Kẹo Bông Hay Kẹo Mút

1.
Reeng… reeng… reeng…

- Anh! Anh!!!! Anh ơiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!! – Nhã Kỳ vừa nhòm nhòm ngó ngó vừa gọi í ới.
- Bé con, em lại đến hành hạ Thần sao?
- Đâu có?!!?? Em đợi anh ấy cùng về nhà mà??!???? – Nhã Kỳ ngây thơ chớp chớp mắt.
- Ra anh bảo. – Cậu bạn thân của Gia Thần vội vã kéo Nhã Kỳ đến cầu thang.

- Anh Vũ, có chuyện gì ạ? – Nhã Kỳ cũng ngó nghiêng tứ phía theo Lâm Vũ, khó hiểu hỏi.
- Anh muốn hỏi em chút chuyện.
- Dạ.
- Em nhất định phải trả lời thành thật đấy. Nếu như em dám nói dối anh, anh nhất định sẽ mách anh của em. Đến lúc đó, Thần sẽ không thèm để ý đến em nữa đâu. – Vũ đe doạ.
- Em biết rồi. Em sẽ nói thật mà. – Nhã Kỳ gật đầu lia lịa.
- Còn nữa, em không được im lặng không trả lời. Tất cả những gì anh hỏi em đều phải giải đáp, biết chưa??!
- Vâng.
- Tốt lắm! – Vũ cười vui vẻ. Xem ra lần này cậu phát tài rồi. – E hèm… anh bắt đầu hỏi đây. Em nghe cho kĩ rồi trả lời tử tế nhá!!?
- Vâng.
- Em tên là gì?
- Dạ??? – Nhã Kỳ trợn tròn mắt.
- Chết… nhầm… anh nhầm… anh muốn hỏi là… sinh nhật của em là ngày nào??!
- 17/12
- Em thích màu gì?
- Xanh da trời.
- Em thích hoa gì?
- Hoa quỳnh.
- Em thích làm gì?
- Bám theo anh trai.
- Phìiiiiiiiiii……… Sở thích gì kì cục?!?! – Vũ bật cười, tay dừng múa may trên trang giấy.
- Em thấy rất hay mà?!??!
- Hay ở chỗ nào? – Vũ hiếu kì hỏi.
- Rõ ràng những lúc bị em làm phiền anh trai rất khó chịu. – Nhã Kỳ cười ranh mãnh.
- Rồi sao? Biết là cậu ấy khó chịu mà em vẫn làm sao? – Vũ bắt đầu thấy hứng thú.
- Đương nhiên. Bởi vì anh ấy khó chịu nên em mới thấy hay. Anh ấy càng khó chịu càng tốt. Cho anh ấy khó chịu đến chết luôn. – Nhã Kỳ vung tay loạn xạ.
- Em… Kỳ Kỳ đáng yêu từ khi nào lại trở nên độc ác thế này?!? – Vũ sửng sốt, cũng thấy rất buồn cười. – Chẳng phải Thần là anh trai em sao? Sao lại muốn chọc tức cậu ta chứ?!??!
- Ai bảo anh ấy không chịu nói chuyện với em?!?! – Nhã Kỳ hung hăng trợn mắt. – Người gì mà như cục đá ấy, đã thế lại còn là loại đá siêu siêu siêu cứng nữa chứ. Nhìn đã thấy ghét!
- Gì hả?!?! Ghét sao? – Vũ như không tin vào tai mình. – Là em nói em rất thích anh trai, rất yêu quý anh trai, rất thần tượng anh trai cơ mà???!?! Sao giờ lại thành ghét rồi????!?
- Thì trước đây là vậy, nhưng bây giờ em đã tỉnh ngộ rồi.
- Tỉnh ngộ?? – Vũ sắp ngất xỉu tại chỗ. – Cậu ta thật sự đáng ghét thế sao?!?!
- Đương nhiên rồi. Anh thử nghĩ mà xem, có ai chịu được 1 người luôn im như hến, lạnh như băng chứ?!!!!??? Suốt ngày chỉ có mỗi 1 nét mặt, nhàm chán muốn chết. À không… thỉnh thoảng có nhíu mày, nhướn mày, nhếch miệng… hết rồi. Là người chứ có phải tượng đâu chứ?!?!?? Con trai gì mà khó tính khó nết. Nào là không ăn được cay, nào là không thích đồ ăn nhanh, nào là không thể chịu được mùi tanh… nào là thích sạch sẽ, nào là ghét vật nuôi, nào là không chịu nổi ồn ào… Còn nữa, còn nữa, trên đời này làm gì có loại anh trai như thế chứ??! Suốt ngày bắt nạt em gái. Anh nhìn xem, nhìn xem, nhìn thật kĩ xem… Trông em giống con hầu lắm sao?!?!... Đương nhiên là không rồi. Em làm sao có thể… Vậy mà lúc nào em cũng bị anh ấy sai làm cái này cái nọ. Lúc thì lau nhà, lúc thì quét dọn, lúc thì tưới cây, lúc lại nấu cơm… Rõ ràng là trong nhà có người làm, sao cứ phải chèn ép em thế chứ??!! Ức nhất là bắt em làm việc mà không nói 1 câu nào. Chỉ tay, chỉ tay rồi lại chỉ tay. Cứ như em là con cún con vậy!?!?!? Những chuyện đó em quyết không bỏ qua. Anh ấy càng bắt nạt em, em sẽ càng bám chặt lấy anh ấy cho anh ấy phiền chết, cho anh ấy khỏi tìm bạn gái luôn. Hừ!?!?
- Kỳ Kỳ! – Vũ đập đập cuốn sổ vào đầu mình.
- Vâng?
- Em đang nói đùa phải không? Tất cả chỉ là đùa thôi đúng không?!?! Sự thật là… em vẫn luôn yêu quý anh trai mình phải không!??! – Vũ cố gắng vớt vát.
- Không hề. Tất cả đều là sự thật. – Nhã Kỳ kiên quyết.
- Kỳ Kỳ, đừng đùa nữa. Anh biết là em luôn kính yêu anh trai mình mà!!!? – Vũ vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.
- Em quả thật rất rất rất ghét cái người có tên là Dương Gia Thần. Không, phải nói là… em hận anh ấy đến tận xương tuỷ. – Thật tiếc là Nhã Kỳ ngốc nghếch lại chẳng hiểu gì cả.
- Em… em… - Vũ nhăn nhó. - … em chết chắc rồi.
- Sao ạ? – Nhã Kỳ khó hiểu hỏi lại. – Chết chắc? Là sao???
- Thần… Thần… cậu ta… Thần… - Vũ nhắm mắt lại, đưa ngón tay chỉ chỉ sau lưng Nhã Kỳ.
- A0A… - Nhã Kỳ bất động, sợ run cầm cập, đến quay đầu lại cũng không dám. Lúc này cô thật sự muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Sao lại thế chứ??!! Sao có thể?!??!?! Anh trai… ôi trời ơi!!?!?!? Chết… chết thật rồi??!?! Cô chắc chắn sẽ chết không toàn thây!?!! Híc híc…
- Kỳ Kỳ à, em nên quay lại xin lỗi cậu ấy đi.
- Anh Vũ, em phải làm sao đây?!? Làm thế nào bây giờ?!??! Em không muốn chết như vậy đâu!!!!! – Cô rưng rưng.
- Cố gắng thật thành tâm vào, phải tỏ ra tất cả chỉ là 1 trò đùa thôi, 1 trò đùa giữa anh và em, ok?
- Anh sẽ giúp em chứ??!!
- Đương nhiên. Cố lên, sẽ không sao đâu. – Vũ trấn an.
- Cố lên! Cố lên!!! Nhất định sẽ không sao!!!!! Tuyệt đối sẽ không sao!!!!!!! – Cô tự nói với mình, rồi từ từ quay đầu lại. – Áaaaaaaaaaa…….- Còn chưa kịp nói gì thì cô đã bị người nào đó lôi đi xềnh xệch.
- Thần! Này, Thần!!! Cậu đừng kích động!!! Này này, dù sao đó cũng là em gái của cậu. Cậu không thể đánh nó! – Vũ lo lắng chạy theo khuyên can.
- Đúng đúng… anh ơi, em sai rồi. Anh đừng tức giận. Em chỉ… chỉ là… chỉ là nhất thời hồ đồ cho nên mới… em thực ra rất là yêu quý anh. Em luôn… - Cô ra sức giải thích, vừa nói vừa không quên tìm cách giật tay mình ra.
- Thần, cậu không thể như thế được. Cậu đang làm cô ấy đau đấy. Em gái cậu đang đau đấy!! Cậu có nghe thấy không??!! Này này, Dương Gia Thần, cậu… - Còn chưa nói hết câu Vũ đã sợ hãi ngậm chặt miệng lại vì ánh mắt như muốn giết người của ai đó.
- Anh, là do em nói linh tinh. Em chỉ nói chơi thôi, không phải thật đâu. Tuyệt đối không phải là thật đâu!?!? Anh ơi, tha cho em đi! Anh tha cho em đi mà??!! – Nhã Kỳ cười gượng gạo, vẫn cố gắng giải thoát cho cái cổ tay đáng thương của mình.
Gia Thần nhìn chằm chằm vào cổ tay đã hằn đỏ lên của cô, lòng nhói lên, lập tức thả tay ra.
- Anh! Cám ơn anh!!!! Anh là người độ lượng nhất trên đời này! – Cô vui sướng hớn hở.
- …
- Hiiihihi… em vừa nhớ ra là mình để quên quyển vở ở lớp. Em phải đi lấy đã!!!? – Vừa được trả tự do cô đã quay đầu bỏ chạy. – Aaaaaaaaaaaaa….. – Nhưng thật đáng tiếc, còn chưa bước được đến bước thứ 2 đã bị người nào đó nhấc bổng lên.
- Thần, cậu… - Vũ ngẩn người, quên mất cả việc phải nói giúp cô. Mãi đến khi bóng 2 người đã khuất anh mới bừng tỉnh. – Ơ này… DƯƠNG GIA THẦNNNNN…… CẬU NGHE TÔI NÓI….. ÊEEEEEEEEEEE….. CHỈ LÀ ĐÙA THÔI MÀ?!?!? TẤT CẢ CHỈ LÀ TRÒ ĐÙA THÔI MÀ!?!??!? THẦN…….

- Anh ơi, em sai rồi!!?? Em biết là em sai rồi mà!??!?!? Anh tha cho em đi?!!!!? Anh ơi, anh!!!!!!!!!!! – Nhã Kỳ vẫn ra sức cầu xin.
- … - Đáp lại cô chỉ có im lặng – sự im lặng thật đáng sợ.
- Anh, em đảm bảo là sau này tuyệt đối sẽ không nói linh tinh nữa!!? Em hứa mà!!!??!?!?! Anh thả em xuống đi! Anhhhhhhhhhhhhh……..

- …
- Anh à!!!!!!!!?!?!? Em còn nhỏ dại, anh đừng chấp nhặt mà!??!?! Em thật sự không cố ý nói thế đâu… chỉ là… chỉ là do… lỡ lời……. à không… đều là nói linh tinh cả thôi!!?!?? Anh ơi!!
- …
- Anh mãi mãi là thần tượng số 1 trong lòng em! Em rất rất rất hâm mộ anh, làm sao có thể ghét anh được chứ?!?!
Gia Thần đột nhiên dừng lại, liếc nhìn cô bé lắm lời trên tay mình 1 cái. Ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận cùng đe doạ làm cô sợ hãi vội cụp mắt xuống, im thin thít. Lúc đó anh mới hài lòng tiếp tục bước đi.

Về đến nhà, anh bế cô đi thẳng lên phòng mình, ném lên ghế 1 cách không thương tiếc.
- Anh ơi! Em biết lỗi rồi mà!!!?!? – Cô mếu máo.
- …
- Híc híc….. Anhhhhhhhh…………………………
Rất nhanh trước mặt cô đã chất đầy sách. Tất cả đều là sách kinh doanh.
Tuy là lúc nhỏ cô rất rất rất rất rất thích đọc loại sách này nhưng mà… cái sở thích đó bây giờ đã được thay bằng… làm phiền anh trai. Từ khi có anh trai, cô chẳng còn cần bất cứ cái gì nữa, trước đây thì là lấy lòng anh trai, còn bây giờ thì là chọc phá anh trai. Cũng không hẳn là cô không thích kinh doanh nữa, chỉ là… giờ cô thích làm việc thực gặp người thực hơn.
Chính vì biết cô không thích đọc sách nữa nên anh mới dùng nó làm hình phạt. Chính là bắt cô đọc sách – những quyển sách kinh doanh mà cô đã đọc qua – những quyển mà cô đã phải nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần dưới ánh mắt hình viên đạn của anh.
- Anhhhhhhhhhhhhhh…………. – Cô kêu lên tuyệt vọng, nhưng cũng vẫn phải ngậm ngùi vùi đầu vào đọc sách.
Cho dù đã phải đọc không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn phải đọc lại, hơn nữa là đọc rất chăm chú. Không phải là cô muốn như vậy đâu, nhưng mà… anh thật sự rất đáng sợ. Nếu như cô dám lằng nhằng, nhất định anh sẽ nhận ra. Và đương nhiên là sau đó sẽ kiểm tra cô chi tiết đến từng câu từng chữ, thậm chí là từng dấu chấm, dấu phẩy. Nếu như cô may mắn mà trả lời đúng thì không nói (nhưng chỉ là 0.000000000000000000000001% thôi), còn nếu như cô mà trả lời sai thì… 1 tuần sau đó cô đừng hòng làm đủ bài tập + đi học đúng giờ.
Vì sao ư? Bởi vì bị anh phá.
Vì sao lại bị anh phá ư? Bởi vì cô đã dám chống đối anh.
Vì sao anh có thể làm thế ư? Bởi vì anh là anh trai.
Còn vì sao anh lại là anh trai của cô mà không phải ai khác thì phải hỏi… mẹ cô.

---------------------------------------
2.
Đang ngoan ngoãn nghiềm ngẫm tri thức sâu rộng trong cuốn sách thì cô bị 1 tiếng nói ở sau lưng doạ cho sợ chết khiếp.
- Tiểu Kỳ!
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………
- Tiểu Kỳ!! – Anh lại gọi tên cô.
- 0o0… - Cô như bị giật điện, ngay lập tức quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, mắt mở to hết cỡ, miệng lắp bắp. – An..anh..h..h…. a..n..nh… an..h..h vừ..a… gọi… gọ..iiiii… em?!?! Anh… an..h…
- Ừm. Tiểu Kỳ, là anh gọi em.
- Anh… - 7 năm sống chung, đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng nói của anh. Oaaaaaaaaaaaa………. thật là ấm quá điiiiiiiiiii!!!!!!!!
- Tiểu Kỳ! Em sao vậy??!? – Anh phì cười trước điệu bộ của cô.
- Oaaaaaaaaaaaa………………… - Cô đột ngột nhảy cẫng lên, ánh mắt lấp lánh. – Hôm nay là ngày gì vậy??!/?? Em phải ghi lại để kỉ niệm mới được.
- Kỉ niệm? Kỉ niệm cái gì? – Anh cau mày khó hiểu.
- Đúng vậy, kỉ niệm, nhất định phải kỉ niệm. – Cô kích động không thôi. – Hôm nay anh vừa tức giận này, vừa cười này. Đặc biệt, anh còn nói chuyện nữa. Ôi trời ơiiiiiiiii!!!!!! Thật không tin nổi. Anh nói chuyện rồi, cuối cùng thì anh cũng chịu nói chuyện với em. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………
- Em vui như vậy sao?
- Đương nhiên… đương nhiên rồi… 7 năm… suốt 7 năm qua anh không hề nói chuyện với em…
- Đâu phải chỉ riêng em? – Anh phản đối.
- Thế nào cũng là không nói chuyện. Anh có biết là em chán nản thế nào không hả??!! 7 năm liền anh chẳng chịu mở miệng nói lấy 1 chữ. Em còn tưởng là anh bị câm rồi…
- … - Anh nhướn mày.
- À à… không phải… ý em không phải như thế?!?! Haahaha………. Cuối cùng anh cũng đã nói chuyện với em!!??! Híhíhíhíhíhíhíhí… Anh, anh thật tuyệt!!
- … - Thấy cô phấn khích như vậy, anh vừa thấy vui, lại vừa thấy áy náy. – Tiểu Kỳ!
- Dạ? – Cô lập tức nhảy khỏi ghế, chạy đến trước mặt anh vểnh tai lên nghe, khuôn mặt rạng ngời.
- Anh không phải anh trai của em!
- ??? – Cô ngẩn người, mãi không phản ứng lại được.

- Tiểu Kỳ!
- Aaaa… - Cô giật mình. – Anh nói gì lạ thế??! Sao anh lại không phải là anh trai của em!?!?
- Anh thật sự không phải anh trai của em! – Anh nhắc lại.
- Không đúng. Anh chính là anh trai của em. – Cô bướng bỉnh.
- Tiểu Kỳ! Anh không phải…
- Anh là anh trai của em. Anh là anh trai của em. Anh đúng là anh trai của em. – Cô hét toáng lên rồi lao ra khỏi phòng.

Đến tối, Nhã Kỳ xuống nhà với khuôn mặt đen sì, giận dữ đùng đùng.
- Kỳ Kỳ, con sao thế? – Ông Bách ngạc nhiên. Trước nay ông chưa từng thấy cô như thế. Dù có tức giận thì cũng chỉ phụng phịu kêu ca 1 chút thôi, nhưng hôm nay…
- … - Cô mím chặt môi, đầu cúi gằm, chẳng nói năng gì.
- Kỳ Kỳ, có chuyện gì xảy ra vậy?!?! – Ông Chí lo lắng hỏi.
- … - Cô vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chẳng có động tĩnh gì cả.
- Sao con không nói gì vậy?!?! Kỳ Kỳ, con không sao chứ?!?! Kỳ Kỳ à, con… - Bà Liên sốt ruột.
- Con không sao. – Nhã Kỳ ủ rũ.
- Con nói mẹ nghe xem có chuyện gì?!? Hôm nay con lạ lắm! – Bà Liên vẫn không buông tha.
- Mẹ, con thật sự không sao cả.
- Không sao gì mà không sao?!?! Con…
- Được rồi, ăn cơm thôi!!! – Thấy cô có vẻ khó chịu, ông Chí vội vàng cắt ngang. Đứa cháu gái này có những lúc không thể coi thường được.
Thứ 1 là khi làm việc. Cô mà đã bắt tay vào làm rồi thì ai dám cả gan phá đám chỉ có 1 kết cục – thảm khốc.
Thứ 2 là lúc tức giận. Tuy rất hiếm nhưng vẫn là đáng sợ vô cùng. Nếu ông nhớ không nhầm thì đây mới là lần thứ 2 cô có “biểu hiện lạ”. Lần trước là khi cô làm 1 dự án nhưng lại bị ông giám đốc lỡ tay (100% chỉ là lỡ tay mà thôi) vứt vào sọt rác. Lúc đó cô đã bỏ về thẳng với khuôn mặt hằm hằm, không thèm nói năng câu gì. Và suốt mấy tháng sau cũng chẳng thèm bước chân đến Challenge hay động vào kinh doanh nữa.
Không biết lần này ai đã làm gì mà có thể khiến cô tức giận đến thế?!?! Có khi còn nghiêm trọng hơn cả lần trước nữa?!?!
- Bố, bố làm gì đi chứ?!?! – Ông Nam thì thầm. – Con không quen nhìn con bé thế này.
- Đúng. Đáng sợ thật!!!!!!!! – Bà Lan Anh gật gù. – Ông mau làm gì để nó hạ hoả đi.

- Tôi chịu thôi! Tôi không dám động vào bom đâu. Ai thích thì hỏi đi, tôi không làm đâu. – Ông Chí lắc đầu xua tay.
- Bố! Bố là ông nó mà!?!? Sao Kỳ Kỳ dám làm gì bố được chứ!??!?!? – Ông Nam thuyết phục.
- Con là bác nó, con đi mà hỏi. – Ông Chí vẫn lắc đầu.
- Hơn nữa, chẳng lẽ bố không lo cho Kỳ Kỳ sao?!?!????
- Sao lại không lo? Nó là cháu gái của bố mà!??!?
- Đột nhiên nó tức giận như vậy, nếu như bị ai bắt nạt thì sao?!! – Bà Lan Anh lên tiếng.
- Cái đó có Thần Thần lo rồi, không đến lượt chúng ta đâu. – Ông Chí tỉnh bơ. – Nếu ai dám bắt nạt Kỳ Kỳ, Thần Thần nhất định sẽ không bỏ qua, bà cứ yên tâm đi!!!!!!
- Nhưng mà… - Bà Lan Anh đang định nói gì đó thì bị ông Lâm lao như gió vào cắt ngang.
- Kỳ Kỳ đáng yêu của chú, tối nay con là của chú nhé!!?
- Của gì mà của?!! Chú ăn với nói cái kiểu gì vậy????? – Ông Bách trừng mắt.
- Gì chứ????! Em đã rất vất vả mới kiếm được cái hợp đồng này đấy. Đương nhiên phải để Kỳ Kỳ làm rồi. – Ông Lâm hí hửng.
- Thôi đi, đừng có động vào nó. – Bà Lan Anh nói nhỏ.
- Kỳ Kỳ, con xem này, đây là… - Ông Lâm chẳng nghe thấy gì cả, lục lọi trong cái cặp to đùng.
- Biến đi, đừng có châm ngòi. – Ông Nam gàn.
- Đây rồi… đây rồi… Kỳ Kỳ, con xem qua đi! Chú đảm bảo là con sẽ thích. Cái này… – Ông Lâm vẫn bỏ ngoài tai.
- Con không làm. – Nhã Kỳ gạt tay, tiếp tục ăn cơm.
- Sao lại không làm?? Vừa mới vào năm học, ở trường chắc không bận lắm. Con cũng có việc gì nữa đâu?!?!? Con giúp chú đi!
- Con không làm. – Nhã Kỳ nhắc lại, bỏ miếng thịt vào miệng nhai nhóp nhép.
- Kỳ Kỳ, cháu gái yêu quý!!!!!!!!!!!!!!!!! Cháu làm đi mà! Làm giúp chú điiiiiii!!!!!!!!!! Cả ngày cháu cũng chỉ có mỗi việc bám theo Thần Thần, không thấy chán s…
Rầmmmm…….
- Cháu đã nói là cháu không làm. Cháu không làm. KHÔNG thíchhhhhh!!!!!!!!!!! KHÔNG muốnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!!!!! KHÔNG làmmmmmm!!!!!!!!!!!!!! – Nhã Kỳ dằn đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy.
- Ờ… - Ông Lâm đứng đơ ra, gật đầu như cái máy.
- Cháu no rồi, mọi người ăn cơm ngon miệng. – Nhã Kỳ nói rồi lao vụt lên phòng.
- Kỳ Kỳ!!!!!!! Con mới ăn có vài miếng mà?!?!? – Bà Liên gọi theo.
- Kỳ Kỳ… làm sao thế?? – Ông Lâm khó hiểu.
- Tại chú đấy. Anh đã nói là đừng có động vào rồi. – Ông Nam lườm. – Nó đã nói không làm rồi thì thôi đi, lại còn… giờ thì hay rồi.
- Nhưng nó bị làm sao mới được chứ?!??!? – Ông Lâm nóng ruột.
- Chẳng hiểu sao nữa. Lúc xuống đã thấy nó tức giận vậy rồi. – Bà Liên lắc đầu.
- Tức giận à? Sao lại tức giận? Là ai to gan dám làm cháu gái của em tức giận vậy??!?! – Ông Lâm giận dữ.
- Là cháu. – Gia Thần lên tiếng, rồi cũng buông bát đũa đi lên tầng.

- Thần Thần… nó… nó… - Ông Lâm tròn mắt.
- Nó nói chuyện từ khi nào thế??!?! – Ông Nam cũng bất ngờ không kém.
- Từ lúc nào… sao… sao… - Ông Bách đơ như trái bơ.
- Mấy đứa làm cái gì mà phản ứng mạnh vậy!!?!?! Nó chịu nói chuyện là tốt quá rồi!?!? – Ông Chí hài lòng cười ha hả.
- BỐoOOOoo… - 3 người cùng đồng thanh.
- Cái gì?
- Bố biết rồi à??!?!
- Bố biết trước phải không!!?
- Bố làm sao mà biết được chứ??!! – Ông Chí xua xua tay.
- Thần Thần chịu mở miệng từ bao giờ thế?!?!
- Tại sao nó lại chịu nói chuyện nhỉ?!?!
- Thần kì thật!?!!? Không biết là từ khi nào nữa???!?!?
- …
- …
- Nhưng mà… phải công nhận là… giọng thằng bé này hay khỏi chê!??!? – Ông Lâm nói với đôi mắt mơ màng. – Vừa trầm vừa ấm… ôi ôi!!!?! Sao lại có người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại thêm cả chất giọng…
- Lại nữa… lại nữa… - Ông Nam ấn đầu ông Lâm xuống, lườm toé khói. – Chú còn không mau đi kiếm vợ đi. Còn trẻ lắm hay sao mà cứ suốt ngày bắng nhắng trong nhà thế?!?!??????
- Anh cũng có lấy vợ nữa đâu?!?! Tại sao em lại phải lấy chứ?!??!?? – Ông Lâm cãi lại.
- Này, này, sao lại liên quan đến anh?!???? Chú tự lo cái thân chú đi, ế chỏng gọng ra còn ngồi đấy mà săm với chả soi.
- Chú cũng đừng có kén chọn quá, kẻo chục năm nữa vẫn bơ vơ 1 mình 1 bóng đấy!?!? – Ông Bách nhắc nhở.
- Em đã nói là em không lấy vợ rồi mà!??!?!!!!! – Ông Lâm nhăn nhó.
- Không lấy vợ là thế nào?!??! – Bà Lan Anh nổi cáu. – Anh là đàn ông, không lấy vợ chẳng lẽ lại lấy chồng?????
- Haahaha…….. – Ông Bách cười sằng sặc. – Hay là chú thích đàn ông thật?!?!
- Anh nói vớ vẩn gì đấy/?!?!?????? – Ông Lâm bừng bừng tức giận.
- Người nhà cả, cứ nói ra đi, ngại ngùng làm gì!??!?! – Ông Nam cũng hùa theo. – Hay là để anh giới thiệu cho chú vài chàng nhé?!?!
- Anh… các anh hùa vào bắt nạt em!!! – Ông Lâm hét ầm lên. – Em là đàn ông 100% đấy nhá, làm gì có chuyện thích con trai ở đây?!??! Nhảm nhí!
- Vậy thì mau tìm vợ đi. Chứng minh cho mọi người thấy con là đàn ông đi. – Bà Lan Anh bĩu môi.
- Mẹ! Mẹ đừng mong dùng chiêu khích tướng với con. Con đã nói là không lấy vợ thì sẽ không lấy vợ. Cả đời này sẽ không lấy vợ!! – Ông Lâm kiên quyết.
- Được, anh không tìm thì để mẹ tìm. Đến lúc đó dù anh có đồng ý hay không thì cũng phải kết hôn. Mà đã kết hôn là phải sinh cháu cho tôi. Nếu như anh không nghe lời, tôi lập tức nhốt anh lại, không cho ra khỏi cửa nửa bước, xem anh có chịu hay không. – Bà Lan Anh đe doạ.
- Ựcccc……… Mẹ ơi, mẹ đã có 2 đứa cháu rồi, không thấy chán sao!?!? – Ông Lâm đau khổ. – Nếu như mẹ thích cháu nữa thì cứ bảo anh 2 đi, sao lại kéo con vào??!?!
- Chú này vớ vẩn, anh tuyệt đối không để cho vợ anh sinh con lần nữa đâu. Đau tim muốn chết!! – Ông Bách gạt phăng.
- Quyết định như vậy, mai mẹ sẽ bắt đầu công cuộc tìm kiếm nàng dâu.
- Mẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeee………….


---------------------------------------
3.
Cạcchhhhh………….
Anh mở cửa phòng cô, tự nhiên đi vào, ung dung ngồi xuống bên cạnh cô như phòng của mình vậy.

Cô vẫn cứ ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, chẳng hề biết đến sự hiện diện của anh.

Anh không có ý định gọi cô, mà chỉ ngồi nhìn cô, rất chăm chú, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Cô mặc 1 chiếc váy xanh dương mềm mại hài hoà với làn da trắng hồng, mái tóc tơ để xoã ngang vai, đôi mắt to, tròn có chút mờ mịt, chút tức giận, lại có chút sợ hãi…, đôi môi nhỏ xinh mím chặt đến trắng bệch,…

- Tiểu Kỳ! – Không biết bao lâu sau, anh mới lên tiếng.
- … - Cô giật mình, quay về phía phát ra tiếng nói. Nhận ra là anh, cô đứng bật dậy, ngồi vào bàn học.
- Tiểu Kỳ!! Em làm gì vậy? – Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Làm bài tập. – Cô trả lời nhát gừng.
- Anh biết hôm nay em không có bài.
- Ai nói không có? Em có rất nhiều bài tập phải hoàn thành. – Cô tiếp tục múa bút liên hồi. - Chắc anh cũng thế, anh nên về phòng mình học bài đi.
- Anh không có bài tập. – Anh bình thản trả lời.
- Vậy anh nên nghỉ ngơi sớm đi.
- Anh không mệt. – Anh vẫn cứ ngồi lì ở đấy.
- ANH!!
- Ừm.
- Anh mau về phòng đi, đừng làm phiền em làm bài tập. Hôm nay em cũng không đắc tội với anh, sao anh lại muốn phá e…
- Không đắc tội với anh?? – Anh khẽ nhướn mày.
- Khôn… à… ừ thì… có… nhưng mà… nhưng mà… em cũng đã chịu phạt rồi cơ mà?!??!
- Em còn chưa đọc hết đã chạy đi rồi. Đó gọi là ‘đã chịu phạt’ sao?!?! – Anh nhắc nhở.
- Anh… em… sách… sách đó bây giờ em sẽ đi lấy rồi mang về phòng đọc. – Cô vùng vằng đứng dậy.
- Đây gọi là ‘làm bài tập’ à? – Anh đứng bên cạnh bàn học của cô, phe phẩy tờ giấy trắng với những nét nguệch ngoạc trên tay.
- Kệ em. – Cô định giằng lại nhưng không được. – Trả cho em.
- Không. – Anh đưa tờ giấy lên cao quá tầm với của cô.
- Mau trả cho em! Trả cho em nhanh lên!!??! – Cô nhảy đến mỏi cả chân mà vẫn chưa chạm được vào 1 góc của tờ giấy.
- Đi lấy sách về mà đọc đi, đừng có nhảy nhót trước mặt anh nữa. – Anh hất cằm.
- Không đi. – Cô chu mỏ.
- Em bắt đầu biết chống đối lại anh từ bao giờ thế??!???? – Anh dằn mạnh tờ giấy xuống bàn.
- Em… em… tại sao phải nghe lời anh?? – Cô hơi hoảng, nhưng vẫn rất tức giận.
- Tại sao phải nghe lời anh? – Anh nhắc lại, mặt tối đen.
- Đúng thế. – Cô bất giác lùi về phía sau, nhưng vẫn tiếp tục nói. – Tại sao em lại phải nghe lời anh chứ??!?!? Tại sao?!?!?
- Tại sao? – Anh ngẩn người. Đúng vậy, tại sao cô lại phải nghe lời anh? Anh là cái gì chứ??! Anh là gì của cô mà đòi cô phải nghe lời?!?!??! Anh… chẳng là gì cả.
- Anh… em ghét anh! – Cô bật khóc. – Em ghét anh lắm!!!! Huuuhuh…. Em rất ghét anh, anh có biết không??! Em… em thật sự ghét anh!! Huuhhuhuhuuh……
- Tiểu Kỳ!!? – Anh kinh ngạc, liên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
- Anh là anh trai của em! Anh là anh trai của em!! Anh chính là anh trai của em!!! Tại sao anh không thừa nhận?!?! – Cô oán trách.
- Anh… anh không phải anh trai của em. Thật đấy! – Anh cố gắng giải thích.
- Huuuhuhuhu…….. – Cô càng khóc to hơn. – Anh! Anh traiiiiii….. Sao anh không chịu nhận emmmmmm………. Hhuuuuhuhu……… Anhhhhh…
- Tiểu Kỳ!!!!!! – Anh thở dài. Anh không phải anh trai của cô và cũng không muốn làm anh trai của cô, không muốn 1 chút nào.
- Không đúng. Mẹ nói… anh là anh trai của em… Anh là anh trai của em mà!???! – Cô khăng khăng…
- Anh…
- Em đáng ghét lắm sao?!!? – Cô nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.
- Không hề. – Anh dứt khoát lắc đầu. Cô rất đáng yêu, rất thuần khiết!
- Anh, em không xinh sao???? – Cô lại hỏi.
- Em rất xinh! – Đúng vậy. Cô xinh xắn đáng yêu y như 1 thiên thần vậy!!
- Vậy… vậy… là do em không nghe lời… phải… nhất định là do em không nghe lời… cho nên anh mới không chịu nhận em……
- Tiểu Kỳ, không phải vậy. Em rất ngoan, rất nghe lời. Nhưng mà…
- Anh, từ giờ em sẽ ngoan. Em hứa đấy?!?!? Em sẽ ngoan mà! – Cô cắt ngang. – Anh đừng bỏ mặc em, được không??!! Đừng không quan tâm đến em… đừng nói không phải là anh trai của em……. Anh ơi!
- Tiểu Kỳ!!
- Em sẽ tuyệt đối nghe lời anh mà??!??! Anh… đừng… đừng bỏ mặc em…….. Anh…….. em sẽ không làm anh lo lắng nữa…. em sẽ không chọc phá anh nữa…… em sẽ….
- Được rồi, Tiểu Kỳ, đừng nói nữa.!! Anh sẽ làm anh trai của em. – Anh lau nước mắt cho cô, mỉm cười chua chát. - … làm anh trai của em……………
Anh thật sự chỉ có thể làm anh trai của cô sao??!
Chẳng lẽ… trong lòng cô… anh mãi mãi chỉ là 1 người anh trai thôi sao?????
Chẳng lẽ… tình cảm của cô dành cho anh… luôn luôn chỉ là tình cảm của 1 đứa em gái đối với anh trai thôi sao??!?!
Chẳng lẽ… từ trước đến giờ cô nghe lời anh… chỉ vì anh là anh trai của cô thôi sao?!?!
Chẳng lẽ… muốn được ở bên cô… anh chỉ có thể làm anh trai của cô thôi sao??!?!

