Kẹo dẻo gấu căm giận trừng Khương Vũ, ánh mắt tràn đầy trách cứ và chất vấn: Đồng minh lớn muốn viên kẹo dẻo này tức chết ư!
Không còn là đồng minh nữa!
Kẹo dẻo gấu nhìn cánh cửa bị Khương Vũ chặn lại, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, cơ thể phấn nộn dần mềm nhũn, hương vị ngọt ngào trong không khí nhuốm mùi phiền muộn.
Đường Tiểu Đường cúi đầu, tủi tân ngồi xuống bàn trà, phát ra âm thanh nức nở.
Tư thế cúi đầu cong lưng làm bụng kẹo dẻo gấu phình to ra, Đường Tiểu Đường vươn tay nâng bụng bia lên rồi buông ra, bụng bia lúc la lúc lắc giống viên thạch trái cây lúng liếng bị người ta búng một cái.
“Vậy được rồi.
” Đường Tiểu Đường khổ sở ai oán, nghịch ngợm bụng bia không ngừng, giọng nói đáng thương vô cùng, “Vậy kẹo đành chờ chủ nhân về vậy.
”
Bụng bia nhỏ mềm mại mại núng nính bị kẹo dẻo gấu đùa nghịch tạo nên từng gợn sóng, Khương Vũ như thể nghe thấy cái loại âm thanh đàn hồi liên tục này.
Haiz…
Khương Vũ ôm ngực cứng đờ.
Quá đáng yêu!
Hắn có cảm giác mình là một nhân vật ác độc không hiểu lý lẽ, vừa nhìn là biết đã bắt nạt nhân vật chính kẹo dẻo gấu thành cái dạng gì.
Nếu hắn không phải một người chính trực thì có lẽ đã làm phản rồi, Khương Vũ bị sự đáng yêu làm cho gương mặt ửng hồng, buồn bã nghĩ, vì boss tôi bằng lòng trở thành nhân vật phản diện!
Mà kẹo dẻo gấu tuy rằng cúi đầu nhưng hai lỗ tai vẫn dựng đứng như hai cột thu nhận tín hiệu, nghe ngóng một hồi thế mà phía sau không có động tĩnh gì?
Từ khi nào đồng minh lớn lại giữ vững lập trường như thế?
Đường Tiểu Đường cau mày ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt kiên định của Khương Vũ.
Đường Tiểu Đường: …
Không xong, chiêu bán manh không dùng được.
Sắc mặt Đường Tiểu Đường lập tức thay đổi, tròng mắt xoay chuyển, trong đôi mắt tròn xoe xuất hiện tia giận dữ!
Đường Tiểu Đường co hai chân ngắn ngủn mập mạp, lung lay xoay người quay lưng về phía Khương Vũ, hai tay nhỏ đỡ lấy đầu to, ngửa đầu nhìn không gian tự do ngoài cửa sổ.
Ánh sáng dịu dàng chiếu lên cơ thể gần như trong suốt của kẹo dẻo gấu, màu hồng ướt át xinh đẹp giống như một viên kim cương màu đỏ phản chiếu ánh sáng nhạt làm cho viên kẹo dẻo rầu rĩ không vui càng thêm u buồn đau thương.
“Vậy kẹo đành phải… ngoan ngoãn ở nhà chờ chủ nhân về.
” Đường Tiểu Đường thở dài, lỗ tai tròn hơi rủ xuống dán lên đầu to trông cực kỳ khổ sở, “Mặc kệ chủ nhân gạt kẹo chuyện gì, kẹo vẫn sẽ yêu chủ nhân…”
Hai tay kẹo dẻo gấu nắm lấy nhau như ước nguyện giơ lên không trung, giọng nói non nớt: “Kẹo yêu chủ nhân mãi mãi!”
Đầu gối Khương Vũ mềm nhũn, trái tim đã hóa thành vũng nước không thể đứng thẳng.
Hắn như phạm phải sai lầm ngồi xuống cạnh bàn trà, dùng một ngón tay móc lấy quần lót của kẹo dẻo gấu quay người nó lại đối mặt với mình.
“Tiểu Đường, boss không muốn mày biết anh ấy đang làm cái gì là vì muốn tốt cho mày, biết chưa?”
Giọng điệu trầm thấp kiên nhẫn cực kỳ giống một người mới lên chức ba chân tay luống cuống.
Đường Tiểu Đường chớp mắt, rầu rĩ ừ một tiếng.
Cặp mày nhăn lại, hiển nhiên vẫn không vui.
“Mày nghe lời, được không?” Giọng nói Khương Vũ mềm như bông, hơi thở hiền hòa phả vào kẹo dẻo gấu, “Đừng không vui, nhé?”
Đường Tiểu Đường từ từ nâng mắt lên, hai lỗ tai cũng từ từ dựng lên, Khương Vũ lộ ra tám cái răng trắng tinh vui mừng nhìn kẹo dẻo gấu hiểu chuyện.
Giây tiếp theo Đường Tiểu Đường nhếch miệng cười: “Hehe, anh gần kẹo quá nha!”
Khương Vũ: “Hử”
Nụ cười ngọt ngào của kẹo dẻo gấu chợt tràn đầy sát khí, nó đứng dậy, chân nhỏ nhún một cái…
Biu!
Đường Tiểu Đường nhảy lên giống một viên đạn lao về phía giữa mày Khương Vũ!
Khương Vũ mở to mắt, ánh mắt không thể tin được, trời đất quay cuồng ngã xuống.
Trúng kế rồi!
Khương Vũ kinh ngạc, cơ thể trở nên nặng nề không thể kiểm soát, cái bóng màu hồng bay quanh bốn phương tám hướng, trong lòng hắn tự biết đây là điềm báo hôn mê.
Tròng mắt đảo qua lại thấy kẹo dẻo gấu luống cuống tay chân cởi quần lót rồi chui vào phía sau sô pha, một lát sau một thiếu niên trắng nõn trần trụi xuất hiện.
Hai mắt Khương Vũ trừng lớn!
Mày đi ra ngoài thử xem!
Đường Tiểu Đường nghiêm túc nghìn lại, “Tôi biết anh đang uy hiếp tôi, nhưng…”
Đường Tiểu Đường biến thành người dùng hai ngón tay móc lấy quần lót nhỏ quay trên không trung hai vòng, “Nhưng anh không quản lý được tôi đâu!”
Viên kẹo dẻo kiêu ngạo quá mức mà quên rằng mình đang trần truồng…
Khương Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tiểu Đường, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đường Tiểu Đường: …
Hử!
Lúc này nó mới phát hiện ra mình đang trần truồng, ngạo kiều “hừ” một tiếng rồi vèo vào phòng quần áo thay đồ.
Từ khi Tư Hàn Tước biết nó có thể biến thành người, căn phòng vốn chỉ dành cho Tư Hàn Tước giờ đã chia thành hai, một nửa là tây trang màu đen xám trắng, nửa còn lại là trang phục trẻ trung sinh động của thiếu niên.
Đường Tiểu Đường nhanh chóng tìm được quần áo trong mặc vào, lúc lựa chọn áo khoác, ánh mắt nó dừng lại ở chiếc hoodie màu đỏ.
Kẹo mặc màu đỏ hẳn là rất đẹp nhỉ, nó nghĩ thầm, nhưng từ trước đến giờ hình như chưa từng thử.
Màu sắc sống động, rực rỡ lại ấm áp như vậy chỉ mới liếc mắt một cái đã khiến nó yêu thích nhưng lại có chút chần chừ đến lạ.
Màu sắc tươi sáng như vậy là dành cho những người hạnh phúc.
Cái ý niệm này như một bóng ma hiện lên trong đầu.
Không biết vì cái gì Đường Tiểu Đường bỗng nhớ tới diện mạo mơ hồ của “Đường” yêu thầm Tư tiên sinh trong “Kẹo của Tư tiên sinh”, hình như người này chỉ mặc quần áo màu đen xám hoặc màu sắc tối màu.
Người thích vẽ tranh hẳn là rất nhạy cảm với màu sắc, cho nên… “Đường” kia vẫn thường không vui ư?
