Nam sinh vọt đến phòng học, sờ đôi tay lạnh ngắt của cô.
Mới biết hoá ra con người có thể lạnh như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên kẹo nhỏ của anh, suốt ngày lấy kim đâm vào lòng anh.
Hơn nửa tháng cuối học kỳ, một phòng học trên tầng hai trở thành nơi nghỉ ngơi yêu thích của các giáo viên trong giờ ra chơi.
Phía sau phòng học bày một loạt bếp lò, than tinh luyện chất cao trong góc.
Lửa yếu đi, đám nhóc liền thêm một ít vào trong. Có lúc nóng lên, giáo viên còn mở cửa sổ ra để thông gió, nóng chảy mồ hôi.
Mọi người mang khoai lang đỏ, khoai tây, cam quýt đến.
Nướng chín bên lửa, tự giác đưa một phần cho Diệp Khả.
Cô nhóc cảm thấy hơi xấu hổ.
Lúc đó Hứa Xế cởi áo ngoài cho cô mặc, cánh tay nổi gân xanh, đen mặt dùng điện thoại gọi người mang điều hòa đến lắp, bị giáo viên ngăn lại —— ngày nào nhà họ Hứa cũng bật điều hòa như chơi vậy, trường học đã nát thế này rồi, nếu dùng thêm điện thì không thể phát được lương cho giáo viên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó đổi thành than và bếp lò này.
Nước mũi chảy ra, đám nhóc khịt vào —— nhìn anh như nhìn thần.
Vừa kính sợ lại vừa ngưỡng mộ.
Nhưng Diệp Khả lại không dám nhìn anh.
Cô ngửi mùi trên áo anh, lại cúi đầu ngửi kỹ hơn.
Mùi của đại ca, man quá à.
Học kỳ kết thúc, thi xong môn cuối cùng.
Diệp Khả nộp bài thi sớm, đứng trốn ở con đường nhỏ bên cạnh khu dạy học chờ anh ra. Tuy Hứa Xế mọi mặt đều rất ăn chơi, nhưng thành tích không thể chê, tên này đi học không phải là ngủ thì là lạnh lùng nhìn giáo viên.
Có thể có thành tích như vậy, không phải là đãi ngộ đặc biệt thì là chỉ số thông minh nổi bật.
Ở trước mặt anh, Diệp Khả chính là số mệnh hoàn toàn bị nghiền áp.
Cô nộp bài thi sớm, đi ra ngoài, chính là để tỏ vẻ với đại ca rằng chỉ số thông minh của mình cũng được, hoàn toàn là một tiểu đệ đủ tư cách. Hứa Xế tay ôm đầu từ khu dạy học đi tới, nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày chợt thay đổi.
Anh quay đầu đi, tay đút túi.
Cứ nghĩ đến mấy ngày trước, hại cô lạnh thành cún, lòng anh rất phiền muộn.
Mặt rất đen, chính là màu đen như Bao Công bám vào người.
Diệp Khả cứ tưởng là anh không kiên nhẫn phản ứng lại với mình.
Cô rụt cổ, sau đó thấy anh không đi, cô mới bước đến.
Cô nhóc bấu áo bông chấm hoa đỏ, ngập ngừng nói, “Nghỉ đông em sẽ đến nhà bà ở trong núi. Nếu đại ca thiếu người sai bảo thì cứ tìm Lâm Tiểu Hoa, tuy cậu ấy hơi ngốc nhưng sức rất lớn, anh cho cậu ấy ăn nhiều là được.”
Người Hứa Xế khựng lại.
Anh cúi đầu nhìn cô.
“Cút.”
Lâu rồi Diệp Khả chưa nghe thấy tiếng “cút” này của anh, ngón chân rất mỏi, đầu cũng rất đau. Bàn tay nhỏ giấu trong túi áo mỏng, cô đá hòn đá nhỏ, cúi đầu túm quai cặp bước đến cổng trường.
Hai bím tóc rủ xuống vai, như cún rũ đuôi.
Sau đó tiếng chuông vang lên.
Học sinh thi xong lục tục đi ra.
Bọn họ thấy đại ca Hứa cao cao tại thượng đứng giữa sân thể dục, không hề nhúc nhích, như đang thi triển định thân thuật của đại thánh.
Nam sinh nhìn cổng trường, cứ nhìn mãi.
Đám người đi hết rồi, bảo vệ gọi anh, Hứa Xế mới đi.
Anh không hiểu lắm.
Cô thông minh như vậy, thích anh như vậy. Sao lại không biết anh vẫn luôn dõi nhìn theo phía sau, chỉ cúi đầu đi đường, không biết quay đầu lại nhìn đại ca yêu dấu của mình.
Diệp Khả luẩn quẩn một vòng ở đường sông, chậm rì rì về nhà.
Về đến nhà Tôn Bình giữ cô lại hỏi sao mắt lại đỏ, có phải là thi không tốt không. Không tốt cũng không sao, học cũng không làm cơm ăn được.
Cô nhóc nói kiểm tra cũng tạm được, nhưng lúc về nhà bị cát bay vào mắt.
Cô đi vào phòng, quăng cặp sách xuống.
Sau đó cảm thấy rất buồn ngủ, bèn lăn vào trong chăn ngủ. Lúc dậy thì người toàn mồ hôi, trong mắt xuất hiện gương mặt Hứa Xế hợp thẩm mỹ cô.
Hứa Xế khốn nạn, âm hồn không tan.
Diệp Khả phẩy tay, tiếp tục ngủ.
Sau đó phát hiện một sợi tóc rất ngắn trên gối, hơi thô, hơi cứng, là của đại ca.
Cô đứng bật dậy, nhảy vài cái, dùng giấy bọc tóc lại, cô nhóc loanh quanh trước thùng rác rất lâu. Cuối cùng như bị trúng Thất Tâm Phong, cô đặt sợi tóc vào chiếc hộp bút một cách trân trọng.
Đại ca à.
Cô thấp giọng gọi.