Nếu đã như vậy… anh chấp nhận… anh sẽ làm anh trai của cô… sẽ luôn ở bên cô… mãi bảo vệ cô…
Nhưng… anh cũng sẽ không để ai tiếp cận cô… lại gần cô… Đó là mong muốn duy nhất của anh. Cô… chỉ có thể thuộc về anh thôi! Dù là bạn gái hay em gái, đều phải là của anh!!!!!

- Anh!!!!!!!!!!!! – Cô lao đến ôm chầm lấy anh.
- … – Anh cũng ôm cô, lòng quặn lại.
Anh trai…
Anh trai…
Anh trai của cô…
Tại sao lại là anh trai?
Tại sao không thể là… Tại sao??
- Anh! Hiiihihi….. anh là anh trai của em….. Anh nhớ nhé, anh là anh trai của em… mãi mãi là anh trai của em!! – Cô cười rạng rỡ.
- … - Anh muốn nói không… nhưng lại không thể thốt ra… Anh không muốn làm cô buồn… không muốn thấy cô khóc… và hơn hết… anh sợ mất cô.

7 năm nay anh luôn thắc mắc… tại sao cô lại thay đổi như thế? Tại sao lại chịu đến gần anh? Tại sao lại nói chuyện với anh? Tại sao lại bám theo anh? Tại sao lại chịu nghe lời anh? Tại sao lại gọi anh là ‘anh trai’?...


Có lúc anh đã nghĩ… đã hi vọng… rằng… cô có tình cảm với anh… cô muốn thân thiết với anh… muốn ở bên anh… cho nên mới làm như vậy…

Nhưng… bây giờ anh đã hiểu… là do mẹ cô… là mẹ cô nói anh là anh trai của cô… cho nên cô mới thay đổi thái độ với anh… mới vui vẻ tươi cười với anh… Nếu như… nếu như… năm đó mẹ cô không nói như vậy… nếu như… cô biết anh không phải là anh trai của cô… thì cô… có còn… đối với anh như bây giờ không?!?????????

- Anh! Anh!! Anh!!! - Cô rụt rè lên tiếng, lay lay cánh tay anh.
- Ừm? – Anh bừng tỉnh, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh! Em có thể không đọc sá… - Cô đang nói thì chợt dừng lại, ngẩn ngơ nhìn anh như bị thôi miên.
- Tiểu Kỳ!!?! – Anh khẽ cười. Xem ra cô cũng không hẳn là không có tình cảm với anh.
- Anh! Mắt anh thật đẹp!!!! – Cô thốt lên, vẫn nhìn anh không chớp mắt.
- Vậy sao? - Đây không phải lần đầu tiên anh nghe câu này, nhưng lại là lần đầu tiên anh thấy vui đến vậy. Có lẽ cùng 1 câu nói… có thể đem đến những cảm giác rất khác nhau… từ những người khác nhau…
- Tại sao trước giờ em không nhận ra nhỉ??! – Cô chu mỏ. – …… À… em biết rồi… bởi vì…
- Em quá ngốc! – Anh trả lời hộ cô.
- Aaa… không phải… mặc dù đúng là em ngốc… nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ?!?! - Cô nhảy dựng lên.
- Không đến nỗi sao? – Anh phì cười. – Anh thấy là còn hơn thế kìa.
- Anh! – Cô gắt.
- Được rồi... vậy thì tại sao?
- Bởi vì…
- Em quá vô tâm! – Anh lại 1 lần nữa chen ngang lời cô.
- Không phải. Không phải mà!?! – Cô nhăn nhó. – Sao anh toàn nghĩ xấu về em thế?!?!?
- Đó là sự thật mà?!??!!?? Chẳng lẽ em là 1 cô bé sâu sắc, tinh tế sao?!
- Không phải… nhưng mà… - Cô lí sự. - … nhưng mà… em… em… cũng đâu có… vô tâm chứ?????
- … - Anh không nói gì, chỉ thở dài.
- Anh! Anh sao thế??!?! – Cô đột ngột ghé sát vào mặt anh, hỏi.
- Em… - Anh hơi bất ngờ, bỗng trở nên lung túng lạ thường, vội vàng quay mặt đi. – Tiểu Kỳ, em làm trò g…
- Chính là thế này. – Cô vỗ tay cái bốp.
- Thế này? – Anh khó hiểu hỏi lại.
- Trước giờ anh chưa từng nhìn thẳng vào em. – Cô giải thích. – À không, nói đúng hơn là em luôn cúi gằm mặt xuống… hí hí… cũng tại anh cả, ai bảo đáng sợ thế làm gì??!?!
- ?? – Anh nhíu mày. Anh có đáng sợ sao? Mà dù có thì cũng chỉ là… hơi hơi thôi chứ?!?! Làm gì mà cô phải sợ tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh?
- Anh! Em nói sai rồi… nói sai rồi. Em xin lỗi! – Cô bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống.
- Không sao.
- Oaaaa……. – Cô kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhảy chồm chồm. – Anh tốt thế?!? Sao hôm nay anh tốt thế?!?!??!??? Anh có chuyện gì vui à?!????
- Vừa rồi em định nói gì? – Anh vội chuyển chủ đề. Nếu cứ ngồi nghe cô lảm nhảm chắc anh sẽ tức đến chết mất.
- Vừa rồi? – Cô ngơ ngác. – Vừa rồi nào?
- Chuyện đã bị em vứt vào xó để chuyên tâm ngắm anh ấy!?!? – Anh chọc.
- Anh trai của em đương nhiên em phải ngắm rồi!?! - Cô chớp chớp mắt.
- Hay nhỉ??!??! Lấy danh nghĩa là em gái anh rồi thích nhìn thì nhìn hả?!?! Anh rất ghét bị người khác nhìn ngắm rồi bình luận, không phải em không biết. Hơn nữa, là em gái thì anh lại càng ghét. – Anh nhếch mép.
- Em định nói gì nhỉ?!??! Vừa rồi em định nói gì nhỉ??!? – Giờ đến lượt cô đổi chủ đề, nhìn đi chỗ khác giả bộ nghĩ ngợi.
- … - Anh nở nụ cười thích thú.
- Àaaaaaaa….. phải rồi….. – Cô vỗ trán. – Em định nói là, hôm nay em có thể không đọc sách nữa được không!???!
- Không được.
- Anh, em quả thật rất mệt mỏi!! – Cô phụng phịu. – Anh nhìn xem, mắt em đang díp hết cả lại đây này.
- Không được.
- Anh!!!! Em nói thật đấy?!?! Cả người em đã dã dời ra rồi!?!
- Không được.
- Anh ơi… cái đống sách đó có thể đè chết người đấy!!? Sao anh nỡ… sao anh… tàn nhẫn với em thế?!?! – Cô sụt sùi
- Không được.
- Híc… - Cô muốn khóc, nhưng lại không dám. Nếu mà làm anh tức giận, chắc chắn sẽ ném cho cô vài ‘núi sách’ nữa. Đến lúc đó…….. haizzzzzzzzz…..
Ủ rũ theo anh sang phòng đối diện… chán nản ngồi phịch xuống sàn nhà… uể oải lật giở từng trang sách…

- Oápppppppp……………….. – Cô ngáp 1 cái rõ dài, nhìn xuống đống sách trước mặt, nhìn lên chiếc giường êm ái của anh, rồi lại nhìn anh – cái người đang ung dung nghiền ngẫm 1 thứ gì đó. Cuối cùng cô vẫn quyết định cắn răng chịu đựng.

Đúng 11h…
- Anh!!!!!! – Cô nhảy bổ đến trước mặt anh.
- Sao? – Anh hỏi mà không thèm nhìn lên.
- Hôm nay em ngủ cùng anh nhé!!?? – Cô cười tươi như hoa.
- Gì? – Anh trợn mắt. – Không được.
- Tại sao? – Cô ỉu xìu. – Chẳng phải lúc nhỏ em vẫn ngủ cùng anh sao??!?
- Lúc đó khác. Bây giờ em đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Không thể tuỳ tiện như trước được. – Anh giải thích. – Không phải chỉ riêng anh, mà bất kì người con trai nào cũng không được.
- Tại sao? Lớn rồi thì sao? Tại sao em không thể ngủ cùng anh??! – Cô thắc mắc.
- Bởi vì em lớn rồi. – Anh nhắc lại.
- Xì?!?! Thỉnh thoảng em vẫn ngủ cùng mẹ mà?!?! Mẹ có bảo em lớn rồi thì không được…
- Cái đó đâu có giống nhau?!? Anh và mẹ của em làm sao mà giống nhau được??! – Anh cau mày.
- Có gì khác nhau đâu??!! 2 người đều là người thân của em. Em thích ngủ cùng anh… hôm nay em nhất định phải ngủ cùng anh!!
- Em… - Anh không còn gì để nói, đành phải thoả hiệp. – Được rồi. Vậy em ngủ trên giường đi, anh sẽ ngủ ở sô-pha.
- Tại sao?? Tại sao anh phải ngủ ở sô-pha??? Tại sao anh không lên giường ngủ?!? – Cô hỏi tới tấp.
- Haizzz…. Giường để cho em rồi còn gì? – Anh thở dài thườn thượt.
- Giường của anh rộng thế kia mình em làm sao nằm hết được??! Em có phải là voi đâu?!? Người em đâu có to đến mức chiếm hết cả cái giường của anh??!! – Cô ngu ngơ.
- Vậy em muốn thế nào đây?!? – Anh bất đắc dĩ hỏi.
- Anh ngủ cùng em. – Cô cười tít.
- Anh đã nói rồi. Em lớn r…
- Em mặc kệ. Em mặc kệ. Em muốn anh ôm em ngủ!!! – Cô chu mỏ.
- Tiểu Kỳ!!? – Anh dở khóc dở cười.
- Nào… nào… đi ngủ thôi! – Cô vui vẻ kéo anh lên giường.
- @_@
Đây là cái thể loại gì đây?!?! Cô ngốc đến mức độ này rồi sao!?!? Thật quá nguy hiểm… đáng báo động… báo động khẩn cấp…

------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận