Cuối tháng bảy, thông báo nghỉ việc của Diệp Kiến Quốc đã có.
Xưởng cho hai phương án, bán đứt hoặc là giữ lại tuổi nghề. Lúc Diệp Khả ở nhà làm bài tập hè, có nhân viên đến nhà giải thích một lần, nếu bán đứt thì có thể lấy hai ba vạn, nhưng sau này không còn liên quan gì đến đơn vị nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà vì bọn họ là vợ chồng công nhân viên, cho nên chỉ có thể giữ lại một người, bảo bọn họ tự quyết định.
Ý của Tôn Bình là, tuổi nghề của mình ngắn, muốn bán đứt thì bán của mình đi.
Diệp Kiến Quốc lại không chịu.
Nói mình đã đồng ý chuyện của Hứa gia rồi, có việc làm, tiền nhiều hơn, con đường cũng rộng hơn. Vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ rất lâu, ăn cơm cũng phải để Diệp Khả truyền lời.
Đương nhiên cô nhóc biết giữ lại tuổi nghề tốt.
Mấy vạn đồng rất nhiều, đó chính là hơn nửa đời của bố cô, mà hơn nữa sau này chữa bệnh dưỡng lão đều là chuyện đau đầu. Sau đó Diệp Kiến Quốc hạ giọng, đồng ý với Tôn Bình, nhưng ngày hôm sau đến xưởng lại bán tuổi nghề của mình.
Tôn Bình chưa bao giờ cãi nhau với ai mà suýt thì động thủ với chồng.
Diệp Khả đứng giữa hai người, thấy hàng xóm đều ra xem náo nhiệt mà không khuyên nhủ, cô tức đau não. Cuối cùng cô ngồi dưới đất nằm liệt thành hình chữ 大, “Bố mẹ đánh đi, dẫm lên người con đi, dẫm chết con đi… Dù sao con cũng không muốn học nữa.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả ngày đọc sách giáo khoa cấp ba, cô cảm thấy mình sắp trọc rồi.
Nghĩ đến chuyện học thật sự không vui vẻ, nếu không phải là còn lưu luyến mỹ thực nhân gian thì cô đã dứt khoát chết thành quỷ rồi. Cô ở nhà rất ngoan, chưa bao giờ ồn ào, cô nằm xuống đất như bây giờ khiến hai vợ chồng há hốc mồm.
Tôn Bình kéo cô dậy, “… Con nhìn bố con đi, tính bướng, mười con trâu cũng không kéo lại được.”
Diệp Khả kéo mẹ vào nhà.
Lém lỉnh nói, “Không phải là bố suy nghĩ cho mẹ sao, bố có công việc, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tự kiếm tiền, bố lo mẹ mất việc khó chịu, bán đứt tuổi nghề càng khó chịu hơn.”
Mắt Tôn Bình đỏ lên, ôm con gái khóc.
Diệp Khả hít sâu vài hơi.
Cô ghét nhất là khóc vì cuộc sống, bởi vì dù bạn có khóc có làm loạn thế nào thì hiện thực vẫn cứ là vậy, không hạ độc chết bạn thì cũng làm bạn chán ghét đến chết. Không giống Hứa Xế, cô mà khóc, trên mặt anh không biểu hiện gì nhưng anh đã đau lòng chết, chỉ mong có thể lật trời cho cô.
Khóc với đại ca mới có lời.
Cô đỡ vai mẹ, “Mẹ đừng khóc nữa, sau này mẹ tự do rồi, không phải mẹ luôn nói là làm việc một ngày trong xưởng về nhà nứt cả tay sao. Bây giờ thì tốt rồi, mẹ có thể mặc quần áo đẹp, để tóc dài, không cần hấp bánh chưng trong xưởng dưới thời tiết nóng bức nữa.”
Tôn Bình bị cô chọc cười.
“Con bé chết tiệt này.”
Cô nhóc làm gương mặt kỳ lạ, “Đại ca nói cửa hàng quần áo nhà anh ấy cần người may vá, giúp người ta sửa ống quần gì đó, với cả đặt hàng may đồ cũng cần người cắt mẫu nữa.”
“Cái gì cũng dựa vào Hứa gia, có phải mẹ bán con gái đâu.”
Diệp Khả không phục.
“Mẹ nói vậy làm con tổn thương đấy, bố mẹ kiếm cơm dựa vào sức lao động của mình, chứ không phải là dựa vào con. Hơn nữa vẫn là đại ca có lời, bố làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, kỹ thuật ưu tú, mẹ tự ra ngoài mở quán giúp mọi người sửa quần áo, không tốt hơn làm công cho anh ấy sao?”
Cô nhóc ngồi trên giường lẩm bẩm, “Mẹ làm con tổn thương rồi!”
Tôn Bình hết cách với con cún vô lại này.
Đi ra ngoài làm rau dại hấp sủi cảo mới dỗ được Diệp Khả.
Trên bàn cơm, hai vợ chồng lại nói về chuyện đó, làm Diệp Khả lăn lộn trên sàn nhà, trong nhà có cây lau nhà còn không đùng tốt bằng cô.
Diệp Khả tức giận đến nỗi ăn ba bát đầy sủi cảo hấp.
Lại gặm hai quả táo giấu trong lu.