Sáu giờ tối, cơm nước xong xuôi.
Minh Hạnh ôm xấp đề thi, đến gõ cửa phòng của Trình Phóng.
Trình Phóng mở cửa rất nhanh.
“Mới đó mà nhớ anh rồi à?” Trình Phóng vừa tắm xong, tóc còn ướt đẫm, lúc nhìn thấy Minh Hạnh liền bật cười.
Sao anh không thể đứng đắn dù chỉ một chút nhỉ?
Minh Hạnh không vui, liếc anh một cái, đưa xấp đề thi trong tay ra trước mặt anh, nói: “Em chuẩn bị cho anh một bộ đề thi, kiểm tra trình độ cơ bản của anh trước.”
Hôm nay, Minh Hạnh đã dành cả ngày chỉ vì chuẩn bị số đề thi này, từng môn Văn, Toán, tiếng Anh và Vật lý đều do cô nghiêm túc lựa chọn.
Nếu cô đã quyết tâm đốc thúc Trình Phóng chăm chỉ học hành thì cô cũng phải bắt đầu sớm một chút.
Bước đầu tiên là tìm hiểu nền tảng kiến thức của Trình Phóng.
Biết được trình độ của anh rồi, Minh Hạnh mới có thể vạch ra kế hoạch học tập phù hợp nhất.
Minh Hạnh đặt bốn đề thi lên bàn, cầm hai đề rồi đưa ra trước mặt anh: “Một ngày chắc là không làm xong đâu, cho nên tối nay anh làm đề Văn và Toán trước, mai rồi làm đề tiếng Anh với Vật Lý.”
Cô còn chuẩn bị cả giấy nháp và bút.
“Anh bắt đầu đi, em tính thời gian cho anh.”
“Thật sự kiểm tra đấy à?”
“Ừm, đương nhiên rồi.”
Trình Phóng ngồi xuống, liếc thử đề thi, khựng lại một lát rồi nhìn Minh Hạnh, hỏi: “Nếu anh được điểm cao thì nên có phần thưởng nhỉ?”
Một tháng làm chủ nhiệm lớp, Minh Hạnh rất hiểu về sự quan trọng của chế độ thưởng phạt.
Khen thưởng hiệu quả hơn trách phạt, lúc học sinh hoàn thành tốt, nếu nhận được lời khen sẽ khiến bọn chúng vui hơn rất nhiều.
Vì thế, cô gật đầu đồng ý, “Được.”
Trình Phóng cười thành tiếng, điệu bộ rất vui vẻ, cầm bút lên và bắt đầu làm bài.
Lâu lắm rồi không tiếp xúc lại, nhất thời Trình Phóng có cảm giác khi cầm cây bút nó là lạ.
Anh đạp một chân lên chân bàn, lười nhác bất thường.
Minh Hạnh nghiêm túc ngồi bên cạnh anh.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng “soàn soạt” khi ngòi bút ma sát mặt giấy.
Trình Phóng viết rất nhanh, nét bút không hề ngơi nghỉ, cũng không lựng khựng quá nhiều.
Cuối cùng, lúc làm đến đề Ngữ Văn, động tác của anh dừng lại.
“Anh phải làm văn thật à?” Trình Phóng nhíu mày, “Đừng chứ.”
Làm văn vừa tốn công vừa tốn sức, đến chừng làm xong cũng mỏi muốn gãy tay.
Vả lai, đây chỉ là test trình độ thôi, làm văn hay không cũng vậy, còn tiết kiệm được thời gian nữa.
“Đây là kiểm tra,” Minh Hạnh đặt bài thi của anh ngay ngắn, chỉ chỉ vào đề Văn, trịnh trọng nói: “Phải làm!”
“Không làm văn sao tính tổng thành tích được chứ?”
Thôi được rồi.
Trình Phóng bất đắc dĩ gật đầu, tay phải cầm bút lên, bắt đầu suy nghĩ đề Văn này.
Đề Văn đưa ra câu hỏi về một tác phẩm xưa, thậm chí anh còn không hiểu nó nghĩa là gì.
Bấy giờ đã hơn chín giờ.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu ếch nhái vang lên không ngừng, râm ran trong buổi tối yên tĩnh khiến lòng người ngứa ngáy.
Trình Phóng thật sự không làm nổi nữa, chỉ viết qua loa cho xong.
Anh đưa hai bài làm ra trước mặt Minh Hạnh, “Đây, nhờ cô Minh kiểm tra ạ!”
Minh Hạnh nhìn bài làm, chỉ thấy câu trả lời của anh vừa ít vừa rời rạc, đa số là không điền, có điền cũng chỉ điền mấy chữ.
Cô lấy bút đỏ ra, bắt đầu chấm bài cho anh.
Môn Văn vừa đủ điểm, Toán thì cao hơn một chút, khoảng 110 điểm.
Thật ra đáp án mà anh tính được đều đúng, nhưng quá trình tính lại rút gọn cực kỳ, không giống với kiến thức trong sách giáo khoa.
Đa số bị trừ điểm vì phần quá trình tính.
Dễ dàng nhận thấy rằng anh chưa từng nghiêm túc học hành, chỉ dựa vào cách hiểu của mình để giải đề.
Thế mà cách làm như vậy lại có thể đạt được số điểm này, thú thật, Minh Hạnh không ngờ đến.
Điều này chứng tỏ anh thật sự rất thông minh.
Nếu anh chăm chỉ học hành, nhất định sẽ gặt hái được thành tích tốt.
“Cô Minh, kết quả này ổn áp không?” Trình Phóng chú ý sắc mặt của cô, cười hỏi.
Minh Hạnh gật đầu, “Cũng tạm.”
Tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Minh Hạnh thừa biết anh muốn hỏi cái gì, thế là giành trước, “Vẫn còn hai môn nữa, em phải chờ anh làm xong hết rồi tính tổng thành tích mới được.
Được thôi, em nói thế nào thì làm thế đó.
Trình Phóng gật đầu, không so đo với cô.
“Đúng rồi, anh có cái này muốn cho em.” Trình Phóng đột nhiên nhớ ra gì đó, đứng dậy, mở ngăn tủ và lấy một thứ từ trong đó ra.
Lúc anh quay lại còn đặt một cái bịch nilon lên bàn.
“Anh mua cho em từ lâu rồi, nhưng mấy hôm trước bực bội nên suýt chút đã vứt chúng đi.”
Trình Phóng biết những thứ mình mua cho cô chẳng đáng là bao, cho nên anh chưa từng tặng nó cho cô.
Chúng vẫn được gói trong một cái hộp.
Minh Hạnh nhìn Trình Phóng một cái, sau đó tò mò mở ra.
Bên trong là một hộp bút màu trắng hồng rất nữ tính, còn có vài món trang sức nữ đính kim tuyến lấp lánh.
“Không thấm vào đâu,” Trình Phóng cất đề thi sang một bên, rũ mắt bâng quơ nói: “Sau này anh sẽ mua cho em nhiều thứ tốt hơn.”
Anh không có tiền.
Tự anh cũng biết.
“Còn cái này là lúc trở về, anh đã ghé siêu thị để mua.”
Bịch nilon đầy ắp, một nửa trong đó là đồ ăn vặt, còn có bóng đèn mini [1], cốc uống ước, bàn chải đánh răng bla bla.
Đường Lý về đêm rất tối và đáng sợ, sau khi tắt đen, dường như có xoè năm ngón tay trong phòng hay ngoài phòng cũng không thể nhìn rõ.
Vả lại, buổi tối đều đóng cửa tắt đèn, nếu muốn đi vệ sinh thì phải mò mẫm đường đi.
Trong khi Minh Hạnh lại sợ tối.
Thành thử Trình Phóng nghĩ rằng: mua một bóng đèn mini, có thể đặt ở đầu giường, chỉ cần vươn tay là mở được, ánh sáng vừa đủ để nhìn đường.
Còn bàn chải đánh răng và cốc uống nước là mua mới cho Minh Hạnh.
Nhìn nó khá đáng yêu, cảm thấy thích hợp với Minh Hạnh nên anh mua luôn.
Nhìn những thứ này, nhất thời Minh Hạnh sững người.
Đồ dùng trải đầy cả bàn, tuy không hề quý giá nhưng thật sự rất… có lòng.
Chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ nhận ra tấm lòng của anh.
Tính tình của Trình Phóng vừa cục súc vừa thô lỗ, nhìn bề ngoài không giống mẫu người tinh tế như vậy.
Trong lòng Minh Hạnh cảm động khôn tả.
Đến cô cũng không thể thốt nên lời.
“Cô Minh à, tốt xấu gì cũng cười một cái đi chứ?” Trình Phóng nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười, là tình cảm nồng nhiệt chẳng hề che giấu.
Cả tối cô hết chấm bài đến sửa bài, sắc mặt nghiêm túc quá trời.
Đôi mắt Minh Hạnh ánh nước, cô ngẩng đầu nhìn Trình Phóng, đối diện với ánh mắt của anh, mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn cong môi cười khẽ.
Con mắt của Trình Phóng càng dán chặt vào cô.
Thôi chết mịa rồi.
Cô mới cười một cái thôi mà tim anh đã đập ầm ầm rồi.
Sao trên đời này lại có một cô gái đáng yêu đến vậy chứ? Khiến người ta chỉ muốn bảo bọc trong lòng bàn tay, che chở chu toàn.
Ánh mắt của Trình Phóng dừng nơi mắt của cô, rồi lại lưu luyến dời xuống môi, nhìn chằm chằm.
“Em, em phải về đây.” Nhận ra ánh mắt bất thường của Trình Phóng, Minh Hạnh rối rít đứng dậy, chắp hai tay ra sau, đi ra ngoài cửa.
Trình Phóng đi nhanh hơn vài bước, mở cửa cho cô.
“Sáng mai anh chở em đi ăn hoành thánh.”
Minh Hạnh cúi đầu, chỉ lo đáp: “Được.”
“Sau đó chở em đến trường.”
“Được.”
“Vậy trước khi đi, hôn anh chúc ngủ ngon một cái.”
Minh Hạnh tý thì đáp “được”, bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Trình Phóng.
Cô nhíu mày, không thèm trả lời, chỉ nhanh chóng bỏ chạy.
Ngày hôm sau, Trình Phóng làm đề tiếng Anh và Vật lý.
Điểm của hai môn như hai cực trái ngược.
Tiếng Anh không đủ điểm, Vật lý lại đạt điểm tối đa, cộng lại hơn 250.
Ở trường, thành tích tiếng Anh của Minh Hạnh luôn đứng đầu, với hơn 140 điểm trong kỳ thi Đại học, chuyên ngành liên quan đến tiếng Anh, bây giờ cũng đang là giáo viên dạy tiếng Anh.
Lúc cô sửa bài cho Trình Phóng, thật sự là tệ đến mức không nỡ nhìn.
Có rất nhiều ngữ pháp cơ bản mà anh không hiểu.
Rốt cuộc, Minh Hạnh cũng nhận ra vấn đề lớn nhất của anh nằm ở đâu.
“Từ hôm nay trở đi, anh phải tập trung vào môn tiếng Anh, sau đó là Văn và Toán.”
Sau khi xem xét cẩn thận các bài làm, Minh Hạnh đúc kết được bước đầu tiên của phương pháp học.
“Căn bản của tiếng Anh nằm ở từ vựng, từ vựng là quan trọng nhất!”
“Mỗi ngày học hai mươi từ, một tuần sẽ được 140 từ, cuối tuần kiểm tra một lượt.
Anh không cần tham khảo trong sách khác đâu, cứ học trong từ điển là được.”
Minh Hạnh vừa nói vừa ghi lại, không bao lâu sau, một trang giấy đã chi chít chữ.
Đây đều là kinh nghiệm học tập của cô.
Đã từng trải qua chế độ tàn khốc của kỳ thi tuyển sinh Đại học, vì thế Minh Hạnh biết làm thế nào sẽ hiệu quả hơn.
Đương nhiên, cô cũng đã cân nhắc xem cách nào mới phù hợp với Trình Phóng nhất.
Sau khi viết xong, Minh Hạnh nhìn trang giấy này, mím môi hỏi Trình Phóng, “Anh có thể hoàn thành hết không?”
Trình Phóng không hề nghĩ ngợi đã gật đầu, đáp ngay: “Có thể chứ.”
Thấy Minh Hạnh vẫn nghi ngờ không chịu tin, Trình Phóng bèn cầm cuốn từ điển lại, “Bây giờ bắt đầu luôn.”
Tuy thái độ của anh không mấy nghiêm túc, nhưng chuyện mà anh đã đồng ý với Minh Hạnh thì nhất định sẽ làm được.
Minh Hạnh nhìn anh viết, sau đó sửa phát âm cho anh.
Trình Phóng thật sự khiến cô rửa mắt mà nhìn.
Nói đơn giản chính là đầu óc của anh có thể xếp vào diện con nhà người ta ở trường.
Chỉ là anh chưa từng chịu học thôi.
“Ông đây nói rồi, chuyện mà ông đã đồng ý, nhất định nói được thì làm được.” Thậm chí Trình Phóng còn học thuộc hơn hai mươi từ.
Minh Hạnh kiểm tra một lần, chính xác tuyệt đối.
Không sai bất kỳ từ nào cả.
Ngay cả câu phức được ghép từ những từ đơn, anh cũng viết đúng hết.
Minh Hạnh nói: “Mỗi ngày học từ đơn, mỗi tháng kiểm tra viết chính tả một lần.”
“Được thôi, chuyện nhỏ.”
“Trình Phóng, anh phải nhớ kỹ,” Mặc dù do dự, nhưng Minh Hạnh vẫn không nhịn được, phải nói: “Nếu đã quyết định đi thi thì phải chuẩn bị thật tốt, không thể cà lơ phất phơ rồi lãng phí thời gian được.”
“Kỳ thi Đại học rất tàn khốc.”
Tuy Trình Phóng rất thông minh, nhưng nếu anh nỗ lực thêm một chút thì sẽ vươn được xa hơn, đã thế tại sao lại không nỗ lực chứ?
Có lẽ là vì Trình Phóng chưa từng nghĩ đến những chuyện này.
Khoảng thời gian phải lăn lộn bên ngoài, anh chưa từng nghĩ đến mình có thể lăn lộn như thế nào, tìm kiếm cơ hội cho mình như thế nào, hay đã bỏ lỡ một tương lai như thế nào.
Đôi khi, để sống sót và có tôn nghiêm đã không phải chuyện dễ dàng.
Trình Phóng nhìn vào mắt của Minh Hạnh, thấy được sự chân thành và tha thiết trong đó, sắc mặt của anh dần trầm xuống.
Lời nói của cô lúc nào cũng nhắc nhở anh rằng: khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa.
Dù anh không biết vì sao Minh Hạnh lại đột nhiên muốn mình chăm chỉ học hành, nhưng có rất nhiều chuyện… chỉ là tạm thời mà thôi.
“Anh biết rồi.” Trình Phóng trịnh trọng mở miệng.
Mặc kệ nguyên nhân khiến Minh Hạnh làm vậy là gì, anh cũng sẽ không để bụng, càng không hỏi cô.
Mặc kệ sau này có ra sau, ít nhất thì… bây giờ rất tốt.