Kẹp

Phó Hiệu Chu bỏ tay ra, Nguyễn Lương hơi nghiêng đầu, trong mắt ngấn nước, miệng hơi hé thở dốc, khóe miệng có nước miếng rỉ  ra, gò má hiện lên màu hồng nhàn nhạt, đầu vai xương quai xanh đều bị gặm cắn thành dấu vết rõ ràng.

Cậu vừa kinh vừa sợ nhìn Phó Hiệu Chu, anh hơi mím môi, như không muốn Nguyễn Lương lộ ra bộ dạng này, anh nhíu mày quay mặt Nguyễn Lương sang một bên.

Cậu lại cứng đầu quay lại, Phó Hiệu Chu đè một bên mông của cậu xuống, thắt lưng di chuyển dứt khoát, dương v*t lớn xông vào cái động mềm mại ướt át, khiến người phía dưới không thể phát ra được tiếng nào, chỉ có thể ngửa cổ há miệng.

Lần làm tình này cũng không vui, khoái cảm trong cơ thể tăng gấp bội, trong lòng lại trống không. Nguyễn Lương bị chấn động đến thất thần, thân thể run rẩy, cậu nằm nghiêng trên giường, tay bị khóa lại sưng lên, cảm nhận vật cứng trong cơ thể di chuyển, lấp đầy bên trong. Lúc ép lên điểm kia, cậu hít một hơi, lưng cong lên, ngay cả điểm kia trên ngực cũng dựng thẳng đứng.

Phó Hiệu Chu như tìm đúng vị trí, không ngừng đẩy vào, Nguyễn Lương chẳng nói chẳng rằng, yên lặng rơi nước mắt, bị Phó Hiệu Chu phát hiện, cuối cùng anh kéo cậu vào trong ngực hôn lên gò má cậu, lúc này cậu mới khẽ thút thít, dựa vào cổ Phó Hiệu Chu cọ cọ, một lát sau mới nhỏ giọng lầm bầm: “Em không thấy anh…”

Phó Hiệu Chu khẽ vuốt tóc cậu không nói lời nào, lại ra vào thêm mấy cái mới từ từ rút ra, tách cánh mông đầy đặn sang hai bên nhìn cái miệng kia, nơi đó đã bị làm đến không khép lại được, không ngừng khép mở, chờ đợi bị tiến vào một lần nữa.

Thân thể Nguyễn Lương đã quen với việc bị đàn ông đè, cho dù vừa rồi bị tiến vào thô bạo như vậy cũng chỉ đau đớn chứ không nứt ra.

Cậu thấy việc tỏ ra yếu ớt vô dụng thì lập tức biết điều không nói thêm gì nữa.

Đây không phải lần đầu tiên Phó Hiệu Chu tức giận, cũng không phải là lần đầu tiên cậu trốn khỏi tầm mắt của Phó Hiệu Chu, quyết định chuẩn bị vé xe đến thành phố khác.

Phó Hiệu Chu khống chế cậu quá mạnh, hoàn toàn không cho phép cậu rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, dù đi công tác cũng sai người đi quan sát cậu.

Ban đầu Nguyễn Lương còn vui vẻ đồng ý, dù sao Phó Hiệu Chu có thể đi lên vị trí ngày hôm nay, nhất định phải bỏ ra cái giá người khác không nghĩ tới, từ nhỏ được nuôi như một người thừa kế, tất nhiên hiểu những phép tắc tàn khốc trong việc kinh doanh hơn những người khác – thứ mình muốn chỉ có nắm thật chặt trong tay mới không bị đoạt đi.

Phó Hiệu Chu là người rất cố chấp, đối với Nguyễn Lương cũng có tâm lý chiếm làm của riêng rất mạnh, thậm chí còn không thích Nguyễn Lương cười với người khác, việc nắm trong tay này đã gần lên mức bệnh hoạn.

Nhưng Nguyễn Lương lại như rất chậm chạp, vẫn luôn chiều theo Phó Hiệu Chu, thậm chí còn hơi để mặc, cho là đàn ông thích ăn giấm rất đáng yêu, còn có thể nghe theo anh cố gắng không cười với người cạnh mình.

Nhưng dần dần sự khống chế này ngày càng chặt, Nguyễn Lương trước kia vẫn luôn nghe theo Phó Hiệu Chu cũng có dấu hiệu giãy giụa muốn trốn. Điều này khiến Phó Hiệu Chu lo lắng, vừa giận vừa sợ, nếu Nguyễn Lương thật sự trốn khỏi anh thì phải làm sao bây giờ?

Đầu lưỡi ướt át xông vào cửa huyệt, Nguyễn Lương hô thành tiếng, đầu căng ra, nếp nhăn nơi đó không ngừng bị Phó Hiệu Chu liếm mút. Nguyễn Lương đá chân, cổ chân trắng nõn bị giữ lấy, mở rộng sang hai bên, miệng huyệt lộ ra trong không khí, run rẩy rất đáng thương. Phó Hiệu Chu đưa đầu lưỡi vào cái miệng chặt cứng này, bắt chước động tác làm tình, nhanh chóng ra vào mấy cái, lại đi sâu vào đâm lên thành thịt.

Nguyễn Lương không khống chế được bản thân, tiếng rên rỉ và nước mắt cùng nhau chảy ra, tóc dính lên má, giống như thiên nga trắng, yếu ớt không ai giúp.

Cậu cảm thấy có chất lỏng chảy ra từ trong thân thể, mặc dù là ảo giác, miệng huyệt vẫn không nhịn được mà co rút lại, đổi lấy một bạt tay của Phó Hiệu Chu, đánh lên mông đau rát.

Loại cảm giác không thể ôm lấy bất cứ lúc nào này rất đáng ghét, Nguyễn Lương không thích như vậy. Cậu thử gọi tên Phó Hiệu Chu, người kia lại tàn nhẫn không đáp lại.

Nguyễn Lương khẽ nghẹn ngào, bản thân cậu vô cùng thiếu cảm giác an toàn, sự cưỡng chế lạnh lùng của Phó Hiệu Chu khiến cậu cảm thấy không yên. Cánh tay đã rơi vào trạng thái nửa tê, cổ chân bị Phó Hiệu Chu giữ chặt khiến cậu không thể dùng sức lại không để ý đến ý định trốn thoát, còng tay phát ra tiếng ‘loạt xoạt’, cuối cùng Phó Hiệu Chu cũng ngẩng đầu lên.

“Lại muốn chạy trốn?” Phó Hiệu Chu nâng mông cậu lên, ngón tay chọc vào trong mấy cái đã thô lỗ cắm cả cây vào.

Nguyễn Lương lắc đầu, cậu phát ra tiếng thút thít nhỏ vụn, tiếng khe khẽ, mang theo chút nghẹn ngào. “Không, không phải… hu…” Cậu bị đâm đến không nói được đầy đủ. “Anh không nhìn em… anh nhìn em một chút đi.”

Đáng thương như vậy, như mèo con bị bỏ rơi, gọi meo meo tìm kiếm sự an ủi của chủ nhân, xoa xoa nó ôm nó một cái cũng được, đừng không để ý tới nó.

Phó Hiệu Chu im lặng, ôm người vào trong lòng, điều khiển tốc độ chậm lại, dịu dàng hôn lên gò má của cậu.

Nguyễn Lương dán lên người Phó Hiệu Chu, được anh hôn, cậu nhanh chóng ngừng khóc, ngoan như vậy nghe lời như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người có kế hoạch chạy trốn khỏi Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu không chỉ mềm lòng một lần, mà lần này vừa bỏ qua cho cậu, sau đó sẽ nhanh chóng nghênh đón lần tiếp theo…

Lúc tỉnh lại đã là buổi tối, nhìn bầu trời xa xa vẫn lộ ra một vệt xanh thẫm.

Nguyễn Lương nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, giật mình phát hiện đã rất muộn, thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ, còng tay cũng được mở ra. Phó Hiệu Chu không ở trong phòng, Nguyễn Lương vừa muốn đứng dậy, bên chân lại nặng trịch, bất ngờ bị trật chân ngã xuống.

Cậu ngơ ngác nhìn về phía cổ chân, nơi kia rõ ràng có thêm một cái xích chân đen như mực, trói lại chân trái của cậu, cậu khẽ chuyển chân, ống khóa lạnh như băng phát ra tiếng vang, tìm theo dây xích, cái cùm được khóa lại trên thanh sắt đầu giường.

Lúc này cửa phòng được mở ra, Phó Hiệu Chu đi tới, Nguyễn Lương không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, người kia ngồi xổm xuống dịu dàng vuốt ve gò má cậu.

“Khát không?”

Nguyễn Lương gật đầu lại lắc đầu: “Đây là…”

Phó Hiệu Chu đặt ly nước lên cạnh môi cậu, cậu đưa mắt nhìn Phó Hiệu Chu, nắm chặt ly nước chậm rãi uống hai ngụm.

Uống nước xong, Nguyễn Lương tiếp tục nhìn Phó Hiệu Chu, rõ ràng là còn chưa hiểu dây khóa này dùng để làm gì, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trong mắt lại toát ra vẻ ỷ lại, cánh môi hồng bị nước thấm trở nên ướt át.

Phó Hiệu Chu đưa tay ấn môi dưới của cậu, để cậu há miệng ra, cúi người hôn xuống.

Nụ hôn này kéo dài lại tình cảm, Nguyễn Lương gần như mê muội thất thủ, nhưng lại có gì đó lạnh như băng chạm lên cổ tay phải của cậu, cậu không kịp suy nghĩ đã nghe ‘cạch’ một tiếng.

Có vật gì bị khóa lại.

Nguyễn Lương như thức tỉnh mở mắt, nhìn chiếc còng tay xuất hiện trên cổ tay, cậu ngơ ngác nhìn về phía Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi Nguyễn Lương. “Suỵt.”

Bốn phía yên tĩnh, ánh trăng đổ xuống, chiếu sáng đôi mắt đen thăm thẳm của Phó Hiệu Chu.

Nguyễn Lương không mặc gì hết, hai tay chống đất, xương quai xanh lồi ra nổi bật, trên người đều là dấu vết do Phó Hiệu Chu để lại.

Phó Hiệu Chu như rất hài lòng, anh hôn lên vết hôn trên cổ Nguyễn Lương, thì thầm nói những lời thân mật. “Em ngoan một chút, đừng chạy.”

Miệng Nguyễn Lương giật giật, như là biết lại như không rõ, cậu đưa tay giữ người kia lại. “Em ngoan mà, có thể…” Có thể đừng khóa em được không?

Khóe miệng hơi cong của Phó Hiệu Chu dần hạ xuống theo từng lời của Nguyễn Lương, không đợi cậu nói xong, anh đã tàn nhẫn từ chối: “Không thể.”

Ánh mắt Nguyễn Lương mang vẻ kinh hoàng, rõ ràng là sợ lại vẫn muốn đến gần Phó Hiệu Chu. Cậu cũng không chấp nhận hiện thực này, còn nghĩ rằng anh muốn đùa giỡn hoặc trừng phạt, cậu chưa từng nghĩ Phó Hiệu Chu thật sự nghiêm túc muốn nuôi nhốt cậu, để tránh cậu chạy trốn, tránh cậu lại bị những người khác mơ ước.

“Đứng lên đi, trên đất lạnh.” Giọng nói của người kia dịu dàng lại cưng chiều, như thể Nguyễn Lương là bảo bối dễ vỡ nào đó, nói chuyện cũng rất nhẹ.

Nguyễn Lương lại ngồi về trên giường, người đàn ông nắm lấy ngón chân lạnh như băng của cậu, ủ chân cho cậu.

Nguyễn Lương như vừa kịp phản ứng, cậu đưa mắt nhìn chằm chằm Phó Hiệu Chu: “Đây là kế hoạch tốt của anh sao?”

Phó Hiệu Chu cười không trả lời.

“Ly nước trái cây đó.” Nguyễn Lương đột nhiên nghĩ đến ly nước đặt trong phòng khách cậu không uống kia. “…Là cái gì? Bên trong cho thêm cái gì?”

Phó Hiệu Chu khẽ cười thành tiếng, cọ lên gò má cậu, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Chỉ là nước chanh bình thường thôi, trời nóng sợ em khát nên đặt ở đó.” Anh hôn lên đôi mắt Nguyễn Lương, hôn lên hàng mi run rẩy của cậu. “Nguyễn Nguyễn nhạy cảm thật đó.”

Nguyễn Lương nhắm hai mắt, như vẫn không tin Phó Hiệu Chu thật sự sẽ nhốt cậu lại đây, ôm lòng may mắn, cậu rất biết điều, không có kích động gào thét.

Thật ra thì kêu cũng vô ích.

Phó Hiệu Chu cố ý chọn một căn nhà cũ kỹ, còn sai người làm thêm gỗ cách âm, trừ vài tầng có ít người ở, tầng cuối có một bà lão nặng tai sống một mình thì không còn người nào khác.

Bọn họ sẽ không phát hiện ra cậu, Phó Hiệu Chu cũng không cho phép người khác thấy được cậu.

Nguyễn Lương ngủ trong lòng Phó Hiệu Chu, tin tưởng anh như vậy, thoải mái nằm ngủ, hoàn toàn không biết sau này mình sẽ đối mặt với cuộc sống ra sao.

Nói cũng kỳ quái, Nguyễn Lương mất ngủ một thời gian dài, một chút tiếng động nhỏ cũng khiến cậu tỉnh giấc, chiều nay lại ngủ ngon vô cùng, ngủ một giấc đến ngày mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui