Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 150: ĐỒNG HỒ CỦA ÂN THIÊN TUẤN
Ân Thiên Thiên mặc bộ váy dạ tiệc màu đen, khoác tay Cảnh Liêm Uy bước vào ‘nhà hàng Long Phượng’ .
Khi nhìn thấy bóng dáng cô, Ân Thiên Tuấn mỉm cười dịu dàng, quay người đi về phía họ, dáng vẻ đó, trong đôi mắt đen nhánh dường như không hề nhìn thấy sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy.
“Anh.” Ân Thiên Thiên ngọt ngào cất tiếng gọi, mỉm cười hết sức vui vẻ.
Từ nay trở đi, Ân Thiên Tuấn chính là người nắm quyền cao nhất của ‘Thiên Ân’, Điều này không chỉ có nghĩa là Ân Thiên Tuấn có thể nắm toàn quyền quản lý ‘Thiên Ân’, mà ở mức độ nào đó còn có nghĩa là giá trị của bản thân Ân Thiên Tuấn cũng tăng không ít, thực sự trở thành người đàn ông độc thân kim cương của thành phố T giống như cậu chủ nhà họ Cảnh.
“Em đến rồi.” Giọng điệu anh dịu dàng, thái độ cũng trở nên thân thiết, tự nhiên hơn.
Ân Thiên Thiên gật đầu, buông cánh tay Cảnh Liêm Uy ra, rồi khoác tay Ân Thiên Tuấn.
Đây là hành vi rất bình thường, chuyện em gái khoác tay anh trai mình tham gia tiệc tối vẫn thường xảy ra trong xã hội thượng lưu.
Cảnh Liêm Uy cảm thấy không vui, anh nhìn Ân Thiên Tuấn cười đầy hàm ý.
Kể từ khi biết địa vị của Ân Thiên Tuấn trong lòng Ân Thiên Thiên, anh đã cố gắng suy nghĩ thoáng ra.
Dù tình cảm của Ân Thiên Tuấn đối với Ân Thiên Thiên có sâu hơn nữa thì anh ta cũng không thể có được trái tim Ân Thiên Thiên, càng không thể có kết quả gì, nếu tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng khiến Ân Thiên Tuấn đau khổ mà thôi.
“Anh, em chúc mừng anh…” Ân Thiên Thiên với tay cầm lấy ly rượu vang trong khay của nhân viên phục vụ, cô nâng ly với Ân Thiên Tuấn: “Em chúc mừng anh, cũng chúc mừng bản thân em…”
Ân Thiên Thiên ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu vang, Ân Thiên Tuấn chau mày nhìn Ân Thiên Thiên, cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp.
“Chúc mừng em sau này có anh trai làm chỗ dựa, lần nữa trở thành Ân Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất ngày đó.” Ân Thiên Thiên cười nói, nụ cười nơi khóe miệng hết sức đáng yêu: “Sau này, có phải em làm gì cũng có thể không cần phải sợ hay không?”
Ân Thiên Thiên đùa vui, trong lòng cô, Ân Thiên Tuấn mãi mãi là người cô tin tưởng nhất.
Cảnh Liêm Uy đi tới, nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi không vui nhưng vẫn chưa đến mức vì chuyện như vậy mà tức giận với Ân Thiên Thiên, nếu thế anh cũng chẳng khác trẻ con.
“Đúng rồi, anh, chuyện em nói với anh lần trước là muốn đi “Thiên Ân” làm việc có thể có thay đổi…” Ân Thiên Thiên có chút thất vọng nói.
Từ nhỏ cô đã rất khâm phục Ân Thiên Tuấn, vẫn muốn học tập anh một chút gì đó, đáng tiếc luôn không có cơ hội: “Em định đi đại học T làm nghiên cứu sinh, nhưng em vẫn có thể đi ‘Thiên Ân’ thực tập, anh còn có thể tiếp nhận em không?”
Trong công việc, Ân Thiên Tuấn luôn luôn cẩn thận, nghiêm túc, Ân Thiên Thiên chưa từng cho rằng anh trai cô sẽ phá lệ vì cô, nên giờ đây, khi hỏi anh vấn đề như vậy cô khá dè dặt, cẩn thận.
Trong lòng Ân Thiên Tuấn cảm thấy hơi mất mát.
Vốn dĩ, ngày đó nghe được lời của Ân Thiên Thiên anh còn thực sự cảm thất khá vui vẻ…
Con người đều như vậy, nhiều khi, dù biết trước kết cục nhưng vẫn muốn tự ngược muốn thăm dò thêm một chút.
Nhưng, thực tập cũng được, chỉ là phải cực khổ hơn một chút, nhưng có anh chăm sóc thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Ân Thiên Tuấn gật đầu đồng ý.
Có lẽ Ân Thiên Thiên chưa phát hiện, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô yêu cầu thì Ân Thiên Tuấn chưa từng từ chối…
Cảnh Liêm Uy nâng ly rượu vang với Ân Thiên Tuấn, khẽ nói: “Phiền anh chăm sóc Thiên Thiên rồi.”
