5.
Ta nghe như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chậm rãi nhìn hắn: “Tướng công nói ai? Tạ Húc? Ta sao có thể lưỡng tình tương duyệt với hắn được chứ?”
Ngoài phòng có nô tỳ gõ cửa, nhẹ giọng dò hỏi: “Thuốc công tử phân phó đã nấu xong rồi, người có muốn mang lên luôn hay không?”
Tạ Nghiên Từ rũ mắt, giấu đi vẻ mặt cô đơn, điều khiển xe lăn ra phía cửa.
Ta không rảnh lo vết thương trên người, sốt ruột mà xuống giường nhưng chưa đi được mấy bước liền đau không chịu nổi.
Tạ Nghiên Từ nghe thấy tiếng kêu đau của ta liền lập tức quay người lại.
Ta ỷ vào việc hắn không thể nhúc nhích mà tránh chân hắn, cẩn thận ngả vào trong lồng ngực hắn.
Khuôn mặt tái nhợt của Tạ Nghiên Từ thoắt cái chuyển sang màu hồng: “Nương tử đứng lên đi, cẩn thận vết thương của nàng!”
“Ta không đứng!” Ta uyển chuyển ôm cổ hắn, “Ta thật sự không thích Tạ Húc.”
Khoảng cách quá gần, hô hấp hai người như giao hòa làm một, giọng nói Tạ Nghiên Từ cũng hơi gấp gáp: “Nàng, nàng bắt nạt ta.”
Ta học điệu bộ thổ phỉ mà khiêu cằm hắn: “Ai bảo A Từ không tin ta nói chứ.”
Ta tủi thân nói, “A Từ không tin tưởng vào dung mạo của mình hay sao? Ta sao có thể bỏ một phu quân tuấn tú như thế này mà lại đi thích cái tên xấu xí Tạ Húc ư?”
Tạ Nghiên Từ gật đầu đồng ý.
Nhưng ta thấy rõ ràng cặp mắt hoa đào kia của hắn chẳng mảy may có chút thay đổi nào.
Cái tên lừa đào này, vẫn không chịu tin lời ta nói.
Nô tỳ còn ở ngoài phòng chờ, ta sợ sẽ đè chân Tạ Nghiên Từ thành tật nên vội đứng dậy.
Đến khi nằm lại được lên giường, Tạ Nghiên Từ cũng bưng thuốc đi vào.
Bát thuốc đen như mực tản ra mùi đắng ngắt. Ta nhìn về phía Tạ Nghiên Từ, nói với vẻ thương hại: “Mỹ nam ốm thơm thì thơm thật, nhưng thân mình cũng yếu ớt, về sau ta sẽ cố gắng chăm sóc điều dưỡng cho chàng nha.”
Trong nháy mắt, ngón tay ngọc của Tạ Nghiên Từ dương nhanh chóng cầm lấy muỗng ngọc, ra vẻ muốn bón thuốc cho ta.
Ta:???
Không phải chứ, bát thuốc đắng thí mồ này là dành cho ta ư?
Ta nhanh như chớp liền chui tọt vào, nhăn cái mũi nói: “Ta không uống.”
Ai bị thương mà lại uống thuốc bắc cơ chứ!
Tạ Nghiên Từ bắt đắc dĩ dỗ dành: “Nương tử, không đắng đâu.”
Ta vươn tay kéo một góc chăn ra thương lượng: “Uống một ngụm, thơm một chút.”
Không chờ Tạ Nghiên Từ đáp lời, ta liền uống hết ngụm thuốc trong tay hắn.
Ta ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chờ mong mà nhìn chằm chằm Tạ Nghiên Từ, “Thơm đi! Ta chuẩn bị tốt rồi! A Từ muốn thơm ····”
Cảm giác mềm mại lướt qua môi, là một cái thơm thật dịu dàng.
Ta còn chưa kịp nói xong câu “muốn thơm má trái hay là má phải”.
Đôi mắt Tạ Nghiên Từ trợn tròn như nai con sợ hãi, ngơ ngác mà nhìn ta.
Ta nhớ lại cảm giác mềm mại ban nãy: Cứu ta! Lại có chuyện tốt như thế này ư?
Ta vội vàng thúc giục, “ Sao A Từ không tiếp tục nữa?”
Tạ Nghiên Từ hoảng loạn nhét chén thuốc vào tay ta, xoay người muốn chạy trốn.
Nước thuốc đen nhánh sóng sánh một chút ra tay.
Ta xuýt xoa: “A, nóng quá.”
Quả nhiên, Tạ Nghiên Từ nghiêm mặt lại, bắt lấy tay của ta, sốt sắng hỏi: “Bị bỏng chỗ nào rồi…”
Ta nhanh chóng xán lại gần hắn, nhẹ hôn lên khóe môi má lúm đồng tiền: “Không bị bỏng, ta đùa chàng thôi.”
Tai hắn Tạ Nghiên Từ thoắt cái đỏ ửng, rũ mắt không chịu nói chuyện nữa.
Ta suy nghĩ:
Hắn đang thẹn thùng? Hay là tức giận? Chẳng lẽ ta lại đùa quá trớn rồi hay sao?
Ta bộc phát lương tâm, không muốn trêu đùa Tạ Nghiên Từ nữa.
Ta bóp mũi định uống cạn sạch bát thuốc, lại có người túm chặt tay áo ta.
Tạ Nghiên Từ liếc mắt nhìn ta thật nhanh: “Không, không cần bón sao?”
Ta nhịn cười, đưa chén thuốc trả lại cho mỹ nam.
Khi đó ta chỉ muốn trêu đùa Tạ Nghiên từ chút thôi.
Nhưng ta không biết, Tạ Nghiên Từ lúc ấy đã sớm chuẩn bị tâm lý để sau này từ biệt.
6.
Được Tạ Nghiên Từ dốc lòng chăm sóc, vết thương trên người ta nhanh chóng hồi phục trước ngày săn bắn mùa xuân.
Dựa theo nguyên tác, lần săn bắn mùa xuân này chính là thời gian giúp nữ chính mở ra tình tiết mấu chốt.
Ở sau núi, Giang Ánh Tuyết cứu được truyền nhân của Dược Vương Cốc.
Tiểu thần y trẻ tuổi vừa thấy nàng ta đã nhất kiến chung tình, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Giang Ánh Tuyết, trở thành trợ lực lớn cho nàng ta yên tâm lo chuyện cung đấu.
Ta nhớ rõ tình tiết như thế, cũng không phải là do nhớ thương tiểu Thần y tuấn tú.
Tầm mắt ta dừng trên người Tạ Nghiên Từ. Hắn lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ. Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn cong mày cười đáp lại.
Nhưng sắc mặt của hắn quá nhợt nhạt.
Bệnh tật triền miên cứ thế nuốt chửng sức sống của hắn, dường như nhìn bằng mắt thường cũng dễ nhận ra sinh mệnh của hắn đã sắp đi đến cuối đường.
Nhưng ta không muốn hắn c.h.ế.t.
Nếu, nếu như ta có thể cứu tiểu thần y trước Giang Ánh Tuyết một bước, liệu ta có thể mang về một tia hy vọng cho Tạ Nghiên Từ hay không?
Ta ôm suy nghĩ như vậy, lo lắng bất an chờ mãi tới kỳ săn bắt mùa xuân.
Xe ngựa đã được trải thảm lông xù mềm mại từ trước, nhưng vẫn xóc nảy.
Tạ Nghiên Từ ngủ không yên, phụng phịu nhỏ giọng giọng gọi tên ta.
Ban nãy hắn kho khan dữ dội, hốc mắt đỏ bừng ẩm ướt mấy giọt lệ khiến do hàng mi dài mảnh dính lại thành từng cụm nhỏ.
Ta trầm mặc nâng bả vai cao thêm một chút, để Tạ Nghiên Từ tựa đầu ngủ thoải mái hơn.
Đã lâu rồi hắn chưa được ngủ an ổn.
Nhìn quầng thâm đen rõ rệt dưới đáy mắt hắn, ta hơi đau lòng.
Khó khăn lắm mới đến được hành cung, dàn xếp ổn thỏa cho Tạ Nghiên Từ xong, ta đang muốn đi tìm chỗ tiểu thần y bị thương thì lại bị tên bạn trai cũ biến thái chặn đường.
Tạ Húc nhéo eo ta, tấm tắc bảo lạ: “Tên ma ốm kia bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi nhưng vẫn chăm sóc ngươi béo được lên nha.”
Ta lạnh nhạt gạt phăng tay hắn ra: “Điện hạ tìm ta có việc gì?”
“Ta tới hỏi ngươi có muốn tái giá hay không?”
Tạ Húc tiếp tục nói, “Chỉ cần Uyển Uyển gả cho ta, ta liền hưu muội muội ngươi, cho ngươi làm chính phi của ta, được không?”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt càn rỡ không hề che dấu dục vọng của Tạ Húc, nói: “Phi! Cưới ta? Ngươi cũng xứng?”
Tạ Húc híp nhẹ mắt phượng, vênh váo liếc ta một cái: “Sắp tới đây ta bận chuyện đại sự, không muốn phí tâm tư đối với cái tên ma ốm con vợ lẽ sắp c.h.ế.t đó, nhưng không có nghĩa là ta không thể chơi c.h.ế.t hắn.”
Hắn thân mật mà nâng cằm ta, “Giang Uyển, ta chờ ngươi quá lâu rồi, tốt nhất ngươi nên ngoan chút, nếu không…”
Bang ~
Tiếng bàn tay vang lên.
Tạ Húc bị ta ttát lệch mặt về một bên.
Ta cười lạnh nói: “Chơi c.h.ế.t người? Tạ Húc, ngươi diễn sâu quá rồi đấy, ngươi nghĩ mình thật sự là hoàng tử ư?”
Tiếng đám thiếu niên nói chuyện với nhau truyền tới ngày một rõ ràng.
Không đợi Tạ Húc kịp phản ứng, ta nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Tạ Húc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cứ chờ đó ······”
Chờ ngươi nói hết lời?
Ta trợn mắt: Ngươi cho rằng ngươi là Tạ Nghiên Từ sao?
Làm hoàng tử quá lâu lại khiến ngươi thực sự cho rằng mình là quân vương bá đạo đấy à? Ai thèm quan tâm đến ngươi