Kẹo cứng của đại ca

 
Hai đời rồi, Diệp Khả chưa từng bị ai chỉnh đốn như vậy.
 
Hàng ngày, dưới cái nhìn chăm chú của đại ca, cô không dám ngủ gật, không dám làm biếng, thậm chí ngay cả ngáp vài cái cũng chột dạ. Bình thường về nhà, Tôn Bình luôn bảo cô làm giúp vài việc nhà đơn giản.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quét rác rửa bát, đều là việc trẻ con nên làm.
 
Diệp Kiến Quốc không chịu.
 
Nhưng không dám làm gì vợ, bèn lén rửa bát giúp Diệp Khả, còn luôn cho cô tiền.
 
Trước kia bố toàn cho một tờ hai tờ, không vượt quá ba tờ, bây giờ móc một xấp tiền lẻ trong người ra, còn trịnh trọng rút một tấm lớn từ trong ví —— bảo cô mua đồ ăn ngon, đặc biệt là cái thuốc gì đó.
 
Ăn vào đầu óc sáng loáng, học ba ngày không nghỉ ngơi.
 
Ăn xong một đợt trị liệu đầy đủ, còn được buff —— thông minh tuyệt đỉnh!
 
Diệp Khả cho vào túi, sau đó nhét hết vào trong hộp tiền tiết kiệm bằng sứ.

 
Cô bắt đầu tiếc tóc của mình rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu cô trọc ——
 
Không cần nghĩ nữa!
 
Thật ra cô tình nguyện làm việc nhà chứ không muốn đọc sách, thật ra cũng không phải cô không muốn đọc sách, là sách nhìn cô không vừa mắt, bọn họ ở bên nhau sẽ làm tổn thương nhau. Ở trường là sự giáo dục cưỡng bức của đại ca, về nhà lại là sự tấn công tiền tài của bố.
 
Diệp Khả không muốn học nhưng cũng phải lấy ra giả vờ.
 
Đừng nói, học tập thật sự rất kì diệu.
 
Giả vờ, giống như thật sự trở thành học sinh xuất sắc.
 
Được Hứa Xế phụ đạo, công thức mà hai đời học không hiểu có chất bay qua, điểm số chưa bao giờ chịu vượt qua mức đạt tiêu chuẩn cuối cùng cũng xê dịch cơ thể vụng về của nó, vượt qua phạm vi thiểu năng trí tuệ.
 
Diệp Khả nhìn phiếu điểm của mình, trong lòng liên tục mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi ——
 
Mình đúng là thiên tài.
 
Xuân qua thu tới.
 
Chẳng mấy chốc, thiếu nữ vừa lên mười sáu theo một đám thí sinh già có trẻ có bước vào địa ngục mới của đời người… à, không, là cảnh giới mới. Thi trong vòng mấy ngày, không chỉ gây áp lực lên cơ thể, còn khảo nghiệm tinh thần.
 
Trước khi thi, Diệp Kiến Quốc lùi công việc lại, ngồi xe lửa từ nơi khác về trong đêm.
 
Trên người toàn dầu máy.
 
Trong tay có một tờ giấy nhỏ, trịnh trọng đọc trước mặt hai mẹ con, “Bữa sáng không được ăn quá no, tốt nhất là không uống nước, sau khi vào phòng thi phải xem cái bàn có cập kênh không đã, nếu ở cạnh cửa sổ thì phải giơ tay bảo giáo viên quan sát của sổ, ngăn cách sự quấy rầy của thế giới bên ngoài.”
 

Vốn dĩ Tôn Bình không sốt ruột, nghe chồng nói vậy bèn vội vàng đổ đi một nửa bình nước đã chuẩn bị cho cô, lại đổ thêm một nửa nữa, cuối cùng chỉ còn lại một ngụm nước.
 
Nhoáng cái đã hết.
 
Bánh gạo trong nồi chờ hấp cũng đã hấp xong trong đêm, buổi sáng thức dậy chỉ cắt nhỏ bằng một ngón tay, rất keo kiệt.
 
Trên mặt Diệp Khả là dấu chấm hỏi của người da đen.
 
Nhét bánh gạo vào miệng, muốn cướp đồ còn lại trong nồi.
 
Tôn Bình sốt ruột nói, “Đừng ăn nhiều như vậy, ai da, tiểu tổ tông ơi, nhỡ lúc thi buồn đi vệ sinh thì làm sao?”
 
“Đi thì đi thôi!”
 
Diệp Khả ăn mấy miếng lửng dạ, bị mẹ móc từ trong miệng ra rất nhiều.
 
Cô đeo cặp sách ra ngoài.
 
Đã có xe chờ ở cửa khu từ sớm.
 
Hứa Xế ra ngoài, nói với hai người lớn đang sốt ruột, “Cháu đi cùng Khả Khả, cô chú cứ yên tâm.”
 

Diệp Kiến Quốc gật đầu.
 
Rồi kiểm tra lại thẻ dự thi của Diệp Khả một lần nữa.
 
Cô nhóc bị làm cho phiền, gãi tóc lên xe, ủ rũ ôm chân cuộn người lại. Hứa Xế xoa đầu cô, “Em chụp ảnh kiểu gì vậy, sao vẫn kẹp tóc mái lên.”
 
Thẻ dự thi là một tờ giấy in nổi.
 
Ảnh của Diệp Khả dán phía trên, cô nhóc làm tóc mái rẽ ngôi, dùng hai cái kẹp xấu hoắc kẹp tóc lên, lộ ra vầng trán ngốc nghếch đầy đặn.
 
Ai không biết còn tưởng cô hát Nhị Nhân Chuyển của Đông Bắc.
 
“Đại ca, em đói quá, bố mẹ em đều không cho em ăn cơm.”
 
“Đói cho có tinh thần.”
 
“Nhưng mà… đói lắm.” Cô hễ đói là buồn, hễ buồn là tức.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận