Diệp Khả tạm dừng một giây, cảm nhận được áp lực thẳng nam chưa bao giờ có, “Anh đang nói gì vậy, đồ ăn sao có thể đánh đồng với anh chứ, anh chính là mặt trời đỏ rực phía chân trời, mang cho thế giới ánh sáng và độ ấm, không có anh, đất không có một ngọn cỏ, không có cỏ làm gì có trâu bò lợn chó…”
“Em im đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Xế vê môi cô, hếch cằm, ý bảo Diệp Khả đút.
Trước nay toàn là cô cướp đồ ăn từ trong miệng đại ca, cô không ngờ rằng, có ngày mình phải trả lại!
Đút một miếng, sắc mặt Diệp Khả nặng nề thêm một phần.
Cuối cùng chỉ còn lại vụn, Hứa Xế mới đứng dậy, cô nhóc rơm rớm cầm bát lên liếm sạch sẽ, suýt thì bật khóc.
Ôi trời.
Ôi trời ơi.
Đại ca thay đổi rồi, không phải đại ca trước kia nữa.
Anh thay đổi rồi!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Xế một tay ôm hòm, một tay khác vòng lấy cô.
Đen mặt.
Tài xế lái xe đến đón, vốn dĩ anh định trực tiếp đưa cô về nhà, nhưng vừa nãy đứng ở cửa hàng văn phòng phẩm nhìn một lúc lâu, lòng Hứa Xế rất phiền —— cuối cùng anh cũng ý thức được có lẽ tiểu đệ không yêu anh, mà là kho đồ ăn vặt nhà anh.
Cô đối với anh cứ chậm chạp khờ khờ.
Có lẽ chỉ muốn có thêm nhiều đồ ăn, hoặc đơn thuần là thấy anh cao to khoẻ mạnh, ngày nào đó khó khăn thì coi anh như lương thực dự trữ.
“Thiếu gia đi đâu ạ?”
“Về nhà.”
Diệp Khả nhìn đại ca, trong lòng hoảng hốt. Cũng may cô chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có tinh thần vô cùng ổn định, đến Hứa gia rồi nên xun xoe như thế nào thì xun xoe thế ấy, xách giày cầm quần áo, bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng cực kỳ ngoan ngoãn.
Hứa Xế không nói gì.
Mở hòm ra, lấy sách ngữ văn, tiếng anh, hình học giải tích, hình học không gian… liên tục lấy ra ngoài.
Diệp Khả nhìn thấy, bắt đầu niệm Phật.
Suýt thì quỳ xuống trước mặt đại ca.
“Đại ca, em có đang đọc sách, mấy sách bài tập này sẽ đốt cháy giai đoạn đấy, em giúp anh mang đi ném nhé!”
Con giun xéo mãi cũng quằn, nỗi hận bùng lên trong lòng, Diệp Khả nhảy đến cướp lấy.
Hứa Xế cười.
“Có mấy quyển thiếu hàng, anh đã đặt rồi, cuối tuần em đi lấy.”
“Không phải, thật sự không cần đâu, não em to không kém gì Einstein, năng lực tư biện là chủ nghĩa duy vật biện chứng của Các Mác truyền lại… Mấy sách luyện tập nhồi nhét đó chỉ áp bức thiên phú của em, giam cầm tư duy của em thôi, anh làm như vậy chính là bóp chết Edison, Galileo, Darwin… tương lai đấy.”
“Ồ.”
Hứa Xế xoa đầu cô, “Nói tiếp đi.”
Mắt Diệp Khả trợn tròn.
Mếu máo kéo quần áo anh, lắc vài cái, tủi thân nói, “Nhiều sách như vậy, bé không còn thời gian gặp anh nữa…”
“Chẳng lẽ khai giải chúng ta không cùng lớp sao?” Hứa Xế xoa nắn gương mặt nhỏ tức phồng má của cô, “Chỗ ngồi của em ở bên cạnh anh, ngoan, ngày nào đại ca cũng cho em gặp.”
Diệp Khả trợn trắng mắt, nằm liệt xuống.
Cô nhóc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giả chết. Hứa Xế nhấc chân đá cô, mới chạm đến người con nhóc chết tiệt kia, cô đã khóc lóc thảm thiết ôm lấy, “Anh thương em nhất, anh không nỡ, anh không nỡ!”
“Anh nỡ.”
Mặt Hứa Xế vô cảm.
Diệp Khả oà lên, cọ nước mũi lên chân anh.
Cô khóc rất nhập tâm, nhưng phản ứng của Hứa Xế rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi lạnh nhạt. Diệp Khả là ai, chân chó cổ kim nội ngoại cũng không có kỹ thuật thượng thừa bằng cô… Cô nhóc nén nước mắt lại, nghĩ, không đúng.
Trạng thái bây giờ của đại ca hình như quá trớn với cô rồi.
Không nói là cô có dám hay không, chỉ nói hai chữ quá trớn thôi, đụng phải Hứa Xế sẽ là chữ chết.
Có biết từ chết viết thế nào không?
Trong đầu cô toàn là FBI WARNING màu đỏ _(:з」∠)_
Do dự một giây, Diệp Khả ôm sách bài tập lên, ngoan ngoãn tạm biệt.
Còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị Hứa Xế đè lên tường, cô sợ tới mức cái hòm rơi xuống đất theo tiếng “rầm” của anh.
Ánh mắt anh hơi u ám, giọng điệu cũng rất hung dữ, “Diệp Khả ——”
Cô nhóc kéo quần áo đại ca, “Bé đây anh, đại ca bảo em học em sẽ học, từ nay về sau em chính là cục cưng học giỏi của đại ca… đầu trọc cũng không tiếc.”
Trọc đầu vì đại ca, có thể.
Anh nhìn đỉnh đầu tóc đen dày của cô, “Anh là bố em à, mà cả ngày mong em có tương lai?”
Diệp Khả dẫm lên hòm, hôn mặt anh, “Anh là ông xã đại ca của em, thương em nhất.”
Hứa Xế sắp tức giận.
Muốn cắt đồ ăn vặt của cô, bóp cổ cô, làm con bé vô lương tâm này khóc.
Nhưng cô hôn anh, dỗ dành như vậy, anh liền thua không còn manh giáp.
Chàng trai bóp mặt cô, lạnh nhạt nói, “Em thích anh, hay là thích đồ ăn nhà anh?”
“Không thể thích cả hai sao…” Cô ôm cổ anh, lại hôn một cái, “Rất thích.”
“Vậy nếu có một ngày, anh không còn gì nữa…”
Diệp Khả cười rộ lên, “Vậy anh còn có em mà.”
Cô nhớ anh từng nói, lúc sống ở bên nhau, lúc chết chôn cùng nhau. Cô thích đồ ăn, không cai được, cũng không muốn cai, nhưng cô thích anh hơn, bởi vì sự tồn tại của anh làm cho cuộc sống không có ý nghĩa của cô trở nên rất vui vẻ và hạnh phúc.
Làm đồ ăn trở nên càng ngon hơn.
Tuyệt vời hơn bất cứ đầu bếp nào khác.
Hứa Xế nhìn cô, vuốt tóc mái bay loạn của cô lại.
Anh bóp mặt cô.
Thấp giọng gọi, ”Bảo bối của anh.”