Kẹo Thủy Tinh

Vẻ đẹp của Trì Cách, đừng nói là Khương Lâm Tình, cho dù là người có duyên gặp anh một lần thôi cũng sẽ kinh ngạc. Gia thế của anh, bối cảnh của anh đều trở thành sự lựa chọn tốt nhất.

Khương Lâm Tình không hề bất ngờ về việc cô Tần kia mến mộ Trì Cách.

Nếu như Trì Cách là kẻ nghèo hèn tham tiền thì tốt biết bao. “Tình yêu mua bán” của hai người từ ban đầu vui sướng biết bao. Nếu như sớm biết gia thế của anh, cô đã không mua anh rồi.

Khương Lâm Tình đến phòng trà tính tiền.

Lữ Vi và Tần Dĩ Quân trò chuyện vui vẻ.

Lời Lữ Vi vừa nói, thật ra Lưu Thiến cũng đã từng nói. Khương Lâm Tình thấy may mắn khi hôm nay bản thân cải trang ăn mặc, cô không hy vọng Lữ Vi biết quan hệ của cô và Trì Cách.

Sẽ rất lúng túng nếu bắt cô đối mặt trực tiếp với Lữ Vi.

Khương Lâm Tình gửi tin nhắn Wechat, nói với Trì Cách là cô về khách sạn trước.

Có người lớn nhà họ Trì ở đây, cô lo lắng đang đi dạo trên núi sẽ đụng phải người nào. Suy đi nghĩ lại, hai người ở trong phòng là an toàn nhất.

Cô trở về và ngâm mình ở hồ nước nóng trước.

Khi Trì Cách trở về, đã thấy cô nằm ghé vào bên cạnh hồ. Đây là hồ trong phòng. Ngay cả áo tắm cô cũng không mặc, mà để trần.

“Anh về rồi à.” Khương Lâm Tình quay đầu, bởi vì hơi nóng mà trên mặt nhuộm màu phấn hồng.

Một tay anh đỡ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Tất cả các chuyện tiếp đó thuận theo tự nhiên. Hồ nước nóng rộng rãi, hai người như uyên ương nghịch nước.

Động tác của Trì Cách lớn, khiến cho nước tràn cả ra ngoài, bắn tung tóe khắp nơi.

Khương Lâm Tình vịn vào thành hồ, cam tâm tình nguyện nhận lấy thế tấn công của anh. Lúc cô và anh ở cùng nhau, cô thật sự sung sướng. Loại sung sướng này không chỉ bởi vì chuyện nam nữ, mà là cô thỏa mãn, cô cảm thấy bản thân được người khác cần. Nếu như có thể tiếp tục với Trì Cách, cô sẽ sung sướng đến chết. Cô gào với anh: “Em mệt.”

Trì Cách lật cô qua, để cô ôm anh.

Cô cầu xin tha thứ, cô nói cô sắp chết rồi.

Trì Cách nở nụ cười trầm thấp: “Anh cũng thế.”

Làm ở đây một lần, anh ôm cô lên, lại đặt cô ở bệ rửa tay.

Bệ rửa tay trong căn hộ rất nhỏ, người không ngồi lên được. Ở đây thì vô cùng rộng rãi, ngoại trừ cái bồn rửa, còn có mặt bàn rộng khoảng hai mét.

Cô ngồi ở trên, ôm lấy Trì Cách.

Trong gương thủy tinh lớn, cảnh tượng hiện ra chỉ có thể dùng từ kịch liệt để hình dung.

Lúc này cô mới biết, hóa ra cô lại xinh đẹp đến vậy khi cô ở trong ngực anh: “Trì Cách.” Cô gọi tên anh, cắn vành tai anh.

Anh “Shhhh” một tiếng.

Sau đó, Khương Lâm Tình sấy khô tóc, thoải mái nằm trên giường.

Trì Cách tắm rửa xong, đi ra ngoài. Anh mặc áo choàng tắm, thắt đai lưng lỏng lẻo, lộ ra cơ bắp cường tráng. Anh lên giường, đắp cùng một cái chăn với cô: “Lỡ giờ ăn cơm trưa rồi.”

Cô không còn sức lực hỏi: “Vậy chúng ta ăn gì bây giờ?”

Trì Cách: “Em muốn ăn gì? Anh bảo phòng bếp đi làm, rồi đưa tới.”

Khương Lâm Tình: “Có thể ăn no là được.”

Anh cười vỗ eo cô: “Chắc chắn ăn no được.”

Ăn xong bữa trưa muộn thịnh soạn, Khương Lâm Tình ngủ một giấc ngon lành.

Trì Cách: “Có muốn ra ngoài dạo chút không?”

Cô lắc đầu: “Em không muốn ra ngoài.”

Trì Cách: “Em nghỉ ngơi đi.”

Khương Lâm Tình: “Lần này anh mang theo bao nhiêu hộp?”

“Anh luôn phục vụ đầy đủ.” Anh cười xấu xa: “Kim chủ muốn nữa à?”

Cô không nói chuyện.

Anh véo mông cô một cái: “Muốn thì nói.”

Cô cứ không nói đấy.

Trì Cách nâng cô lên: “Đến đây.”

Phía Đông phòng thác nước là thác nước chảy xiết, phía Nam là phong cảnh bát ngát, không có bất kì thứ gì che chắn.

Mặt trời lặn như lòng đỏ trứng gà treo trên dãy núi xa, bầu trời lốm đốm ánh sơn vàng. Chiều tà còn xán lạn hơn ánh nắng giữa trưa.

Khương Lâm Tình nằm nhoài trên cửa kính sát đất, ngắm cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, cảm nhận sự rong ruổi của Trì Cách: “Sẽ không bị nhìn thấy chứ?” Cô lẩm bẩm hỏi.

Trì Cách: “Sẽ không.”

Cô nói thầm trong mơ màng: “Chiều tà nhìn thấy, núi này, cây này, đều nhìn thấy hết.”

Anh hôn cô: “Không sao, để bọn chúng nhìn thử người trần song tu thế nào.”

Khương Lâm Tình nói chỉ muốn ở khách sạn, Trì Cách cũng không ra ngoài. Anh nhận được một cuộc điện thoại, hình như là người lớn gọi anh ra ngoài ăn tối. Anh nói mình đã đi rồi. Nói dối mà mặt không đổi sắc.

Khương Lâm Tình cong khóe miệng.

Đây là cuối tuần vui vẻ, cũng là kỉ niệm trước chia tay.

*

Một hộp chuyển phát nhanh, bị một chồng tài liệu đè dưới đáy. Khương Lâm Tình lục tung lên để lôi chiếc hộp này ra.

Bên trong đựng một cái ô kẻ caro màu xám.

Công ty của Dương Phi Tiệp ở giao lộ, hai người hẹn ăn chung tương đối thuận tiện.

Cô gửi tin nhắn cho anh: “Lớp trưởng, trưa cậu có rảnh không? Tớ mời cậu bữa cơm, thuận tiện trả ô cho cậu.”

Qua tầm mười phút, Dương Phi Tiệp nói: “Có rảnh.”

Khương Lâm Tình gửi địa điểm ăn cơm.

Đây là một nhà hàng Michelin, nằm ở trung tâm thương mại dưới văn phòng. Trì Cách thường đến nhà hàng này ăn trưa. Theo thông tin không hoàn chỉnh, có đồng nghiệp nữ sẽ đến nơi này nằm vùng vì muốn gặp Thái tử gia.

Đối với hành động này, Lưu Thiến khịt mũi coi thường: “Có một số người thật sự là không biết soi gương nhìn lại bản thân, chỉ biết mơ mộng “Bay lên đầu cành làm phượng hoàng” giữa ban ngày.”

Khương Lâm Tình chỉ cười.

Gần tới trưa, cô cầm ô caro màu xám lên, đi xuống tầng.

*

Gần đây Dương Phi Tiệp mới cắt tóc, lộ ra vầng trán cao. Lúc anh học cấp ba thường để kiểu tóc này. Buổi sáng ra ngoài không cần chải đầu, đỡ tốn thời gian.

Nhưng con người anh giờ không giống như lúc cấp ba.

