Hôm sau, lúc Minh Hạnh tỉnh lại thì mặt trời bên ngoài đã lên cao, một mảnh trắng xoá.
Cô kinh ngạc, thấy trên giường chỉ có một mình mình thì trở nên quýnh quáng, vội xốc chăn bật dậy, quần áo chưa kịp mặc thêm, giày cũng chưa kịp mang.
Dưới thời tiết âm mấy độ, cô cứ như thế mà chạy ra ngoài.
Vừa đến cửa thì gặp Trình Phóng mở cửa bước vào.
Thấy Minh Hạnh chỉ mặc một cái váy, anh cúi đầu, phát hiện cô còn đi chân trần, sắc mặt của anh tức khắc thay đổi.
Trình Phóng cúi người, trực tiếp bế cô lên rồi đi về hướng giường.
Vừa nhìn thấy anh, động tác của Minh Hạnh liền ngừng lại, để yên cho anh ôm mình về lại.
Bấy giờ, cô mới rụt vai, cảm thấy lành lạnh.
Minh Hạnh kéo kéo ống tay áo của anh, lí nhí giải thích: “Em tưởng là anh bỏ đi rồi.”
Trình Phóng đang muốn răn dạy cô nhưng vừa nghe thấy câu này, những gì chuẩn bị nói đều phải nuốt ngược trở về.
“Nước bị đông lạnh hết rồi, vòi cũng không vặn ra nước nên hồi nãy anh ra giếng lấy nước để nấu cho em.”
Sáng nay Trình Phóng dậy sớm, nghĩ rằng cô phải tắm rửa, mà trong nhà lại không có nước ấm nên đi lấy riêng cho cô hai xô nước, bây giờ cũng vừa sôi rồi.
“Lát nữa để anh nhấc nó đến phòng tắm cho,” Trình Phóng nói đoạn rồi khoác thêm áo cho cô, “Trời lạnh, em tắm nhanh một chút, đừng để bị cảm đấy.”
Nơi này không được như thành phố, không có máy sưởi, mỗi khi vào đông đi tắm rửa, vừa cởi quần áo thôi cũng có thể khiến người ta lạnh ngắt.
Minh Hạnh liên tục gật đầu.
Lần đầu tiên cô ở dơ đi ngủ, nói chung là không thoải mái gì, bây giờ dù có lạnh hơn cô cũng phải đi tắm cái đã.
Cô vào phòng tắm, chưa đầy mười phút thì đi ra.
Khoảnh khắc mở cửa, người cô rét run vì quá lạnh.
Minh Hạnh siết chặt áo khoác trên người, mặc dù lạnh nhưng cô vẫn chưa về phòng, thay vào đó là đi loanh quanh tìm Trình Phóng.
Trình Phóng đang định đi nấu bữa sáng.
Anh chưa đi đến phòng bếp đã bị Minh Hạnh kéo lại.
“Có chuyện gì sao?” Trình Phóng quay đầu, hỏi.
“Anh lại đây với em.” Minh Hạnh không trả lời mà chỉ kéo tay anh, bắt anh đi cùng mình.
Trình Phóng nhíu mày nghi hoặc, bị cô kéo đi.
Minh Hạnh kéo anh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
“Anh ngồi xuống.” Cô đè anh ngồi xuống ghế rồi chỉnh người anh xích lại gần mình, sao cho đầu đặt ngay thành bồn tắm.
“Em định làm gì?” Trình Phóng bị hàng loạt động tác của cô khiến cho ngớ người, mặc dù không hiểu cho lắm nhưng anh vẫn làm theo lời cô nói.
Sau đó cũng không cử động nữa.
Trong phòng tắm vẫn còn nóng hầm, vừa vào rất ấm, bọt nước âm ẩm phả vào mặt, mát mẻ khoan khoái.
Chỉ có điều hơi ngộp.
Minh Hạnh tắm xong vẫn còn dư lại nửa xô nước, cô tắm nhanh không ngơi tay, cả quá trình chỉ mất mười phút, vì cô sợ nước dư lại này sẽ bị lạnh mất.
Minh Hạnh đứng sau lưng Trình Phóng, tay trái cầm gáo nước, bây giờ mới bảo: “Em gội đầu cho anh.”
Vừa dứt lời, chiếc gáo đã dội nước xuống, làm ướt sơ sơ tóc anh.
“Nước lạnh lắm không anh?” Minh Hạnh không dám dội quá nhiều nước, dù sao độ ấm của nước khi cảm nhận bằng tay và khi nước đổ xuống người là khác nhau.
Minh Hạnh chờ một lát nhưng Trình Phóng vẫn không trả lời.
“Nước lạnh à?” Cô căng thẳng, lại hỏi thêm.
Trình Phóng hoàn hồn, nhất thời cổ họng trở nên nghèn nghẹn, lắc đầu, đáp khẽ: “Không lạnh.”
Nghe thấy câu trả lời, Minh Hạnh mới yên tâm.
Sau đó, cô lấy dầu gội đổ ra lòng bàn tay, tạo bọt xong rồi thì cẩn thận xoa lên đầu của anh.
Vì đây là lần đầu tiên Minh Hạnh gội đầu cho người khác nên cô hay sợ mình làm mạnh quá hay là nhẹ quá, lúc nào cũng căng thẳng quan sát anh chằm chằm, “Trình Phóng, anh thấy mạnh hay nhẹ đều phải nói cho em đấy.”
Ngón tay của cô rất mềm, khi dùng sức lại càng dẻo dai, cô mát xa đầu cho anh, vừa từ tốn vừa cẩn thận.
Lúc xoa đến huyệt Thái Dương, cô tăng thêm một chút sức lực.
Khoảng thời gian này, nhất định là anh rất mệt mỏi, bây giờ nhắm mắt lại, dưới sự xoa bóp của cô và hương thơm chui vào khoang mũi, cuối cùng dây thần kinh vẫn luôn căng chặt mới được thả lỏng phần nào.
Sau khi dội nước lần thứ nhất, Minh Hạnh lại đổ dầu xả ra, động tác nhẹ nhàng hơn.
Hai lần dội nước kết thúc, cuối cùng mới gội sạch đầu tóc.
Bên cạnh đã chuẩn bị sẵn khăn lông khô.
“Xong rồi.” Minh Hạnh nói.
Trình Phóng ngồi dậy, nhận khăn lông từ tay cô.
Từ trước đến giờ, mỗi lần gội đầu anh đều vò đại, chỉ gội một loáng là xong, chưa từng cẩn thận nghiêm túc như thế này.
Cảm giác giống như sau khi gội xong, cả người đều trở nên nhẹ nhõm.
“Anh thấy sao? Em gội cũng được chứ nhỉ?” Minh Hạnh đứng bên cạnh, xoa xoa tay, khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ ngoan ngoãn muốn được khen ngợi.
Động tác của Trình Phóng dừng lại, anh nâng mắt nhìn cô.
Cô cũng vừa gội đầu sạch sẽ, mặc dù đã lau khô nhưng đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, dán trên cổ áo, cổ của cô cũng dính bọt nước.
Trình Phóng dùng khăn lông lau cho cô.
Minh Hạnh ngoan ngoãn đứng đó, tuỳ anh muốn làm gì thì làm.
“Trình Phóng, anh luôn nói rằng em chê anh bẩn, nhưng sự thật không phải như vậy,” Minh Hạnh nghiêm túc nói: “Đúng là em khá thích sạch sẽ, cũng ngại bẩn, nhưng em không hề chê anh.”
Cô nghĩ, nhất định là khoảng thời gian này đã khiến anh bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm chuyện khác nên mới khiến bản thân trở nên luộm thuộm như vậy.
Hơn nữa trời rét, chắc là anh lại tắm bằng nước lạnh, mặc dù sức khoẻ có tốt đến đâu thì sớm muộn cũng dễ đổ bệnh thôi.
Cho nên nhân lúc có nước ấm, cô liền gội đầu sạch sẽ cho anh một phen.
Trong mối quan hệ của họ, Trình Phóng đã làm rất nhiều điều cho cô, vì thế, cô nghĩ là mình cũng có thể làm gì đó cho anh một lần.
“Trình Phóng, còn nữa —” Minh Hạnh chưa kịp dứt lời, đôi môi nóng rực của anh đã phủ xuống.
Anh bưng mặt cô, thân thể cao lớn sát lại, vây cô kín mít.
Lý trí của anh gần như không còn, cứ hôn cô một cách bức ép như vậy.
Khuôn mặt của Minh Hạnh tức khắc đỏ bừng, đầu óc rỗng tuếch.
Không bao lâu sau, Trình Phóng tách khỏi môi cô, nhưng bàn tay lại lần xuống, đặt giữa eo mông của Minh Hạnh.
Động tác vừa lưu luyến vừa cám dỗ.
Cũng không biết là anh cố ý hay vô tình…
“Còn nữa gì nào?” Trình Phóng thấp giọng hỏi.
Minh Hạnh ngẩn người, hơi nước đông lại thành giọt, treo trên hàng mi.
Cô lắc đầu: “Em không nhớ.”
Chưa đầy hai phút mà những lời muốn nói trong đầu cô đã biến mất tăm, chẳng sót chút gì.
Đầu óc mềm thành bùn nhão.
Đôi mắt của Trình Phóng hơi đỏ, cũng hơi ướt, không biết là do nhiệt độ không khí tác động hay là cái khác.
“Hạnh Hạnh, em tốt với anh như vậy, anh sẽ khóc mất.”
Anh nói câu này như thể đang cười.
“Vậy thì anh đừng khóc nha.” Minh Hạnh ngơ ngác trả lời.
Trình Phóng bật cười.
“Ừm.”
Anh chợt nhớ lại, nhiều năm như thế trôi qua, ngoại trừ bà nội thì từ trước đến giờ, chưa từng có ai đối xử tử tế với anh.
Nói đúng hơn đó là sự tốt đẹp của lòng vị tha, anh chưa từng có được thứ tình yêu có thể cảm nhận rất rõ ràng này.
Mặc dù anh thích Minh Hạnh, anh vẫn không dám mơ tưởng xa vời.
Nhưng cô có thể đối xử tốt với anh như vậy, vào lúc anh bạc nhược đến thế, cô vẫn không ngại muôn trùng khó khăn để chạy đến bên anh, tiếp tục khích lệ anh, thật lòng khiến anh… không biết nên nói thế nào.
Thật muốn khắc cốt ghi tâm cả đời.
“Đi thôi, sấy khô tóc trước đã.”
Trình Phóng dẫn cô ra ngoài.
Phòng của Trình Phóng rất bừa bộn.
Anh nhanh chóng dọn dẹp một lát rồi bưng chậu than đến, hơn mười phút sau, trong phòng ấm áp hẳn lên.
Bấy giờ, Minh Hạnh mới nhận ra mình vẫn chưa thu dọn hành lý.
Cô vừa mở va li ra, điện thoại của Trình Phóng chợt đổ chuông.
Màn hình không hiển thị tên người gọi, là một số lạ.
Ánh mắt của Trình Phóng hơi trầm xuống, sau đó cầm điện thoại, đi ra ngoài rồi mới nghe máy.
Minh Hạnh hơi tò mò, vô thức ngừng tay lại, vểnh tai nghe ngóng thử âm thanh bên ngoài.
Giọng nói của Trình Phóng rất nhỏ, chỉ có vài chữ là thi thoảng lọt vào tai cô.
Không đến hai phút, anh đã nghe điện thoại xong, trở về phòng.
Ánh mắt của Minh Hạnh va phải ánh mắt của anh, cô khựng lại, ngay sau đó liền bối rối thu tầm mắt về.
“Chuyện của ba anh.” Trình Phóng giải thích một câu đơn giản.
Minh Hạnh yên lặng gật đầu, đã biết.
Yên lặng một lát, Trình Phóng cúi người đỡ Minh Hạnh lên, “Em đừng dọn nữa, ngồi xổm lâu coi chừng tê chân bây giờ.”
“À, được.” Minh Hạnh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.
Trình Phóng rót một ly nước ấm, thêm mật ong cho cô, nước ấm vừa phải.
“Thật ra ông ấy không phải là người xấu.” Trình Phóng bỗng nói, Minh Hạnh ngẩn người, không hiểu anh có ý gì.
“Lúc anh học Tiểu học, trời cũng đổ tuyết như vậy, tuyết dày đến tận cẳng chân, sáng nào ông ấy cũng dậy sớm, cõng anh đi học.”
Trình Phóng đang nói về ba anh.
“Căn nhà này và khoảng sân ấy, đều do một tay ông xây dựng.
Anh tận mắt chứng kiến ông mệt mỏi suốt nhiều tháng ròng chỉ vì muốn để cho gia đình anh có thể ở một cách thoải mái.”
“Nhưng mà tính tình của ông không tốt, sau khi quá chén đã xảy ra mâu thuẫn với người khác, nên mới…”
Chỉ vì một khuyết điểm như thế đã huỷ hoại ông hoàn toàn.
Vỏn vẹn mấy câu lại bao hàm rất nhiều xúc cảm phức tạp.
Trước năm mười lăm tuổi, trong lòng Trình Phóng, ba luôn là một người cao quý và đáng được kính trọng.
Ông rất tốt với người nhà, cũng có trách nhiệm, là một người cha tốt, người chồng tốt, và người con tốt.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra, gia đình này bị thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, anh dần không có cách nào để đối diện với người cha của trước đây, rốt cuộc là như thế nào của bây giờ?
Ông qua đời, mặc dù ngoài miệng nói là vẫn ổn, nhưng sao anh lại không đau khổ cho được?
Khoảnh khắc hay tin ấy, tất cả sự oán trách và hận thù trong anh đều tan biến.
Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng, đã nhiều năm rồi họ chưa từng gặp mặt, còn đang nghĩ đến việc năm năm sau, khi ông được ra tù rồi thì anh nên đối mặt với ông như thế nào…
Anh chưa từng nghĩ đến việc hai người sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa.
Minh Hạnh có thể cảm nhận được nỗi khổ tột cùng từ sâu trong lòng anh, ngay cả mắt cô cũng ươn ướt.
“Ừm,” Cô gật đầu, thì thầm: “Có thể dạy được một cậu con ngoan như Trình Phóng, nhất định ông không phải là người xấu.”
Ngoài ra, dường như cũng không còn gì để nói.
Trình Phóng, đừng khổ sở.