Lâm Tư Hàm buông lỏng phòng bị, toàn thân cũng bắt đầu không tự chủ được mà phối hợp với người đàn ông đang đè lên người mình. Khẽ nhếch môi làm tín hiệu mời gọi Thẩm Diệc Bạch. Đầu lưỡi của anh không một động tĩnh tiến vào, hệt như muốn lấy hết dưỡng khí trong miệng cô.
“Anh…” Lâm Tư Hàm muốn hỏi sao anh lại ở đây.
Đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, sao anh có thể đứng chung với mình ở đây được. Trong báo cáo những ngày qua, Thẩm Lập Quốc tuy chưa tỏ rõ thái độ, nhưng thái độ của ông ta lại rất rõ ràng. Chỉ cần Thẩm Lập Quốc ông còn sống một ngày, thì tuyệt đối không để cho cháu trai mình cưới một con đào hát không có chút bối cảnh nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch chạm vào cần cổ tinh tế của cô, tay vuốt ve, môi chạm môi “Ưm.”
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ mở, màn trong phòng hoàn toàn kéo xuống. Rất tối. Phòng ở tầng rất cao, gió đêm vén một góc rèm cửa, có tiếng vang sột soạt.
Rèm cửa sổ bị sức gió vén lên, ánh đèn yếu ớt hắt vào. Một luống sáng trắng rọi lên mặt Lâm Tư Hàm, giúp cô thấy rõ người đàn ông đang dây dưa với mình. Ánh mắt cô xuyên vào đáy mắt anh, đọc mãi vẫn không hiểu ý trong mắt anh.
Dục vọng mờ nhạt, nhưng chiếm hữu thì lại mãnh liệt.
Vô cùng mâu thuẫn.
Lâm Tư Hàm quàng hai cánh tay trần lên cổ anh, kéo anh cúi xuống, chủ động nâng môi lên, làm cho nụ hôn đột ngột bất động của anh càng thêm sâu và kích thích.
Thẩm Diệc Bạch cũng rất biết lắng nghe, anh cảm nhận tiết tấu, vừa cắn vừa liếm môi cô, không đủ thỏa mãn, không bao lâu sau, đầu lưỡi lại trượt vào khoang miệng ấm áp, tàn phá cô, quẩn quanh trêu chọc cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa lúc hôn sâu, Thẩm Diệc Bạch thở hổn hển hỏi “Trận đấu có đẹp mắt không?”
Giọng đậm mùi tình ái, ẩn ẩn gợi cảm.
“Rất… rất đẹp mắt.” Lâm Tư Hàm trả lời một cách khó nhọc, đôi môi bị anh buông ra hút từng chút từng chút không khí, ngực phập phồng khiến đường cong ngày càng sâu.
Thẩm Diệc Bạch tách đôi tay đang quàng trên cổ mình ra, cố định hai tay cô ở trên đỉnh đầu, đặt lên trên cánh cửa, tư thế này khiến lưng Lâm Tư Hàm không khỏi dán sát vào cánh cửa, ngực dựng thẳng.
Thẩm Diệc Bạch đang tức giận. Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm Tư Hàm bị dọa một chút. Trong nhận thức của cô, Thẩm Diệc Bạch hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, càng không hiểu ai đã khiến anh tức giận.
Môi dưới bị anh cắn mút đến phát đau, làm giọng Lâm Tư Hàm trở nên mềm nhũn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Diệc Bạch không lên tiếng, kéo dây khóa kéo bên hông của cô xuống, tay tiến vào bên trong, dán vào da thịt của cô. Phía trên váy lễ phục được thiết kế bó sát, rất nhỏ. Dây khóa kéo bị kéo ra sau, vải tơ lụa dễ dàng tuột xuống, để lộ thân thể với những đường cong xinh đẹp.
“Sao lại trốn anh?” Thẩm Diệc Bạch rũ mi. Ngực cô kề sát trước ngực anh, váy áo vừa vặn bao ở đó. Từ góc này, đường cong thực sự rất đẹp mắt.
“Hả?” Lâm Tư Hàm không hiểu. “Em không trốn anh mà.”
Thẩm Diệc Bạch nhìn lên, nhìn Lâm Tư Hàm như cười như không.
“Em nghe Monee nói họp quý rất quan trọng, việc liên quan đến, liên quan đến…” Lâm Tư Hàm cắn chặt môi dưới, không biết nói ra thế nào.
“Việc liên quan đến cái gì?” Ngón giữa của Thẩm diệc Bạch trên chọc môi dưới của Lâm Tư Hàm.
“Việc này liên quan tới người thừa kế tương lai của Thẩm thị.” Lâm Tư Hàm lắc lắc cổ tay để tay đỡ ê ẩm. “Ông nội anh hẳn là không vui khi thấy em. Nhất là vào lúc này, nhỡ đâu lại vì em mà giận cá chém thớt với anh thì làm sao.”
Thẩm Diệc Bạch buông cánh tay đang bị giam cầm của cô ra, ôm lấy eo Lâm Tư Hàm, bế cô lên.
Nửa thân trên vì động tác này mà tuột thẳng xuống hoàn toàn, thân hình tròn trịa mất đi sự trói buộc, lộ ra hết.
Bị anh ôm lên giường, Lâm Tư Hàm dùng hai tay ôm chặt ngực mình, nhắm chặt hai mắt, kêu: “Thẩm Diệc Bạch, anh mới đúng là lưu manh.”
“Ừ.” Câu ừ của Thẩm Diệc Bạch vô cùng thản nhiên.
Anh vốn một lòng hướng Phật, nhưng chính cuộc sống này đã biến anh thành ác ma, gắn chặt anh với địa ngục, vô cùng may mắn mới có được cô. Phật không thương tiếc anh, mọi việc đều khổ đau. Nhưng có cô rồi, cô là Phật của anh, tới Thủ đô anh.
“…”
Tuy trong lòng còn đang tính toán dạy dỗ Monee sao cho tốt, Thẩm Diệc Bạch đã quỳ một chân bên đùi Lâm Tư Hàm, một chân khác trên giường, hai cánh tay để ở hai bên đùi cô.
Lâm Tư Hàm giống như một con mèo bị dọa cho hoảng sợ, vô cùng bất an, toàn thân run khẽ. Ngực phập phồng tạo thành những đường cong trí mạng.
Cửa sổ sát đất bên cạnh giường lớn mở phân nửa, gió theo khe hở tiến vào, nhấc lên tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng, ánh trăng cũng đi theo đó chiếu xuống đi vào. Ánh trăng trắng bạc rơi trên thân thể hoàn toàn trần trụi của Lâm Tư Hàm. Phần lưng bị lộ, ngón tay Lâm Tư Hàm không khỏi hơi cuộn tròn lại.
Thẩm Diệc Bạch đè xuống, một ngón tay dao động ở tấm lưng trắng mịn mềm mại của cô, một tay khác tháo lỏng cà vạt.
"Soạt soạt——" âm thanh ma sát của chiếc cà vạt vải. Thẩm Diệc Bạch rút ra. Cởi cà vạt vứt qua một bên.
Lâm Tư Hàm vùi lấp ở trong chiếc giường lớn mềm mại, mặc cho Thẩm Diệc Bạch cướp đoạt không khí trong khoang miệng, trong lòng hoảng loạn tê dại. Cánh tay không cẩn thận chạm vào lồng ngực trong chiếc áo sơ mi đã cởi được một nửa, giống như đụng phải điện giật bật ra.
"Thẩm Diệc Bạch?" Lâm Tư Hàm kêu tên anh, mang theo nức nở.
Thẩm Diệc Bạch từ bầu ngực mà anh đang vùi đầu vào ngẩng đầu lên, mím chặt môi, bờ môi mím chặt, không nói một lời.
"Nhất, nhất định phải ở chỗ này sao? Có thể trở về rồi... Em không thích Thủ đô."
Em không thích Thủ đô, bởi vì anh. Thành phố này giữ lại những hồi ức không tốt, bầu trời cũng luôn xám xịt, cho nên em không thích.
"Trở về cùng sống với anh." Không phải giọng điệu thương lượng.
Lâm Tư Hàm không do dự, gật đầu.
Thẩm Diệc Bạch nhắm mắt, không tiếp tục nhìn thân thể xinh đẹp của Lâm Tư Hàm ở dưới thân mình, hết sức nhẫn nại khắc chế, "Không dừng được."
"Còn có dạ tiệc từ thiện..."
Từ trên người cô xoay mình xuống, Thẩm Diệc Bạch nằm ngửa ở trên giường thở hổn hển từng hơi khí nóng, ngực phập phồng, do kiềm chế mà đường gân xanh lộ ra trên cánh tay.
Lâm Tư Hàm nhìn trộm rất nhanh quét đến hạ thân của anh, cắn môi dưới, ôm chiếc váy dài sắp hoàn toàn tuột xuống lật người ngồi ở ngay giữa hai chân của anh.
Động tác diễn ra đột ngột, hai người đều giật mình.
Gân xanh trên trán Thẩm Diệc Bạch nhảy lên, âm thanh giống như là từ sâu trong cổ họng đè ra vậy, "Đi xuống."
Lâm Tư Hàm cố chấp lắc đầu, một tay đè váy một tay chống ở bụng anh. Thẩm Diệc Bạch nằm, nhìn Lâm Tư Hàm quần áo xốc xếch cưỡi trên người anh, anh không từ chối được.
Ngón tay run rẩy cởi thắt lưng của anh."Cạch" một tiếng, nút thắt lưng bị ngón tay mảnh khảnh nhấn mở, Lâm Tư Hàm lắc lắc trán dính mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Em giúp anh "
"Làm sao giúp?" Thẩm Diệc Bạch thưởng thức nhân gian tuyệt sắc.
Phật nói phật tính thường thanh tịnh, người có thể thanh tịnh, có thể quay lại nhân gian. Còn quay lại địa ngục, đó là Thẩm Diệc Bạch lúc còn trẻ nói, không phải anh.
Trăng nghiêng nghiêng, gió nhiễm lạnh.
"Xong chưa?" Lâm Tư Hàm đầu đầy mồ hôi, mồ hôi nhễ nhại rơi trên chiếc gối dài, mỏi mệt nhắm mắt lại, dưới tay động tác cứng ngắc.
Thẩm Diệc Bạch kéo Lâm Tư Hàm ở bên hông đặt lên thân mình, cắn vành tai cô dụ dỗ: "Nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa. Còn muốn đi dạ tiệc từ thiện không?"
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Lâm Tư Hàm tức lên, vốn là đã giúp anh giải quyết một lần, kết quả anh nói lại ôm một chút sẽ đi, sau đó... Không có sau đó, biến thành như bây giờ.
Tăng thêm lực đạo, Lâm Tư Hàm ngẩng đầu trừng anh, ánh mắt trong suốt như nước mùa thu ẩn giấu sự xinh đẹp. Chỉ vì một mình Thẩm Diệc Bạch nở rộ xinh đẹp.
Thẩm Diệc Bạch nhìn mà tim đập nhanh, bàn tay khép lại ánh mắt của cô, lộ ra thanh âm khàn đặc, "Chúng ta trở về thành phố S."
Lâm Tư Hàm cắn một ngụm lên lồng ngực rắn chắc của anh, giơ tay lên đập anh, "Dạ tiệc của em, đã quyên tiền rồi được chưa hả."
Thẩm Diệc Bạch trầm thấp cười một tiếng, nói: "Còn kịp." Ngay sau đó lại bởi vì động tác của Lâm Tư Hàm mà hít một hơi, "Vẫn còn sớm."
Lâm Tư Hàm lại gõ cho anh một cái, trợn tròn đôi mắt tinh khiết ý muốn nói nói dối.
... ...
Bởi vì dạ tiệc Thụy Sa mời không ít nhân vật nổi tiếng giới chính trị, trùm thương giới, minh tinh lớn, danh nhân văn hóa …, cho nên con đường hướng về hội quán đã sớm lập cảnh giới, dọc theo đường đều có cảnh sát đứng gác. Bỏ qua dòng người lúc cao điểm, trên con đường lập tuyến cảnh giới trừ xe của Thẩm Diệc Bạch, cũng không có chiếc xe nào khác.
Lâm Tư Hàm bấm sáng điện thoại lên di động nhìn thời gian một cái, "..."
Cô đột nhiên không muốn tham gia nữa, thà ngày mai bị truyền thông đưa chút tin tức bịa đặt còn không bằng nói thẳng bởi vì nguyên nhân thân thể không có cách nào tham gia dạ tiệc từ thiện.
Thẩm Diệc Bạch lười biếng dựa vào lưng ghế, nhận ra được động tác nhỏ không chỉ một lần nhìn thời gian trên điện thoại di động của Lâm Tư Hàm, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc mềm mại của cô, "Không sao."
"Độ tin cậy trong lời nói của anh càng ngày càng giảm đó."
"Tại sao?" Thẩm Diệc Bạch kéo eo cô qua bên người, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Bởi vì anh tối nay hả?"
Liếc thấy ánh mắt dò xét của tài xế ở phía trước, Lâm Tư Hàm một tay che miệng của Thẩm Diệc Bạch, thấp giọng cầu xin: "Đừng nói đừng nói đừng nói!"
Ánh mắt Thẩm Diệc Bạch tràn đầy sự trêu ghẹo.
Đây là người phụ nữ của anh, người phụ nữ anh coi trọng.
Anh đã từng tin tưởng vạn vật vô thường, có sinh có diệt, không giữ lại được.
Bồ đề đâu phải thọ, minh cảnh có chi đài, xưa nay không một vật, nào chỗ vướng trần ai?
Mà bây giờ, không phải huyễn hoặc ảo tưởng, Lâm Tư Hàm là sự cố chấp của anh. Phật có thể độ khổ ải, mà Lâm Tư Hàm có thể độ anh, cứu anh khỏi khốn đốn, cho anh sự vui vẻ.
"Anh bảo đảm, ngày mai không có bảng tin bịa đặt nào, được không?" Ngón tay dài của Thẩm Diệc Bạch dán lên môi của Lâm Tư Hàm, "Tối nay em luôn bên cạnh anh cùng người phụ trách hạng mục của Diệp thị bàn hạng mục, hiểu rõ chưa?”
"Ồ." Lâm Tư Hàm ồ một tiếng, Thẩm Diệc Bạch lại đang trợn mắt nói dối.
"Biện pháp này không tốt sao?"
"Tốt."
Ngoài mặt dạ tiệc từ thiện Thụy Sa là làm từ thiện vì xã hội hy vọng các đoàn thể quyên góp làm việc thiện, nhưng tác dụng quan trọng nhất của nó là cho người đứng đầu các giới một sân chơi, quyên tiền từ thiện chỉ là một phương diện nhỏ. Nơi nhân tố dung hợp chính trị thương trường trong của màn dạ tiệc hôm nay, khắp nơi đều là cơ hội bạc tỷ.
"Sao đi gấp như vậy?"
Lời là nói như vậy, dạ tiệc từ thiện của Thụy Sa Thẩm Diệc Bạch căn bản không care. Thẩm gia mấy đời góp nhặt mạng lưới giao thiệp ở đó, há lại là một cái dạ tiệc nho nhỏ có thể so sánh được. Lần này Diệp gia ở Thủ đô thế nhưng cũng phái người đi, mới là thật ngạc nhiên.
Diệp gia ở Thủ đô, giống như là con rồng viễn cổ chiếm cứ ở dưới chân hoàng thành làm nơi an nghỉ, tiếng rồng ngâm chấn động, kéo dài ba vạn dặm.
"Tốt xấu gì em đã góp tiền được không, không thể ăn điểm tâm rồi trở về sao? Nếu như bị chị Đường Như biết em trễ hơn một giờ, lại bị nhắc nhở thật lâu."
Lần này dạ tiệc đối với nghệ sĩ nhỏ bọn cô mà nói là cơ hội tỏa sáng, cơ hội tốt mở rộng mạng giao thiệp. Dùng lời của Đường Như chính là biết thêm nhiều yêu ma quỷ quái dù sao cũng không thiệt, chỉ cần chính cô không thẹn với lương tâm.
"Bảo bối." Thẩm Diệc Bạch cười khẽ, nắm cằm cô ngẩng đầu, "Trong dạ tiệc, những người đó cộng lại cũng không bằng anh."