Khương Lâm Tình nhìn vòng tròn của cán ô màu xám, cảm thấy đây là một dấu chấm câu. Cô đưa ô ra: “Lớp trưởng, lần trước cảm ơn ô của cậu. Để mãi ở chỗ tớ, tớ rất xin lỗi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dương Phi Tiệp: “Cậu thật cố chấp với cái ô này.”

Cô cười. Thật ra bởi vì, cô không muốn giữ đồ của anh nữa: “Lớp trưởng, lúc học cấp ba rất cảm ơn cậu. Nếu như không có cậu dạy thêm, điểm thi đại học của tớ sẽ rất tệ.”

Dương Phi Tiệp: “Đừng khách khí, cậu chăm chỉ học tập, điểm thi đại học của cậu là thành quả cố gắng của chính cậu.”

Phục vụ bước qua, món khai vị đầu tiên là gan ngỗng lạnh.

Khương Lâm Tình lập tức nói: “Danh tiếng của nhà hàng này cực kì tốt.”

Dương Phi Tiệp: “Hay là để tớ mời bữa này đi. Chương Thanh Ninh đến làm phiền cậu là bởi vì tớ. Tớ nên nói chính thức nói xin lỗi với cậu.”

Khương Lâm Tình: “Không sao, tớ không để bụng.”

Dương Phi Tiệp: “Tớ rất xin lỗi, không chỉ có cậu, cô ấy còn đến làm phiền Ngu Tuyết Hủy. Tính cách Chương Thanh Ninh điêu ngoa, không nói đạo lí.”

Khương Lâm Tình nào ngờ chủ đề đột ngột chuyển sang người bạn gái cũ của anh. Cô chỉ ngóng trông món ăn tiếp theo sẽ nhanh chóng được mang lên.

Phục vụ nghe thấy tiếng lòng của cô, nói: “Thưa hai vị, đây là trứng cá muối thịt bò Thát Đát.”

Khương Lâm Tình tiếp lời: “Lớp trưởng ăn trước đi. Chiều còn phải đi làm. Ăn xong cậu còn phải trở về nghỉ ngơi nữa.”

Dương Phi Tiệp nếm thử một miếng thịt bò: “Gần đây cậu bận không?”

“Công việc của tớ vẫn vậy, có lúc chạy tiến độ sẽ phải tăng ca không ngừng.” Khương Lâm Tình hỏi: “Lớp trưởng thì sao?”

Dương Phi Tiệp: “Vẫn ổn. Cấp trên và đồng nghiệp đều cực kỳ hòa thuận.”

Nhất thời không nghĩ ra chủ đề mới, cô chỉ đành hỏi: “Thịt bò Thát Đát là gì?”

Dương Phi Tiệp giải thích: “Thật ra đây là món ăn nước Pháp.”

Cảm ơn trời đất, anh không nói đến Chương Thanh Ninh nữa.

Khương Lâm Tình đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhóm người đang đi đến.

Trì Cách đi trước, phía sau là mấy người cấp cao của công ty.

Cô bất giác ngồi nghiêm chỉnh. Cô đoán không sai, hôm nay anh muốn đến đây ăn cơm.

Anh đã nhìn thấy cô, cũng nhìn thấy người ngồi đối diện cô. Khoảnh khắc này, ánh mắt anh mang theo ý lạnh.

Dương Phi Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Cách, hơi nhíu chặt lông mày.

“Giám đốc Trì?” Có người gọi anh.

Trì Cách chuyển ánh mắt, không còn nhìn về bên này nữa, đi theo phục vụ vào phòng riêng.

Dương Phi Tiệp hỏi: “Đó là bạn trai của cậu?”

Khương Lâm Tình gật đầu: “Đúng vậy.”

Dương Phi Tiệp tự giễu một câu: “Nhìn qua không phải là người làm công bình thường.”

Khương Lâm Tình: “Anh ấy thăng chức rồi.”

Dương Phi Tiệp không truy hỏi nữa, nói đến một số chuyện cũ hồi cấp ba: “Khi đó thật sự vô lo vô nghĩ, chưa chịu đựng sự vùi dập của xã hội.”

Khương Lâm Tình: “Trong lúc thở không nổi trong biển đề, chúng ta mong ngóng việc mau chóng trưởng thành. Vừa ra xã hội, cũng không thể trở về thời học sinh như vậy nữa.”

Ăn xong bữa trưa, Khương Lâm Tình nói bản thân muốn nghỉ trưa, tạm biệt Dương Phi Tiệp: “Tạm biệt lớp trưởng.”

Anh nhìn cô: “Tạm biệt.”

Hai người một Đông một Tây, mỗi người một ngả.

Cô không quay đầu.

Dương Phi Tiệp đi được mấy bước, dừng lại, xoay người, nhìn cô rất lâu, rất lâu.

*

Khương Lâm Tình không thể nói bản thân hoàn toàn nhìn thấu Trì Cách, nhưng cô đã nắm được đầu mối.

Con người Trì Cách, một khi bị cướp đồ, sẽ không vui. Lúc trước, cô mặc áo của anh. Ngay ở trước mặt cô, anh đã ném quần áo vào thùng rác.

Khi cô rời đi rồi, ban đầu anh chắc chắn sẽ tức giận nhưng qua đi không lâu, anh có thể gặp được người tốt hơn.

Sau buổi trưa, Trì Cách không liên lạc với cô.

Rõ ràng bản thân Khương Lâm Tình là người cầm búa thẩm phán, nhưng tâm trạng của cô lại bất ổn, cô suy đoán phản ứng của Trì Cách. Có khi nào tối nay anh sẽ trở lại không? Giống như lần trước đó, anh nói hủy hợp đồng rồi bỏ đi.

Như vậy… cũng tốt. Nếu như anh thật sự muốn đối mặt với cô, cô lo cô sẽ bị lộ. Cô thật sự không phải là một người giỏi diễn, da mặt mỏng, dễ đỏ mặt.

Cô đi dạo, cô bồi hồi, cô đi đi lại lại trong căn hộ nhỏ. Cô luyện tập lời thoại, cô thuyết phục bản thân.

Đột nhiên, cô nghĩ đến mẹ.

Tất cả bác sĩ đều muốn hỏi một câu: “Có phải có tiền sử bệnh gia đình không?”

Trước khi chủ nhiệm già hỏi đến, Khương Lâm Tình không nghĩ đến dì nhỏ. Mẹ từng nói bệnh của dì nhỏ chỉ là vấn đề nhỏ, nên cô cũng không thường nhớ đến chuyện này.

Lịch sử bệnh của họ hàng cũng là yếu tố quyết định rủi ro bệnh tật. Trong nhà đã có hai người bệnh, Khương Lâm Tình biết, rủi ro mắc bệnh của cô tương đối lớn. Ai cũng không nói chắc được chuyện tương lai. Có khả năng, cô sẽ giống như dì nhỏ, từng là vấn đề nhỏ rồi phát bệnh ở một ngày nào đó.

Bệnh án của mẹ, Khương Lâm Tình đã chụp lại toàn bộ, lưu trong di động. Lúc này, cô đang xem lại bệnh án của mẹ, cảm thấy lại trở về khi ấy.

Mẹ đau đến không chịu nổi, nói không muốn điều trị nữa.

Là cô không chịu buông tay.

Khương Lâm Tình chỉ cần nghĩ đến, tương lai có một ngày, Trì Cách ở bên cô, giống như cô ở bên mẹ, đi đoạn đường tuyệt vọng kia, thật sự quá tàn nhẫn.

Cô trở nên thờ ơ.

Trì Cách trở về không tính là quá muộn.

Cô không đi ra đón.

Anh cũng không vừa vào cửa đã nói về sự bận rộn của công việc.

Hai người nhìn nhau.

Trì Cách cười trước: “Kim chủ, anh mua cho em một món quà.”

Khương Lâm Tình có hơi kinh ngạc: “Còn có quà?” Cô gần như muốn nói đùa, sẽ không phải lại là mấy trò gì đó chứ? Thật may, cô dừng lại.

Hộp trang sức là hình chữ nhật, ít nhất không phải nhẫn. Trì Cách mở ra, bên trong là vòng tay bằng vàng. Dây đeo đơn giản, điểm độc đáo của vòng tay là treo mặt charm vàng.

Charm là hình hai chữ: ch.

Trì Cách: “Anh thấy việc luôn dùng móng tay để đánh dấu thật phiền phức. Em lại sợ xăm sẽ đau. Anh tặng em vòng tay đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“ch”, chính là con dấu anh khắc lên.

Khương Lâm Tình không đưa tay qua: “Sau khi em tính toán, kỳ hạn ba tháng của chúng ta đã qua rồi.”

Anh gập hộp trang sức: “Đúng, qua rồi, vậy thì sao?”

Khương Lâm Tình: “Lúc đó chúng ta đã nói, đến hạn thì kết thúc.”

Đuôi mắt nhướng lên của Trì Cách hạ xuống: “Đã sớm qua rồi, vì sao trước đó không thấy em nhắc đến?”

“Em đếm sai ngày, hôm nay mới biết, đây là tháng thứ tư rồi.” Cô phải ngẩng đầu nhìn anh mới có sức thuyết phục. Nhưng mà, cô nhìn chưa đến ba giây đã chớp mắt, liếc qua chỗ khác.

“Vì sao?” Trì Cách hỏi: “Rõ ràng em rất thoải mái, vì sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

Khương Lâm Tình: “Đã nói là em tính sai ngày, hơn nữa không phải là đột nhiên em nhắc đến, từ khi bắt đầu, lúc chúng ta mới quen biết, em đã nói là ba tháng.”

“Nếu như ngay từ đầu em tính toán ba tháng, vậy thì một tháng thêm ra này, em sẽ không thờ ơ.” Anh cười giễu một tiếng: “Tính sai ngày? Em không cảm thấy lí do này quá qua loa hay sao?”

Cô thầm cắn răng: “Được thôi, em thật sự muốn cho chúng ta mỗi người một bậc thang, duyên mỏng, chia tay trong hòa bình. Anh ép em cho anh một lời giải thích.”

Trì Cách: “Không phải là anh ép em, là em không cho anh một lí do chính đáng.”

Khương Lâm Tình: “Nếu như em nói rồi anh có thể tuân theo giao hẹn mà kết thúc không?”

“Em nói đi, nói thử xem, anh nghe.” Trì Cách nhấn mạnh từng chữ, giống như đi qua hầm băng, tràn ngập hơi lạnh thấu xương.

Khương Lâm Tình: “Trưa hôm nay anh nhìn thấy em đúng không?”

Khuôn mặt Trì Cách có sự tàn ác.

Khương Lâm Tình: “Em từng giới thiệu với anh, anh ấy là lớp trưởng cấp ba của em.”

Trì Cách: “Không phải ở trước mặt bạn học cấp ba của mình, em tuyên bố anh là người đàn ông của em sao?”

“Anh mới quen biết em bao lâu chứ. Em nói thật với anh vậy, từ hồi cấp ba em vẫn luôn vẫn luôn…” Khương Lâm Tình không chột dạ, bởi vì lời cô nói không hề giả vờ. Từ cấp ba cô đã bắt đầu thầm mến Dương Phi Tiệp, vẫn luôn vậy.

Nửa câu sau thì cô không nói, vẫn luôn cho đến “trước khi quen biết Trì Cách”. Có lúc, thật giả lẫn lộn, người khác mới không phân biệt được thật giả.

Trì Cách: “Trưa hôm nay, em cùng anh ta đến nhà hàng Michelin ôn chuyện?”

Cô cụp mắt: “Em không biết sẽ gặp anh.”

“Thật sao?” Lời Trì Cách ngậm ở trong miệng, từ trong kẽ răng thoát ra.

Khương Lâm Tình: “Chúng ta giao hẹn ba tháng, em tuân thủ giao hẹn, thực hiện nghĩa vụ. Hợp đồng đến hạn, em không cần trả tiền bồi thường nhỉ.”

Đến bây giờ Trì Cách mới phát hiện, bản thân còn chưa nới lỏng cà vạt, chẳng trách cả người bị quấn chặt. Anh giật cà vạt mấy lần, kéo thành một vòng rộng. Anh dứt khoát cởi xuống, cũng cởi hai cúc áo sơ mi.

Có thể là không gian căn hộ nhỏ, không khí bí bách. Anh lại đi mở cửa sổ, mở cửa ban công.

Không có gió, vạn vật đứng im. Lá cây đứng hình trong màn đêm nửa mờ nửa tối.

Anh quay đầu, nhìn người phụ nữ kia.

Sắc mặt cô có hơi trắng nhưng dũng cảm đối diện với anh.

Khương Lâm Tình: “Buổi tiệc sinh nhật lần đó, bạn học cấp ba của em, cô ấy tên là Ngu Tuyết Hủy. Cô ấy biết rõ tình cảm của em với Dương Phi Tiệp, khuyên em can đảm tiến lên.”

Lúc này rốt cuộc Trì Cách bật cười, không phải cười giỡn vui, mà có châm chọc có đùa cợt. Hai tay anh đút vào trong túi quần, cũng để hộp trang sức vào đó.

Trên cửa kính chiếu bóng hình anh. Hình dáng cực kì rõ ràng, giống như được dao khắc ra.

Trì Cách: “Cho nên sau bốn tháng ở với anh, cuối cùng em cũng can đảm tiến lên rồi?”

“Trước kia em hiểu lầm anh ấy có bạn gái, thật ra đó là bạn gái cũ của anh ấy.” Khương Lâm Tình cố gắng chọn nói sự thật, bởi vì là sự thật, cô mới thản nhiên được: “Hôm nay, anh ấy nhắc đến bạn gái cũ của anh ấy, xin lỗi em, chúng em xóa tan nghi ngờ lúc trước.”

Lúc này sự âm hiểm che giấu phía dưới đôi mắt đào hoa của Trì Cách đã lộ ra: “Anh từng nói, em là của anh.”

Khương Lâm Tình: “Đó là trước kì hạn giao hẹn, bây giờ đã qua rồi, anh sẽ không sống chết dây dưa đấy chứ.”

Trì Cách lộ ra một biểu cảm xa cách, không khách khí: “Ba tháng giao hẹn của em là vì điều gì?”

Khương Lâm Tình: “Em muốn thử xem, có người có thể khiến em quên anh ấy hay không.” Hình như cũng không tính là nói dối, nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn mong chờ có một người đàn ông có thể đuổi Dương Phi Tiệp đi.

Trì Cách: “Sự kiện tên côn đồ bắt em làm con tin kia, là vì em không muốn sống?”

Cô bất ngờ, Trì Cách cực kỳ rõ hiện trường hôm đó. Người người khen ngợi cô dũng cảm, duy chỉ có Trì Cách, giờ khắc này vạch trần sự nhu nhược của cô.

Trì Cách: “Ba tháng mà em nói, thật ra là vì chấm dứt tiếc nuối, anh đoán đúng chứ?”

Cô kinh ngạc.

Trì Cách: “Bệnh án tâm lí của em, em giữ một đống thuốc.”

Khương Lâm Tình: “Anh nhìn thấy những thuốc kia từ khi nào?”

Trì Cách: “Anh chỉ từng vào một lần, em để anh vào. Anh không đến mức không xin phép đã vào.”

“Em có bệnh án tâm lí.” Khương Lâm Tình nói: “Đó là bởi vì, Dương Phi Tiệp ra nước ngoài, em không quên được anh ấy, rất đau khổ. Cho nên mắc bệnh trầm cảm.”

Trì Cách hỏi nghiêm túc: “Bởi vì anh ta, em mới không muốn sống?”

Cô cúi thấp mặt: “Phải.”

Trì Cách: “Anh hỏi em một lần cuối cùng, anh không phải là thuốc của em sao?”

Khương Lâm Tình ép mình ngẩng đầu lên. Cô căng thẳng vô cùng.

Trì Cách cũng vậy.

Cô nói dối không nổi, chỉ có thể lắc đầu với anh.

Xung quanh anh đều là sương mù, anh cố gắng khống chế. Anh muốn đi, nếu như anh ở lại nơi này, anh không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Trước khi đi, còn nhớ rõ chiếc vòng tay thiết kế cho cô kia.

Chiếc vòng tay này, bây giờ cũng không phải “của anh”.

Anh ném hộp trang sức trước mặt cô, đóng sập cửa ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui