Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Những tưởng sẽ mất ngủ cả đêm, vậy mà mặt nạ còn chưa kịp khô thì Mạnh Hành Du đã ngủ mất tiêu.

Một đêm không mộng mị, ngủ một giấc đến sáng.

Đến khi bà nội gõ cửa phòng gọi cô dậy thì Mạnh Hành Du mới mở mắt, nhìn thấy trước mắt là căn phòng rộng lớn thì sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, tối hôm qua cô không trở về ký túc xá.

Sau đó, một số từ khóa lóe lên trong tâm trí cô.

Yến Kim, lẩu, chị họ, trà sữa, gói biểu cảm…

Đúng là một ngày xuất sắc.

Một ngày xuất sắc xảy ra nhiều chuyện thế này, vậy mà cô vẫn ngủ một cách bình tĩnh như thế?

Mẹ Mạnh thường ngày vẫn nói cô là loại người vô tâm không đặt chuyện gì trong lòng, Mạnh Hành Du còn không tin. Hiện tại, xem ra tim của cô thật sự đủ lớn.

“Mau thức dậy ăn sáng, còn không dậy thì bà vào xốc chăn lên đấy.”

Thấy bà nội vẫn tiếp tục gõ cửa, Mạnh Hành Du khôi phục tinh thần, nhanh chóng xoay người xuống giường, mở cửa phòng: “Cháu dậy rồi dậy rồi, bà nội, cháu dậy rồi đây”

Bà nội vuốt thẳng mái tóc rối của Mạnh Hành Du, lại nhìn thấy cô đi chân trần, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cảm giác lạnh luôn bắt đầu từ bàn chân trước, con gái thì đừng có đi chân không trong nhà, kỳ cục, về sau con là người chịu khổ đấy.”

“Nội ơi cháu biết rồi mà”

Mạnh Hành Du xỏ dép lê vào, chạy vào phòng tắm rửa mặt.

“Nhanh chóng thu xếp rồi xuống ăn cơm, ông nội đang rất tức giận đấy.”

Mạnh Hành Du súc miệng, khó hiểu hỏi lại: “Ông nội tức giận chuyện gì ạ?”

Bà nội cầm lấy chiếc lược giúp cháu gái chải tóc, rồi hạ giọng nói: “ Thành thật nói cho bà nội nghe, hôm qua ai đưa cháu về nhà? Bảo vệ nói với ông nội là đàn ông.”

“Đó là tài xế riêng của bạn học cháu thôi mà” Mạnh Hành Du không thể nói cho bà nội những điều không tốt ở trường, liền tìm đại một cái cớ để gạt qua câu chuyện “Hôm qua cháu đi sinh nhật bạn, chơi có hơi muộn một chút nên ký túc xá đóng cửa mất, cháu mới phải quay về nhà mà.”

Bà nội nghe đến đó thì buông lược rồi nhìn cháu gái đầy hứng thú: “Là bạn học nam hay nữ? Nếu là nam thì lớn lên có đẹp không? Quan hệ của cháu và cậu ta có tốt không? Chắc hẳn phải là rất tốt, cháu nhìn xem, khai giảng mới hơn một tháng thôi mà sinh nhật đã mời cháu đi rồi. Bạn học này khá nhiệt tình đấy.”


“Cậu ta thích cháu đúng không? Có ảnh chụp không? Còn không mau lấy cho bà nội xem, nếu khó nhìn quá thì không thể được, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tinh thần học tập.”

“….”

Qua bao nhiêu năm, tinh thần hóng chuyện của bà nội quả thật không giảm một chút nào. Không hổ danh từng là chủ tịch Hội Liên Hiệp Phụ Nữ tỉnh.

Vất vả lắm mới có thể lừa gạt được bà nội, Mạnh Hành Du vừa xuống lầu đã thấy ông nội ngồi sẵn ở bàn ăn, bữa sáng do dì Lâm làm cũng chưa đụng đũa.

Ông nội đang cầm một tờ báo, nghe thấy tiếng bước chân của cháu gái thì tiếng lật báo của ông bắt đầu to hơn, như thể sợ cô không nhìn được ông đang tức giận vậy.

Mạnh Hành Du nhịn cười, đi đến ngồi đối diện với ông, ngoan ngoãn nói: “Ông nội buổi sáng tốt lành. Ông nội ăn trứng gà không ạ, cháu giúp ông lột một quả. Trứng gà rất có dinh dưỡng.”

Ông nội khịt mũi, sau đó lại lật tờ báo: “Không ăn! Cholesterol cao, ông già này tiêu hóa không nổi.”

“Thế ông nội ăn bánh bao đi.” Mạnh Hành Du với tay lấy một chiếc bánh bao, sau đó cắn một miếng, còn khoa trương nhắm mắt lại, say sưa nói: “Oa, chính là hương vị này, thủ trưởng ăn thử xem, ăn một miếng là sẽ vui vẻ cả ngày đó.”

“Không ăn! Sáng sớm không ăn nhiều dầu mỡ.” Ông nội vẫn nhất quyết không động đến.

Mạnh Hành Du bỏ bánh bao xuống, lại cầm lấy một ổ bánh bao nguyên hạt: “Ông nội ăn thử cái này đi, đây là thực phẩm nguyên hạt (*), đặc biệt tốt cho sức khỏe. Ăn một miếng sẽ sống đến 999 tuổi đấy ạ.”

(*) thực phẩm nguyên hạt: là những loại ngũ cốc, như lúa, lúa mì sau khi được chà xát lấy đi lớp vỏ trấu bên ngoài, hạt vẫn còn giữ màng cám, mầm, và phần chính của hạt gọi là phôi nhũ.

Chân mày của ông run hai cái, suýt chút nữa là cười ra tiếng.

“Miệng lưỡi sắc xảo đấy, tối hôm qua đã làm gì hả? Dám để một người đàn ông xa lạ đưa cháu về nhà, chẳng có tí phép tắc nào cả!”

Mạnh Hành Du đặt bánh bao xuống xuống, cô quả thật vẫn thích bánh bao thịt hơn.

“Hôm qua cháu đi sinh nhật bạn cùng lớp, người đó là tài xế của nhà bạn học cháu mà.” Mạnh Hành Du lặp lại lý do vừa nãy đánh lừa bà nội.

Tuy vậy, ông nội nào dễ bị lừa gạt như thế, nghe xong lý do vẫn không cảm thấy hài lòng: “Tài xế cũng không được, vì sao không tìm một tài xế nữ để đưa cháu về? Cháu là một cô gái, đi buổi tối rất không an toàn.”

Mạnh Hành Du bất đắc dĩ cười, “Cháu rất an toàn mà, ngoại trừ anh trai ra làm gì có ai đánh thắng cháu nữa chứ.”

Ông nội đặt tờ báo xuống bàn, từ từ đứng dậy.


Mạnh Hành Du vừa nuốt miếng bánh bao, khó hiểu hỏi “Ông nội định làm gì ạ?”

Ông nội lại hừ một tiếng, như một đứa trẻ lớn tuổi, lẩm bẩm: “Gọi cho anh của cô, ông già này không quản nổi cô nữa thì gọi cho anh cô đến dạy dỗ cô.”

Việc này mà để Mạnh Hành Chu biết thì có mà chết chắc.

Trong một giây ma xui quỷ khiến, cô lại đem 18 đời tổ tông nhà Trì Nghiên ra hỏi thăm một lần.

Trong nhà này, người khó lừa gạt nhất đó chính là anh trai cô.

Mạnh Hành Du nghĩ đến lại đau đầu, ông nội biết được điểm yếu của cô ở đâu nên mỗi lần đều mang Mạnh Hành Chu ra để hù dọa cô, vậy mà lần nào cũng có tác dụng.

“Ông nội ơi đừng mà, đừng gọi cho anh cháu.” Mạnh Hành Du đứng dậy lôi kéo ông nội trở lại bàn ăn. Ngoài miệng như bôi thêm một lớp mật ong: “Anh cháu làm việc vất vả, chuyện nhỏ như thế này chúng ta tự giải quyết được rồi, đừng làm phiền đến anh ấy. Như vầy đi, sau này bạn học mời sinh nhật cháu, nếu nhà họ không có tài xế nữ thì cháu sẽ không đi nữa. Ông nhìn xem tay chân cháu nhỏ như thế này, cháu lại còn rất yếu ớt nữa chứ, gió thổi một cái là bay mất, chẳng có gì an toàn cả.”

Lời này đúng là dễ nghe, vẻ mặt của ông nội cũng trở nên hòa hoãn hơn.

“Đúng vậy, cháu phải nhớ kỹ dù thế nào cháu cũng chỉ là một cô gái, Tâm an mao ốc ổn, tính định thái căn hương (**), đừng ỷ vào có học võ thì không sợ trời không sợ đất.”

(**) trong sách “Thái Căn Đàm” của Hồng Ứng Minh “Tâm mà an thì ở nhà tranh cũng thấy yên ổn, tính mà định thì ăn rễ rau cũng thấy thơm”

“Cháu biết rồi mà, chúng ta ăn thôi, thức ăn nguội cả rồi này”

Mạnh Hành Du rèn sắt khi còn nóng, nói thêm vài câu dễ nghe rồi lại gắp cho ông một cái bánh bao và một cái trứng gà để dỗ dành. Vất vả lắm bữa cơm mới kết thúc, lúc này “đứa trẻ lớn tuổi” mới hết tức giận.

Bùi Noãn tối hôm qua không biết đi đu đưa đến mấy giờ, ở cùng một đại viện thế mà ngơ ngẩn chạy đến thì đã là lúc giữa trưa rồi.

Bình thường trong nhà không náo nhiệt như thế, bà nội nhìn thấy Bùi Noãn thì thật sự vui vẻ, tự mình xuống bếp làm cá kho.

Mạnh Hành Du tối qua ăn lẩu đến giờ vẫn chưa tiêu hết, giữa trưa sợ bà nội buồn liền ăn thêm một chén cơm đầy, thiếu chút nữa là nôn hết ra.

Ăn xong cơm trưa, lại ngồi nói chuyện với bà nội một lát, chờ đến khi bà nội trở về phòng ngủ trưa thì Mạnh Hành Du mới lôi kéo Bùi Noãn ra ngoài đi bộ để tiêu hóa.

Cũng làm khó cho Bùi Noãn vui chơi suốt cả đêm qua mà vẫn còn nhớ tới chuyện của Yến Kim, dọc theo đường đi còn không ngừng hỏi Mạnh Hành Du, chuyện tốt chuyện xấu, Mạnh Hành Du đều kể lại tất.


Bùi Noãn nghe xong, từ đáy lòng phát ra một tiếng: “Mẹ nó!!!”

“Cậu chửi cái gì chứ? Lần trước tớ kể với cậu, cậu còn cùng với nam thần cười nhạo tớ đang nằm mơ.”

Mạnh Hành Du đau đầu nghĩ đến việc tối hôm qua lỡ tay gửi nhầm ảnh, đến tiết tự học buổi tối thật không biết phải đối mặt với Trì Nghiên như thế nào.

“Hai người cũng quá có duyên đi chứ.” Bùi Noãn cảm khái, lôi kéo Mạnh Hành Du ngồi xuống một chiếc ghế ven đường, cẩn thận phân tích: “Cậu xem, cậu chưa bao giờ chủ động, vậy mà lần đầu chủ động lại bị cậu ta từ chối. Từ chối thì thôi đi, ai ngờ bây giờ lại biến thành bạn cùng bàn. Ngồi cùng bàn thì cũng thôi đi, thế nhưng cậu chưa bao giờ thích idol nào cả, vất vả lắm mới thích được một người, thế mà mẹ nó người đó lại là bạn cùng bàn của cậu. Đây chính là vận mệnh đó nha!”

Mạnh Hành Du mặt không biểu cảm nhìn cô ấy: “Vận mệnh cái gì chứ? Nếu là vận mệnh thì sao lại từ chối tớ?”

“Cậu đừng thấy khó mà bỏ qua, càng cản thì càng phải máu hơn, bắt lấy Trì Nghiên”

“Còn chưa đến mức đấy đâu.”

“Cậu không thích cậu ta?”

Mạnh Hành Du ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng đã bị Bùi Noãn bắt được sơ hở: “Cậu do dự! Cậu không thích người ta thì do dự cái gì? Cậu nói xem, lúc nãy cậu do dự là đang suy nghĩ cái gì?”

Mạnh Hành Du bị cô ấy hỏi đến sửng sốt, hoàn toàn phản ứng không kịp.

“Du nhãi con quả thật sự làm cho mẹ quá lo lắng.” Bùi Noãn cúi đầu giả vờ gạt nước mắt, “Cậu thật sự không biết thích là gì sao? Con heo ngốc của tớ ơiii.”

Mạnh Hành Du đẩy tay cô ấy ra, làm mặt chịu không nổi: “Cậu đừng làm trò buồn nôn ấy nữa.”

Bùi Noãn buông tay, tựa vào lưng ghế rồi ngẩng mặt nhìn bầu trời, giọng nói mang theo tia vui vẻ ‘Nhà có con gái mới lớn’ : “Nói thật, tớ thật sự muốn nhìn xem bộ dáng khi yêu đương của cậu là gì.”

Mạnh Hành Du nghe thế thì cười, “Có cái gì hay mà nhìn, tớ cũng đâu có biến hình đâu.”

“Không phải ý này, tính cách cậu quá giống con trai, tớ rất muốn xem ai sẽ thu phục được cậu.”

Nói đến đây, Bùi Noãn cũng đổi chủ đề khác, khó có khi đứng đắn. Dẫu đây là một câu trêu ghẹo nhưng Mạnh Hành Du rõ ràng nghe ra có một chút quan tâm trong đó.

“Du gia của chúng ta nhất định phải được một người siêu lạnh lùng chinh phục, sau đó xem như bảo bối nâng niu trên tay. Bọn con trai xấu tính đều không xứng”.

*******

Có những lời từ đáy lòng Bùi Noãn, lúc ngồi trên xe quay trở lại trường học, Mạnh Hành Du mơ một giấc mộng.

Trong giấc mộng xuất hiện một người, cầm trên tay đóa hoa hồng, miệng vẫn luôn lẩm bẩm “Thích Trì Nghiên, không thích Trì Nghiên, thích Trì Nghiên, không thích Trì Nghiên, thích, không thích, thích, không thích,…”

Cuối cùng hoa hồng chỉ còn lại mỗi cái nhụy, người đó phát hiện cánh hoa cuối cùng là thích. Lại không biết từ đâu xuất hiện một đóa hoa hồng khác, tiếp tục lặp lại hành động đó.


Mạnh Hành Du tỉnh dậy rồi hồi tưởng lại thì cảm thấy người này tuyệt đối không bình thường.

Cuối tuần phải làm một bài kiểm tra Hoá học, lúc Mạnh Hành Du quay trở lại ký túc xá thì còn chưa đến 5 giờ, trong ký túc xá cũng không có ai, nên cô cầm lấy chiếc túi rồi đi thẳng đến lớp để làm bài tập.

Bài tập ở trường Số Năm gần gấp đôi so với lúc còn học trường liên kết, bài Khoa học Tự nhiên thì làm xong rất nhanh nhưng bài môn Xã hội thì ngồi nửa ngày vẫn không viết xong.

Mạnh Hành Du không thể giải được câu Lịch Sử, tìm khắp sách giáo khoa cũng không thể tìm ra đáp án. Cô bực bội ném cây bút, tức giận nói: “Làm cái gì mà làm, không làm nữa!”

“Buổi tối có tiết Lịch Sử đấy.”

Nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện thì Mạnh Hành Du có hơi hoảng sợ. Ngẩng đầu thì thấy Trì Nghiên đứng đó thì một loại cảm giác không được tự nhiên ùa tới.

“Cậu đến đây lúc nào thế?”

Thật kỳ lạ, sao tự nhiên cô lại muốn thả hai chân đang bắt chéo thế nhỉ?

“Vừa mới đến thôi.” Trì Nghiên kéo ghế ra ngồi xuống, lấy miếng sandwich trong cặp ra, sau đó đặt lên bàn của Mạnh Hành Du: “Mua dư một cái, cậu ăn đi.”

Mạnh Hành Du trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo, không hiểu tại sao lại trở nên đề phòng: “Cậu vì sao lại mua dư một cái? Đã mua dư thì tại sao phải cho tôi? Tại sao cậu không cho người khác mà cố tình lại cho tôi?”

Trì Nghiên “…”

Cô là đặc vụ xuyên từ thời nào đến thế?

Mạnh Hành Du cũng cảm thấy mình giống như người bị tâm thần, cả người trở nên lải nhải hơn, hành động ngôn ngữ còn có chút không kiểm soát được. Cô nấn ná một chút rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trì Nghiên nghe thấy tiếng động, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ thuận miệng nói: “Cậu muốn đi ra ngoài sao? Để tôi nhường đường cho cậu.”

“Không, không cần, cậu cứ ngồi đi, nam nữ khác biệt, chúng ta không nên tiếp xúc quá nhiều, tôi tự mình đi qua được.”

Nói xong, Mạnh Hành Du dẫm lên ghế của mình, sau đó lại dẫm lên bàn rồi nhảy xuống, hoàn mỹ tiếp đất. Cô cầm lấy ly nước hồng nhạt trên bàn mình, quay đầu bổ sung “Tôi chỉ vào nhà vệ sinh lấy nước thôi.”

“…”

“…”

Trì Nghiên dừng việc lật sách, chiếc bút không cầm chắc rơi xuống đất vang lên một tiếng.

Lại một cây bút máy tuyên bố bị hỏng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận