóng về hướng Liễu Tâm Tâm,
“Chị kia……”
“Chị là chị dâu cúa cậu ấy.” Liễu Tâm Tâm nóng lòng thanh minh.
“Mình có thể làm chứng. Cô ấy là bạn tốt của mình.” Đinh Tiểu Ưu cũng hô to theo.
Vì vậy nên chú ý của Kha Mi lại chuyển trở về trên người Bạch Bằng Phi.“Anh vừa mới nói cái gì?” Nàng muốn xác nhận lại lần nữa chính mình không có nghe lầm.
“Anh nói anh yêu em.” Vừa nói xong, Bạch Bằng Phi liền hướng ôm hôn Kha Mi trong lòng.
“Em cũng……” Kha Mi vòng hai tay ôm chặc cổ hắn, cùng đầu lưỡi của nam nhân kia nhiệt thiết đan luyện vào nhau..
Hai người ôm lấy nhau càng chặc hơn, chỉ muốn lấy càng nhiều hơi thở của đối phương hơn, hai thân thể dán chắc đến cơ hồ không còn một khe hở nào.
Tình yêu, đưa bọn họ vĩnh viễn bao vây lại với nhau.
Đây sẽ là thế giới tình yêu ngọt ngào bất tận của họ……