Nửa đêm, Tư Hàn Tước chìm vào giấc ngủ say trong sự ngọt ngào như thôi miên của kẹo dẻo gấu.
Không biết có phải do biển sao và những bức ảnh cũ chạm vào chỗ mềm mại sâu thẳm nhất trong lòng hay không mà đêm nay anh toàn mơ về những chuyện khi còn nhỏ, lăn qua lộn lại, chỉ chốc lát, chăn đã bị đá văng ra.
Kẹo dẻo gấu vốn muốn ngủ bên cạnh chủ nhân, nhưng chủ nhân đêm nay quay người liên tục, hình như anh không được thoải mái.
Nó đứng ở khu vực an toàn để tránh bị chủ nhân đè bẹp, lo lắng quan sát chủ nhân chỉ ngủ thôi cũng bất an.
Aida, phải làm sao bây giờ.
Đá chăn bông đi sẽ bị cảm lạnh đấy!
Đường Tiểu Đường lo lắng, nhân lúc chủ nhân quay người, nó nắm lấy góc chăn, nhảy lên, để đắp chăn cho chủ nhân nó phải dùng toàn bộ sức lực, thở hổn hà hổn hển!
Đường Tiểu Đường thở hồng hộc cuối cùng cũng che được ngực cho chủ nhân, tuy nhiên, do chiếc chăn bông vừa lớn vừa nặng, Tư Hàn Tước lật người, chăn lại rớt thẳng xuống đất.
Đường Tiểu Đường: … Thất bại.
Nhưng kẹo sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!!
“Aida” một tiếng, Đường Tiểu Đường nhảy vào trong đống chăn tựa như nhảy vào một đám mây lớn bồng bềnh ấm áp, lập tức mất hút như bị nuốt sống.
Kẹo dẻo gấu bò một lúc lâu, cuối cùng cũng chui ra khỏi đám mây bông.
Mệt chết kẹo rồi!
Kẹo dẻo gấu cầm chăn bông bằng cả hai tay, cố gắng đến nỗi màu sắc bản thân cũng nhạt đi, nhưng chẳng có ích gì.
Chăn bông quá lớn, nó không thể mang toàn bộ chăn lên giường được.
Hai tai Đường Tiểu Đường buồn bã rủ xuống, phải làm sao bây giờ.
Đột nhiên, một bóng đèn màu hồng vụt sáng trên đầu nó!!
Kẹo có một ý tưởng khá hay nè!!
Nó nhảy xuống đất, đôi chân ngắn ngủn nhún nhún, nhảy lên giường chạy đến chỗ chủ nhân, rồi đứng bên tai Tư Hàn Tước, chu cái miệng nhỏ thổi khí “phù phù” vào tai anh.
Tư Hàn Tước nằm ngửa, ngũ quan lập thể trong bóng tối chỉ là các đường nét lên xuống tựa như núi đồi, bởi vì gặp ác mộng nên chóp mũi bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, lông mi run run, ngủ rất không an bình.
Anh mơ thấy cha mẹ mình trở thành những con quái vật ăn thịt khổng lồ, rượt đuổi anh điên cuồng trong một vùng núi lửa hoang vu vô tận, dung nham trào dâng trước mặt, dòng chảy đen đỏ đan xen vào nhau, thi thoảng bùng lên thành những tia lửa bắn tung tóe.
Anh biết nếu tiếp tục chạy về phía trước thì sẽ chết, nhưng anh càng muốn muốn thoát khỏi con quái vật đằng sau hơn.
Vừa mới đi đến cuối đường, một làn gió mát mẻ và ngọt ngào bỗng thổi tới, lỗ tai tê rần, phía sau ngọn núi lửa, một viên kẹo dẻo gấu khổng lồ đứng sừng sững bảo vệ anh ở phía sau.
Sau đó, trong tư thái hùng dũng oai vệ và khí phách hiên ngang, nó bắt đầu chiến đấu với hai con quái vật kia.
Kẹo dẻo gấu khổng lồ hồng nhuận, mềm mại vẫn còn mặc chiếc quần lót màu trắng do anh khâu đang cố gắng bảo vệ anh.
Bởi vì nó quá lớn, bầu trời đầy khói đen nóng bỏng bỗng chốc biến thành màu hồng phấn.
Tư Hàn Tước nhớ lại một đoạn video mà anh tình cờ xem được, một chú mèo con ôm bình sữa đang giữ chặt một con chuột còn to hơn nó một cách vô cùng “dữ tợn”.
Nó ngậm bình sữa mới được làm chủ, Tư Hàn Tước nhìn con gấu khổng lồ và nghĩ, đại khái nhóc gấu dẻo của anh từ khi mặc tã đã giành được thế làm chủ rồi.
Môi anh khẽ nhếch, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Cơn ác mộng bỗng trở nên thật dễ thương.
Anh bật cười vì giấc mơ của mình, sau lại vì tai hơi ngứa mà bị đánh thức vì vậy mới phát hiện chiếc chăn bông đã rơi xuống đất từ bao giờ.
Trong bóng tối, Tư Hàn Tước nhặt chăn bông lên, chỉnh lại ngay ngắn rồi nhắm mắt, anh nhìn vẫn chưa đã, muốn quay trở lại giấc mơ của mình tiếp tục xem kẹo dẻo gấu anh dũng chiến đấu với quái vật.
Hmm… đến phần tiếp theo, tuyệt vời.
…
Đêm nay, kẹo dẻo gấu canh giữ chủ nhân nên bị mất ngủ.
Hương thơm ngọt ngào phảng phất, thấm đượm một chút xíu buồn buồn.
Xem đi, chủ nhân cần có kẹo.
Không có kẹo làm bạn, cho dù chăn rơi xuống đất thì anh cũng chẳng tỉnh lại đâu.
Hai chân ngắn ngủn của Đường Tiểu Đường cong lên, từ từ ngồi xuống đầu giường, thân hình mũm mĩm giống như quả bóng hồng dính đầy nước màu, bởi vì đầu to còn thân hình thì nhỏ bé nên khi ngồi xuống nó phải dùng cả hai tay ôm lấy đầu, cái bụng phệ cũng rung rung một hồi.
Nó lấy một viên kẹo màu đỏ từ quần lót ra, cầm trên tay và bắt đầu gặm.
Trông nó giống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn của gia đình địa chủ đang ngồi xổm bên bờ ruộng ăn dưa hấu, lo lắng nếu năm nay mùa màng không bội thu thì phải làm sao bây giờ.
Aida, kẹo buồn đến hỏng mất.
Làm thế nào để nó có thể trao chính mình cho chủ nhân một cách hoàn hảo vào ngày mai đây?
Vì quá lo lắng, khuôn mặt vốn đã tròn trịa của nó lại phồng lên như cá nóc, đôi lông mày cau lại còn khuôn miệng cong cong rủ xuống.
Bởi vì Tư Hàn Tước đã ngủ say, nó không cần che giấu chính mình nữa, khuôn mặt nó nhăn lại như một chiếc bánh bao màu hồng, nhìn chủ nhân ngủ say mà thở dài.
Lo ghê!
Nhìn xem kẹo lo lắng thành cái bộ dạng gì kìa.
Đường Tiểu Đường tưởng tượng, ngày mai đến sinh nhật của chủ nhân, nó sẽ thắt cho mình một chiếc nơ màu hồng và nằm trong hộp quà chứa đầy hoa màu hồng phấn.
Sau khi chủ nhân thổi tắt nến sinh nhật, đồng minh của nó sẽ tặng nó cho chủ nhân.
Sinh nhật hồng phấn cùng viên kẹo hồng phấn, khung cảnh mộng mơ liệu có thể xoá mờ nỗi sợ hãi trong lòng chủ nhân hay không?
Chủ nhân sẽ sợ sao?
Đường Tiểu Đường nghĩ đến vấn đề này, chán nản ngồi xổm bên hộp thuỷ tinh mà ăn kẹo cả đêm.
Vào lúc bình minh, Tư Hàn Tước từ từ thức dậy, mặc dù đã đổi nhà, nhưng hương thơm trong không khí vẫn ngọt ngào dịu dàng như trước.
Tư Hàn Tước dụi mắt, nghiêng người nhìn kẹo dẻo gấu, “Chào buổi sáng, Tiểu Đường.”
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, anh đột nhiên không nhịn được cười.
Đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt đen trở nên sáng ngời.
Một cơn ác mộng trở thành một giấc mơ ngọt ngào khiến tâm tỉnh cũng chuyển biến tốt lên.
Đường Tiểu Đường lo lắng nghĩ, buổi sáng… chào buổi sáng…
Hôm nay thực sự không phải một ngày bình thường đâu.
Tư Hàn Tước gập ngón tay, cách hộp thuỷ tinh mà búng nhẹ lên đầu to của kẹo dẻo gấu, đột nhiên hơi nghi hoặc mà nhìn nhóc gấu dẻo.
Kẹo hôm nay hình như mập mạp hơn phải không nhỉ??
Thân hình bầu bĩnh ban đầu trở nên mềm mại và đầy đặn hơn, khuôn mặt vốn dĩ không nhỏ lại phình thành một con cá nóc, đôi mắt tròn xoe bị khuôn mặt bầu bĩnh kia chèn ép thành hai viên đậu tròn nhỏ.
Thoạt nhìn… càng mềm, càng ngon hơn…
Tư Hàn Tước theo bản năng mà mím mím môi.
Anh nhớ tới cảm giác sung sướng ngọt ngào hoà tan giữa môi và lưỡi.
Ngon vô cùng.
Một viên kẹo dẻo bình thường đã ngon như thế, vậy viên kẹo dẻo gấu duy nhất trên thế giới thì…
Kẹo dẻo gấu màu hồng phấn, nước làm kẹo được điều chế đặc biệt, mùi thơm ngọt ngào là độc nhất vô nhị, mềm mềm, mùi vị phải nói là… siêu ngon …
Đường Tiểu Đường kinh hãi nhìn chằm chằm ánh mắt càng ngày càng nóng của chủ nhân, viên kẹo nho nhỏ dán vào thành hộp thuỷ tinh run bần bật.
Ánh mắt chủ nhân như cực kì muốn cắt nó ra rồi nuốt vào bụng là sao??!!
Đã lâu như vậy rồi, chủ nhân còn chưa quên ý định muốn ăn kẹo dẻo à!
Đường Đường đáng yêu như vậy, làm sao mà ăn Đường Đường được chứ!
Xem xét việc kẹo dẻo gấu đã bảo vệ mình trong mơ, ý nghĩ “ăn kẹo dẻo” chỉ thoáng qua trong đầu, Tư Hàn Tước quay người lấy điện thoại trả lời tin nhắn, rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Hù chết kẹo!
Nhìn chủ nhân bước đi, cái bụng căng tròn “bang” một cái nảy ra, dường như còn hơi rung rung, cái bụng mềm mại áp vào thành hộp thuỷ tinh, quần lót màu trắng dán sát mặt đất.
Đường Tiểu Đường ôm bụng nhỏ của mình, khóc thút thít.
Ăn kẹo cả đêm, kẹo béo ra!!!
Ăn uống quá độ khiến nó mập mạp hơn!
Kẹo dẻo gấu mũm mĩm nhìn là muốn ăn!!!
Đường Tiểu Đường khắc cốt ghi tâm: Không được béo!
Khi rửa mặt, Tư Hàn Tước đặc biệt chú ý đến vị trí của bàn chải đánh răng.
Hôm nay, bàn chải đánh răng màu xanh da trời nằm yên trên bồn rửa mặt, không di chuyển vị trí và không có kem đánh răng nhòn nhọn trên đó.
Tư Hàn Tước trầm tư một chút, đè nén suy nghĩ kỳ quái trong lòng, cầm bàn chải đánh răng lên, thản nhiên bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, anh ngồi trên ghế sô pha vừa đọc tin tức thương nghiệp ngày hôm nay vừa rót một tách cà phê đậm đặc, nó đắng ngắt vì vậy anh lấy túi kẹo từ ngăn kéo bàn ra, sẵn sàng thưởng thức vị ngọt hoà tan trên đầu lưỡi, vị ngọt có thể pha loãng vị đắng.
Chỉ là…
Thời điểm túi kẹo xuất hiện, Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm vào túi kẹo thiếu mất một nửa, hai mắt thâm trầm.
Không thích hợp.
Thần sắc người đàn ông trở nên lạnh lùng, ngay lập tức kiểm tra các tập tin và văn kiện quan trọng nhất của mình, không mất bất cứ thứ gì cả.
Càng nghi hoặc…
Sau sự cố gián điệp, anh quy tất cả những điều kỳ lạ trong cuộc sống của mình là do người bên Tư Thành đột nhập vào lãnh thổ của mình, nhưng bây giờ…
Tư Hàn Tước thực sự không biết phải bày ra biểu cảm gì.
Sẽ không có ai đột nhập vào phòng của Tư tổng chỉ để ăn trộm kẹo?
Nếu đúng như vậy thì tên trộm ngốc nghếch này thật sự khá đáng yêu.
Sau khi suy nghĩ đắn đo, Tư Hàn Tước cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Vũ: Mua mấy cái camera.
Sau đó, anh cất kẹo dẻo gấu vào chiếc cặp cặp công văn rồi đi làm.
Kẹo dẻo gấu vẫn ngồi ở ghế phụ như mọi khi, thắt dây an toàn và lắc đầu khi xe di chuyển.
Vẻ ngây ngô khiến không khí tựa như ngọt ngào hơn.
Tư Hàn Tước vẫn đang hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, hơi buồn cười, trong tiềm thức sao lại có thể nghĩ rằng kẹo dẻo gấu sẽ cứu mình chứ.
Thế giới này ngốc quá rồi.
Sau khi đến công ty, vị chủ tịch ngọt ngào vẫn không thèm liếc mắt mà tiến thẳng vào phòng làm việc nhưng khóe môi nhếch lên lại bán đứng tâm trạng của anh.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Hôm nay boss ngọt quá!”
“Nhất định là boss đang yêu! Sao mấy tên paparazzi vô dụng thế, lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra được người yêu của boss?”
“Sao hôm nay boss vui thế??”
“Ah ah ah tôi thực sự muốn biết mẫu nước hoa mà boss đang dùng!”
Đường Tiểu Đường dỏng tai nghe những lời đàm tiếu của người bên ngoài, ngại ngùng thầm nghĩ, chủ nhân ngọt như thế, không phải vì đang yêu đương mà là bởi vì có một viên kẹo đấy.
Mẫu nước hoa nào à, hehe, toàn thế giới chỉ có một mà thôi!
Lỗ tai Đường Tiểu Đường hơi vểnh lên vô cùng tự đắc.
Nó ngoan ngoãn làm một thần khí hoá giải áp lực trên bàn làm việc của Tư Hàn Tước, nỗ lực toả ra hương thơm ngọt ngào, hồi hộp chờ đợi cuộc gặp gỡ với đồng minh.
Cuộc họp báo sắp diễn ra, có rất nhiều việc Tư Hàn Tước cần phải tự mình chú ý, sau một lúc, Khương Vũ mang đến một tập văn kiện mới chờ Tư Hàn Tước kí tên.
Khương Vũ chợt nhìn thấy kẹo dẻo gấu trên bàn, bất giác đứng thẳng dậy giống như một học sinh tiểu học sắp bị kiểm tra bài tập về nhà.
Tư Hàn Tước lật xem tài liệu, “Không tồi, đối tác đều mời hết đến rồi chứ?”
Khương Vũ, “Tới rồi, đều đang đợi gặp mặt ngài để xác nhận quy trình.”
Tư Hàn Tước gật đầu, cầm lấy tập tài liệu mà Khương Vũ đưa tới, ngước mắt lên hỏi: “Việc tôi phân phó đã làm xong chưa?”
“Xong rồi!” Khương Vũ suýt chút nữa bái phục anh, khi nhận được tin tức, hắn căng thẳng vô cùng, dựa trên hiểu biết của mình về boss, Tư Hàn Tước chắc hẳn đang nghi ngờ kẹo dẻo gấu rồi!
~Hết chương 22~.