Diệp Khả nghĩ mình bị bệnh rồi.
Ung thư háo sắc —— triệu chứng điển hình là lo được lo mất, nhịp tim không đều, nhìn ai cũng thấy giống Hứa Xế, tâm trạng tốt đến nỗi bị đám nhóc trong khu kéo bím tóc mà vẫn còn cười được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông hai thấm thía hỏi cô, có phải là đụng vào thứ gì đó không sạch sẽ không.
Nếu còn háo sắc thì đường về nhà cũng sẽ không nhận ra nữa.
Diệp Khả bày tỏ rằng mình rất tỉnh táo, vẫn có thể phân biệt mấy con chim của ông hai tên gì, độ khó này có thể so với việc liên tục nhìn vào mặt xà tinh.
Cô ngốc mấy ngày, Hứa Y từ nơi khác về, Hứa Xế mấy ngày không xuất hiện bỗng nhiên nhảy ra.
Anh rung chuông xe đạp dưới tầng, cô nghe xong không ôn tập sách cũ mượn từ mấy khóa trên nữa, đeo giày xăng đan chạy xuống. Cô cầm quả dưa chuột, ăn một miếng, dí vào miệng đại ca.
Hứa Xế nhìn một cái, nghiêng đầu đi.
Cô không chịu, ngồi trên xe kéo cổ áo anh lắc lắc, “Anh ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi, dưa chuột này ngọt lắm, là thím trong khu trồng đấy.”
Vốn dĩ định nói là cô dạy con nhà người ta làm bài tập mới đổi lấy được, nhưng thấy mũi anh lấm tấm mồ hôi, cô lại đau lòng giơ tay lau đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh phải đội mũ chứ.”
Hứa Xế một tay đỡ tay lái, một tay cầm tay cô, “Đến vội.”
Diệp Khả nghe xong, đầu như có khối u, cười ngu ngốc.
Hứa Xế đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cô nhóc liền ngậm miệng lại, kéo áo đại ca, nhìn hàng cây và người đi đường hai bên bờ sông tụt về phía sau. Có người đang thả diều, làm bằng giấy, rất nhỏ, gió thổi lên, không cần kéo dây cũng đã bay lên trời.
Vẽ rất buồn cười, là một em bé đầu to đang cười.
Trên đầu chỉ có ba cọng lông rất hình tượng.
Còn nhỏ mà đã trọc rồi.
Diệp Khả nhìn cái này cũng cười, nhìn cái kia cũng cười, Hứa Xế không hay cười trước mặt người ngoài cũng cong khóe miệng. Anh hỏi cô có chăm chỉ đọc sách không? Cô nhóc nói có, anh lại hỏi, có nhớ anh mỗi ngày không?
Diệp Khả không nghĩ ngợi trả lời luôn, “Có.”
Nói xong mặt đỏ lên, cô đập lên lưng anh cách qua chiếc áo thun.
Vừa vào cửa, Khiêu Khiêu đã nhảy ra.
Con chó này ăn cực giỏi, lại còn lớn nữa, trước đó bụng to đến mức có thể phết đất. Bây giờ đã nhỏ đi rồi, tứ chi nhìn thô, lông cũng không dày như trước.
Khiêu Khiêu thấy Diệp Khả liền gâu gâu gâu, cô ngồi xổm xuống, cũng gâu gâu gâu với nó.
Hứa Xế túm lưng cô, kéo vào nhà.
Diệp Khả và những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh khắp trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ. Hứa Xế và Hứa Y, thức ăn và đồ dùng thường có họ hàng nước ngoài gửi về, nhìn rất hiện đại. Trái lại, cô như con bé quê mùa, mặc quần đùi áo ba lỗ, rất có vị của phương đông.
Bọn họ ồn ào nói chuyện.
Diệp Khả nghe mấy người gọi cô là “kid”, mà Hứa Xế là “boy”, Hứa Y là “lady”.
Cô rất cáu.
Muốn đánh người.
Uống miếng nước, cô muốn nói tôi không phải trẻ con nữa, tôi và đại ca rất tốt.
Quay đầu thấy Hứa Y cười như không cười nhìn cô, cô nhóc nuốt nước bọt, qua đó kéo tay chị đại, “Em chào chị.”
Hứa Y sờ bím tóc cô, “Có nhớ chị không?”
“Có ạ.”
“Ngoan, có mang đồ ăn cho em, ở bên kia.”
Cô nhóc ôm hộp sắt, mặt dày ăn mảnh.
Hứa Xế bóp mặt cô, “Chỉ biết ăn.”
Cô a lên, phản ứng lại, có khách nước ngoài đến nhà, đại ca dẫn cô đến xem khỉ đây mà… mới mẻ, mà phản ứng của cô thật sự không tính là phản ứng. Diệp Khả lau miệng, phối hợp nhìn thêm mấy lần, thường trả lời lại mấy câu, có vẻ rất ngoan rất hoạt bát.
Sau khi sắp xếp cho khách đến khách sạn, Hứa Y vẫn chưa cho cô đi.
“Nào, chị vẫn còn thứ khác cho em.”
Đại tỷ dẫn cô vào phòng, lột quần áo cô, lấy ra một đống áo ngực từ rương hành lý cho cô thử. Diệp Khả vẫn đang dậy thì, chỗ đó nhìn rất nhỏ, Hứa Y bóp mấy cái, thấy cô thẹn thùng, liền kéo cô đến trước mặt.
“Không được để trần nữa nhé… bọn con trai hư hỏng lắm.”
Hứa Y cài áo ngực cho cô, bóp mặt cô, “Da mặt mềm mại quá, mặc quê mùa như vậy sao được?”