Lúc Chương Thục Hoa và Minh Dịch trở về từ nhà ba mẹ thì trời đã tối.
Mấy ngày nay, hai người họ đều rảnh rỗi ở nhà.
Buổi trưa, ba mẹ bên kia bỗng gọi điện thoại, nói là có chuyện, bảo họ qua đó một chuyến.
Kết quả cũng không phải chuyện gì lớn, còn đợi đến bây giờ mới được trở về.
Đến cửa, Minh Dịch lấy chìa khoá ra mở, Chương Thục Hoa đứng bên cạnh, vẫn hơi thất thần.
“Đúng là loạn rồi, tối hôm qua con bé cũng không ăn cơm.” Dù sao Chương Thục Hoa rất xót con gái, từ tối hôm qua, bà đã bắt đầu suy nghĩ lại xem có phải bản thân đã quá đáng rồi không?
“Tuy chúng ta chưa từng gặp cậu trai đó là sự thật, nhưng nếu không phải cậu ấy có một gia đình như vậy thì…”
Ngày đó, Chương Thục Hoa đã nghe thấy Minh Hạnh nói chuyện với một cô gái bên ngoài khách sạn.
Lúc ấy, bà vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa là trực tiếp hỏi thẳng Minh Hạnh.
Nhưng sau đó vẫn kiềm chế lại, nhân lúc cô đi tắm thì lấy trộm điện thoại của cô.
“Đó là vấn đề về nguyên tắc, không được chính là không được.” Minh Dịch là một người cổ hủ, lại là giảng viên Đại học, trước giờ ông luôn sống có kỷ cương, không bao giờ chấp nhận bất kỳ chuyện mất trật tự nào.
Chương Thục Hoa hiểu tính cách của ông, đành khẽ thở dài một tiếng, không nói nữa.
Lúc mở cửa ra, Chương Thục Hoa bỗng ngờ ngợ.
“Hôm nay ba mẹ đột ngột gọi chúng ta qua đó, nói chuyện cũng kỳ lạ, có khi nào là Minh Hạnh nhờ họ đánh lạc hướng chúng ta không?”
Suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu bà.
“Không thể nào, Minh Hạnh sẽ không làm như vậy.” Suy nghĩ vừa mới loé lên lập tức bị bà phủ định.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Hạnh rất ngoan, cũng rất nghe lời, họ nói cái gì cô đều nghe cái đó, chưa từng làm chuyện vượt quá khuôn phép.
Nhiều năm trôi qua, cô thực sự chưa từng làm gì khác người, thậm chí đến tuổi dậy thì cũng không có dấu hiệu phản nghịch.
Chương Thục Hoa luôn vui vẻ nghĩ rằng, bản thân có một đứa con gái như vậy là chuyện cực kỳ may mắn.
Sau khi vào cửa, trong nhà yên tĩnh lạ thường.
Chương Thục Hoa đổi giày, nhìn quanh một vòng rồi đi đến phòng của Minh Hạnh.
Cửa phòng đóng chặt.
Bà do dự, giơ tay gõ cửa.
“Hạnh Hạnh, ăn tối chưa con?” Bên trong không có tiếng trả lời.
Chương Thục Hoa lại gõ cửa, vẫn không ai đáp lại.
Bà thử mở cửa.
Cửa không khoá.
Trong phòng trống không.
Chương Thục Hoa kinh ngạc, lập tức đi đến tủ quần áo của cô.
“Quần áo thiếu vài bộ, va li cũng không có ở đây.”
Nhất thời, hai người nhìn nhau.
Vừa rồi còn bảo cô không thể làm vậy đâu, bây giờ thì người đã biến mất dạng, thậm chí cô còn nhờ bà nội trợ giúp —
Khuôn mặt của Minh Dịch tái nhợt.
Ông muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn không nói nên lời, đang cầm điện thoại định gọi cho Minh Hạnh thì bà nội Minh đã gọi đến trước.
