Cả đêm hôm qua hàng loạt tờ báo đăng tin video/ hình ảnh mới với tiêu đề:
〈Fan cuồng của ảnh đế Chu đã bí mật đến nơi ở của bạn gái bí ẩn để hành hung nhưng được ảnh đế Chu ngăn cản dẫn đến bị thương nặng.〉
〈Ảnh đế Chu và bạn gái bí ẩn bị hành hung tại nhà riêng. Nghi vẫn hung thủ là fan cuồng.〉
〈Ảnh đế Chu bị thương nặng còn bạn gái của anh ấy vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.〉
Phía dưới là hàng loạt bình luận của hàng triệu người thay nhau comments:
「Huhu, anh nhà tôi ga lăng qua đỡ cả một nhát dao cho bạn gái của mình.」
「Tình yêu là đây ư?」
「Uiiiiiii, tôi bắt đầu mê cặp này quá rồiiii.」
「Anh chị ấy sao rồi? Nhà báo mau mau cập nhật tình hình đi chứ. Nãy giờ đã xem video kia lâu như vậy rồi mà tôi cảm thấy rợn da gà.」
「Chồng em hát hay, nhảy giỏi, diễn xuất khỏi phải chê, còn cả thâm tình và bảo vệ người yêu vô điều kiện.」
「…」
Bên cạnh đó truyền thông cũng nhận được nhiều sự trách móc từ dư luận:
「Sao còn có thể đứng quay như vậy nhỉ? Sao không vào giúp đỡ bọn họ?」
「Ai quay phim vậy? Hay vì ăn không ngồi rồi thì khi thấy người ta gặp nguy hiểm thì nhanh tay nhanh chân lại giúp đỡ người ta đi hoặc gọi cảnh sát đi. Đã vậy còn dám móc cái điện thoại ra quay.」
「Tên này xứng đáng ở một mình. Thấy chết không cứu còn đứng quay phim hả!!」
Cũng vào hôm qua, vào lúc 4 giờ chiều Tạ Hinh cũng đã tỉnh dậy khiến cho ba mẹ Tạ cùng Triệu Bân không khỏi vui mừng.
Nhưng vừa mới mở mắt ra, điều tiên anh mong mỏi lại không xuất hiện. Anh vô thức thều thào hỏi:
“Hạ Giai đâu?”
Ba mẹ Tạ đã chạy đi tìm bác sĩ chỉ còn một mình Triệu Bân ở đó. Anh ta càm ràm:
“Em lo cho em đi, chốc nữa đã mất nửa cái mạng mà giờ lại đi hỏi thăm người ta.”.
||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||
Tạ Hinh hoàn toàn không quan tâm đến lời của Triệu Bân, gằn giọng hỏi lại:
“Em hỏi Hạ Giai đâu?”
Triệu Bân bó tay chỉ đành nói cho anh biết:
"Vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói chắc là do hoảng sợ quá nên mới hôm mê lâu như vậy. Tạ Hinh không nói không gì mà muốn đứng dậy nhưng bị Triệu Bân cản lại đẩy xuống giường.
Anh ta quát lớn:
“Em làm ơn ngồi yên coi, bên Hạ Giai đã có gia đình và bạn bè của cô ấy rồi. Em nên ở đây nghỉ ngơi đi. Qua cũng chẳng giúp ích được gì.”
Đúng lúc, ba mẹ Tạ dẫn bác sĩ chạy theo vào bên trong. Tạ Hinh cũng phối hợp nằm xuống.
Đợi đến khi bảc sĩ kiểm tra không có gì đột nhiên xảy ra mọi người mới có thể thở phào…
Tạ Hịn ngồi dựa lưng cả người cả người bơ phờ, nói:
“Con muốn đi sáng Hạ Giai.”
Mẹ Tạ nhìn anh thở dài, bà không có cản anh như Triệu Bân, muốn gặp dễ mà. Bà cũng không phải không có cách.
Vì thế bà liền đặt một phòng đôi VIP cho anh và cô ở chung. Lúc được đẩy qua phòng bệnh mới, anh cũng từ trên giường bật dậy.
Triệu Bân cũng bị anh làm cho hoảng sợ liền đi đến mang theo cây nước biển chạy theo. Việc này về phía ba mẹ Hạ vừa về nhà cũng không từ chối. Tạ Hinh đi đến ghế bên cạnh cô ngồi xuống.
Noãn Uyên đứng hai tay chống nạnh:
“Tôi chả sao anh có thể kéo theo cậu anh để cậu ấy gặp nguy hiểm như thế hả? Nếu cũng chả may anh không phải là người bị thương nặng hơn thì tôi sẽ chắc chắn đi đào mồ tổ tiên anh lên cho xem.”
Anh im lặng nắm lấy tay cô, Triệu Bân cũng không dám nói lại nên chỉ yên lặng đi cầm cây truyền nước.
Noãn Uyên cũng không ở đây để nhìn mặt tên này nữa. Nếu mà cô còn ở lại chắc cô sẽ không nhịn được mà đánh chết tên này. Cô ấy hít thở sâu mới cũng cầm túi của mình nói:
“Bây giờ tôi về khi nào cô ấy tỉnh dậy thì nhớ gọi cho tôi một tiếng.”
Noãn Uyên rời đi, Tạ Hinh cũng trầm mặc nói:
“Anh cũng về luôn đi, có gì em có thể gọi bác sĩ đến anh cũng không cần lo lắng.”
Triệu Bân thở dài, hơi không muốn nói:
“Nhưng mà vết mổ em vốn dĩ chưa lành nếu cứ ngồi như vậy cũng không tốt. Nếu lỡ như chảy máu vết thương sẽ bị nhiễm trùng.”
Tạ Hinh cụp mắt cứ nhìn vào cô cũng không thỏa hiệp, anh vẫn kiên định nói:
“Em không cần anh lo, anh có thể đi về lo sắp xếp lại những thông tin của mấy ngày qua đi.”
Triệu Bân thở dài, anh ta thật sự rất ghét cái tính bắt buộc người khác phải làm theo ý mình của tên này.
Nếu không phải anh ta sống là nhờ số tiền lương cao hơn công ty gấp 3 lần thì anh ta sẽ không nhịn tên nhóc này đâu!!!
Triệu Bân thở dài, để lại cây truyền nước ở một chỗ gọn gàng:
“Vậy anh về đây khi nào cần gì thì gọi cho anh, điện thoại, máy tính cá nhân, đồ ăn vặt anh cũng để ở cạnh giường, đồ ăn sáng trưa chiều cũng sẽ có người mang vào. Lúc đi thì nhớ mang theo cái cây bên cạnh giúp anh nhé. NHỚ KỸ LÀ ĐI ĐÂU CŨNG PHẢI MANG THEO ĐÓ NGHE CHƯA!!!”
Anh ta nói từng thứ một từng thứ một, anh ta sợ khi anh ta về khi Tạ Hinh cần gì sẽ không kím được.
Còn cái tên này anh biết, khi đi đâu chắc chắn sẽ không kéo theo cây truyền nước đâu. Mà sẽ rút ra nên anh ta mới phải nhấn mạnh như vậy.
Tạ Hinh gật đầu tỏ ý đã rõ, Triệu Bân lại không an tâm khi cứ để anh ngồi như thế này để đợi cô tỉnh lại:
“Bây giờ em ấy cũng chưa tỉnh hay là em về giường của mình nằm đi, nằm nghỉ một lúc. Khi nào cô ấy tỉnh lại không phải em cũng sẽ là người đầu tiên biết sao? Nếu em cứ như vậy mà ngồi ở đây khi cô ấy tỉnh lại không phải sẽ lại lo cho em sao?”
Anh ta nhẹ nhàng dỗ ngọt Tạ Hinh, Tạ Hinh cũng nghe theo mà để anh ta đỡ về giường.
Anh nằm xuống giường, không có ngủ mà cứ nhìn lên trên trần nhà. Anh ta thử dài muốn nói thôi anh ta có nói gì cũng không thay đổi được tên này nên anh ta đi ra ngoài.
Triệu Bân không có về công ty mà ngồi ở trước ghế chờ của bệnh viện ở trước phòng của anh và cô.