1.
Lượn đi lượn lại cả buổi, liếc dọc liếc ngang nửa ngày trời, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội ‘làm việc xấu’. Nhân lúc anh đang bận bịu đi lấy đồ ăn, 2 chân cô thật nhẹ thật nhẹ từng chút di chuyển…
- Em làm gì vậy? – Phong buồn cười nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của cô.
Thật là, cô nghĩ làm như vậy thì anh ta sẽ không biết ư? Cho dù có làm cái gì, ở đâu, ánh mắt kia chưa từng 1 giây 1 phút rời khỏi cô, cũng giống như anh, từ khi bắt đầu đã không thể làm ngơ với sự có mặt của cô. Cho dù biết cô không thể nào thuộc về anh, cho dù đã quyết định buông tay, thì anh… vẫn như cũ không thể rời mắt khỏi cô. Chỉ là nhìn từ xa… chỉ là lặng lẽ dõi theo cô… chắc là… sẽ không sao chứ? Khẽ liếc qua gương mặt tối sầm của người nào đó, anh thật sự muốn bật cười to. Cô đúng là biết cách làm cho người khác tức điên mà.
- Em… em đến chỗ anh. – Cô ngẩng đầu, cười hì hì.
- Đến chỗ anh làm gì? Không sợ anh Thần tức giận sao?
- Sợ. – Cô gật đầu thật mạnh. – Nhưng mà… em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi mà! Dù sao anh cũng là bạn của em. Làm sao anh ấy có thể cấm em đi gặp anh được chứ? Thật là quá đáng mà! Gió, anh nói xem, ánh ấy có đáng ghét hay không? Không những thế, anh ấy…
- Ha ha… - Cố dấu vẻ đau thương trong ánh mắt, Phong tốt bụng nhắc nhở. - Kỳ Lân, trước khi nói tiếp, em nên nhìn lại đằng sau 1 chút.
- Hử? – Cô khó hiểu nhìn Phong 1 hồi, rồi mới bất an quay đầu. Quả nhiên… - Aaaaaaaaaaaaaa……….. Anh… anh… anh…
- Em to gan quá nhỉ? – Giọng nói của anh có 1 chút gì đó thật kì lạ, dường như… dường như không chỉ là tức giận.
- Anh… em… - Cô cắn môi. Xong đời, lại bị anh bắt quả tang nữa. Sao số cô đen vậy trời, lần nào cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh là sao? – Anh tha cho em đi! Em biết em sai rồi!!! Em không dám nữa… tuyệt đối không dám nữa đâu… Anh ơi…
- Hình như… em rất thích nói xấu anh với người khác? – Anh nhướn mày, giọng nói sặc mùi nguy hiểm, ánh mắt như muốn phanh thây cô ra ngay lập tức.
- Ực… - Cô nuốt khan, lùi lại đằng sau 1 bước, lại va phải Phong.
- Em làm gì thế? Muốn đẩy anh ra chết thay hay là muốn anh tự nguyện hi sinh thân mình để bảo vệ em? – Phong đưa tay giữ cô đứng vững, cố tỏ ra vui vẻ. – Anh nói cho em biết, chuyện của 2 người, anh sẽ không can thiệp đâu. Cho nên, Kỳ Lân, em hãy cố bảo trọng, anh đi trước.
- Đáng ghét! Đồ Gió chết tiệt! Anh là đồ độc ác! – Cô giậm chân phụng phịu. – Anh đã nói sẽ bảo vệ em. Đáng ghét! Đáng ghét!!!
- … - Im lặng, tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều.