“Chuyện của Hạnh Hạnh, con bé đã kể với mẹ hết rồi.”
“Bây giờ đã là thời đại nào mà các con còn quản thúc con bé như thế? Con bé thích ai thì cứ để nó thích đi, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi.”
Đầu dây bên kia, bà nội Minh nói hai người, chỉ tiếc là không uốn nắn được tư tưởng của họ.
Hai người trẻ hơn bà, nhưng sao tư tưởng còn cổ hủ hơn cả bà, đã thế còn khiến mọi chuyện ra nông nỗi này, thật là…
Không biết phải nói họ thế nào nữa.
“Hôm nay con bé đi đâu là do mẹ cho phép đấy, hai con không đứa nào được phép can thiệp!”
Dứt lời, bà liền ngắt điện thoại.
Vì sợ Minh Dịch tức giận đến tăng huyết áp, Chương Thục Hoa vội dìu ông ngồi xuống trước.
“Được rồi được rồi, Minh Hạnh tự biết chừng mực, ông đừng gấp gáp, từ từ rồi tính sau.”
Trong lòng Chương Thục Hoa cũng rối bời.
Nhưng bây giờ người cũng đi rồi, họ đâu thể đuổi theo tóm cô về được.
Nếu như vậy thật thì quả là việc đáng chê cười.
Lúc Minh Hạnh xuống xe, ngoài trời có tuyết rơi.
Không khí lạnh ập vào mặt, rét đến mức rùng cả mình.
Minh Hạnh kéo va li, không nhịn được rụt tay vào trong ống tay áo.
Đây là lần thứ hai cô đến đây.
Lần trước cô ngồi xe lửa, xuống xe trong huyện, sau đó cùng vài người khác ngồi xe buýt đến đây.
Một năm trôi qua, từ hè sang đông, từ mặt trời chói chang đến bầu trời tuyết trắng, cuối cùng cô vẫn quay lại nơi này.
Minh Hạnh lấy điện thoại ra, xem nhật ký cuộc gọi, vẫn không nhận được một tin nhắn nào.
Trên đường, cô đã gọi cho Trình Phóng năm sáu cuộc, tất cả đều bị ngắt máy.
Tối hôm qua, sau khi biết chuyện điện thoại của mình bị mẹ đụng vào, cô lập tức liên lạc với Trình Phóng, nhưng bất kể là gửi tin nhắn hay gọi điện thoại, toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.
Minh Hạnh cắn răng, sửa soạn hành lý xong liền trốn ra ngoài.
Cô không biết ba mẹ đã nói gì với Trình Phóng, nhưng cô cũng đoán được, nhất định là những lời rất khó nghe.
Nếu không… Trình Phóng sẽ chẳng bỏ mặc cô như vậy…
Sau khi đến thị trấn chỉ có một lối vào, trên đường đi, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười và những câu chúc Tết của mọi người.
Bầu không khí êm ấm ngày xuân.
Vào thời điểm này, Minh Hạnh lại kéo va li đến đây, quả thực thu hút sự chú ý của người khác.
Dù sao thị trấn cũng rộng bao đó thôi, mọi người đều biết nhau đôi chút, nhìn thấy khuôn mặt mới thì việc nhìn thêm hai lần là chuyện khó tránh khỏi.
Nửa đường, có một phụ huynh học sinh nhận ra cô.
“Cô giáo Minh đấy à? Sao cô lại đến đây? Đang là Tết nhất mà.”
Phía trước 50 mét chính là nhà của Trình Phóng, Minh Hạnh dán chặt mắt về hướng đó.
Phụ huynh kia cũng nhận ra ánh mắt của cô, không khỏi dừng một lát, lại gần nói: “Nhà họ Trình có tang, cô Minh đừng đến đó.”
Nghe thấy hai chữ “có tang”, trái tim của Minh Hạnh rơi lộp bộp, ngẩng phắt đầu lên, kinh sợ nhìn chị ta.
Cô vô thức tưởng rằng bà nội Trình xảy ra chuyện.
“Đám, đám tang của ai?” Minh Hạnh hỏi, giọng nói đều lắp bắp.
Cô mím môi, nhìn xung quanh, trong lòng cân nhắc xem có nên nói ra câu này hay không.
Thấy Minh Hạnh có vẻ hiểu lầm, thế là chị ta giải thích thêm một câu, “Là cái người phải ngồi tù mấy năm trước, bỗng nhiên qua đời, cũng không biết sao lại như vậy nữa…”
Đầu óc của Minh Hạnh ong ong.
Đơn giản là vì mấy ngày nay, lượng thông tin mà cô phải tiếp nhận quá lớn, đầu óc không xử lý nổi, da đầu âm ẩm đau, đại não đình trệ như bị thiếu ô-xi vậy.
Cũng có thể là vì quá lạnh.
Nếu không phải ngón tay đều đông cứng cả lại thì bây giờ, Minh Hạnh cứ tưởng là mình chẳng còn cảm nhận được sự rét buốt nữa….
Vô thức đã đến cổng nhà từ lúc nào.
Cánh cổng vẫn luôn rộng mở trong quá khứ, lúc này đây đã đóng chặt, nhìn thoáng vào trong sân thật vắng lặng, cửa nhà cũng kín mít, thoạt nhìn như không có người.
Minh Hạnh chỉ có chìa khoá nhà chứ không có chìa khoá cổng, cô suy nghĩ một chút rồi cắn môi dưới, rúc vào một góc để tránh gió.
Điện thoại vẫn không hề có động tĩnh.
Minh Hạnh chờ không biết bao lâu…
Từng phút từng giây trôi qua trở nên dài đằng đẵng, cô ngồi mà cả người đông lạnh đến nỗi run lẩy bẩy.
Cô lấy điện thoại ra gõ chữ, nhưng mãi mà không gõ được bao nhiêu.
Ngón tay dừng trên màn hình, đầu ngón tay hoàn toàn mất cảm giác.
Trời dần tối đen.
Minh Hạnh gật gà gật gù, đầu óc không còn tỉnh táo.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân.
“Minh Hạnh đấy ư?” Bà nội Trình bước đến hai bước, lại gần nhìn thử mới xác nhận rằng mình không nhìn lầm.
Bà nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa, vội la lên: “Trời lạnh như vậy, cháu ngồi bên ngoài bao lâu rồi?”
Mặc dù rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô, nhưng bà nội Trình không hề hỏi nhiều, chỉ nghĩ đến việc đưa cô vào nhà, làm ấm người rồi hẵng nói tiếp.
“Không lâu ạ, cháu vừa đến thôi.” Minh Hạnh kéo va li nhưng bàn tay bị gió thổi cóng, cố dùng sức thế nào cũng không thể tụ lực.
Trong nhà cũng rất lạnh, chậu than hay gì vẫn chưa được nhóm lửa, bà nội Trình lại chạy nhanh đi tìm củi để nấu nước, nhất thời bà lão lại trở nên bận rộn.
“Bà nội, không cần đâu ạ, cháu tránh gió một chút là được rồi, bà đừng để mình mệt mỏi theo cháu.” Minh Hạnh vội cản bà, cô không muốn vào thời điểm này còn khiến bà tất bật đây đó vì mình nữa.
“Hôm nay trở lạnh, bên ngoài tuyết rơi cả rồi.” Bà nội Trình thở dài, tìm một vòng thì phát hiện củi đốt trong nhà đã hết.
Củi bên ngoài thì ướt cả rồi.
Bà nội Trình đang định tìm than để đốt tạm, lúc này, trong sân vang lên tiếng ồn ào.
Là tiếng nói chuyện của vài người.
Bấy giờ, Minh Hạnh chỉ nghe được mỗi lời của Trình Phóng.
Cô đứng ở cửa, xuyên qua khe hở trên cửa sổ đặng nhìn ra ngoài.
Trong sân có ba bốn người, tay cầm tài liệu, ăn mặc lịch sự, thoạt nhìn giống như nhân viên Nhà nước.
Trình Phóng chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Sắc mặt của anh rất tệ, đôi mắt hằn rõ sự mệt mỏi như thể lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Mấy người nọ đưa tài liệu cho anh, hình như còn nói thêm gì đó.
Trình Phóng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ kè như cắt ra máu, ngay khoảnh khắc ấy đã khiến Minh Hạnh sợ hãi.
Trong lòng cô hệt như bị lưỡi dao đâm vào.
Cô không cần nghĩ cũng biết, tâm trạng bây giờ của Trình Phóng khổ sở đến nhường nào.
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy đã là nỗi đau khiến người ta khó lòng chấp nhận, vào thời điểm thế này, có lẽ anh còn phải hứng chịu thêm những lời khó nghe của ba mẹ cô.
Những lời rất rất khó nghe…
Họ đứng đó nói chuyện rất lâu.
Bà nội Trình cũng vô thức ngừng lại, ngẩn người nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Sau đó, mấy người nọ rời đi.
Chỉ còn lại Trình Phóng vẫn đứng yên chỗ cũ.
Anh giơ tay, trong tay vẫn cầm tài liệu, ánh mắt chậm rãi lướt qua, không phân biệt được là thống hận hay đau lòng, chỉ có ngón tay càng ngày càng siết chặt.
Tập tài liệu dày nửa centimet bị anh vò nát.
Có ánh nước đảo quanh con ngươi như muốn chảy xuống, nhưng Trình Phóng cắn cặn quai hàm, gắng gượng kìm nén lại.
Anh cúi đầu, xoay người vào nhà, cất giọng nặng nề: “Kết quả khám nghiệm đã xác nhận rằng ông ấy qua đời vì bệnh.”
Sức khoẻ của ông vốn không tốt, bất ngờ đổ bệnh cấp tính, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì người đã đi rồi.
Ngay đêm giao thừa…
Đôi mắt của bà lão đã ướt đẫm.
Khi gieo quẻ vào đêm hôm đó, trong lòng bà đã có một linh cảm chẳng lành, trái tim trong lồng ngực đập loạn không ngừng, rõ ràng cảm nhận được có gì đó đang xảy ra.
Yên lặng hồi lâu, giọng nói lạnh như băng của Trình Phóng lại vang lên, “Mất cũng mất rồi, mọi chuyện đều đã qua.”
Khi chuyện đó xảy ra vào năm năm trước, anh đã sớm dặn lòng mình phải xem như người nọ đã mất.
Tình cảm dành cho người nào đó không thể giả được, cảm xúc này được tích tụ dưới đáy lòng của anh, phức tạp khôn cùng, vừa có đau lòng, vừa có tức giận, nhưng dường như chúng đều bị bao phủ bởi một cảm xúc mạnh mẽ khác.
Cụ thể đó là cảm xúc gì, đến bản thân anh cũng không nói được.
Mọi chuyện cần có thời gian.
“Trong nhà có chỗ nào còn than không?” Bà nội Trình lau nước mắt, gượng gạo nhẹ giọng nói: “Minh Hạnh vất vả đến đây một chuyến, đừng để con bé bị lạnh.”
Bà nội Trình vừa dứt lời, Trình Phóng lập tức quay đầu nhìn vào phòng bếp, bấy giờ mới nhận ra Minh Hạnh đang đứng ở đó.
Anh sửng sốt, khoảnh khắc ấy thoáng kinh ngạc, ánh mắt không giấu được sự nghi ngờ rằng có phải bản thân nhìn lầm rồi không?
Nhưng ngay sau đó, anh dời mắt đi, gật đầu rồi hờ hững nói: “Hình như là còn, để cháu đi tìm.”
Nói xong, anh xoay người đi vào trong, lúc ngang qua người Minh Hạnh, anh trực tiếp vòng qua, chẳng hề nói một lời, đến ánh mắt cũng không nhìn lấy một cái.