Chớp mắt đã đến ngày bảy.
Minh Hạnh chờ ở nhà, hai ngày tiếp theo cô còn phải ăn bữa cơm gia đình với ba mẹ.
Bây giờ cô không tìm được một lý do nào để không ở nhà, kỳ nghỉ đông phải nửa tháng nữa mới kết thúc.
Nếu cô tranh thủ sớm nhất thì cũng phải chờ qua mười lăm, Tết Nguyên Tiêu mới có thể gặp Trình Phóng.
Hẳn là hôm nay, anh đã từ Đường Lí quay lại rồi.
Minh Hạnh mải nhìn tin nhắn điện thoại, WeChat mà cô gửi cho anh vào tối hôm qua vẫn chưa được hồi âm.
Trong lòng Minh Hạnh khó tránh khỏi bất an, định bụng sau khi ăn trưa xong sẽ tìm một lý do để trốn ra ngoài, gọi điện cho Trình Phóng.
Kể từ đêm giao thừa bị mẹ bắt gặp gọi điện cho Trình Phóng, dường như mẹ cô lúc nào cũng cố ý kè kè cô, điều này khiến Minh Hạnh càng không dám bộp chộp.
Chỉ là lúc ba giờ chiều, cô còn chưa gọi cho Trình Phóng thì giáo viên Lý của trường học đã gọi cho cô trước.
Thời điểm báo danh dạo trước đã điền số điện thoại của Minh Hạnh vào thông tin liên lạc, cho nên cô là người đầu tiên nhận được điện thoại từ giáo viên của trường.
Minh Hạnh khựng lại, đi ra ban công nghe điện thoại.
“A lô, là Minh Hạnh đúng không?”
“Vâng, là em.”
“Tôi là cô Lý, chủ nhiệm của lớp Trình Phóng.” Giáo viên Lý đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Hôm nay khai giảng nhưng Trình Phóng không đến trường, em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Trình Phóng không đến trường?” Minh Hạnh kinh ngạc, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác hỏi: “Hôm nay anh ấy không đến trường sao ạ?”
“Đúng vậy,” Sáng này không nhìn thấy anh, giáo viên Lý còn tưởng là anh bận việc, nhưng buổi chiều anh vẫn không đến, nên bây giờ mới gọi điện thoại cho cô.
“Chuyện này… Em cũng không rõ lắm,” Minh Hạnh trở nên cuống quýt, “Để em đi hỏi anh ấy trước, sau đó sẽ gọi lại cho cô nhé.”
“Được.” Sau khi đồng ý, giáo viên Lý bên kia cũng gác điện thoại.
Minh Hạnh lập tức căng thẳng, gần như không còn nghe thấy âm thanh nào bên ngoài, chỉ biết lướt màn hình điện thoại, gọi cho Trình Phóng.
Không ai nghe máy.
Cô càng sợ hãi, hoảng hốt không thôi, khoảng hai phút sau lại gọi thêm một cuộc nữa.
Mười mấy giây trôi qua, cuối cùng cũng gọi được.
“A lô, Trình Phóng.” Minh Hạnh đặt điện thoại bên tai, gọi tên anh một cách vô cùng cẩn thận.
Đầu dây bên kia yên lặng một lát, Minh Hạnh mới nghe thấy giọng nói của anh truyền đến, nhẹ vô cùng, “Ừm.”
Chỉ một từ, Minh Hạnh cũng nghe ra được cảm xúc của anh có sự không ổn.
“Sao anh vẫn chưa quay lại? Bây giờ anh đang ở đâu?” Minh Hạnh khẽ khàng hỏi thăm, ngữ điệu dịu dàng không chút gợn sóng.
“Ở nhà.” Giọng nói của Trình Phóng nghèn nghẹn như thể đã lâu không nói chuyện nên cổ họng bị khô khốc.
Sau đó anh lại kê điện thoại ra xa, ho nhẹ hai tiếng.
“Anh có việc, hai ngày nữa sẽ quay lại.”
Minh Hạnh không khỏi suy nghĩ xem anh có thể có việc gì.
Thành thật mà nói, hai người xa cách như vậy, dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể biết được, chỉ là cô cảm nhận được Trình Phóng rất bất ổn, nhưng lại không tiện hỏi.
“Vậy phía trường học, em xin nghỉ cho anh trước nhé.” Cuối cùng, Minh Hạnh vẫn không hỏi có chuyện gì, mặc dù cô rất tò mò.
“Được.” Trình Phóng đáp.
Vài câu trò chuyện ngắn ngùi nghe sao nặng nề, Minh Hạnh dừng một lát, rốt cuộc vẫn nói thêm, “Có chuyện gì thì cứ nói với em, em sẽ lắng nghe tất cả.”
Trình Phóng ở đầu dây bên kia lại rơi vào trầm mặc trong thoáng chốc.
“Ngoan,” Anh bảo: “Anh không muốn làm em mất vui.”
Đối với Trình Phóng, làm gì có chuyện không thể giải quyết được chứ? Nhưng bây giờ, dáng vẻ của anh như vậy rất bất ổn, khiến Minh Hạnh cực kỳ lo lắng.
“Vâng,” Minh Hạnh gật đầu, “Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Họ chưa nói được mấy câu đã phải ngắt điện thoại.
Minh Hạnh yên lặng ngồi trong phòng một lát, khoé môi mím chặt.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, sau đó mới sực nhớ ra mình phải gọi cho giáo viên Lý.
Cô xin cho Trình Phóng được nghỉ học một tuần.
Giáo viên Lý hỏi nguyên nhân, cô chỉ đáp là trong nhà có việc.
Học kỳ trước, điểm thi của Trình Phóng đứng đầu toàn khối, bây giờ chính là đối tượng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa của giáo viên chủ nhiệm.
Anh muốn xin nghỉ, đương nhiên giáo viên sẽ cho phép ngay.
Giáo viên Lý cũng không biết sự tình thế nào, đương nhiên trong lòng cảm thấy bất an.
Nhưng không ai lo lắng cho anh nhiều hơn Minh Hạnh cả.
Cách xa như vậy, cái gì cô cũng không biết, cô thực sự rất hoảng loạn.
Vào khoảnh khắc đó, đầu óc của cô như trống rỗng, không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì.
Ngày hôm sau vẫn không có tin của Trình Phóng.
Họ hàng có một chị họ kết hôn, Minh Hạnh cùng gia đình đến tham dự hôn lễ, sau khi kết thúc, cô một mình ra về trước.
Lúc đứng dưới lầu khách sạn thì vô tình gặp một người.
“Cô giáo Minh,” Cô gái trước mặt gọi cô lại, “Trùng hợp quá ạ, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
Minh Hạnh dừng bước, không khỏi nhìn sang.
Đúng là khá quen mắt, nhưng cô không biết người nọ.
“Em tên Giang An Ngữ, là… bạn học trước đây của Trình Phóng.”
Nghe đến cái tên này, Minh Hạnh liền nhớ ra.
Hình như điểm thi Đại học của cô bé rất cao, lúc đó cả Đường Lí đều treo băng rôn, trường cấp ba cũng treo, đi đâu cũng nhìn thấy tên của cô bé.
“À, tôi nhớ ra rồi.” Minh Hạnh mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
“Cô Minh, bây giờ cô và Trình Phóng đang yêu nhau ạ?” Giang An Ngữ hỏi cô một cách rất trực tiếp.
Minh Hạnh kinh ngạc, ngay sau đó liền gật đầu, thoải mái đáp: “Đúng vậy.”
Sắc mặt của Giang An Ngữ thoáng chốc có sự thay đổi, nhưng chỉ là vụt qua mà thôi.
Cô bé cười nói: “Lúc em tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy đã nói với em là cậu ấy thích cô.”
Nửa năm trôi qua, khi Giang An Ngữ nhắc lại chuyện này đã không còn khổ sở như trước nữa.
Dù sao Giang An Ngữ cũng chính miệng nói với anh rồi.
Cô bé vừa dứt lời, Minh Hạnh lập tức nhớ lại.
Hình như có một ngày nọ, ba của Giang An Ngữ gây sự với Trình Phóng ở trước mặt mọi người, nói là anh bắt cóc con gái của ông ta, còn nói rất nhiều lời khó nghe.
“Nếu là cô Minh thì thật tốt.” Giang An Ngữ nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự ghen tị.
Bây giờ, Minh Hạnh lại đang nghĩ về chuyện khác.
“Em vừa… từ Đường Lí quay lại sao?” Sắc mặt của Minh Hạnh căng thẳng, phải cân nhắc một lát rồi mới hỏi: “Em có biết nhà Trình Phóng đã xảy ra chuyện gì không?”
Giang An Ngữ lắc đầu, “Em không biết ạ.”
“À, ừm… cảm ơn.” Minh Hạnh gật đầu, định xoay người ra về.
Nhưng cô vừa quay đi, Giang An Ngữ lại gọi cô.
Giang An Ngữ há miệng, đã sắp nói ra nhưng vẫn do dự.
Cô bé mím môi, không biết phải nói thế nào cho phải.
“Cô Minh, cô có biết chuyện về ba của Trình Phóng không?”
Bước chân của Minh Hạnh khựng lại, quay đầu kinh hãi nhìn Giang An Ngữ.
Giang An Ngữ không biết bàn tán chuyện của người khác thế này có đúng hay không, nhưng trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô bé như nhảy số, chỉ biết nói ra:
“Lúc đó, ở Đường Lí có rất nhiều lời bàn tán về chuyện này, hầu như ai ai cũng biết, em cũng chỉ nghe nói thôi.”
“Ba của Trình Phóng đã phạm tội giết người.”
Nghe đến đây, con ngươi của Minh Hạnh chợt co rút.
Cô biết Trình Phóng rất canh cánh chuyện này trong lòng nên chưa từng hỏi han.
Đứng trên lập trường của Minh Hạnh, cô cho rằng đó là việc của bậc cha chú, không nên liên luỵ đến con cháu đời sau.
Nhưng cô thực sự không ngờ, đó lại là… tội nghiêm trọng như vậy.
“Hình như là vì mâu thuẫn nên ông ấy vô tình giết chết người ta, dù sao cũng bị phán mười năm tù.”
Lúc đó, Giang An Ngữ đang học cấp hai, chỉ mới mười mấy tuổi, chưa biết nhiều chuyện đến vậy.
Cô bé chỉ nghe người lớn bàn tán, đến người ngoài như cô bé còn nghe được rất nhiều lời chói tai chứ đừng nói đến người trong cuộc như Trình Phóng.
Người lớn trong nhà đều âm thầm dặn dò Giang An Ngữ, rằng cô phải tránh xa Trình Phóng, càng xa càng tốt.
Nhưng Giang An Ngữ cũng cho rằng chuyện của ba Trình Phóng, sai lầm của ông ấy không nên đổ xuống đầu anh.
Cho nên những lời căn dặn của người nhà, cô cũng không ghi nhận.
“Cô Minh, em biết bàn tán sau lưng người khác là không tốt, thật xin lỗi.”
Giang An Ngữ miễn cưỡng cười cười, “Nhưng nếu bây giờ Trình Phóng vẫn còn ở Đường Lí thì rất có thể liên quan đến chuyện này.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Minh Hạnh gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Ba ngày nữa trôi qua, Minh Hạnh thực sự không kìm lòng được.
Mấy ngày nay, cô ăn không ngon ngủ không yên, suốt đêm trằn trọc tình lại năm sáu lần, mặc dù trong phòng đã bật máy sưởi nhưng tay chân của cô vẫn lạnh cóng.
Cô cũng không nhận được tin nhắn nào từ Trình Phóng.
Minh Hạnh cảm giác như mình bị nhốt trong một cái kén khổng lồ, mọi tin tức về anh đều bị chặn lại, mặc kệ cô cố gắng tìm hiểu như thế nào cũng đành bất lực.
Cuối cùng, Minh Hạnh quyết định đến Đường Lí một chuyến.
Vào khoảng thời gian này, năm nay cũng như năm ngoái, rất khó để mua vé, có mua được thì sớm nhất cũng mất ba ngày sau mới khởi hành.
Cô thu dọn đồ đạc một cách đơn giản,
Lúc ra khỏi phòng lại bắt gặp ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha.
Sắc mặt của Chương Thục Hoa rất lạ, bà nhìn Minh Hạnh, môi mím chặt, lại hơi hé miệng, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong lòng Minh Hạnh rơi lộp bộp.
Tiếng “mẹ” dừng bên môi, bước chân của cô vô thức dừng lại, đứng yên tại chỗ, nhất thời không cử động nổi.
Đã lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đến mức cứng đờ cả người, lần này đối mặt với nó, cô vẫn có cảm giác hệt như cái ngày mình thi không được tốt, bị mẹ phát hiện.
“Minh Hạnh, lại đây ngồi.” Chương Thục Hoa vỗ mặt sô pha bên cạnh, ra hiệu cô lại.
Minh Hạnh thấp thỏm đi đến, chậm rãi ngồi xuống.
“Con hai mươi tuổi rồi, hẳn là trong lòng con cũng phân biệt được cái nào đúng, cái nào sai.
Mẹ nghĩ là mẹ không cần nhiều lời nữa.”
Ngữ điệu dạy dỗ của Chương Thục Hoa vừa xuất hiện, Minh Hạnh tức khắc siết chặt quần áo trong vô thức, nhất thời không dám nhìn bà.
“Rốt cuộc con đang giấu ba mẹ chuyện gì?” Chương Thục Hoa nhìn chằm chằm vào cô.
Câu này của bà không thể phân biệt được là bà đã biết sự thật, hay là đang thử cô.
Đầu óc của Minh Hạnh xoay mòng mòng, cả người đờ ra.
Nhưng sau đó, cô lại nghĩ rằng, chuyện của Trình Phóng sớm muộn gì cũng phải nói, bây giờ nói cho ba mẹ chỉ là đối mặt sớm hơn một chút mà thôi.
Cô có lòng tin vững chắc, Trình Phóng rất tốt, chỉ cần cô giải thích rõ ràng với ba mẹ thì họ sẽ hiểu được.
Thấy Minh Hạnh không trả lời, Minh Dịch đang lạnh mặt ngồi bên cạnh cũng không yên.
Chương Thục Hoa thấy vậy liền vươn tay cản ông lại, cất giọng nói trước:
“Mấy ngày trước, ba con còn nói với mẹ rằng con đã lớn rồi, cũng đến tuổi yêu đương, người làm ba mẹ này không cần can thiệp làm gì.”
Sắc mặt của Chương Thục Hoa đanh lại, dừng một lát, bà càng trầm trọng nói: “Nhưng một chàng trai có cha là tội phạm giết người, chuyện này…”
Nghe đến đây, ánh mắt của Minh Hạnh dần trở nên khiếp sợ, trong lòng cô không khỏi nghĩ kỹ lại, vì sao ba mẹ lại biết chuyện này?
Đến cô cũng mới biết đây thôi, sao ba mẹ cô cũng biết được?
“Mẹ phải nói trước, gia đình này sẽ không cho phép.”
Tạm không nói đến con người anh như thế nào, giỏi giang ra sao, nhưng có hoàn cảnh như vậy chính là phạm vào vấn đề nguyên tắc.
Ba đời sau đều phải gánh cái tiếng xấu này, thậm chí không thể xét duyệt vào các ngành liên quan đến Công an hay Chính trị.
Chưa hết, một đứa con có xuất thân từ gia đình như vậy, nhất định có nhiều góc tối tâm lý.
“Không, không phải, anh ấy…” Minh Hạnh muốn giải thích thay Trình Phóng, lại không có lý do nào đủ thuyết phục ba mẹ.
“Nhưng việc mà ba anh ấy làm không hề liên quan đến anh ấy kia mà.” Minh Hạnh suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ thốt ra được câu này.
Minh Dịch nghe không lọt tai.
Gia đình ông trong sạch thanh liêm, để cho con gái ở bên một người có cha là tội phạm giết người, tuyệt đối không thể nào.
“Việc này con không cần nói thêm nữa, không cho phép chính là không cho phép.
Phía cậu ấy, ba mẹ cũng đã thay con giải thích rồi, sau này con không cần liên lạc nữa.”
Đầu của Minh Hạnh nổ “đoàng” một tiếng.
Cô đứng phắt dậy, nhìn hai người bằng đôi mắt không thể tin được, bàn tay càng ngày càng siết chặt điện thoại…
“Ba mẹ đã đụng vào điện thoại của con?”