Đường Tiểu Đường đau lòng thầm nghĩ, không phải, nếu cậu mặc quần áo màu đỏ nhất định cũng sẽ đẹp giống kẹo vậy!
Một sự kì lạ bỗng lắng đọng nơi trái tim, Đường Tiểu Đường lấy áo chui đầu vào, mặc xong thì soi gương lẩm bẩm: “Cậu xem này, thật sự rất đẹp đó.
”
Đèn trong phòng quần áo có màu vàng nhạt giống như là vì thử quần áo mà chuẩn bị, thiếu niên được ánh đèn bao phủ, dáng người mảnh mai mang đầy cảm giác trẻ trung của một cây trúc đang phát triển, ánh mắt sáng lấp lánh, màu đỏ làm nổi bật gương mặt trắng trẻo xinh xắn giống như một chùm lửa nhỏ nhiệt tình tỏa ra ánh sáng sưởi ấm người khác.
Trong khoảnh khắc kia, thiếu niên trong gương rực rỡ lóa mắt đến nhường nào.
Đường Tiểu Đường nghiêng đầu đối diện với thiếu niên trong gương.
“Cậu rất tuyệt.
” Đường Tiểu Đường vươn tay chạm lên mặt gương, thiếu niên trong gương cũng vươn tay chạm vào nó.
Nhưng giữa hai đầu ngón tay vẫn có khoảng cách, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng vĩnh viễn không chạm tới được.
Gương mặt thiếu niên trong gương mang theo khí chất u buồn thuần khiết nhìn nó mỉm cười.
Đường Tiểu Đường ngọt ngào tươi cười, lùi về sau hai bước cho đến khi trong gương không còn ai.
Nó ép bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa, lại tìm thêm một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, màu trắng đơn thuần phối với màu đỏ bên trong càng thêm nổi bật tựa như bông hồng trắng tinh khôi pha chút ánh đỏ, trông xinh đẹp cực kỳ.
Nó nâng mặt lắc đầu, kẹo xinh đẹp như vậy nên chủ nhân nhất định sẽ thích!
Vì vậy “Kẹo của Tư tiên sinh” cũng phải cố lên nha!
Đường Tiểu Đường nhảy nhót ra khỏi phòng quần áo mới nhớ tới đồng minh lớn còn nằm trong phòng khách.
Haiz.
Ai bảo anh bắt nạt kẹo cơ!
Đường Tiểu Đường nhăn mũi, nhanh chóng đỡ Khương Vũ tới phòng cho khách rồi đắp chăn lên sợ hắn cảm lạnh.
“Hẹn gặp lại nha~”
Không biết Đường Tiểu Đường học được nói “hẹn gặp lại” ở đâu, nó nhẹ nhàng vỗ đầu Khương Vũ rồi vui vẻ đi ra ngoài.
…
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bằng tối sầm, hung hăng cắn một cái lên tay đang bịt miệng mình của Đinh Phó Thịnh.
Đinh Phó Thịnh ăn đau, căm giận mắng: “Cậu làm cái quái gì thế! Muốn bạo hành gia đình phải không?”
Không biết từ nào đâm trúng điểm mẫn cảm của Cố Bằng, y chỉ nghĩ mình đã bán đứng bạn bè, y trừng Đinh Phó Thịnh rồi lại trừng Tư Hàn Tước, tình cảnh này thật giống chỉ cần hai người trước mắt lấy ra một tấm vải đỏ thì tức khắc Cố Bằng sẽ giận dữ xông tới!
Người trước mắt “thanh danh ô uế” đùa bỡn nhân tâm, lục thân không nhận, người đắc tội với anh chắc chắn không có kết cục tốt.
Cố Bằng cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi hết sạch, đứng dậy nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ lừ, “Tiểu Đường là bạn của tôi! Cậu ấy đẹp như vậy! Anh đừng nhằm vào cậu ấy!”
Cố Bằng bị chuyện của Tư Kỳ dọa sợ.
Tuy rằng y sợ Tư Hàn Tước nhưng trong nháy mắt kia, đầu y chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là đừng có người nào giống y nữa.