Con người đen như mực của Ân Thiên Tuấn nhìn cặp mắt phượng đó, anh cũng nâng ly rượu lên mỉm cười uống cạn.
Trong lúc đó, không ít người đến tìm Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Tuấn đều mỉm cười đáp lại, Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên đứng sang một bên, nhưng không ngờ rất nhiều người nhân cơ hội này mà đến bắt chuyện cùng họ, mà có vẻ toàn bộ những người còn lại nhà họ Ân đều tham gia bữa tiệc này…
Khi Ân Nhạc Vy khoác tay Hướng Thực đi vào, không ít người không kìm được liếc nhìn Ân Thiên Thiên.
Hai chị em gái này đã dấy lên phong ba cực lớn trong thành phố T.
Ân Thiên Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe miệng.
Lần trước trong siêu thị, ngay trước mặt Ân Nhạc Vy, cô đã gọi điện thoại cho luật sư La yêu cầu huỷ bỏ đơn kiện.
Cô đã tha cho Ân Nhạc Vy một lần, bây giờ gặp lại cô ta, cô không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa gì, dẫu sao giữa các cô chưa bao giờ có tình cảm chị em.
Hướng Thực vừa đi vào đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên toàn thân mặc váy đen, ánh mắt hơi biến đổi.
Sau khi kết hôn, Ân Thiên Thiên càng ngày càng xinh đẹp, trầm ổn.
Lý Mẫn và Ân Bách Phú vẫn đang chào hỏi khách khứa, dù không thích Ân Thiên Thiên, nhưng thấy Cảnh Liêm Uy luôn dính lấy cô như sam thì cũng không dám tiến lên nói những lời khó nghe, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng mắt liếc xéo cô.
Trong mắt người nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên chính là kẻ vong ơn bội nghĩa.
“Anh nghe nói hôm nay em trai em cũng trở về?” Cảnh Liêm Uy khẽ nói bên tai cô.
Cô gật đầu, lần trước khi gọi điện thoại, cô cũng đã nghe Ân Thiên Tuấn nói vể việc này, nhưng đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy Ân Thành Vũ, cũng không biết rốt cuộc đã về hay chưa: “Em cũng chỉ nghe nói, nhưng giờ vẫn chưa trông thấy người.”
Cậu chủ nhỏ của nhà họ Ân, Ân Thành Vũ, năm nay hai mươi mốt tuổi, là con ông cháu cha mà ai ai cũng biết.
Bữa tiệc bắt đầu, khi Ân Bách Phú đứng lên bục tuyên bố giao toàn quyền quản lý“Thiên Ân” cho Ân Thiên Tuấn, hội trường bữa tiệc vang lên một tràng vỗ tay giòn dã, rõ ràng khá hài lòng với kết cục này dù không có cơ hội hưởng chút ích lợi gì từ ‘Thiên Ân’, ngoài Ân Thiên Thiên đã gả vào nhà họ Cảnh có lẽ không có ai có lá gan như vậy.
Mục đích bữa tiệc này đơn giản là thông báo địa vị của Ân Thiên Tuấn cho tất cả mọi người mà thôi.
Từ trên bục phát biểu bước xuống, Ân Thiên Tuấn bị không ít người vây quanh, khiến Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng bị vây lại.
Ân Nhạc Vy cầm quà tặng mà mình đã chuẩn bị theo Hướng Thực đi tới, cũng chỉ có người nhà mới có thể chuẩn bị cho anh quà tặng thế này, hiện giờ địa vị của Ân Nhạc Vy rất kém, nếu còn không biết nịnh bợ Ân Thiên Tuấn, có lẽ cô cũng không sống yên ổn được.
“Anh, đây là quà em tặng anh, chúc mừng anh nắm quyền quản lý ‘Thiên Ân’.” Ân Nhạc Vy mỉm cười dịu dàng như nước: “Em cũng không biết anh có thích không, đây là em và Hướng Thực cùng đi chọn cho anh, anh thử một chút đi.”
Dứt lời, Ân Nhạc Vy lập tức mở hộp quà cho Ân Thiên Tuấn ra, trong hộp quà hình vuông chính là một cái đồng hồ nam giới.
Xung quanh có người không kìm được khẽ lắc đầu.
Có phải cô hai nhà họ Ân này không có đầu óc hay không?
Còn chẳng thăm dò tin tức mà đã đi tặng quà.
Có đồng hồ mà Ân Thiên Thiên tặng trước đó, thì có lẽ chiếc đồng hồ này sẽ bị quăng vào đáy hòm…
“Cảm ơn em, anh rất thích.” Ân Thiên Tuấn khẽ nói, rốt cuộc cũng là em gái mình, anh cũng không muốn cô khó xử: “Thử thì không cần, những thứ như đồng hồ này có thể chỉnh được.”
Dứt lời, trợ lý Trình Cương phía sau Ân Thiên Tuấn định bước lên nhận đồ.
Đột nhiên, có người nói: “Cậu chủ Ân thật đúng là có phúc lớn, hai em gái đều tặng anh một cái đồng hồ đeo tay, xem ra sau này trên tay cậu chủ Ân sẽ không còn trống trải nữa.”
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày, theo bản năng nhìn cổ tay trái của Ân Thiên Tuấn, nhưng lại bị chặn bởi quần áo không nhìn thấy.
Anh hoài nghi nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng cô không hề có phản ứng gì.
Anh nghĩ có lẽ Ân Thiên Tuấn cũng không đeo chiếc đồng hồ đó…
Ân Thiên Tuấn mỉm cười không đáp, ánh mắt dịu dàng dừng trên người Ân Thiên Thiên: “Đương nhiên rồi.”
Có đồng hồ cô tặng, sau này tất nhiên cổ tay anh sẽ không trống trải nữa, anh cũng sẽ không đeo những đồ người khác tặng nữa.
Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi tái đi, nhìn về phía cổ tay Ân Thiên Tuấn, ngay cả Lý Mẫn cũng không kìm được liếc nhìn Ân Thiên Thiên.
Cô làm gì cũng luôn nhanh tay nhanh chân như vậy.
Lý Mẫn hơi bất mãn vặn người một chút, định kéo Ân Nhạc Vy từ trong đám người ra hỏi han, từ lần trước, sau khi bị Ân Thiên Thiên phản kích trước mặt truyền thông, bà ta càng chán nản, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng không ngờ bà ta lại không cẩn thận đụng phải nhân viên phục vụ bên cạnh, trong tay người này còn có cái khay, ngay lập tức các ly rượu trên khay rơi xuống mặt đất…
Xoảng xoảng xoảng…
Một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên, tất cả mọi người được một phen kinh ngạc.
Đến khi họ lấy lại tinh thần, lại trông thấy vẻ mặt ba người đứng giữa mảnh vỡ có chút không tốt.
Ân Thiên Thiên đứng ở chính giữa, bắp chân bị mảnh thủy tinh vỡ xẹt qua, vết thương nhẹ không bị chảy máu nhưng lại cảm thấy hơi nhói đau, dù vậy bây giờ cô cũng không còn tâm trạng quan tâm, vì lúc này…
Khi nhân viên phục vụ bị đụng vào, Ân Thiên Thiên đứng tương đối gần, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Uy theo bản năng đều dang tay che chở cô.
Ân Thiên Tuấn duỗi tay trái của mình ra vừa vặn nắm được cánh tay Ân Thiên Thiên, nhưng lại nhìn thấy cánh tay của mình bị Cảnh Liêm Uy giữ lấy, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên cổ tay anh…
Đồng hồ cơ vô cùng tinh xảo, lộ ra khí thế mạnh mẽ, trầm ổn…
Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy đồng hồ đeo tay kia ở thành phố M, nhưng bây giờ nó lại trên tay Ân Thiên Tuấn.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt phượng dấy lên nghi hoặc, khó hiểu, phẫn nộ, nhẫn nhịn…
Dù anh biết đây không phải là quà tặng sinh nhật mình, nhưng cũng là thứ thuộc về anh, anh không thể ngờ, cô lại có thể tặng Ân Thiên Tuấn một cái đồng hồ? Anh hiểu rõ tình hình tài chính của Ân Thiên Thiên, có lẽ cô phải tiêu hết cả gia tài mới mua được cái đồng hồ này, nhưng nó lại không thuộc về anh…
Lần đầu tiên, Cảnh Liêm Uy vì một chiếc đồng hồ cũng chẳng phải cao cấp gì mà tức giận.
“Cảnh Liêm Uy!” Âm thanh của Ân Thiên Tuấn hơi bất mãn, cũng may Thiên Thiên không bị thương, nếu cô bị thương, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Cảnh Liêm Uy nhe vậy: “Dù cậu có muốn nổi điên cũng phải xem tình hình chứ.”
Nơi nào có Ân Thiên Thiên, thì cô nên được đặt ở vị thứ nhất.
Dường như Cảnh Liêm Uy không hề nghe thấy câu nói này, chỉ quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, nhíu mày đầy nguy hiểm, khẽ hỏi: “Ân Thiên Thiên, chuyện chiếc đồng hồ này là thế nào?”
Người xung quanh đều yên lặng xem thay đổi này.
Một cái đồng hồ lại có thể khiến cậu ba nhà họ Cảnh tức giận? Chẳng lẽ là mợ ba dùng tiền của Cảnh Liêm Uy?
Nhưng chỉ là cái đồng hồ mà thôi, tiền không đến mức…
Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt, khi chạm phải ánh mắt Cảnh Liêm Uy, cô giật mình, có lẽ Cảnh Liêm Uy đã sớm biết được sự tồn tại của chiếc đồng hồ này, nhưng anh vẫn không nói, mà bây giờ, hình như anh đang hiểu lầm gì đó.
“Từ khi nào mà ngay cả một chiếc đồng hồ em gái tôi cũng không thể tặng tôi thế?” Ân Thiên Tuấn mơ hồ cảm thấy tức giận, anh không thích bất cứ kẻ nào dùng cái bộ dạng cao ngạo này nói chuyện với Ân Thiên Thiên: “Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên được gả làm vợ cậu, chứ không phải làm thùng rác của cậu…”
Câu này khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.