Vài tuần tại ngôi trường mới của cô cũng không được xem là thuận buồm xuôi gió, thỉnh thoảng có xảy ra vài sự cố nhỏ không đáng nhắc đến. Có điều may mắn rằng Ngân Tâm cũng đã dần thích nghi được việc học tập ở đây. Phải nói là kể từ khi chuyển đến trường mới, được quen biết với những người bạn mới đã thay đổi cuộc sống của cô rất nhiều. Cô mở lòng nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn và đặc biệt là không né tránh các bạn, mỗi lần có bạn học đến hỏi bài tập cô đều chỉ dẫn rất nhiệt tình. Cũng nhờ thế mà lớp phó học tập của lớp 11A1 rất được yêu mến, các bạn học trong lớp ai cũng rất tôn trọng cô. Duy chỉ có một điều duy nhất khiến cô lo ngại, chính là lớp 11A2 kế bên cạnh.
Tuần thứ ba sau khi đi học, cô đã va phải vài bạn học của lớp bên cạnh, họ có vẻ biết cô là học sinh mới nên thái độ chẳng mấy thiện cảm. Khi đụng mặt với cô, một cô bạn đã nhìn cô như máy quét ở sân bay, nhìn từ trên xuống dưới rồi đưa ra nhận xét không nể nang gì.
“Xem nào, không phải là tiểu thư gì nhỉ? Nhìn kia, phèn thấy rõ luôn.”
“Nghe nói nó là làm phó học tập của 11A1, mới vào đã làm phó học tập cơ đấy!”
“Chắc chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi. Làm sao có thể tranh lại với lớp phó của chúng ta.”
“Học bá gì không thấy! Được mỗi cái mặt, chắc là lấy lòng giáo viên để được cái chức đó đây mà. Không đi lên bằng thực lực như lớp phó của chúng ta đâu.”
“Mà kể ra lớp đó được mỗi Lạc Hoài Du thôi nhỉ?” Cô bạn ở phía ngoài nhắc đến anh như một tấm bia đỡ đạn cho lớp của cô, rồi cả đám đắc ý cười phá lên.
“Này! Tên gì?”
“…” Cô lặng thinh không trả lời, tay đang bế chồng sách trên tay, cô thật sự chẳng có hơi đâu để nói chuyển với đám người diễu võ dương oai này.
Mấy cô bạn cả người chỉnh chu, xinh đẹp, tóc tai được thắt bím gọn gàng, quần áo được ủi phẳng phiu, mùi nước hoa ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh, giày bata được mang trắng như mới vậy mà mở miệng ra nói chuyện lại chỉ thấy tương phản với vẻ bề ngoài được chăm chút gấp ngàn lần. Ngân Tâm nhìn mà chỉ biết khinh bỉ trong lòng, tốt nhất là vẫn tránh xa thì hơn.
“Hỏi tên gì sao không trả lời?!” Bị cô phớt lờ cô bạn ở giữa cáu gắt lên hỏi lại lần nữa: “Tên gì?”
Thật ra Ngân Tâm biết bọn họ đang hỏi thừa, rõ ràng họ biết cô chính là học sinh mới, lại là lớp phó học tập của lớp 11A1, chẳng có lý nào họ không biết tên cô. Đó chỉ là câu hỏi để làm bàn đạp cho những lời nói mang tính tấn công, châm biếm tiếp theo được đặt lên người cô mà thôi.
“Phiền các cậu tránh đường, tớ còn phải mang sách về lớp.”
“Trả lời bọn tôi đã!”
“Các cậu bỏ tay ra, tớ còn phải mang về, nếu không sẽ trễ.”
“Ngoan cố thật đấy!”
“Tránh ra!” Cô hơi lớn giọng, sắp đến giờ vào lớp nếu không kịp phát sách cho mọi người thì chủ nhiệm Trần sẽ trách phạt.
“Xin lỗi đi!”
“…” Cô không hiểu ý bọn họ.
“Xin lỗi vì phớt lờ bọn tôi.”
Ba cô bạn kia cố chèn ép không cho cô về, chỉ còn vài bước nữa là đến lớp vậy mà còn phải vượt qua cái ải này. Mấy cô bạn kia chỉ là bị sự thờ ơ của cô làm dâng trào lên lòng tự ái mới tức giận không cho cô đi, nếu cô đứng lại xin lỗi hay tỏ thành ý một cách tử tế thì ít ra mới có thể làm hài lòng được họ.
Nhưng cô chẳng làm gì sai, họ có lòng tự tôn thì cô cũng có, là họ vô cớ kiếm chuyện, không phải cô.
Cả bốn cứ mãi dằn co qua lại cho đến khi một tiếng động lớn phát ra.
“A!”
Rầm!
Một cô bạn trong số đó đã vô tình đẩy ngã cô, vì chồng sách quá nặng cộng thêm cả việc cô bị kìm lại, trong tư thế bị động, không lường trước ngã chổng mông xuống sàn, chồng sách ở trên tay cũng ồ ạt rơi thẳng xuống người cô. Tiếng động lớn thành công thu hút mọi người, các bạn trong lớp cũng tò mò ra xem nào ngờ lại phát hiện lớp phó học tập của mình vậy mà lại té ngã giữa hành lang đông người.
Nhã Tịnh và Quỳnh Châu thấy cô ngã liền hốt hoảng, lật đật chạy đến đỡ cô, vài bạn học trong lớp cũng đến phụ giúp thu nhặt sách lên mang vào lớp. Hành lang dần ồn ào, được một phen khả kinh trước màn tranh cãi nảy lửa giữa hai lớp học nổi trội nhất khối 11.
“Cậu sao lại xô ngã Ngân Tâm? Không có mắt thấy cậu ấy đang bê nặng à?” Quỳnh Châu khí thế hừng hực, tra hỏi.
“Tại cậu ấy không trả lời bọn tôi trước.” Cô bạn đối diện không nhường nhịn đáp lại.
“Sao phải trả lời đám người vẻ ngoài thì cao quý, còn nói chuyện toàn phun ra bụi bẩn như các cậu?”
“Này nói gì đó hả?”
“Tôi nói các cậu là bụi bẩn.”
“Muốn chết hả?”
“Xin lỗi nhé! Cho các cậu nhiều gan hơn nữa cũng chẳng thể làm gì tôi.”
“Cậu nói tôi là gì nói lại thử xem!”
“Còn không phải à? Các cậu ở đây ỷ đông mà ức hiếp một học sinh mới thì thanh cao lắm à? Mấy tấm kính dính đầy bụi bẩn!”
“Lạc Quỳnh Châu! Tôi phải đánh chết cậu!”
Mấy cô bạn bị y ngang nhiên xâm xỉa, sỉ nhục, lòng tự ái đột nhiên dâng trào còn cao hơn ban nãy, bực tức nhào vào Quỳnh Châu đánh nhau. Y lại càng không sợ, máu nóng dồn lên đến não, lao vào hai tay chấp sáu với ba cô bạn lớp đối thủ. Tiếng la hét thu hút tất cả mọi người, hành lang dần đông nghẹt chứng kiến một màn đánh nhau của mấy bạn học nữ xinh đẹp.
Ngân Tâm và Nhã Tịnh bàng hoàng vì Quỳnh Châu, y đã phá vỡ hình tượng tiểu thư đài cát của mình trong lòng Ngân Tâm từ lần đầu tiên mất rồi. Không còn dáng vẻ hiền lành, thân thiện mà là một cô gái mạnh mẽ, gan lì đang đánh nhau rất hung hăng. Cô sợ đến tái mặt, vội cùng Nhã Tịnh kéo y ra khỏi đám người kia. Mỗi tội lần nào lao vào là lại bị người trong cuộc một tay đẩy ra hết lần này đến lần khác, hết cách cô đành phải mạnh mẽ xông vào ngăn chặn trận chiến này.
"Quỳnh Châu, không được đánh nhau, đừng mà!
Kết quả y hăng quá mà vùng vẫy, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Ngân Tâm, vô ý hất tay thật mạnh khiến cô văng ra xa. Lưng cô đập thẳng vào bờ ngực của người phía sau. Cảm nhận được sự quen thuộc, cô ngược đầu, là Hoài Du ở phía sau đỡ cho cô khỏi ngã. Bị một phen cả kinh, hồn còn chưa về đã được anh mang trở lại.
“Có sao không?”
“Quỳnh Châu đánh nhau, tớ ngăn cản không được.”
“Tớ biết rồi.”
Hoài Du và Tư Thần lúc nãy vẫn đang trên sân thượng trò chuyện, vừa chuẩn bị xuống lầu đã bị một bạn học chặn đường kể lại hết sự tình. Cả hai tức tốc chạy xuống lầu hai, quyết ngăn con ngựa bị đứt dây cương Lạc Quỳnh Châu nổi điên này lại. Nhưng tiếc là trễ mất, cuộc ẩu đả đã xảy ra, chiến trường tan hoang, bốn cô gái đánh nhau loạn xạ.
Tư Thần xông vào ngăn cản y, cố khuyên nhủ: “Quỳnh Châu! Bình tĩnh, buông ra đi, đừng đánh nữa.”
“Là bọn họ ức hiếp Ngân Tâm, tớ phải đòi lại công bằng cho Ngân Tâm, không thể để bọn họ quen thói bắt nạt được. Phải dạy dỗ một trận mới biết sợ mà tránh.”
Nhưng lời thuyết phục của Tư Thần chưa thấm được với y, Quỳnh Châu cương quyết muốn trả thù. Lạc Hoài Du phía bên này tức giận cực điểm, nhận thấy tình hình không thể khuyên nhủ anh quyết định dùng cô để làm mồi nhử Quỳnh Châu dừng tay.
“Lạc Quỳnh Châu, em xô Ngân Tâm ngã đến bật máu rồi!”
Nghe được Ngân Tâm bị thương do chính mình, y mới tá hỏa mà dừng lại, tay chân tách rời ra khỏi mớ bùi nhùi kia mà chạy ùa về phía cô, mặc cho tóc tai rũ rượi.
Quỳnh Châu lo lắng kiểm tra xung quanh người cô, giọng điệu lo sợ thấy rõ: “Tâm à, cậu có đau ở đâu không? Chảy máu ở đâu? Đưa cho tớ xem với, tớ xin lỗi, tớ không cố ý.”
“Tớ không sao cả, Hoài Du chỉ nói vậy để cậu bình tĩnh lại thôi.” Cô vén lại tóc giúp y đỡ rối.
“Anh lừa em!” Y liếc mắt nhìn anh.
“Có thôi cái tính bướng bỉnh đó đi không! Sao lại đánh nhau? Thay vì có thể dùng biện pháp khác.”
“Em…”
“Các em làm gì thế hả!?”
Một lát sao, đám đông dần giải tán dưới sự thúc giục của thầy giám thị, ông trừng mắt uy nghiêm nhìn những người có liên quan rồi cùng một lúc áp giải lên phòng giám thị.
Phòng giám thị lặng thinh, thầy giám thị kéo cặp kính lão xuống, đưa mắt nhìn một lược rồi tra hỏi từng người. Người đầu tiên chính là những cô bạn đã khởi xướng đánh nhau.
“Các cô gái đã động tay động chân trước tiên Tú Linh, Hải Quỳnh, Hân Nghiên các em trả lời thành thật câu hỏi của tôi.”
“Vâng ạ.”
“Tại sao lại tự ý dùng vũ lực trước với bạn học?”. Đam Mỹ H Văn
“Tại vì cậu ấy sỉ nhục bọn em trước!”
“Này! Ăn nói cho đàng hoàng, tôi không hề sỉ nhục cậu, tôi chỉ nói đúng sự thật.” Quỳnh Châu không chấp nhận được chuyện người khác nói không đúng sự thật. Rõ ràng là bụi bẩn thật mà.
Y không hề có ý định sẽ thay đổi quan điểm!
“Em im lặng! Tôi không hỏi em.”
“…”
“Đến lúc tôi hỏi em này! Trả lời, tại sao đánh nhau với các bạn?”
“Tại vì họ ỷ đông mà bắt nạt Ngân Tâm, với cả là họ chủ động đánh em trước. Em không ngụy biện rằng đó là sự phòng vệ, vì em có đánh các bạn hơi mạnh tay.”
Quả thật mấy cô bạn bị y đánh cũng tơi bời hoa lá; ban đầu xinh xắn, hoàn mỹ đến đâu thì giờ chỉ ngọc nát hương tan chừng ấy, trên mặt còn có cả vài vết bầm dần rõ rệt. So với mấy cô bạn này thì y chẳng hề hấn gì.
“Em còn dám nhận mình cố ý đánh bạn à? Các em là nữ, không phải nam! Lại còn mặc váy, đi đánh nhau túi bụi trước biết bao nhiêu cặp mắt như thế không ngại à? Tôi không thể tin nổi là nữ sinh trong trường này lại có ngày cãi nhau, rồi đánh nhau ì xèo lên như thế!”
Ngay lúc này đây, thầy giám thị còn không thể tin lại có thể xuất hiện một trường hợp hy hữu xảy ra ở ngôi trường danh giá này. Học sinh nam đánh nhau thì không nói, bây giờ đến cả học sinh nữ thì hay ho hơn rồi. Không những đánh nhau mà còn công khai đánh nhau ở hành lang.
“Sao các em không lên phòng giám thị công khai đánh nhau luôn đi!” Thầy giám thị khó chịu hơn ai hết, hình tượng nữ sinh của ngôi trường này được thầy xây dựng không theo kiểu này, càng nghĩ lại càng tức giận, giọng nói cũng gắt hơn: “Đợi đi, một lát phụ huynh của các em sẽ lên giải quyết.”
“…”
“Ngân Tâm, em là nguyên nhân dẫn đến sự ấu đả, em phải trình bày lại những gì đã xảy ra một cách tường tận nhất cho thầy.” Giám thị nhìn cô với ánh mắt có chút dịu dàng hơn so với các bạn khác.
Đứng trước sự uy nghiêm, khó tính của thầy giám thị làm cô cảm thấy mọi chuyện dần đi xa hơn. Cô không nghĩ mọi thứ lại trở nên nghiêm trọng như thế này, giờ thì hay rồi đi học chưa bao lâu đã lên phòng giám thị ngồi.
Ngân Tâm ấp úng kể lại: “Em manh sách vào cho lớp thì các bạn chặn đường em, hỏi tên em, em biết các bạn không có ý tốt nên muốn im lặng rời đi tránh gây hoạ, nào ngờ các bạn không đồng ý, sau đó thì xảy ra tranh chấp. Sau đó Quỳnh Châu ra mặt giúp đỡ em, rồi xảy ra ẩu đả bất ngờ… nhưng mà thầy ơi các bạn không cố ý đâu ạ! Lỗi là do em, nếu ngay từ đầu em trả lời câu hỏi của các bạn thì mọi chuyện cũng không đi quá xa, em tình nguyện chịu phạt ạ. Mong thầy bỏ qua cho các bạn…”
“Cậu nói gì vậy Ngân Tâm?” Y như không tin vào tai mình, trố mắt nhìn cô kinh ngạc.
“Ngân Tâm à, như vậy không phải ý hay đâu…” Ngay cả Tư Thần cũng không đồng ý trước quyết định của cô.
Ngân Tâm hiểu rõ nếu tất cả cùng lúc bị trách phạt thì mọi chuyện thật sự đi quá xa, nguồn cơn câu chuyện cũng xuất phát từ cô, là cô đã gián tiếp gây ra hiềm khích giữa các bạn học. Nếu không nhận lỗi về mình, e rằng các bạn sẽ càng ngày càng ghét bỏ cô hơn. Tốt nhất là cô vẫn nên nhận lỗi, vì cô không đánh nhau nên thầy giám thị cũng sẽ không hạ hạnh kiểm của cô, nặng lắm thì cũng chỉ là dọn dẹp nhà vệ sinh vài tuần. Nhưng nếu để tất cả cùng chịu phạt, e là hành động bốc đồng này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường, nặng thì chính là đình chỉ học.
Cô cũng là giúp việc nhà Quỳnh Châu, chuyện cũng có phần của mình, cô không thể nào trơ mắt nhìn y chịu phạt được. Xưa nay làm gì có chủ nào đã giúp tớ rồi lại còn bị tớ làm liên lụy đâu chứ! Dù sao cũng phải biết thân biết phận, đứng ra nhận trách nhiệm, sớm kết thúc mọi chuyện.
Lạc Hoài Du ngồi ngay cạnh Ngân Tâm, không nghe lọt tai câu nói cuối của cô, tâm tư phức tạp, nhíu mày không đồng ý.
Sao cô không nói người ta đã đẩy ngã mình, ngay cả sách vở cũng làm mình bị đau? Sao cô không nói mình bị người khác châm biếm, hạ thấp?
Tại sao là Quỳnh Châu và những người khác làm sai mà cô lại phải nhận lỗi về mình? Tại sao cứ phải dành cho mình phần thiệt thòi, để người khác được toàn vẹn? Tại sao phải tự làm mình khó xử, khi cô có thể kể hết mọi chi tiết rõ ràng hơn?
Trong đầu là rất nhiều thắc mắc, hàng tá câu hỏi về Ngân Tâm xoay quanh trong não anh. Anh trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng giải vây.
“Thầy không có ý định xem CCTV ạ?”
_________________________________________
CCTV: là viết tắt từ cụm tiếng anh Closer Circuit Televisio, có nghĩa là camera quan sát. CCTV thực hiện nhiệm vụ ghi hình, xử lý các hình ảnh thu được, bên cạnh đó cũng có chức năng ghi âm, sau đó truyền tải dữ liệu video đến màn hình theo dõi để người dùng truy cập và quan sát.