Tiểu Đường đơn thuần không nên giống y, bị hủy hoại, bị xé nát, muốn tự sát còn bi ai cầm theo tiền vì muốn người ta giúp y nhặt xác.
Cố Bằng thở hổn hển như trâu, như thể có mối thù hận sâu đậm, khí thế này làm cho Tư Hàn Tước kinh ngạc.
Đinh Phó Thịnh vội vàng ôm lấy y, dịu dàng dỗ dành: “Đừng vội, Tư tổng không phải… không phải loại người như vậy, Bằng Bằng!”
Hắn lại vội vàng quay đầu xin lỗi Tư Hàn Tước: “Xin lỗi Tư tổng, anh hẳn cũng biết trước đó Bằng Bằng gặp phải chuyện kia nên cậu ấy luôn xem Tiểu Đường là ân nhân cứu mạng cho nên mới phản ứng kịch liệt như thế, Tư tổng ngài giơ cao đánh khẽ…”
“Thực ra cũng không có gì…” Tư Hàn Tước ngắt lời hắn, giọng nói bình tĩnh vững vàng thậm chí còn lộ ra ít ý cười, “Cố Bằng đúng không, tôi tán thưởng cậu.
”
“Tiểu Đường là đứa nhỏ tôi giúp đỡ, tôi sẽ không có ác ý với cậu ấy.
” Tư Hàn Tước lắc đầu, cảm thán, “Đứa nhỏ trưởng thành rồi còn biết kết bạn nữa.
”
Lúc trước Đường Đường bị bạn cùng cùng phòng gài bẫy tống vào tù, nếu không phải Tư Hàn Tước ra tay thì cuộc đời đứa nhỏ kia xem như bị hủy.
Tính cách Đường Đường quái gở giống như rùa đen giấu mình trong mai, kể từ khi xảy ra sự kiện kia đều một thân một mình, một nửa người bạn cũng chẳng có, chỉ khi nhìn thấy anh mới lộ ra tính trẻ con cho anh sờ đầu.
Thế nhưng viên kẹo dẻo kia lại kết bạn được với một người.
Tuy lỗ mãng nhưng nội tâm ấm nóng chân thành mới đáng quý biết bao.
Tư Hàn Tước cụp mắt, kiên nhẫn giải thích: “Cô nhi viện kia là nơi tôi gặp được Tiểu Đường lần đầu tiên, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, cậu ấy mất trí nhớ, đã quên tôi.
”
“Đầu năm nay, cậu có xem được tin tức sinh viên Kinh đại cứu người bị chết đuối không, cậu nhìn kĩ lại xem là ai.
”
Tư Hàn Tước mở tin tức kia đưa cho y xem người xuất hiện bên trong.
Tin tức chỉ có một hình ảnh mờ mờ nhưng phần thân phận lại viết rất rõ ràng, người chết đuối là Đường Đường hệ nghiên cứu sinh của Kinh đại.
Cố Bằng cau mày: “Thật sự là Tiểu Đường?”
“Chuyện này là thật.
” Đinh Phó Thịnh cũng kiên nhẫn dỗ Cố Bằng, “Lúc ấy quả thật có tin sinh viên này là người Tư tổng giúp đỡ, còn nói thêm chuyện sinh viên này chết đuối không đơn giản, có thể là có người nhằm vào Tư tổng.
”
“Bằng Bằng, cậu nghĩ lại xem, người kia nếu thật sự bị Tư tổng bắt nạt thì sao dám trở lại cô nhi viện dưới danh nghĩa của Tư tổng, không phải cậu bảo người kia nói mình có anh trai sao? Nói không chừng là…”
Ánh mắt Tư Hàn Tước khẽ động.
Đinh Phó Thịnh ghé vào tai Cố Bằng lẩm bẩm, thần kinh căng chặt của Cố Bằng dần mềm xuống, y nhìn Tư Hàn Tước, ánh mắt nghi hoặc lại thận trọng: “Tiểu Đường gọi anh là anh trai?”
Tư Hàn Tước nhướng mày: “… Đúng.
”
Dù sao cũng không thể nói là kêu chủ nhân mà.
~Hết chương 69~.