Kẹo Vị Quýt

5.

Tình yêu không phải lý do để hắn làm tổn thương tôi, sự giam cầm dưới danh nghĩa tình yêu thực sự rất kinh tởm.

Tôi lại càng muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn ngay tại hôn lễ mà hắn đã lên kế hoạch từ lâu, thiêu trụi chấp niệm của hắn.

Biến cố ập đến quá bất ngờ, đám đông nhất thời trở nên hỗn loạn.

Tôi nghe thấy rất nhiều người gọi tên tôi phía sau lưng, nhưng một bước tôi cũng không dừng lại.

Chiếc siêu xe mui trần của Hà Băng Vũ dừng trước cửa khách sạn, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, tháo kính râm xuống vẫy tay với tôi.

"Khúc Miên Miên, bà đây đến cứu cô!"

Tính cách của Hà Băng Vũ rất giống với tôi trước kia, lại có phần nhiệt tình và khoa trương hơn tôi một chút.

Cô ấy và Phương Tri Tuân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mọi người đều biết rằng cô ấy yêu Phương Tri Tuân, tỏ tình bị từ chối xong tức giận lập tức đi du học.

Đêm qua sau khi biết được chân tướng, tôi đau lòng muốn ch ế t, vẫn không quên chất vấn cô ấy, có phải yêu Phương Tri Tuân mà không có được cho nên mới bịa ra chuyện này để lừa gạt tôi không.

Cô ấy gõ vào đầu tôi một cái không chút thương tiếc.

"Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, bà đây sớm đã đính hôn rồi, chẳng qua nhìn cô gả cho tên cặn bã kia, lương tâm cắn rứt mới đặc biệt chạy về nước nhắc nhở một câu mà thôi."

Cô ấy còn đề nghị tôi sao chép lại đoạn ghi âm để đề phòng trường hợp cần dùng đến.

Kết quả thật sự dùng đến.

Lúc tôi đang mở cửa xe định ngồi vào trong, tiếng gọi của Phương Tri Tuân rõ ràng truyền vào lỗ tai.

"Miên Miên!"

Tôi quay đầu nhìn lại.

Hắn mặc bộ vest được cắt may khéo léo, càng tôn lên dáng người vai rộng chân dài của hắn, lẽ ra phải là một người đàn ông vô cùng ưu nhã, lại vì đôi mắt đỏ hoe mà làm mất hết phong độ.

"Đừng đi, đừng rời khỏi anh..."

"Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau trọn đời rồi mà."

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, mái tóc được chải chuốt cẩn thận bị gió thổi loạn, có mấy sợi che mất đôi mắt, kết hợp với gương mặt góc cạnh rõ ràng, tạo nên một vẻ đẹp u sầu.

Mà tôi chỉ liếc nhìn một cái sau đó ngồi lên xe của Hà Vũ Băng không chút do dự.

"Về nhà của tôi, làm phiền lái nhanh một chút."

Sau khi xe vững vàng lái đi một quãng đường, hai mắt Hà Vũ Băng sáng ngời nhìn tôi chăm chú: "Tôi tưởng rằng cô sẽ mềm lòng chứ, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, rất dứt khoát."

"Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Trốn thoát được cuộc hôn nhân này phải vỗ tay cười khà khà mới đúng!"

Tôi: "..."

Tôi nhắm mắt lại, không nhìn thấy bóng dáng Phương Tri Tuân đang dần nhỏ lại trong kính chiếu hậu.

"... Cảm ơn cô."

Tôi thật lòng cảm ơn.

Hà Băng Vũ thản nhiên cười: "Không có gì, mỗi ngày tôi đều làm một chuyện tốt, có cơ hội thì mời tôi ăn cơm là được rồi."

Tôi vui vẻ đồng ý.

Cô ấy đưa tôi đến dưới nhà, trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò: "Tối nay rất có thể Phương cẩu sẽ đến tìm cô, cô tuyệt đối không được mềm lòng."

"Tôi rốt cuộc nhìn rõ, hắn chính là một tên bệnh kiều, cô từng nghe từ này rồi chứ, rất đáng sợ!"

"Hiểu rồi." Tôi dở khóc dở cười, thầm nghĩ cô tiểu thanh mai này thật là đặc biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui