Khương Lâm Tình không nghe điện thoại.
Trì Cách nghe một tràng “tút tút” xong thì gọi điện cho bộ phận lên kế hoạch triển lãm, hỏi thẳng vào vấn đề: “Khương Lâm Tình đâu?”
Câu hỏi bất thình lình làm Trương Nghệ Lam không dám chắc, nhưng giọng nói vang lên thì khá giống: “Giám đốc Trì?”
Trì Cách: “Ừ.”
Trương Nghệ Lam nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của Khương Lâm Tình trống không: “Giám đốc Trì, Tiểu Khương xin nghỉ.”
“Tôi biết rồi.” Đối phương cúp máy.
Trương Nghệ Lam lại càng sửng sốt.
Ngón tay của Trì Cách thong thả nhịp nhàng gõ vào báo cáo khám sức khỏe của Khương Lâm Tình. Đặc biệt là dòng cuối cùng, sau khi gõ xong, anh còn dùng ngón tay vuốt lại.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên liên tục ba cái.
Trì Cách vẫn nhìn khung trò chuyện trên WeChat: “Vào đi.”
Liễu Trường Húc đặt một tay lên tay nắm cửa, lịch sự nói: “Giám đốc Trì, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này Trì Cách mới để ý thời gian, hóa ra anh đã ngồi ở đây lâu như vậy. Anh đứng dậy: “Dời đi, tôi không rảnh.”
Liễu Trường Húc cúi đầu: “Vâng.”
Trì Cách ra khỏi văn phòng, xuống thang máy, lên xe mới phát hiện áo khoác vest vẫn còn ở trên sô pha. Anh không quay lại, mà chậm rãi lái xe không mục đích trong thành phố.
Khương Lâm Tình không có bạn bè, cuộc sống sau khi tan làm cũng đơn điệu. Anh không đoán được cô có thể đi đâu.
Phía trước bị kẹt xe, Trì Cách bẻ lái vào làn đường rẽ phải.
Xe chạy chầm chậm, bóng của người hát rong ở lối vào tàu điện ngầm lóe lên trong gương chiếu hậu.
Thanh niên đàn ghi-ta dường như không khác gì mấy tháng trước. Anh ta cúi đầu chơi vài nốt nhạc, hơi ngước mắt lên, nhìn thấy bên trong chiếc túi đựng đàn ghi-ta trên mặt đất nhét hai tờ một trăm tệ.
Khung cảnh có vẻ quen thuộc.
Thanh niên đàn ghi-ta ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, là một người đàn ông.
Nhà gái đã lâu không đến chỗ anh ta nghe nhạc, thanh niên đàn ghi-ta cũng không biết cô có quay lại với người đàn ông ở trước mặt này không. Anh ta cười: “Anh muốn nghe hát sao?”
Trì Cách khẽ gật đầu.
Không hỏi cũng được nhưng thanh niên đàn ghi-ta vẫn hỏi: “Anh muốn nghe bài gì?”
Trì Cách: “Giao dịch tình yêu.”
Quả nhiên, cặp nam nữ này chẳng có gì mới. Thanh niên đàn ghi-ta gảy vài dây, lo chuyện bao đồng nói: “Cô ấy cũng thường đến nghe.”
Trì Cách không nói gì, cứ như đắm chìm trong bài hát.
Thanh niên đàn ghi-ta hát rất điêu luyện, học được cách thể hiện cảm xúc ngay cả khi không có cảm xúc.
Hát xong một khúc, Trì Cách nói bốn chữ: “Cậu hát không tệ.”
Thanh niên đàn ghi-ta: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Một người qua đường khác đến hỏi: “Bài hát sở trường của cậu là gì?”
Thanh niên đàn ghi-ta bất lực nói: “Giao dịch tình yêu”.” Bài hát được yêu cầu nhiều nhất, anh ta cũng kiếm được nhiều tiền nhất.
*
Khương Lâm Tình lại đến khu vui chơi.
Trên xe buýt, cô lấy các báo cáo trước đó ra. Cô nhớ không lầm thì kết quả báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó là một lá phổi có dấu hiệu bất thường. Kết quả lần này lại là hai lá.
May mắn đều là lừa mình dối người.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, liếc qua, thấy đôi mắt đờ đẫn của mình qua lớp kính.
Điện thoại rung lên, cô còn tưởng là Trì Cách gọi tới.
Nhưng lại là tiệm xăm hình.
Cô từ chối trả lời.
Một lúc sau, bên kia gửi tin nhắn đến: “Xin chào, thợ xăm nữ của chúng tôi đã trở lại. Xin hỏi cô muốn hẹn ngày nào ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Lâm Tình: “Bận quá, không có thời gian.”
Tiệm xăm hình: “Vâng. Nếu cô muốn đặt lịch hẹn thì xin liên hệ cho chúng tôi. Cảm ơn cô.”
Sau đó, cô mở chế độ im lặng.
*
Ngày thường, lượng người xếp hàng ở vòng quay con lắc cũng rất dài. Khi vòng quay con lắc đung đưa, tiếng la hét của du khách không ngớt.
Khương Lâm Tình đứng ở giữa hàng, ngước nhìn vòng quay con lắc siêu to khổng lồ đung đưa qua lại rồi thất thần. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, vỗ nhẹ vào má nhưng lại không có chút hồng hào nào.
Vừa rồi cô nhận được mấy cuộc điện thoại, Trì Cách, Chu Tục.
Sau đó Chu Tục gửi tin nhắn đến: “Cô Khương, thật xin lỗi, triển lãm Hoài Niệm tạm thời bị hủy bỏ.”
Cô không rảnh hỏi “Tại sao?”.
Số của Trì Cách lẳng lặng nằm trong danh sách các cuộc gọi nhỡ.
Tay của Khương Lâm Tình do dự, mấy lần định nhấn vào, nhưng lại thôi. Mãi cho đến khi điện thoại vang lên âm báo pin yếu tít tít.
Cô ra ngoài mua một cây kem rồi ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, vừa mút một ngụm đã bị sặc, ho khan mấy tiếng.
Một cậu bé đang liếm kem nhìn sang cô.
Cô quay đầu đi chỗ khác, che miệng, ho thêm mấy tiếng nữa.
Trì Cách lại gọi đến.
Khương Lâm Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau sạch nước dính lên lúc rửa mặt vừa rồi: “Alo.”
Trì Cách: “Alo.”
Cô mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Trì Cách hỏi: “Em đang ở đâu?”
Cô đáp: “Ở ngoài.”
“Ở ngoài là chỗ nào?” Xe của Trì Cách cũng đang lang thang bên ngoài.
Đương nhiên là không ở nhà, cô lại nghe thấy âm báo của điện thoại di động: “Sắp hết pin rồi.”
Xen lẫn trong giọng nói của cô là tiếng la hét chói tai của du khách khi con lắc rơi xuống.
Trì Cách: “Trốn làm đi chơi à?”
“Ừ.” Khương Lâm Tình qua quýt trả lời, đôi mắt dõi theo những người phía trước. Du khách xuống khỏi vòng quay con lắc, cơn hoảng sợ đi qua, bọn họ bật cười.
Trì Cách: “Anh cũng đi chơi, ở đâu vậy?”
“Nhưng anh là giám đốc Trì mà—” Cô vừa dứt lời, điện thoại di động hết pin, tự động tắt máy.
Kem trong tay Khương Lâm Tình tan chảy, biến thành nước đá đủ màu sắc, chảy xuống lớp vỏ ốc quế giòn, như từng giọt lệ trên tranh.
Cô chợt lau khóe mắt mình, không ướt.
Cô ném kem vào thùng rác.
Trì Cách không hỏi gì cả, nhưng Khương Lâm Tình lại cảm thấy vừa rồi hai người đều cố ý bình tĩnh. Hơn nữa âm cuối của anh có hơi trầm xuống, không nhẹ nhàng như mọi khi.
Cô vẫn chưa nghĩ ra nên thẳng thắn nói với Trì Cách thế nào.
*
Lúc cô nói dứt câu, vòng quay con lắc cũng hết một lượt, bị Trì Cách ở bên kia điện thoại nhận ra.
Từ đầu đến cuối, không một câu kể khổ. Cô thà chịu đựng một mình còn hơn nói cho anh biết, nếu không phải anh tự ý lấy được bệnh án của cô, cô nhất định sẽ giấu anh cho đến lúc chết.
Trì Cách cũng đến khu vui chơi.
Đừng nói Khương Lâm Tình đã đi từ lâu rồi, cho dù cô còn ở đó, nhưng khu vui chơi rộng lớn như thế, hai người không liên lạc được với nhau, trừ phi trùng hợp thật, nếu không thì chẳng có cách nào gặp được nhau.
Vòng quay con lắc dừng lại, Trì Cách quan sát, Khương Lâm Tình không nằm trong số những du khách đi xuống.
Anh đứng xếp hàng, vừa cài dây an toàn, người hai bên đã bắt đầu la hét, con lắc từ từ nâng lên, người bên trái hét lên như muốn chọc thủng màng nhĩ của những du khách xung quanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trì Cách sợ bất kỳ cử động nào tạo thành thế thắt cổ anh, nhưng anh không sợ độ cao, cũng không sợ rơi xuống. Anh mở to mắt, lúc không trọng lực, anh có thể nhìn thấy nghĩa trang ở phía xa, hơn nữa còn là góc nhìn toàn cảnh.
Anh nhìn thấy ngôi mộ ngày xưa mà mình chọn trúng, tất nhiên lúc đó anh không hiểu phong thủy, chỉ muốn đi cùng bố mẹ, ở gần bố mẹ. Có điều, không ai cho anh mua. Đợi sau này anh lớn lên, ngôi mộ kia đã là của người khác từ lâu.
Xuống khỏi vòng quay con lắc, một mình trong đám đông ồn ào, Trì Cách muốn hút thuốc, hay nói đúng hơn là cắn.
Anh vừa lấy một điếu thuốc ra thì thấy một cô bé cầm cây kem hai màu trên tay. Cô bé cột hai bím tóc đuôi ngựa, chiếc cằm tròn tròn, đôi mắt to.
Trì Cách nhét điếu thuốc lại.
Anh mua một cây kem hai màu y hệt, cắn một miếng nhỏ, vị ngọt của vani và cà phê hòa quyện vào nhau, không đã ghiền bằng nicotin, cũng chẳng bằng thuốc lá.
Dưới trời nắng gắt, cây kem tan chảy trong nháy mắt.
Trì Cách ném cây kem đi, lại ngậm một điếu thuốc.
Anh quay đầu nhìn về phía nghĩa trang.
Ngôi mộ anh nhớ mãi khi còn bé đã có người dùng từ lâu, nghe nói khu vực nghĩa trang đang khai phá ở sau núi. Nếu không đặt chỗ sớm, có thể sẽ không giành được chỗ phong thủy.
Trì Cách giao nhiệm vụ cho Liễu Trường Húc: “Đến nghĩa trang đặt cho tôi một ngôi mộ hợp táng, phong thủy tốt một chút.”
Liễu Trường Húc im lặng mấy giây: “Vâng, giám đốc Trì.”
*
Khương Lâm Tình không về nhà, mà lại ra đảo.
Cô ngồi trong taxi, tài xế quan sát sắc mặt cô, nhìn ra được gì đó, bấm vào trung tâm bảng điều khiển mấy cái, danh sách bài hát dừng lại ở bài “Chia tay vui vẻ”, tài xế không nói gì, ấn nút phát.
Khương Lâm Tình: “...”
Thực ra cô hy vọng Trì Cách sẽ tức giận bỏ đi để cô không làm liên lụy anh.
Xe dừng ở tiệm cà phê “Hữu Quang”.
Khương Lâm Tình thực sự không có nơi nào để đi, cô muốn trốn tránh một ngày, sau đêm nay, cô sẽ mạnh mẽ trở lại.
Hết giờ kinh doanh, trước cửa chỉ có hai bồn hoa canh gác.
Khương Lâm Tình bắt chước Chu Tục, đào đất trong chậu, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Cô đóng cửa lại, khóa trái
Cô không bật đèn, một mình ngồi ở quầy bar dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.
Toàn thân cô như mất hết sức lực, ngồi trên ghế cao ở quầy bar, đầu rũ xuống, lấy tay làm gối rồi nằm gục trên quầy bar.
Từ trưa đến giờ Khương Lâm Tình chỉ ăn một miếng kem, chưa ăn cơm tối, cô không muốn ăn, cũng không cảm thấy đói. Cô chỉ là mệt mỏi mà thôi.
Cô không sạc điện thoại trên taxi, vẫn đang tắt máy, không ai liên lạc được với cô. Khương Lâm Tình mắc kẹt trong bóng tối yên tĩnh này.
Không phải cứ ở trong hoàn cảnh không bị làm phiền là có thể nghĩ thông suốt.
Đầu óc Khương Lâm Tình rối ren.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng xe.
Xe không chạy qua, mà dừng ở ngoài cửa.
Khương Lâm Tình nằm sấp, nghiêng đầu sang.
Sau đó, một giọng nữ vang lên: “Chu Tục, đồ khốn kiếp!”
Đây là... chủ tiệm cà phê.
Khương Lâm Tình vừa rồi còn không ngẩng nổi đầu lập tức bật dậy, động tác quá nhanh, vèo một cái, cô thở phào ra một hơi rồi đứng dậy ngay.
Suýt chút lôi cả cái ghế cao theo.
Cô đỡ chiếc ghế xuống, ngửa cổ lên, bước vào khu pha chế, khom người xuống, núp trong quầy bar.