Giọng nói oán trách của cô, Phong đương nhiên nghe thấy, hơn nữa còn nghe thấy thật rõ ràng. Nhưng… anh không thể quay đầu. Vì anh biết, nếu bây giờ đây anh quay đầu, không những bản thân sẽ không thể buông tay, mà Thần… cũng sẽ tổn thương. Từ lần đó khi anh ta đánh anh, đã không cẩn thận để lộ nội tâm yếu ớt trước mắt anh. Tuy rằng anh hoàn toàn không ưa gì anh ta, nhưng thật ra thì… anh ta cũng rất đáng thương. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc yêu cái cô bé ngốc nghếch kia cũng là 1 chuyện đáng thương vô cùng rồi. Haizzzz… có lẽ đây là sự đồng cảm giữa những người cùng cảnh ngộ.
…
- Anh ơi! – Cô khe khẽ túm lấy tay anh, lí nhí.
- Anh thật sự xấu xa như vậy à? – Anh có chút bất mãn. Không phải cô nói anh đã tốt hơn rất nhiều ư?
- Không… Đương nhiên không phải. – Cô liều chết lắc đầu, lắc đến nỗi cổ như muốn rời luôn ra.
- Vậy sao em hết lần này đến lần khác nói xấu sau lưng anh? – Nếu nói là giận dữ, chi bằng bảo giọng nói của anh tràn đầy uất ức đi.
- ??? – Cô ngẩn ra. Anh từ bao giờ thì có ngữ điệu như vậy nhỉ? Thật là đáng yêu quá đi!! Trời ơi, làm sao bây giờ? Vẻ mặt của anh cũng dễ thương nữa, làm cho cô muốn nhéo 1 cái. Ôi chao, anh của cô đã lột xác thành 1 chú cún con đáng yêu nha!
- CÁC BẠN, BÂY GIỜ CHÚNG TA BẮT ĐẦU CHƠI TRÒ CHƠI, CÓ ĐƯỢC KHÔNG? – Đang lúc cô không biết sống chết định giơ tay chạm vào khuôn mặt đang xị ra của anh thì Thy Trang đột ngột lên tiếng. Chỉ 1 câu đã khiến cho cả căn phòng náo nhiệt hẳn lên.
- Được
- Trò gì vậy?
- Chơi đi! Chơi đi
- Mau chơi nào
- Chơi trò chơi đi nào
- …
- …
- Phiền phức – Ai cũng hưng phấn, chỉ có anh khẽ cau mày. Có trời mới biết anh chán ngấy mấy cái tiệc tùng chơi bời kiểu này như thế nào. Nếu không phải vì cô, anh sẽ không đến đây. Nếu không phải vì cô, anh càng không nhẫn nhịn ở lại cái nơi quỷ quái này. Nếu không phải vì cô, anh cũng sẽ không chịu đựng mấy trò vô bổ ngớ ngẩn này. Tất cả đều là vì cô, còn cô thì… Nghĩ đến lại thấy bực mình.
- TRƯỚC TIÊN NÓI ĐẾN PHẦN THƯỞNG. – Thy Trang vừa vẫy tay, lập tức có người mang đến 1 chiếc hộp gấm.
- Oaa… trang sức ư?
- Là vàng hay kim cương vậy?
- Trông sang trọng quá, không biết bên trong là món gì đây?
- …
- …
Đón nhận tất cả ánh mắt tò mò hân hoan của mọi người, Thy Trang mỉm cười hài lòng, đôi tay thon dài thật cẩn thận từ tốn mở chiếc hộp ra.
Cạchhhh…
@__@
$___$
*___*
O__o
…
Im lặng
…
Không khí vốn rất ồn ào náo nhiệt tức khắc đông cứng lại. Nổi bật giữa chiếc hộp gấm đen tuyền là bộ trang sức kẹo ngọt. Những viên đá quý xanh biếc với sắc độ đậm nhạt khác nhau được tỉ mỉ gọt giũa, cẩn thận đính lên sợi dây bạc sáng bóng tạo thành hình chiếc kẹo vừa xinh xắn vừa lung linh khiến người ta say mê.
- Oa… - Cô như bị thôi miên, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Thy Trang, 2 mắt toả sáng. – Đẹp quá!!
- … – Anh nhíu mày. Cô ta muốn làm gì? Biết cô đặc biệt có hứng thú với những thứ liên quan đến kẹo nên dùng cái này để thu hút sự chú ý của cô?? Mục đích cuối cùng của cô ta là cái gì?
- Anh, em muốn cái đó. – Cô giật giật ống tay anh, trong lòng hân hoan.
- Kẹo đó không ăn được. – Anh cười cười.
- Em biết, nhưng em muốn. – Cô không hề để ý đến ánh mắt trêu chọc của anh, chỉ chăm chú vào bộ trang sức đá quý tuyệt đẹp kia. – Anh không thấy nó rất đẹp sao?
- Được, khi về nhà anh sẽ nhờ bố em làm cho em 1 bộ. – Anh xoa đầu cô, trong lòng không khỏi cảm thán. Bé con của anh đã lớn rồi, cũng biết để ý đến trang sức rồi.
- Không, em muốn cái đó cơ.
- Ngoan, làm 1 bộ giống hệt là được rồi.
- Không, không, em thích cái kia. Em muốn có.
- Tiểu Kỳ, ngoan nào, anh sẽ mua cho em 1 bộ đẹp hơn, được không?
- Không, em không muốn.
- Tiểu Kỳ…
- ĐÂY LÀ 1 TRÒ CHƠI COUPLE. VÌ VẬY BÂY GIỜ CHÚNG TA SẼ PHÂN ĐÔI. – Thy Trang đặt chiếc hộp quý giá xuống. – Ở ĐÂY ĐÃ CÓ ĐẦY ĐỦ TÊN TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI Ở ĐÂY. TÔI SẼ BỐC THĂM ĐỂ CHỌN RA 5 CẶP MAY MẮN NHẤT.
- ỒoOOOo……
- A0A – Cô hào hứng ra mặt, 2 mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm lên sân khấu, bàn tay căng thẳng siết chặt. Ông trời ơi, ông phải giúp cô, nhất định phải cho cô cơ hội giành lấy đống kẹo đó.
- … - Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt toé lửa bắn thẳng về phía sân khấu. Đảm bảo chẳng có gì tốt đẹp cả.
- Trò chơi ư? Không phải là âm mưu cả à? – Hân khinh thường hừ mũi. Diễn xuất quá kém. Cô chỉ cần 1 cái liếc mắt đơn giản cũng có thể nhìn ra hết tâm tư đen tối của cái cô người mẫu đáng ghét kia. Muốn cướp em rể của cô? Mơ đi!
Nhưng… mọi chuyện lại diễn ra khác hẳn những gì Hân nghĩ. Là do Thy Trang hoàn toàn không tính toán gì cả, hay là… có kế hoạch còn lợi hại hơn là trực tiếp tiếp cận anh?
…
5 cặp đôi được công bố gồm có:
Trịnh Đình Duy - Chu Thanh Loan
Lâm Vũ – Triệu Nhã Hân
Nguyễn Quang Minh - Lâm Tố Tố
Hoàng Mạnh – Lê Thu Vân
Phạm Hải Phong – Triệu Nhã Kỳ
- Yeah!!! – Cô nhảy cẫng lên. Hoan hô! Hoan hô!! Đúng là ông trời đáng yêu đã nghe thấy lời cầu khẩn của cô rồi. Ha ha ha… có Gió giúp đỡ, cô nhất định sẽ lấy được đống kẹo kia.
- Không được tham gia. – Anh trừng mắt ra lệnh.
- Tại sao ạ?
- Anh không thích.
- Anh, em nhất định sẽ lấy được phần thưởng mà.
- Không cần cái đó, anh sẽ mua cho em cái khác đẹp hơn.
- Không, em không muốn. Em thích cái kia cơ.
- Tiểu Kỳ, em đang cãi lại anh?
- Em…
- Anh nói không.
- Chỉ là 1 trò chơi, cần gì phải phản ứng mạnh như vậy? – Hân chậc lưỡi. – Kỳ Kỳ muốn chơi thì để nó chơi đi. Chơi chán rồi chẳng phải sẽ lại ngoan ngoãn trở về ư?
- Không được.
- Anh Thần, không cần phải căng thẳng vậy đâu. Chỉ là 1 trò chơi mà thôi. – Hân cố gắng thay em gái giải thích. – 1 trò chơi chẳng lẽ anh cũng để bụng?
- Tại sao không?
- @.@
- Anh, anh yên tâm, có Gió ở đó, em sẽ không sao đâu mà. – Cô không biết sống chết giơ tay cam đoan.
- Em… - Anh gần như bốc khói. Gió… Gió… Gió… trong lòng cô ngoài Gió ra còn có ai khác nữa không vậy? Đối với cô anh là cái gì? Không khí à? Hừ. Trước mặt anh còn dám nhắc đến cậu ta, thật là chán sống mà.
- Anh đồng ý nhá… nhá… nhá? – Cô ôm chặt cánh tay anh lắc lấy lắc để, 2 mắt sáng ngời không ngừng ngước lên nhìn anh mong đợi.
- Tiểu Kỳ…
- Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Được rồi. – Anh đầu hàng. Tức thì tức, cũng không thể nổi giận với cô. Không muốn thì không muốn, vẫn không thể từ chối cô. Anh thật thảm hại.
- Em thích anh nhất!!!!!! – Cô sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ anh.
- Không được thân mật với cậu ta, nếu không… anh sẽ phạt em.
- Em biết. – Gật gật đầu cam đoan, cô vui vẻ cùng Hân và Vũ bước lên sân khấu.
…
Ở 1 góc khác,
Phong vẫn đứng im như tượng. Toàn bộ những gì cần xem anh đều đã xem, ngay cả những thứ không muốn thấy cũng đã thấy hết rồi. Cô đơn giản chỉ muốn lấy giải thưởng đó, nhưng trong lòng anh lại vẫn cứ le lói hi vọng… hi vọng cô nhất quyết đòi tham gia trò chơi là vì anh. Thật ngu ngốc!
Muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong kia, lại không thể nói ra.
Muốn rời khỏi, nhưng thấy nụ cười toả nắng ấy, lại không cách nào bước đi.
Thất tình, chính là như vậy sao?
Đau, nhưng vẫn nhớ?
Tổn thương, nhưng vẫn yêu?
Biết là không thể, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân hi vọng?
---------------------------------------
2.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ trên sân khấu, Phong vẫn do dự không biết nên làm thế nào. Cô kiên quyết như vậy, Thần cũng đã chấp nhận rồi. Anh chẳng còn gì phải để ý cả, nhưng… điều anh sợ là chính bản thân mình sẽ lung lay. Cứ tiếp tục gần gũi cô như thế, anh làm sao mà quên cô được đây? Cứ mãi đối diện với ánh mắt long lanh kia, anh còn tiếp tục nỗ lực được sao?
- Gió!! – Cô ra sức vẫy tay với Phong, nở nụ cười thật tươi.
Thở dài thườn thượt, Phong không còn cách nào đành phải bước đến bên cô.
‘Cô bé ngốc nghếch, em có biết là em đang hành hạ anh không?’
Thở dài, thở dài, không ngừng thở dài. Thật sự bây giờ ngoài thở dài ra anh chẳng biết phải làm cái gì nữa. Yêu đơn phương đã khổ, yêu đơn phương 1 người như cô còn khổ gấp trăm lần. Quả thật anh rất ngưỡng mộ Thần, có thể chịu đựng được cô lâu như vậy, còn che giấu tình cảm suốt bao nhiêu năm. Haizzz… khi nào có cơ hội cần vác sách đến học hỏi chút kinh nghiệm mới được.
- Gió, anh thật chậm chạp. – Cô bĩu môi trách cứ.
- Anh không muốn chơi. – Phong thành thật.
- Không được. Anh nhất định phải chơi.
- Anh… - Phong còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị cô cắt ngang.
- Em mặc kệ. Anh có biết em đã phải năn nỉ anh trai thật vất vả không?
- @.@ - Phong bó tay với cô rồi. Anh trai? Thần mà nghe được đảm bảo sẽ lập tức quăng cô về nhà cho xem.
- Anh phải chơi, em không biết, em mặc kệ, anh phải chơi cơ.
- Được rồi. Anh chịu thua. Anh chơi.
- Hi hi…
- TRÒ CHƠI NÀY GỒM 2 TRÒ CHƠI NHỎ, CHƠI VỚI BÁNH QUẾ VÀ CUỘC THI CỦA NHỮNG LỜI TỎ TÌNH. CHÚNG TA SẼ DỰA VÀO KẾT QUẢ CỦA TRÒ CHƠI ĐẦU TIÊN ĐỂ CHỌN RA 2 CẶP ĐÔI THAM GIA TRÒ CHƠI THỨ HAI. VÀ ĐƯƠNG NHIÊN, CẶP ĐÔI GIÀNH CHIẾN THẮNG TRONG TRÒ CHƠI THỨ 2 SẼ TRỞ THÀNH CHỦ NHÂN CỦA BỘ TRANG SỨC TUYỆT ĐẸP NÀY.
- ??? – Cô chớp chớp mắt. Cái gì thế? Sao nghe lạ hoắc à. Cả 2 trò cô dều chưa chơi lần nào cả.
- He he… Có vẻ rất là thú vị. – Hân cười tít cả mắt.
- Không phải em nên tỏ ra ngại ngùng 1 chút hay sao? – Vũ nhắc nhở.
- Tại sao?
- Vì em là con gái.
- Ai nói là con gái thì phải ngại ngùng? – Hân phản bác. – Anh nhìn Kỳ Kỳ đi, nó cũng đâu có vẻ gì là đang ngượng ngùng đâu.
- … - Quay đầu nhìn cô. Quả thật… đôi mắt long lanh vẫn mở to như chẳng có chuyện gì. Vũ cũng bó tay luôn. – 2 chị em em thật là… không giống tiểu thư yểu điệu hiền lành gì cả.
- Còn phải nói. – Hân vênh mặt đắc ý, không thèm nhìn 3 cô gái còn lại đang ra sức cúi đầu, mặt mày đỏ bừng, đến vành tai cũng trở nên hồng hồng.
- >w< - Anh muốn giết người.
- CHÚNG TA BẮT ĐẦU TRÒ CHƠI THỨ 1. – Thy Trang cầm lọ bánh quế, khoé miệng nở nụ cười hài lòng. Dương Gia Thần, dám từ chối cô? Vậy… anh cũng nên nếm chút mùi vị ghen tuông lo sợ đi.
Chiếc bánh quế dài hơn 15 cm được đưa cho mỗi cặp đôi. Ngay từ lượt chơi đầu tiên, không khí trong hội trường đã nóng tới cực điểm. Tiếng hò reo cổ vũ, tiếng huýt sáo thích thú… vang lên khắp nơi. Trên sân khấu, các cô gái xấu hổ mặt đỏ tới mang tai. Còn thái độ của các chàng trai thì hoàn toàn trái ngược, đầy hào hứng và vui vẻ.
- Em sẽ không sao chứ? – Lần đầu tiên Vũ lo lắng cho cô ngựa hoang kia. Dù sao thì cô cũng là con gái mà. Cho dù mạnh mẽ thế nào thì cũng sẽ có chút ngại ngùng, đúng hay không?
- Dù sao cũng không phải lần đầu em chơi trò này. – Hân nhún vai.
- Em đã từng chơi? Ở đâu? Với ai? Khi nào? – Vũ đột nhiên nhảy chồm chồm lên làm hân giật bắn cả mình.
- Anh làm cái gì thế? Lên cơn à?
- Mau trả lời anh.
- Trả lời con khỉ á. Mau, đến lượt chúng ta rồi.
- Hừ. – Vũ mang theo bực tức đầy bụng, mặt mày hằm hằm nhìn cái bánh, giống như nó là kẻ thù không đội trời chung của anh vậy.
- BẮT ĐẦU
Khẩu lệnh vừa vang lên, Vũ và hân liền lao vào chiến đấu với cái bánh bé tẹo.
Vũ bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh, tập trung tuyệt đối vào… cơn tức. Không hiểu sao khi nghe cô nói đã từng cùng người khác chơi trò này, anh lại tức đến muốn đánh người. Cái bánh chết tiệt, trò chơi chết tiệt, thật đáng ghét!
Hân ban đầu còn mỉm cười thích thú, nhưng cùng với sự rút ngắn khoảng cách, trái tim cô không hiểu sao lại loạn nhịp, gò má cũng ửng hồng. Quái quỷ, cô làm sao vậy? Rõ ràng đã chơi vô số lần, vậy mà… Nhưng lần này không giống. Cảm giác… dường như có gì đó rất khác.
…
- 3 cm.
Cho đến khi giọng nói của Thy Trang vang vọng khắp hội trường, Vũ và Hân vẫn chưa thể bình tĩnh được. Mỗi người 1 tâm trạng, mỗi người 1 thắc mắc, thẫn thờ bước về vị trí.
- XIN MỜI CẶP ĐÔI CUỐI CÙNG, TRIỆU NHÃ KỲ - PHẠM HẢI PHONG. – Nói xong, Thy Trang không biết là vô tình hay cô ý quay đầu nhìn lướt qua chỗ anh, khoé môi nở nụ cười tự đắc.
Ánh mắt anh như ẩn chứa ngọn lửa phẫn nộ rừng rực liên tục bắn thẳng về phía 2 con người không biết sống chết vẫn cười đùa trên kia. Cô thì không nói làm gì. Có bao giờ cô chịu dùng cái đầu mình để suy nghĩ trước khi hành động đâu? Mà cho dù có nghĩ đi chăng nữa, thì anh cũng không tin tưởng là cô có thể hiểu ra điều gì. Nhưng cái tên Phạm Hải Phong đáng chết kia lại dám đồng ý cùng cô tham gia trò chơi của nợ này. Hắn đâu phải người ngu ngốc, tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Hắn nghĩ có thể bình yên sống sót sau khi thân mật với cô như thế trước mặt anh ư? Mơ tưởng hão huyền.
- KỲ KỲ, EM ĐÃ TỪNG CHƠI TRÒ NÀY CHƯA? – Thy Trang cười hỏi.
- Chưa ạ. Em còn không biết trên đời lại có trò chơi thế này. – Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- VẬY… SAU KHI XEM 4 CẶP TRƯỚC CHƠI, EM CẢM THẤY TRÒ CHƠI NÀY THẾ NÀO?
- Rất dễ ạ. – Cô cười tít.
- ỒoOOOOOOOo……
- …
- …
Cô mở to mắt khó hiểu. Tại sao mọi người lại phản ứng như vậy chứ? Aaa… Sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ đó? Cô không làm gì sai mà? Nãy giờ cô chưa hề gây chuyện mà?
- DỄ? – Thy Trang bật cười. – DỄ NHƯ THẾ NÀO?
- Không phải chỉ cần ăn hết cái bánh này là được ư? – Cô nhìn Phong như muốn xác nhận suy nghĩ của mình.
- Ha ha… - Phong cũng nhịn không nổi bật cười. – Kỳ Lân ngốc, để xem em có ăn hết được hay không.
- ~,~ – Cô bĩu môi. Cái bánh quế có tí tẹo thôi, chẳng cần đến 5’ là cô có thể xử lí xong. Hừ, Gió chết tiệt dám coi thường cô, hôm nay cô sẽ cho anh mở to mắt ra.
- ĐỂ GIÀNH CHIẾN THẮNG TRONG TRÒ CHƠI NÀY, CHIỀU DÀI MẨU BÁNH QUẾ CÒN LẠI SẼ PHẢI NHỎ HƠN 2 CM. CÁC BẠN NGHĨ MÌNH CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC KHÔNG?
- Đương nhiên có thể. – Cô không chần chừ trả lời ngay. Bánh quế sôcôla rất ngon, đương nhiên cô sẽ không bỏ phí.
- #o# - Phong gần như muốn hét lên. Cô bé ngốc, còn không thèm suy nghĩ xem mình đang làm cái gì. 2 cm ư? Cô điên rồi. Anh đảm bảo sau hôm nay anh sẽ khó sống. Ông trời, đây không phải lỗi của anh mà.
- TỐT. 3… 2… 1… BẮT ĐẦU.
- Cố lên! Cố lên! Cố lên!!
- Oa… oa…… oa……… Cố lên!!!!!!!!!!
- …
- …
Cùng với tiếng hò reo không ngớt, chiều dài chiếc bánh quế không ngừng ngắn lại.
Ăn… ăn… ăn… Cô không ngừng ăn, hoàn toàn không thấy có điều gì khác thường.
Phong chỉ biết trợn mắt nhìn cô, toàn thân cứng ngắc. Cô bé này, đầu óc có phải là hỏng rồi không? Ngay trước mặt bạn trai mà dám hồn nhiên chơi love game với 1 người con trai khác. Hơnnữa, người con trai ấy lại… lại… lại yêu thầm cô đã lâu. Aaaaaaaaaa…… Ông trời ơi, anh thật sự muốn bổ cái đầu của cô ra xem bên trong chứa những gì.
Còn đang mải kêu ca với ông trời thì bên môi đột nhiên truyền đến cảm giác ấm ấm khiến anh giật nảy. Mở to mắt, anh không tin nổi đây là sự thật. Không biết từ lúc nào cô đã ăn gần hết chiếc bánh quế sôcôla giòn tan. Khoảng cách giữa 2 người bây giờ gần như bằng 0. Anh có thể nhìn thấy rõ đôi mắt to tròn toả sáng như đang cười cùng hàng lông mày cong cong, chiếc mũi nhỏ xinh, làn da trắng hồng… còn có… hàm răng trắng bóng vẫn tiếp tục cắn những miếng bánh nhỏ xíu, đôi môi chum chím đang tiến dần về phía anh. Ôi mẹ ơi, cô không phải ngốc bình thường, mà là đại ngốc, đại ngốc, đại đại ngốc.
Cô có biết anh yêu cô nhiều thế nào không? Cô có biết anh đã chôn giấu tình cảm này bao lâu không? Cô có biết anh thật sự rất đau khổ khi phải quên cô không? Cô có biết anh khát khao được ở bên cô thế nào không? Cô cứ vô tư như thế này, có biết là dũng khí của anh đang từng giây từng phút bị ăn mòn không? Quyết tâm rời xa cô, nỗ lực không chạm đến cô, ý chí muốn chôn vùi tình cảm giành cho cô… tất cả đều đang bị cô từng chút từng chút làm lung lay.
- Gió? – Cô tức giận đùng đùng, giậm chân nhìn Phong. – Anh thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.
Từ đầu đến cuối anh không hề cắn lấy 1 miếng, cô đã không truy cứu, giờ anh lại phá cô ăn là sao? Chỉ còn 1 chút, chỉ 1 chút nữa thôi. Cô đã sắp ăn xong rồi, vậy mà anh lại phá đám cô. Thật là tức chết cô mà. Gió đáng ghét, anh cứ nhớ đấy. Hôm nay cô mà không lấy được đống kẹo đó thì anh không xong với cô đâu. Cô sẽ mách anh trai cho xem.
Cô còn dám mắng anh? Cô dám kêu anh đáng ghét???? Nếu như anh không dừng lại, thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra. Anh không phải cô, làm sao có thể hồn nhiên như không có gì chứ? Anh là con trai, 1 người con trai đứng trước người con gái mình yêu. Cô nghĩ… cô nghĩ anh có thể đứng yên khi cô cứ chạm tới chạm lui vào anh như thế ư? Hít thở sâu… Bình tĩnh… Phải bình tĩnh… Không thể nổi nóng. Không thể lớn tiếng với cô. Không thể doạ cô sợ. Aaaaa…… anh thật khổ! Trời ơi là trời, tại sao anh lại yêu người như cô chứ? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao???
- 1.7 CM. – Thy Trang kinh ngạc thốt lên. – OAAAAA… THẬT GIỎI. CÁC BẠN DƯỜNG NHƯ LÀ 1 ĐÔI RẤT ĂN Ý. XIN CHÚC MỪNG 2 BẠN ĐÃ THẮNG TRONG TRÒ CHƠI THỨ NHẤT.
Rào… ràoOo…
Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên tứ phía.
Nghe thấy kết quả, cô cười thật vui vẻ. Cô thắng rồi. 2 người thắng rồi. Tốt quá! Tốt quá!!! Thôi được rồi, tạm tha cho Gió vậy. Hí hí hí…
---------------------------------------
3.
Bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, sắc xanh trong đôi mắt đậm đễn nỗi gần như chuyển hẳn thành màu tím đen.
Cô vô tư suốt ngày gọi anh là anh trai, anh nhịn.
Cô to gan dám tìm cách chọc tức anh, anh nhịn.
Cô ngây thơ giúp anh tìm bạn gái, anh nhịn.
Cô ngốc nghếch không hiểu tình cảm của anh, anh nhịn.
…
Thậm chí… cô coi anh đồng dạng với mấy cái kẹo, anh cũng nhịn.
Nhưng bây giờ… cô hồn nhiên đứng ngay trước mặt anh mà thân thân mật mật với người con trai khác, anh không nhịn nổi nữa.
Hiện tại việc anh muốn làm nhất chính là giết chết cái tên Phạm Hải Phong kia, sau đó giết luôn cả Tạ Thy Trang, rồi vác cô vể nhét vào 1 cái hộp đút vào trong túi. Như vậy cho dù cô có mọc cánh cũng không thể thoat khỏi anh, cả đời phải ở bên cạnh anh.
Bé con, anh đã nói rồi, em là của anh, chỉ có thể là của anh.
…
Ở bên cạnh,
- Nhi, cậu nhìn kia, anh Thần anh ấy… - Ngọc run lập cập chọc chọc vào người Nhi.
- Tớ thấy mà còn điên tiết nữa là anh Thần. – Nhi nghiến răng nghiến lợi.
- Nhi, cậu… cậu bình tĩnh. Tớ đảm bảo Kỳ Kỳ tuyệt đối không có ý gì với anh Phong đâu. Chỉ là… chỉ là… - Ngọc lắp bắp giải thích.
- Tớ đương nhiên biết cậu ấy chỉ vì trò chơi. – Nhi giậm chân, ức mà không làm gì được. – Nhưng tớ không chịu nổi đầu óc hâm hâm dở dở của cậu ấy nữa. Trên đời này sao lại có người ngốc đến như vậy? Không biết tình cảm của người ta thì thôi, lại còn ở trước mặt bạn trai mà… mà…
- ~:~ - Anh quay lại nhìn Nhi chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sát ý.
- Bình tĩnh… bình tĩnh… anh Thần, Nhi, 2 người phải hết sức bình tĩnh… - Ngọc run lẩy bẩy. Cô từ trước đến giờ tuy không thể nói là tấm lòng bồ tất, chuyên giúp đỡ người khác, nhưng ít nhất cũng chưa từng phóng hoả giết người, vẫn có thể miễn cưỡng được coi là người tạm tốt nha. Tại sao ông trời lại nỡ lòng đẩy cô vào hang hổ thế này?
- >.<
- >>.