Ngày xuất viện, Hạ Nghiễn cùng mẹ Hạ cùng nhau sắp xếp hành lý của cô đưa cô về chung cư của mình.
Mặc dù mẹ Hạ ra sức khuyên nhủ cô:
“Con à, hay chúng về nhà đi? Dù sao con ở lại nơi này ta cũng không yên tâm cho lắm. Một lần là đủ rồi thêm một lần nữa chắc ta không sống nổi đâu.”
Hạ Nghiễn ngồi trên ghế lái bật cười:
“Mẹ, mẹ làm như con bé mới tí tuổi vậy? Nếu mẹ lo lắng như vậy thì con sẽ thuê vài tên vệ sĩ cao to cho em ấy.”
Vừa nghe tới hai từ vệ sĩ là Hạ Giai đã bắt đầu chóng mặt, cô lập tức nhảy dựng:
“No no nooooo, hai thấy qua vệ sĩ nhà Noãn Uyên chưa? Cao to quá không tốt với cả nhìn cứ dị dị sao á!!!”
Mẹ Hạ thở dài, chân mày vẫn không dãn ra:
“Hai đứa như vậy mà còn giỡn được sao? Thuê vệ sĩ sao? Con thấy được không?”
Mẹ Hạ nhìn Hạ Giai hỏi xem ý kiến của cô. Nhưng cô sống chết lắc đầu:
“Không đâu, mẹ con là con gái ở một cái chung cư thôi mà thuê vệ sĩ. Người ta sẽ nghĩ con bị điên đó…”
Mẹ Hạ buồn rầu, nghĩ hết cách này đến cách khác:
“Hay là con có cần lắp camera ở đâu không? Với cả nên mua thuê một người tài xế. Mẹ sẽ cho Bác ba đi làm tài xế cho con. Đi có người đưa đón vẫn hơn đi một mình con à!!”
Cô gật đầu thuận theo ý mẹ Hạ, Hạ Giai nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới ngày đầu nhận lại bọn họ cô cũng còn có chút ngượng ngùng nhưng sau vài ngày cô lại dần dần cảm thấy mình có một sự kết nối nào đó mà khiến mối quan hệ của cô và gia đình càng đi lên nhiều hơn.
Sau khi đưa cô lên phòng và giúp cô dọn dẹp phòng xong thì Hạ Nghiễn cũng cùng mẹ Hạ trở về.
Giờ chỉ còn một mình cô ở trong phòng, mấy ngày này ở trong bệnh viện khiến cô rất ngợp. Thời gian skincare cũng không có, cô thở đi vào bên trong đắp mặt nạ.
Đắp một miếng mặt nạ mát lạnh ở trên mặt mà cả người của Hạ Giai như được bay lên. Cô thư thả nằm ở trên giường nghe nhạc nằm xem bộ phim mới của Tạ Hinh.
Đây hình như theo cô nhớ là bộ cổ trang đầu tiên mà anh đóng. Hồi đó cô có rất nhiều tấm poster về Tạ Hinh, cô treo nó khắp nơi trong phòng còn bây giờ thì không còn nữa.
Chợt cô lại nhớ đến Ninh Lâm, cô không biết cô ấy có xem tin tức chưa? Hay là cô ấy đã giận vì cô không nói?
Vì thường khi có việc gì Ninh Lâm sẽ đều luôn nhắn tin cho cô nhưng mấy hôm nay lại chẳng thấy cô ấy đâu.
Bỗng nhiên điện thoại cô nhận được một cuộc gọi của Tạ Hinh:
﹝Alo?﹞
Cô cực kì vui vẻ nói:
﹝Em đây? Anh tìm em chi thế?﹞
Tạ Hinh mở cảm sau ra quay xung quanh. Hạ Giai nhìn một lúc mới nhận ra anh đang ở dưới nhà của cô nên nhanh chóng chạy xuống:
“AAAAAAAAAA.”
Cô vừa đi vừa không ngừng la lên, cô nhanh chóng đóng cửa rồi chạy một mạch đi xuống.
Tạ Hinh đang đứng đợi cô ở dưới một cây to, tán cây che khuất anh khiến không ai có thể nhận ra.
Anh đẹp khẩu trang đội nón kết lại thêm một cái kính râm. Cô bật cười:
“Ai đã phối phong cách này cho anh vậy?”
Tạ Hinh thấp giọng nói:
“Là Triệu Bân đó, anh ta sợ anh sẽ bị phát hiện mà bắt buộc anh phải mang khẩu trang như này…”
Hạ Giai tiếp tục bị chọc cho ôm bụng cười:
“Hahaha, mà anh gọi em ra đây làm gì thế?”
Tạ Hinh nhìn cô từ trên cao xuống, dịu dàng nói:
“Hay là anh đưa em về nhà anh chơi một lúc rồi anh sẽ nấu cho em ăn.”
Hạ Giai bĩu môi, khinh bỉ:
“Anh mà biết nấu ăn ạ? Có phét không đấy?”
Tạ Hinh gật đầu rồi dẫn cô đi ra ngoài xe của anh:
Tạ Hinh đưa cô đi vòng một đường tắc về nên rất nhanh đã đến nơi. Biệt thự của anh nằm ở trong chính khu trung tâm của thành phố.
Anh đưa cô vào bên trong, cô nhìn xung quanh. Cô cảm thấy nó có vẻ khá là lạnh lẽo, kiểu như nhà hoang nên xoay người lại hỏi anh:
“Nhà này anh không thuê người giúp việc sao?”
Tạ Hinh nhàn nhạt nói:
“Có nhưng mà một tuần họ mới đến dọn một lần với cả lịch trình của anh phải đi suốt cũng không phải lúc nào cũng ở nhà.”
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu:
“Hảo nào lại lạnh lẽo như vậy, còn không có một chút hơi người nào.”
Tạ Hinh cười cười đi vào bếp mở tủ lạnh lấy đồ ra để nấu ăn, anh hỏi cô:
“Em muốn ăn gì nào?”
Cô đi tới chỗ của anh nhìn vào một đóng đồ trong tủ lạnh thì bất ngờ:
“Không phải anh bảo không hay về đây sao? Vậy anh mua những thứ này khi nào?”
Tạ Hinh cười cười:
“Sáng nay anh vừa mới đi mua chúng với cả bây giờ chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian về đây.”
Sau đó cô bị ánh mặt nóng rực của anh nhìn chằm chằm mà cả mặt đều đỏ lên.
Đột nhiên cô bị tiếng mèo kêu làm cho giật mình, cô theo phản xạ nhìn lại. Là con mèo ở con hẻm đó?
“Con mèo đó là con mèo ở con hẻm gần nhà em đúng không?”
Tạ Hinh gật đầu lấy ra và thịt từ trong tủ lạnh ra, anh thuần phục buộc tạp dề:
“Chính nó, khi lần đó ở siêu thị tiện lợi anh thấy em có ghé qua đó cho mèo ăn nên anh muốn nhận nuôi nó.”
Hạ Giai ngạc nhiên hỏi:
“Không phải nó sợ người sao?”
Tạ Hinh bật cười:
“Có chút nhưng cứ kiên nhẫn xòe tay đợi nó thích ứng khi nào hết hoảng sợ nó sẽ bình thường.”
Cô nghiêm túc lại gần nó ngồi xuống giơ tay vuốt ve nó nhưng lạ quá lần này nó không còn cào tay cô nữa.
Tạ Hinh cả người dựa vào bếp nhìn cô mỉm cười:
“Em yên tâm bây giờ thì nó rất ngoan ngoãn sẽ không cào người đâu.”
Nghe anh nói như vậy thì cô thử bế cả mèo lên, đúng là như anh nói con mèo không hề cào cô nữa.
Cô thích thú bật cười giỡn với con mèo, cô mê chết cái bộ lông mềm mại này của nó nữa. Cô ôm chặt nó khiến con mèo giật mình.
Cô hỏi:
“Nó tên gì thế?”
Anh đang rửa rau, quay đầu lại nói:
“Là Michela.”
Cô càng bật cười nhiều hơn:
“Michela? Là Michela, í Michelaaaa. Em mềm quá đi mấttttttt.”
Cô mỉm cười ôm Michela ra ngoài sô pha để ngồi xuống. Cô chơi với con mèo suốt. Mấy tháng nay cô không tìm thấy nó cô cũng rất buồn.
Nay lại biết được người nhận nuôi em ấy là Tạ Hinh thì cô cũng đã rất vui.
Sau 15 phút sau…
Tạ Hinh nấu ăn xong mang đồ ăn đến bên bàn nhìn lên vẫn thấy cô đang ôm còn mèo bất lực lắc đầu nói:
“Giai Giai, mau đi rửa tay đi.”
Cô nghe thấy cũng buông con mèo xuống chạy lon ton vào rửa tay. Lúc cô đi ra, Tạ Hinh kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.
Món ăn anh làm quả thật rất ngon, cô vừa ăn hai mắt vừa phát sáng. Quả thật là không tệ!!
Tạ Hinh vẫn không ăn mà ngồi nhìn biểu cảm trên mặt của cô như muốn bay lên trời thì trong lòng lại có chút vui mừng:
“Ngon không?”
Cô gật đầu lia lịa nhưng miệng vẫn luôn đưa thức ăn vào miệng. Cô công nhận là được mỹ nam nấu ăn quả thật rất ngon aaaaa. Nhưng kệ đi dù sao cô còn được anh nấu ăn dài dài…