Tiết thể dục đột nhiên thầy đứng lớp có chuyện gấp vội nhắc lớp tự học rồi chạy biến đi mất. Xem vẻ mặt hớt hải đó e là có việc đại sự cần phải giải quyết.
Cô ngồi ngả lưng trên ghế đá, ngước lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Tôn Hoàn La bên cạnh ngồi sát lại gần cô tựa đầu lên vai phấn khích.
" Cậu, đợt diễn kịch vừa rồi diễn tốt lắm đó!! "
" Cảm ơn cậu. "
Ánh mắt nặng trĩu não nề dần thả hồn vào đám mây lơ lửng. Hoàn La tò mò muốn hỏi chuyện bỗng lặng người đờ đẫn.
Ngô Doãn Nam lần đầu tiên để lộ cơ thể săn chắc sau lớp áo thun co dãn, vừa nhìn đã bị cuốn theo từng cử chỉ hành động của soái ca cùng lớp. Cô nuốt nước miếng ừng ực bị trúng tiếng sét ái tình thì bỗng chốc Ngô Doãn Nam dần tiến đến chỗ cô.
Trái tim như bị loạn nhịp đập mạnh không ngớt, mặt mũi đỏ bừng lên không dám đối diện nhìn thẳng thì mới nhận ra, cậu ta là đang muốn tìm Cát Linh để bắt chuyện.
" Này, cậu cầm giúp tôi cái áo khoác với nhé. "
Cát Linh đang không để ý đến sự vật xung quanh bị giật mình quay ra nhìn cậu. Tay nhận lấy áo khoác nở nụ cười thân thiện tỏ ý đồng tình.
Tôn Hoàn La như bị vỡ mộng ngồi ngây ngốc tại chỗ.
Xét về gương mặt thì tổng thể chỗ nào cô cũng thua Hoàng Gia Cát Linh, ngay cả kết quả học tập hay thân hình đẹp đẽ. Giọng nói thanh thoát của Cát Linh ai mà không bị xiêu lòng?
Ngẫm lại chợt thấy buồn tủi, bản thân không xứng với điều mà mình mong ước. Bất chợt giọng nói của Trần Lê Hoàng Nhật khiến cả hai giật thót cùng lúc hướng về phía trước.
" Hoàng Gia Cát Linh, cậu cầm giúp tôi áo khoác đi. "
Vừa nói vừa cau có nhìn chiếc áo trên tay cô biểu lộ sự không phục. Động tác thoăn thoắt giật lấy áo của Doãn Nam trong lòng Cát Linh đáp về phía Hoàn La. Còn áo của mình thì nhét vào người cô một cách dứt khoát.
" Nhớ giữ cẩn thận đấy! "
Cát Linh khó hiểu nhìn cậu, bản thân bị bất ngờ chưa kịp nói lời nào, thậm chí còn chưa nói câu đồng ý vậy mà đã bị ép buộc cầm giúp cậu ta rồi?
Tôn Hoàn La lòng như nở hoa với đôi mắt long lanh ôm chiếc áo vào lòng hít lấy mùi hương quyến rũ khó quên. Trái tim rộn ràng vẫn không ngừng mơ tưởng đến cảnh cô và Doãn Nam là một cặp, được cùng nhau đi ngắm hoàng hôn dần buông xuống.
Tiếng gọi của Cát Linh khiến cô sực tỉnh ngoái đầu về phía bên cạnh luôn miệng phủ nhận trong cơn hoang mang tột độ.
" Kh-không phải do tớ thích hay gì đâu!! Cậu hiểu lầm rồi!! "
Cát Linh nhìn cô phì cười trong tức khắc, dường như trong lòng cảm thấy được giải tỏa đi đôi phần khi được nói chuyện cùng cô.
" Tớ đã nói gì đâu chứ, bộ...cậu thích Doãn Nam hả? "
Câu nói liền khiến cho toàn mặt của Hoàn La đỏ như cà chua chín mọng bóng loáng, miệng lắp bắp lúng túng giải thích.
" Kh-không...phải!!! "
" Được rồi, cậu không cần phải giải thích gì nữa đâu. "
Vừa nói vừa cười ngặt nghẹo. Cát Linh thì thầm vào tai Hoàn La đôi ba lời cổ vũ.
" Cậu cứ mạnh dạn bày tỏ đi, tớ sẽ giúp cậu. "
Hai mắt Hoàn La sáng lên phút chốc, đầu gật lia lịa không ngừng, tay nắm lấy tay cô cảm ơn với giọng điệu vui vẻ.
Lỡ lời nhận giúp cô bạn ngây thơ ấy rồi nhưng chợt nhận ra cô phải làm gì để có thể giúp được một cách trọn vẹn đây.
Với chiếc áo khoác trên tay cô bỗng nảy ra ý tưởng tuyệt vời tấm tắc khen mình thông minh.
Vừa vào lớp Hoàng Nhật đã lau đi mồ hôi trên mặt đòi áo khoác. Nghe được yêu cầu vô lý của cô nhóc cùng bàn cậu suýt chút nữa đã ngã ngửa.
" Cái gì!? Cậu muốn tôi làm lành và kết thân với Ngô Doãn Nam? Cái thằng cha ngứa mắt đó hả??? "
" Suỵt!!! Nhỏ giọng thôi!! "
Đúng như dự đoán, cậu ta không hứng thú với lời cô nói mà ngay lập tức từ chối lạnh lùng.
" Không thích. "
" Trần Lê Hoàng Nhật à....giúp tôi lần này đi, sau đó cậu muốn gì tôi cũng chiều!! "
" Thật sao? "
Hoàng Gia Cát Linh gật gật lòng muốn quyết tâm hòng giúp cô bạn luôn lẽo đẽo theo mình.
Hoàng Nhật nhìn cô cong môi thân thiện, chớp mắt đã ghé sát gương mặt cô như muốn hỏi lại cho chắc chắn.
" Cậu chắc chắn sẽ làm bất kỳ thứ gì tôi muốn? "
Nhìn cái gương mặt đểu cáng này bỗng chốc cô hối hận, nhưng lén nhìn Hoàn La vẫn đang ngây ngốc ngắm nhìn Doãn Nam cô lại mủi lòng.
" Phải, nhưng không được làm mấy thứ đồi bại!! "
" Được, chốt kèo. "
" Mà cậu muốn tôi kết thân với tên đần đấy để làm gì vậy? "
Cô thản nhiên trả lời trong phút chốc khiến Hoàng Nhật khựng lại vài giây.
" Cậu hỏi dò sở thích của Doãn Nam rồi báo lại cho tôi là được. "
- Cái gì thế này? Lợi dụng mình để tìm hiểu người mà cậu ta thích?
Nghe xong cậu ta liền khước từ, mặt giận hờn không muốn nhìn mặt cô thêm nữa.
" Không thích, tôi đổi ý rồi. "
" Hả??? Trần Lê Hoàng Nhật cậu đã đồng ý rồi mà...? "
________________________
Kịch trường:
Hoàng Nhật vẫn đang chạy quanh khu sân sau tiết thể dục để tham gia trận đấu bóng rổ, vì mặc thêm áo khoác nên nhiệt độ ngày một tăng cao khiến toàn thân toát mồ hôi không ngừng.
Va vào mắt cậu là tên Ngô Doãn Nam vừa mới đấu xong đã chạy ra chỗ Cát Linh để nhờ áo khoác. Cậu hậm hực cởi lẹ áo khoác ngoài tiến về phía cô trong lòng khó chịu.
- Ai nhờ cậu cũng nhận lấy mà giữ hộ sao? Cái con nhóc này!!