Diệp Khả cầm bím tóc, hô “em chào chị”, sau đó định chạy.
Hứa Y túm lấy cánh tay cô, sờ tóc cô, “Bím tóc này quê mùa quá, em trai chị sẽ không thích đâu, sau này em buộc đuôi ngựa đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Y, ngoan ngoãn nói, “Tóc em sẽ bay tán loạn mất.”
Hứa Y hơi tức giận, em trai mình xuất sắc như vậy, muốn cái gì có cái đó, sao lại rơi vào tay con nhóc quê mùa này chứ. Cô vốn tưởng là Hứa Xế chỉ nông nổi nhất thời, ham mới mẻ thôi, không ngờ hai người đã phát triển đến bước này.
Em trai cô lại không phải người hồ đồ.
Đã làm rồi thì sẽ nhận rõ.
Đối diện với đôi mắt tròn xoe mềm mại của cô bé, chị đại cảm thấy con nhóc chết tiệt kia nhìn thì ngốc, nhưng nhanh nhẹn.
Sợ cô không có tâm cơ.
Lại sợ cô toàn tâm cơ.
Cuối cùng nhân lúc tiễn Diệp Khả ra ngoài, Hứa Y cầm chặt tay cô, nói, “Chị trị người như thế nào, em đi nghe ngóng xem.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khả bóp ngón tay, ngốc nghếch nói, “Chuyện chị Hứa Y xé quần áo của chị gái nhà họ Đường thành từng mảnh trên phố rất nổi tiếng, em sùng bái lắm. Đại ca là người đàn ông lợi hại nhất mà em từng gặp, chị, nếu chị không yên tâm về em thì cũng phải tin đại ca chứ.”
“…”
Hứa Y xoa bóp ấn đường, sợ cái kiểu đinh mềm này.
Không đánh được, còn khiến người ta ghét đến nỗi bốc hỏa.
Diệp Khả nhích qua lắc cổ tay cô, “Chị ơi nuôi em dễ lắm, chỉ cần cho ăn là được. Đừng để em ở với Khiêu Khiêu, chị mua dây xích cho em đi, đại ca đồng ý mua xích cổ cho em rồi.”
Hứa Y, “…”
Toang rồi.
Hóa ra người biến thái là em trai mình!
Lúc cô không biết, Hứa Xế đã thành biến thái rồi!
“Em là người, sao có thể đến nhà chị làm chó được?”
Hứa Y đau đầu nói.
“Nhưng làm gì cho đại ca em cũng vui vẻ, em ngoan lắm, nếu có thể thêm hai cây xúc xích mỗi ngày thì tốt rồi.”
Cô túm góc áo, chột dạ nói.
Thấy Hứa Y không nói gì, cô lại bổ sung, “Vậy… vậy một cái…. một cái thôi không bớt được nữa đâu, chị ơi em thật sự rất thích ăn xúc xích, đó là mạng của em đó.”
Diệp Khả nhiều mạng quá.
Nhưng gần đây nhà mình chi tiêu dè sẻn, đưa quà lấy quan hệ, cô thấy thịt là thèm.
Nói rồi mắt cô nhóc ứa nước mắt.
Tính cách và sở thích của hai chị em Hứa gia cơ bản là giống nhau. Hứa Xế thích dáng vẻ đáng thương của cô, Hứa Y nhìn thêm một lúc, trái tim cũng không chịu nổi, cảm giác bị sét đánh trúng.
Trừ sở thích trị người ta ra thì chị đại cũng thường sờ chó.
Sờ Khiêu Khiêu là một chuyện.
Sờ Diệp Khả lại là một chuyện khác.
Cô đi vào, tìm hòm đồ ăn vặt mà em trai để trong nhà, lấy xúc xích ra đưa cho cô. Diệp Khả bị côn thịt của đại ca làm hỏng rồi, ăn chóp chép.
Hứa Xế đẩy xe đạp ra, thấy chị mình đứng một bên, nhìn Diệp Khả bằng ánh mắt trìu mến khiến người ta sởn tóc gáy.
Chân anh khựng lại.
Cảm thấy không ổn.
Vẫy tay, “Khả Khả, lại đây.”
Mắt cô sáng lên, miệng nhét đầy xúc xích, định chạy. Hứa Y vẫy đồ ăn vặt còn lại trong tay, Diệp Khả lại quay về, “Chị ơi, em có thể cầm gói bánh xốp đi không?”
Chữ chị nói rất nũng nịu.
Hứa Y mặt vô cảm gật đầu, nhân cơ hội xoa đầu cô.
“Vậy sau này em đến nhà chị phải ngoan, không chỉ nghe lời em trai chị, còn phải nghe lời chị nữa.”
Để chị sờ.
“Chị, em biết rồi.” Cô gật đầu, chạy đi tìm Hứa Xế.
Sau đó Hứa Y nhìn thấy em trai nhà mình đạp xe thật nhanh, gần như là phi đi, như thể trốn ôn thần.
“Đúng là, mình cũng có cướp đâu.”
Hứa Y hất tóc, rất khinh thường hành vi bảo vệ đồ ăn của em trai.
Tuy rằng… khi còn nhỏ, đúng là cô đã cướp của em trai rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo, bạn bè… vân vân. Nhưng cô bé này, rõ ràng là cực kỳ thích nó —— tay nhỏ như củ sen đặt trên eo Hứa Xế, còn sợ cào rách thằng nhóc cao to da dày thịt béo, chỉ dám túm áo.
Ánh mắt khi ngửa đầu nhìn cũng dính như thể tan ra.
Nếu cô có một người đàn ông đáng yêu như thế, cô còn phải đổi đàn ông hai bốn sáu ba năm bảy sao?
Đến mức đó sao!
Hứa Y trợn trắng mắt, đi vào phòng.
Khiêu Khiêu ngủ đủ rồi, ra ngoài đẩy chậu cơm, cún con ngốc nghếch ú nu, không biết Diệp Khả đang mơ ước vị trí của mình.