Quê Tôn Bình ở trong núi.
Quanh đây có vài ngọn núi, nhưng đa số đều không cao. Người ở vùng đồng bằng đến, phải nói chỗ các anh thật nhiều núi. Người ở cao nguyên đến, lại phải nói là chỗ các anh có nhiều đỉnh núi như gò đất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khả ngồi xe khách, đến giao lộ để vào núi.
Anh họ nhà cậu từ trên núi xuống, vót một cành cây để cô đi.
Bố mẹ đều phải tăng ca, nghỉ đông sẽ gửi cô ở nhà bà, một là để cô chơi ở đó cho vui, hai là không phải nấu cơm cho con. Cô mang theo tất cả số đồ ăn vặt có thể vơ vét được, trong cặp là bài tập nghỉ đông, trên tay có một cái túi vải lớn, bên trong là vài bộ quần áo mùa đông và đồ dùng vệ sinh.
Anh họ nhìn khoẻ khoắn hơn những đứa trẻ trong thành phố, cũng đen hơn.
Giúp cô cầm túi, chỉ vào đường núi rồi nói, “Đi thôi.”
Đi mất gần ba tiếng.
Đi qua ngọn núi này lại là một ngọn núi khác, có ngọn núi gần 90 độ, cô leo không nổi, cuối cùng phải sử dụng cả tay chân, như bò ra từ bùn. Lúc đến còn cảm thấy nông thôn thật kỳ diệu, đến nhà bà rồi chỉ muốn gọi điện thoại cho bố mẹ.
Cục cưng đã thành cục cưng chết rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc điện thoại dùng để liên lạc duy nhất ở đây là ở nhà của bí thư chi bộ thôn.
Phải leo hai ngọn núi.
Cũng không đến lượt cô dùng.
Bà bọc một miếng vải đen trên đầu, mặc quần áo vải màu xanh, chân đi giày vải có đế.
Bà cười, nếp nhăn hằn đầy trên mặt, nói, “Khả Khả à, lúc sinh ra cháu bé tí xíu, bây giờ đã lớn thế này rồi, bố mẹ nuôi cháu đúng là không dễ dàng. Đến đây bà xem nào, ôi đã cao thế này rồi cơ à.”
Diệp Khả nhìn đỉnh đầu của mình.
Đây là lần đầu tiên có người khen cô cao.
Tay bà rất giống vỏ cây, còn có đốm của người già.
Bà duỗi tay sờ cô, Diệp Khả nâng đầu theo thói quen, cảm giác khác với lúc đại ca sờ cô, rất ấm áp rất hiền từ. Cô rất hứng thú, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nghe bà dạy cô nên nhóm lửa thế nào.
Nấu gà trên bếp.
Gà giết buổi chiều, sau khi gà chín, cậu đổ thật nhiều khoai tây vào nấu chung. Trên bàn cơm, mọi người đều đang ăn khoai tây, bà gắp hết đùi gà cánh gà cho cô. Anh họ chị họ chép miệng, tiếp tục ăn khoai tây.
Cô mệt lắm, bụng cũng đói.
Gặm xong một cái đùi gà mới nhận ra ánh mắt thèm nhỏ dãi của mọi người.
Cô nhóc gẩy hạt cơm trên thịt gà xuống, gắp cho em họ ngồi ăn cơm trên chiếc ghế nhỏ.
Năm nay em họ sắp bảy tuổi rồi.
Nhưng bàn ăn cũng không với tới, rất lùn.
Số thịt còn lại chia cho mấy anh chị em khác, Diệp Khả múc một bát khoai tây đầy, cười với bà, “Khoai tây mọi người trồng ngọt quá, Khả Khả thích ăn lắm ạ.”
Anh họ không nói chuyện từ nãy đến giờ đột nhiên cười rộ lên, “Chắc chắn rồi, ngày nào bọn anh cũng phải đi nhặt phân.”
Hôm sau Diệp Khả mới biết nhặt phân là có ý gì.
Phân mà trâu thải ra trên sườn núi, cứng, to bằng cái đĩa, bọn họ đeo sọt đi nhặt, về chất lại. Cô nhóc bất lực, từ chối việc nhặt phân này, nhưng mà em họ được cô cho mấy viên kẹo, nhặt phân xong liền đưa cho cô.
“Chị Khả Khả, chị xem Lượng Lượng nhặt được nhiều chưa này!”
Nói xong, thằng bé ném phân vào sọt của cô, dáng vẻ rất đáng tin cậy kiểu chị ngốc như vậy, em sẽ chăm sóc chị.
Diệp Khả: Bây giờ sụp đổ đã không còn kịp nữa rồi.
Quả nhiên mình là một cục cưng chết.
Buổi sáng nhặt phân xong, bọn họ liền trở về.
Mùa đông nơi này cũng chẳng có gì làm, về nhà chị họ liền nấu đồ ăn cho lợn ở trong sân, đổ rất nhiều bột ngô vào, khuấy rất lâu, nấu chín rồi mới bê đi cho lợn ăn. Diệp Khả đã ăn thịt lợn, nhưng chưa từng thấy nó trông như thế nào.
Cho nên con mẹ nó không biết con lợn kia có thể to như vậy.
Hàm răng kia, cái đầu kia, lông lợn thưa thớt trên người kia.
Toàn là cấp bậc Godzilla.
Múc đồ ăn cho lợn xong, chị họ nhéo má cô, “Có cái gì đẹp mà em xem vui thế.”
Đây không phải là vui vẻ được không.
Cô bị doạ đến nỗi mất đi năng lực khống chế nét mặt.
Đáng sợ —— kinh khủng —— Diệp Khả đã không thể nhìn thẳng được nữa, nhớ đến câu mi đáng yêu như heo và mi ngu như heo, rõ ràng heo siêu khủng bố, hơn nữa đôi mắt nhỏ còn loé lên ánh sáng thông minh tà ác.
Chị họ nói lợn biết ăn thịt.
Hơn nữa còn có thể nhai gãy xương…
Diệp Khả “à” một tiếng.
Nghĩ thầm, chỉ có mi biết ăn giống lợn là đúng thôi.