Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

“Anh rể, anh chở em đi đâu vậy?” Lên xe, đeo dây nịt an toàn, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn không lên tiếng, Mạnh Nhược Kiều rốt cuộc không chịu nổi, đành phải mở miệng.
Phạm Sĩ Hách lưu loát chuyển tay lái, cũng không ngắm cô một cái: “Tôi nói rồi giờ làm việc cô là thư ký của tôi, hai chữ anh rể bây giờ có thể gọi sao?”
“Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, còn phân biệt sao?” Mạnh Nhược Kiều tức giận hừ nhẹ.
“Thì ra là mọi người ở thị trấn Hoa Đào có phương thức làm việc không yêu cầu hoàn mỹ lắm, chỉ cần cảm thấy không sai biệt lắm là tốt rồi?”
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc, là tôi sai rồi!” Mạnh Nhược Kiều cắn răng, tự nói mới mình là… Nhịn… “Vậy xin hỏi tổng giám đốc muốn đưa tôi đi đâu?”
“Ăn cơm.” Anh trả lời đơn giản.
“A?” Mạnh Nhược Kiều quay đầu trừng anh ta, cô có nghe lầm không? Cùng ăn cơm? Gặp quỷ rồi! Anh ta ba ngày nay đem cô hành hạ đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, bây giờ muốn đưa cô đi ăn cơm? Hơn nữa cô vừa nghe rõ ràng anh ta bảo thư ký Trần rằng buổi chiều không vào công ty, ăn một bữa cơm lâu vậy sao?
“Tổng giám đốc anh bị ốm hả?” Hay bị ma nhập?
Phía trước đèn đỏ sáng lên, Phạm Sĩ Hách dừng xe, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều, thấy cô giật mình, môi mỏng nâng nhẹ: “Nhớ kỹ, là bữa ăn chiêu đãi khách.”
“A? Bữa ăn gi cơ?” Cô nghe không hiểu.
Phạm Sĩ Hách nhíu mày, ánh mắt mỉa mai: “Mạnh tiểu thư, cô chẳng lẽ quên trưa nay ăn cơm với tổng giám đốc Kewei đấy chứ?”
Mạnh Nhược Kiều nháy mắt mấy cái, suy nghĩ. Đúng, hôm nay có cùng tổng giám đốc Kewei bữa cơm, cơm xong, buổi chiều còn phải cùng Lưu tổng đánh golf, lịch trình này là do cô sắp xếp, nhưng cô bận rộn đến mức quên béng đi mất… Chết cha!
“Ha ha ha…” Mạnh Nhược Kiều cười gượng, mắt lung túng quay hướng khác, không dám nhìn tới anh ta, ô... Cô tự mình đa tình.
“Mới ngày thứ ba, công việc vậy mà đã không chịu nổi sao!” Rõ ràng thấy cô trong tình trạng quẫn bách, anh ta còn không buông tha cho cô, tiếp tục lái xe, miệng giễu cợt.
Nghe thấy anh ta châm chọc, Mạnh Nhược Kiều nhịn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nặn ra nụ cười: “Tổng giám đốc, tôi vẫn đang thích ứng, hơn nữa mới 3 ngày, thời gian thử việc có nửa tháng cơ mà, hiện tại tôi cũng chưa bị anh đá ra khỏi cửa chính của tập đoàn T.K.” Cô cười ngọt ngào, nhưng ẩn chứa trong lời nói kia là mùi thuốc súng.
"Thư kí Trần tuần sau nghỉ phép rồi.” Nói cách khác, không có giúp cô tí nào cả.
Mạnh Nhược Kiều cứng họng tại chỗ, thấy người đàn ông này đều xem xét rất rõ ràng, thư kí Trần giúp cô rất nhiều, để cho cô tránh được việc bị đuổi đi.
Cô hơi nhếch môi, hít sâu một cái, không chịu thua đáp lời: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ đảm nhiệm công việc này, tuyệt đối sẽ trợ giúp ngài thật tốt.”
“Rất tốt!” Thấy đèn xanh sáng lên, Phạm Sĩ Hách đạp chân ga. “Như vậy có thể hi vọng cô có thể cho tôi thấy một chút năng lực, đúng rồi, cô biết đánh golf chứ?”
“Biết một chút.” Trước kia thường theo bố.
“Rất tốt!” Phạm Sĩ Hách hài lòng gật đầu. “Vậy có thể đợi tới bữa ăn, làm phiền cô chiêu đãi Lâm tổng thật tốt rồi.” Phạm Sĩ Hách cười, nụ cười mang theo ý định khác.
Mạnh Nhược Kiều nghe cảm thấy rừng mình, cô nghi ngờ nhìn về nụ cười trên mặt anh ta, lập tức cau mày.
“Tổng giám đốc có ý định gì vậy?”
Quẹo một cái, Phạm Sĩ Hách ngắm cô một cái. “Thế nào? Cô không điều tra rõ thông tin khách hàng sao?”
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều nghe không hiểu, nhưng trong lòng mơ hồ nổi lên dự cảm xấu.
Thấy vẻ mặt cô vô cũng nghi hoặc, Phạm Sĩ Hách tốt bụng thay cô giải thích.
“Lâm tổng vốn tính háo sắc, nhưng lại nhát gan, nên chỉ ăn một chút đậu hũ thôi.”
Thích ăn một chút đậu hũ?
Mạnh Nhược Kiều trợn tròn mắt tại chỗ, không thể tin được, kêu: “Phạm Sĩ Hách! Anh dẫn tôi tham gia bữa tiệc này chính là lấy sắc đẹp ra buôn bán sao?”
Phạm Sĩ Hách buồn cười nhìn về phía cô. “Cô cảm thấy với bối cảnh của tập đoàn T.K, có thể làm chuyện như vậy sao? Sắc đẹp ư? Cô có vẻ rất tự tin nhỉ!”
Quả thật, cô có dung mạo xuất sắc, ngũ quan đẹp lại bắt mắt, mặc đồ công sở màu vàng nhạt mà vẫn hiện ra đường cong cơ thể, hơn nữa anh phát hiện cô không trang điểm, chỉ bôi một chút son bóng, một chút như vậy thôi đã thấy cô sáng rỡ, động lòng người rồi.
Anh không thể không thừa nhận, em vợ tương lại bề ngoài rất mê người, về phần cá tính… Ừ, không đưa ra bình luận được.
“Vậy lúc nãy không phải anh một mực kêu tôi chiêu đãi anh ta thật tốt sao? Không phải ám hiệu là muốn tôi đi hấp dẫn tên Lâm tổng kia sao?” Mạnh Nhược Kiều hung tợn trừng anh.
Khốn kiếp! Cô tưởng rằng anh ta chỉ là tên ác quỷ, không ngờ anh ta còn là loại người thối nát này.
Phạm Sĩ Hách cười vì trí tưởng tượng của cô, gương mặt phiếm đùa cợt.
“Tiểu thư, có vẻ cô đã suy nghĩ nhiều rồi không? Tôi chỉ là để cho cô biết là Lâm tổng thích ăn đậu hũ, cho nên ám hiểu cô biết mà ứng phó Lâm tổng, hơn nữa khống chế tính khí của cô vào, đừng để làm hỏng cuộc trao đổi này.”
“Tôi nghe anh ở đây...”
“Đừng quên, đây cũng là công việc thư kí.” Phạm Sĩ Hách ngắt lời, giọng nói lạnh nhạt. “Trước đây là việc của thư kí Trần, mà từ trước đến nay cô ấy ứng phó rất tốt.”
Nghe anh ta nói như vậy, Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc á khẩu không nói nên lời. Phạm Sĩ Hách dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Mạnh tiểu thư, mánh khóe linh hoạt cũng là một trong những điều kiện mà người thư kí cần có, làm như thế nào mà dụ được khách hàng chấp nhận đồng ý giao dịch, không chỉ là công việc của tôi mà thư kí cũng là người giúp đỡ việc đó nữa.”
Nói xong, anh cởi dây an toàn ra, mở cửa xuống xe, thấy cô ngồi bất động, thân thể anh khom xuống, nâng lên nụ cười với cô.
“Tôi tin tưởng cô tuyệt đối sẽ như cô vừa mới nói, nhất định sẽ đảm nhiệm “công việc thư kí” này, đúng không?”
Mạnh Nhược Kiều nhìn anh chằm chằm nở nụ cười, vóc người đẹp trai thật là tốt, cho dù cười có ác ý như thế nào đi chăng nữa vẫn rất đẹp mắt.
Đáng tiếc hiện tại cô hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức trai đẹp cười, chỉ muốn dùng nắm đấm đánh nhừ tử gương mặt này!
“Xuống xe đi!” Nhìn thấy lửa giận của cô, Phạm Sĩ Hách cảm thấy tinh thần cực tốt, hướng cô làm dấu tay xin mời, xin cô vội vàng xuống xe.
“F…”
“Hả?” Anh khơi lên đôi lông mày đẹp.
Lần này cô không nhịn được nữa rồi, đưa tay hướng anh so cái ngón giữa.
***
Cái gì thích ăn đậu hũ hả? Rõ ràng ăn rất nhiều thì có!
Mạnh Nhược Kiều cố cười, lần nữa thoáng qua bàn tay quần rối. “Ha ha, tổng giám đốc, tôi mời ngài một chén!” Ha! Người cứ thử đưa tay qua đây lần nữa xem, lão nương liền chặt ngươi!
“Được, cạn chén cạn chén!” Lâm tổng cười ha hả, mặc dù có tí bụng rượu, tướng mạo cũng không tệ lắm, đeo mắt kiếng, thoạt nhìn ra dáng người trung thực. “Ai da, thư kí Mạnh, tay của cô thật trắng thật mảnh mai.”
Ông ta tóm lấy tay Mạnh Nhược Kiều, vuốt mu bàn tay trắng noãn, hướng Phạm Sĩ Hách mở miệng: “Phạm tổng, tôi không ngờ ngài có vận tốt như vậy, thư kí Trần rất xinh đẹp rồi, không ngờ tới thư kí Mạnh lại càng là đại mĩ nhân! Ha ha...”
Phạm Sĩ Hách uống một ngụm trà, cười nhạt: “Năng lực mới là quan trọng.” Nói xong, anh liếc Mạnh Nhược Kiều một cái, thấy ánh mắt của cô cũng phun lửa, bén nhọn trừng anh.
Rũ con mắt xuống, anh tiếp tục làm như không thấy, khóe môi từ đầu đến cuối chứa đựng nụ cười nhạt, nhìn xuống thời gian trên đồng hồ đeo tay. Cũng không tệ lắm, cô như vậy mà có thể nhịn nửa giờ, anh còn tưởng rằng cô không đến 5 phút sẽ phát điên mà lật bàn lên rồi.
Đáng tiếc kỹ thuật né tránh còn chưa được tốt nên mới bị ăn đậu hũ nhiều lần, nhưng mà anh cũng không tính ra tay cứu cô.
Anh chờ xem cô giải quyết như thế nào, phát điên lên, hay cố gắng hoàn thành bổn phận để ký được hợp đồng đây?
“Ha ha, chắc năng lực thư kí Mạnh nhất định không tệ, đúng không?” Tay đi xuống chân Mạnh Nhược Kiều, đưa tay sờ xuống.
“Nào có, Lâm tổng khen ngợi quá rồi.” Cười, dùng sức cười! Thân thể lần nữa chuyển động, tránh khỏi bị Lâm tổng đụng chạm, mắt đẹp lần nữa trừng về phía người đàn ông chết tiệt kia.
Nửa giờ cô bị chọc ghẹo điên cuồng, nhưng người đàn ông kia không cứu cô cũng chẳng lên tiếng gì, cứ như vậy mà nhìn cô bị sờ soạng vài cái.
Cấp trên mà như vậy sao?
“Thư kí Mạnh nha, dung mạo đã đẹp, năng lực lại tốt, có muốn chuyển sang làm thư kí của tôi không?” Lâm tổng tiếp tục đến gần, tay lại đưa tới.
Vẫn còn?!
Ánh mắt Mạnh Nhược Kiều sắc lên, chủ động dứt khoát nắm lấy tay Lâm tổng, kinh ngạc mở to mắt: “Ai da, Lâm tổng, đường chỉ tay của ngài rất là đặc biệt đấy!”
“A? Đặc biệt?” Lâm tổng nhìn tay của mình một cái.
“Đúng vậy, ngài xem một chút, đường này là vận may phát tài này.” Mạnh Nhược Kiều chỉ vào một nhánh đường chỉ tay, mắt to chớp chớp: “Ai da, Lâm tổng, tài vận của ngài không tệ đâu nha!”
“Thật không?” Lâm tổng vui mừng nhìn đường chỉ tay của mình.
“Đúng vậy!” Mạnh Nhược Kiều buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào: “Hơn nữa,số thăng quan không tồi, khó trách nhìn Lâm tổng tuổi trẻ thế này đã lên chức Tổng giám đốc, Kewei nhất định rất coi trọng Lâm tổng, mới có thể để cho ngài đại biểu ký kết hiệp ước với tập đoàn T.K chúng tôi đúng không?”
Nghe được lời này, tâm tình Lâm tổng thật tốt, cười vui vẻ: “Thư kí Mạnh, cô thật biết nói chuyện.”
“Tôi nói thật mà!” Mạnh Nhược Kiều khẽ cười, sát người Lâm tổng một chút.
“Tôi tin tưởng chúng tôi cùng Kewei nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Dĩ nhiên rồi!” Lâm tổng gật đầu: “Có thể cùng tập đoàn T.K hợp tác là vinh dự của tôi! Đúng rồi, hiệp ước hiệp ước.” Ông ta lấy ra bút máy.
“Ở đây.” Mạnh Nhược Kiều lập tức lấy ra hiệp ước, nhanh chóng cùng Lâm tổng ký xong hiệp ước, một khi ký xong, cô ra oai nhìn người đàn ông kia một cái.
Tiếp thu được ánh mắt, ánh mắt Phạm Sĩ Hách lóe lên, môi mỏng nâng lên nụ cười như có như không: “Lâm tổng, hi vọng hợp tác vui vẻ.”
“Ha ha, ngài Phạm tổng khách khí rồi, không ngờ thiếu vắng đi thư kí Trần, ngài còn có cả trợ thủ đắc lực là thư kí Mạnh đây, thật làm cho tôi hâm mộ!” Lâm tổng vuốt bụng rượu của mình, cười ha ha.
Phạm Sĩ Hách cười nhạt không nói.
“Thư kí Mạnh, cô cũng không tồi nha!” Lâm tổng cười, vỗ vỗ tay Mạnh Nhược Kiều, cũng không ăn đậu hũ của cô nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Mạnh Nhược Kiều không khỏi sững sờ, đây là tình huống gì vậy?
“Phạm tổng, tôi còn có chuyện, rời đi trước” Lâm tổng cười đứng lên.
“Mong lần sau có cơ hội mời ngài ăn lần nữa.” Phạm Sĩ Hách gật đầu mĩm cười, chờ Lâm tổng rời đi nhìn về phía Phạm Nhược Kiều: “Không ngờ cô còn biết coi chỉ tay nữa đấy!”
“Ai mà biết coi đâu!” Mạnh Nhược Kiều bĩu môi, cô chỉ là làm trò thôi, cái gì vận làm giàu, cô không biết tới nha.
Nghe được lời cô nói Phạm Sĩ Hách nhíu mày “Vậy cô mới vừa nói…"
“Nói bừa thôi.” Mạnh Nhược Kiều nghiến răng trừng anh: “Này, họ Phạm, anh làm cấp trên như thế sao? Trơ mắt nhìn thư ký bị sờ cũng không cứu?”
“Tôi đã nói rồi, xử lý loại tình huống này cũng là năng lực của một thư ký.” Anh cũng không cảm thấy ấy náy, một chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được, căn bản không đủ tư cách làm thư ký của anh.
“Tôi nghe anh ở đây cái rắm!” Mạnh Nhược Kiều tức giận nhảy dựng lên: “Còn nữa vừa nãy anh và Lâm tổng có việc gì bí hiểm vậy? Ông ta ăn miếng đậu hũ lớn của tôi như thế, vậy mà sau cùng lại khách khách khí khí, chẳng lẽ là do anh bắt tay với ông ta chơi khâm tôi sao??”
Cô không nhịn được nhỏ mọn, hoài nghi bữa ăn căn bản là bẫy,anh ta muốn mượn thủ đoạn này đá cô ra khỏi cửa chính T.K sao?
Phạm Sĩ Hách buồn cười ngước mắt nhìn cô: “Mạnh tiểu thư, cô bị hại cũng đừng ảo tưởng quá nghiêm trọng vậy chứ?” Anh làm vậy với cô làm gì? Cũng chả phải là ăn no không có chuyện gì làm.
“Nếu không các người mới vừa…”
“Cô làm không tệ.” Anh đột nhiên mở miệng khen ngợi cô.
“A?” Mạnh Nhược Kiều sợ run lên, vẻ mặt kinh ngạc. Cô có nghe lầm không, anh mới nói gì cơ?
“Xem ra Lâm tổng rất thích cô, có thể được Lâm tổng khen ngợi, biểu hiện của cô vừa rồi rất tốt.” Phạm Sĩ Hách nhìn thẳng cô, thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, anh ngoắc ngoắc môi.
“Lâm tổng vốn háo săc, nhưng một khi để cho ông ta tán thành năng lực, Lâm tổng chính là một đối tượng hợp tác rất tốt, mới vừa rồi cô đã làm ông ta đồng ý.”
“Chỉ là cô quả thật cũng làm cho tôi bất ngờ, tôi cứ tưởng rằng cô sẽ mất khống chế mà tức giận, không ngờ...” Anh cười, gượng mặt bởi vì nụ cười mà trở nên mê người hơn. “Lần này làm tốt lắm, xem ra tôi đã tìm được một thư kí thay thế thật tốt.”
“Ách…” Mạnh Nhược Kiều ngây ngốc nhìn anh, gặp quỷ à! Cái tên ác quỷ này đang khen ngợi cô sao? Hơn nữa, anh đang cười với cô sao?
Không có giễu cợt, không có mỉa mai, anh cười đến ôn hòa ư!
A… Người này bình thường lúc cười lên cứ tự nhiên đẹp mắt như vậy sao!
“Ách…” Cô đột nhiên đỏ mắt, không được tự nhiên, cúi đầu,quen mất mọi lần đối xử với cô như thế kia, tự dưng lại ôn hòa như vậy, cô thật là không quen.
“Vâng, cám ơn.” Cô kỳ cục mở miệng.
Bộ dạng này của cô khiến Phạm Sĩ Hách nhướng mày, người phụ nữ này đang ngại sao? Hơn nữa cô còn đỏ mặt, cô không có thói quen được khen ngợi à?
Tròng mắt đen vụt qua nét hứng thú, nhìn bộ dạng kỳ cục, không tự nhiên của cô, để cho anh cũng không quen, miệng không nhịn được lên tiếng.
“Như vậy… thứ hai tuần sau tôi có thể gặp lại cô đem toàn bộ tài liệu đã sửa đến trước mặt tôi chứ?”
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt ác quỷ quen thuộc này.
Phạm Sĩ Hách chứa đựng ý cười, ngón tay đem tóc mai của cô ra sau tai.
“Cuối tuần này muốn làm thêm giờ càng tốt! thứ hai tuần sau tôi hi vọng có thể thấy thành quả của cô.”
“Anh...” Mạnh Nhược Kiều rung động môi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, lại không thốt nên lời.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hé mở, tròng mắt đen lóe lên, Phạm Sĩ Hách cúi đầu, hạ thấp âm thanh: “Em há miệng lớn như vậy, là hấp dẫn tôi hôn em sao?”
Mạnh Nhược Kiều trợn tròn mắt, giận đẩy tay của anh ra. “Hôn cái rắm! Phạm Sĩ Hách, anh vớ vẩn vừa thôi!” Đáng ghét, cô vừa mới cảm thấy người này thật ra không tệ, còn cảm thấy nụ cười của anh rất đẹp mắt, nhịp tim còn đập mấy cái.
Ác quỷ quả nhiên là Ác quỷ, vừa mới đổi tính cách một chút đã như vậy sao? Mà cô vẫn dại dột mắc lừa. Mạnh Nhược Kiều, cô ngu ngốc quá đấy!
“Tổng giám đốc yên tâm, thứ hai tôi tuyệt đối sẽ đem đầy đủ tài liệu đưa trên bàn của anh.” Cô cắn răng một cái, âm thanh từ trong hàm răng tóe ra, mắt đẹp hung tợn trừng anh.
“Tôi mong đợi vậy.” Phạm Sĩ Hách cười, xoay người đi về phía cửa, đột nhiên dừng bước: “A, đúng rồi, mai cô tới nhà tôi một chuyến.”
“Làm gì?” Giọng điệu của cô rất ngông.
Đôi tay cắm vào túi, Phạm Sĩ Hách xoay người, tròng mắt đen miễn cưỡng nhìn về phía cô: “Cô giúp việc gần đây đã nghỉ việc, tôi còn chưa gọi thêm người giúp việc nữa trong thời gian này, bình thường thư kí Trần cũng gọi người đến nhà tôi quét dọn, chẳng qua tôi không thích người xa lạ đến nhà, cho nên khi nào tìm được người giúp việc phù hợp, làm phiền cô trước.”
“Cái gì?” Cô có nghe lầm không? Mạnh Nhược Kiều không tin trợn tròn mắt.
“Tôi phải đến nhà anh quét dọn? Tôi là gì mà làm chuyện như vây? Tôi cũng không phải là công nhân làm vệ sinh...”
“Đây là công việc của thư kí…”
“Lão nương nghe ngươi cái rắm...”
“Thế nào? Cô bây giờ muốn phản kháng cấp trên sao?” Anh nhướng mày nhìn cô, giọng nói có phần tiếc nuối: “Không ngờ mới ngày thứ ba tôi lại phải tìm người mới rồi…”
“Anh...” Anh ta bây giờ đang uy hiếp cô sao? Mạnh Nhược Kiều hít sâu một cai, môi run dùng sức kéo ra khuôn mặt cười khó coi: “Nhưng tổng giám đốc, chủ nhật tôi có việc…”
“Đó là việc của cô.” Anh nhàn nhạt mở miệng, gương mặt cười vô cùng mê người: “Thư kí phải có năng lực, sắp xếp thời gian của mình, hơn nữa có thể hoàn thành tốt chỉ thị của cấp trên, thư kí Mạnh, tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm được, đúng không?”
“Phải…” Cô nắm quyền, cắn hàm răng siết chặt.
“Sáng sớm ngày mai tám giờ, không được trễ.” Phạm Sĩ Hách cười hài lòng.
“Đi thôi, còn có màn golf nữa, hi vọng cô có thể biểu hiện tốt như vừa rồi.”
“Vâng, tôi sẽ nỗ lực.” Cô cúi đầu, lời nói từ miệng tóe ra. Thấy anh vừa rời đi, cô lập tức nắm quyền ngửa đầu thét chói tai.
“A a… Phạm Sĩ Hách… Công việc thư kí hoàn mĩ này đi chết đi!” Tại sao lại có người đáng ghét như vậy hả?
“Mạnh Nhược Kiều!” Phạm Sĩ Hách đột nhiên quay trở lại.
Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc cứng đờ, duy trì tư thế ngửa mặt lên trời
Thấy bộ dáng buồn cười của cô, sắc mặt Phạm Sĩ Hách cũng không thay đổi, đi tới vị trí ngồi lúc nãy của mình, cầm lấy áo khoác, xoay người tự nhiên mà đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi ra, anh dừng bước lại, nhàn nhạt lưu lại một câu. “Cẩn thận một chút, chớ để bị bệnh kìm nén.” Dứt lời, mới lại dạo bước rời đi.
“... Ha!”
Phạm Sĩ Hách! Cô ghê tởm anh ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui