Ngôi lầu sáu góc này rất kì diệu, nghe nói nó đã tồn tại trước khi dựng nước. Dù nhà thiết kế trước kia đã thay đổi hồ sơ kiến trúc nhưng nó vẫn được thiết kế như cũ, mang bố cục sáu góc như đình đài.
Vào phòng học bên đó áp lực một cách khó tả, giáo viên cũng không muốn làm việc trong đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn không cho học sinh vào.
Ong mật bay đến làm tổ, nếu không phải do có quá nhiều học sinh xúm xít lại xem thì trường học cũng không phát hiện ra.
Lúc phát hiện thì đã muộn rồi.
Trước khi chuyển từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp thì nhà Lâm Tiểu Hoa là nông dân chính cống, không biết cô nhóc mượn được bộ đồ bắt ong ở đâu, ném móc với lấy cái tổ. Diệp Khả không ngờ cô nhóc này vì miếng ăn mà dũng mãnh như vậy, thảm hại hơn chính là, Tiểu Hoa hụt chân rồi.
Treo trên không trung, chân dẫm lên một chút mép tường, lỡ mà mất sức thì sẽ trực tiếp quay về với cái ôm của Các Mác.
Cô nhóc khóc lóc nhìn cô, nước mũi chảy khắp mặt.
“Khả Khả, mình buồn đi tiểu…”
“Nhịn… nhịn đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khả sợ độ cao, rất sợ, cô túm lấy sợi dây thừng ném xuống dưới.
Cô yếu thế nào biết không.
Cuối cùng hai người như châu chấu buộc trên cùng một sợi dây, cùng treo trên ban công. Giáo viên chủ nhiệm ở dưới tầng nhìn thấy, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trực tiếp ngất xỉu. Diệp Khả ôm một góc của lầu sáu góc, cổ họng nghẹn lại, cô nhớ đến sự tự tin của các bạn cùng lớp về tương lai của mình khi tốt nghiệp.
Nhớ đến vẻ mặt uể oải bất đắc dĩ của các đồng nghiệp khi công ty đóng cửa.
Cô cảm thấy cuộc sống chính là như vậy.
Nên có lúc không được như ý, tuỳ tiện được ngày nào hay ngày ấy, ăn bữa nào hay bữa ấy.
Lúc Hứa Xế gọi cô, trong đầu cô vẫn đang chạy một đống chữ. Nam sinh giơ tay, thấp giọng nói, “Lại đây.”
Cô a lên.
Lâm Tiểu Hoa hét to, “Cậu a cái rắm à, mau giữ chặt đại ca cậu đi!”
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn mặt Hứa Xế một lát, sau đó ngơ ngẩn duỗi tay. Khoảnh khắc treo lơ lửng trên không, Hứa Xế trực tiếp túm lấy cô, kéo vào trong phòng. Đám nhóc phía dưới mới đầu lờ mờ, sau đó chìm vào sự im lặng quỷ dị.
Đây là sức lực thần tiên gì vậy.
Xem ra bình thường đánh bọn họ, Hứa Xế đã nương tay rồi.
Lâm Tiểu Hoa vừa rơi xuống đất đã bị Hứa Xế ấn lên ban công một lần nữa.
Nửa người trên treo ở không trung, chân không chạm đất, cô bé kêu cha gọi mẹ, cứ hét, “Khả Khả cứu mình, đại ca cậu điên rồi!”
Hứa Xế kìm nén, xách cô bé ấn lên tường, cười lạnh nói, “Còn hại Candy của tao nữa, tao sẽ khiến cho mày rơi từ đây xuống, cút!”
Tiểu Hoa bị dọa ngu người rồi.
Lúc chạy ra quần còn ướt.
Diệp Khả nhìn anh, không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô sờ gương mặt lạnh ngắt của mình, ngây người nói, “Ấy, thế mà không chết này.”
Hứa Xế tức giận đến nỗi đau cả đầu, nhưng lại không nỡ đánh. Cuối cùng không biết anh lấy một chiếc súng phun lửa cầm tay từ đâu ra, các giáo viên còn chưa kịp cảm ơn hành động dũng cảm của anh thì đã thấy bạn Hứa đứng ở ban công đốt tổ ong.
Xèo xèo, làm đám người đứng xem ngây người.
Ong liên tục rơi xuống đất.
Bộp bộp.
Mùi nhộng ong cháy truyền vào mũi.
Diệp Khả bỗng chốc hồi hồn lại, cô cùng sử dụng tay chân bò qua ôm chặt đùi Hứa Xế, “Đừng đốt nữa, đại ca, còn đốt nữa là cháy đấy!”
Nam sinh nhìn cô, đôi mắt u ám, “Em còn quan tâm ong chết hay sống à.”
“Nhưng mà cháy rồi thì không ngon nữa!”
Tay Hứa Xế khựng lại.
Anh ném bình phun đi, bế cô lên, đánh tàn nhẫn. Lúc Diệp Khả được thả xuống, chân đã què, nhe răng trợn mắt che mông, bím tóc rủ xuống hai vai, nhìn rất đáng thương.
Đội phòng cháy đến đây nhặt tổ ong đã bị đốt trọi, chẳng hiểu gì.
Chiến sĩ cầm đầu hỏi: “Học sinh trèo ban công đâu?”
Đám nhóc tì nhìn Hứa Xế.
Yên lặng thu hồi ánh mắt.
Trong đầu thầm niệm, A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Hôm sau bàn của Lâm Tiểu Hoa bị người ta chuyển đến một góc khác của phòng học, trên mặt bàn vẽ một dấu X đỏ to đùng. Giáo viên không dám hỏi, Tiểu Hoa cũng không dám chuyển về chỗ cũ. Diệp Khả thành người cô đơn cảm thấy Hứa Xế có mặt trong chuyện này, cô nằm trên bàn khóc rưng rức, dùng hết cơ mặt để thu hút một lúc lâu mà cũng không gọi Tiểu Hoa về được.
Những nam sinh ngày xưa luôn lắc lư trước mặt cô cũng bắt đầu cách cô thật xa.
Cô không hiểu, sao trong một đêm mà đóa hoa tươi như cô đã không còn thơm nữa rồi.
Không thơm nữa thì không thơm nữa, sao lại còn thành phân trâu vậy.
Bị người ta chê.