Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 174: CON CỦA ĐÀO NINH LÀ CỦA TÔI!
Bên trong nhà tang lễ, sức khỏe của Đào Ninh cũng không thích hợp quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo trong một thời gian dài, Ân Thiên Thiên mặc cho cô ấy khóc thút thít một lát liền dẫn người đi khỏi, xong chuyện tang lễ cho bà nội còn có chuyện bận rộn hơn.
Đào Ninh khóc rời đi, trong lòng lại bị phần áy náy kia ép tới sắp không thở nổi.
Trên đường trở về thành phố T, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà mở miệng: “Nếu không cậu cứ tạm thời ở nhà của tớ trước đi, một mình cậu thật sự tớ không yên tâm đâu.”
Thân thể Đào Ninh có chút cứng ngắc, lát sau lắc đầu từ chối, mở miệng nói: “Tớ không sao đâu, cậu yên tâm đi.”
Ân Thiên Thiên Chau mày, cô cũng không quá vui vẻ, quay đầu nói: “Nếu như có một ngày tớ biết người đàn ông đáng chết kia là ai, tớ nhất định phải đem anh ta chém thành trăm mảnh.”
Nghe vậy, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy và ánh mắt của Đào Ninh nhìn nhau trong kính chiếu hậu, Ân Thiên Thiên cũng không chú ý tới.
Cuối cùng Đào Ninh vẫn trở về nhà mình, Ân Thiên Thiên để lại một câu rằng ngày mai qua đây nhìn cô ấy.
Thành phố M.
Cảnh Liêm Uy vừa vặn về phòng từ trong phòng làm việc, Ân Thiên Thiên cũng đúng lúc bước ra từ phòng tắm.

Váy ngủ rộng rãi treo trên dáng người dùng uyển chuyển của cô trông cực kỳ hấp dẫn.
Đôi mắt phượng hơi chìm xuống, thả ly nước trong tay xuống bàn, Cảnh Liêm Uy trực tiếp đi thẳng tới.
Ân Thiên Thiên còn đang lau tóc nên căn bản cũng không chú ý đến “nguy hiểm” đang tới gần, cả người cảm thấy sau khi tắm xong cực kỳ thoải mái, tiếng than thoải mái trong miệng kia còn chưa kịp nói ra ngoài, eo đã bị người đàn ông ở phía sau ôm chặt vào trong ngực.

Cái cổ mẫn cảm liền cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh, và đôi môi nóng hổi như có như không.
Khăn lau tóc ở trong tay bởi vì giật mình mà rớt xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
“Đào Ninh cũng đã mang thai rồi, chúng ta có phải càng nên cố gắng thêm hay không…” Cảnh Liêm Uy dán vào lỗ tai của Ân Thiên Thiên nhẹ nói, hơi thở mang theo cảm giác dụ dỗ con gái nhà lành, hài lòng cảm nhận được thân thể của cô có chút tê dại, nhếch miệng lên: “Bà xã à, em cũng phải cố gắng thật nhiều, đừng đến lúc đó con của Đào Ninh cũng đã sinh ra rồi mà chúng ta còn không có tin tức gì…”
Cô hơi cắn cắn môi, Ân Thiên Thiên có chút xoắn xuýt.
Đào Ninh còn chưa kết hôn đã có con rồi, chính mình là người đã sớm kết hôn lại không có chút tin tức nào…
Cũng không thể thật sự đợi đến lúc con của Đào Ninh biết đi biết nói, lúc đó rồi mình mới mang thai.
Nghĩ đến đây, Ân Thiên Thiên liền nhớ đến “Kỳ hạn mang thai” của bà cụ Cảnh đưa ra, lập tức có chút gấp gáp, thời gian cũng đã đến tháng mười, Nhưng cô vẫn không có cách nào phá vỡ chướng ngại tâm lý kia.

Mạnh mẽ hạ quyết tâm, Ân Thiên Thiên Xoay người lại chủ động đưa tay choàng qua cổ Cảnh Liêm Uy, đôi môi đầy đặn e lệ dán trên đôi môi mỏng của anh.
Trong nháy mắt hô hấp của Cảnh Liêm Uy tựa hồ cũng nặng nề hơn mấy phần.
Bàn tay áp sát vào bên eo của cô, Cảnh Liêm Uy rất cố gắng cố gắng muốn để cho Ân Thiên Thiên có thể bình tĩnh lại.

Từ lúc kết hôn đến nay, bọn họ đã thử qua vô số lần, thế nhưng không có một lần nào thành công, lần này không biết có thể thành công hay không…

Nhiệt độ trong phòng hơi lên cao một chút, hai thân thể mang hơi thở trẻ tuổi dán sát vào nhau.
Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng đặt Ân Thiên Thiên dưới thân mình, thế nhưng đã dâng đến miệng rồi vẫn thất bại trong gang tấc.
Chui trong ngực Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vừa hô hấp từng ngụm từng ngụm, vừa nhịn không được mà khóc nấc lên.
Đem chăn che khuất thân thể của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy bọc cô vào trong chăn, cách một lớp chăn mềm đưa tay ôm cô trong lòng ngực của mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô: “Không sao cả, chúng ta tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó cũng có thể thôi…”
Cắn chặt cánh môi, Ân Thiên Thiên thút thít đến nỗi đầu vai cũng run rẩy hết cả lên.
Từ lúc kết hôn đến nay cũng đã trôi qua một thời gian dài như vậy rồi, dường như là tuần nào bọn họ cũng phải thử bốn năm lần, thế nhưng làm thế nào cũng không có cách.

Lúc đầu cũng có chút tiến bộ, Ân Thiên Thiên còn reo hò không thôi, nhưng sự tiến bộ đến bây giờ vẫn trì trệ không chịu tiến thêm nữa, cứ dừng mãi ở nơi đó làm sao cũng không bằng lòng cử động thêm một chút!
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, Ân Thiên Thiên quả thật không dám tưởng tượng đến thời gian giới hạn thì bà ở bên kia sẽ như thế nào.

“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng an ủi, thân thể lại càng căng chặt hơn, tiếng nói cũng lộ ra âm thanh kiềm chế: “Thiên Thiên, không sao đâu, chúng ta tiếp tục cố gắng là tốt rồi.”
Hai con ngươi ngập tràn nước mắt của cô nhìn anh, trong lòng một tràn đầy áy náy.
Cô không phải là con gái nhà giàu làm thế này không được làm thế kia không được, chỉ là trong đoạn thời gian này Cảnh Liêm Uy luôn dung túng cho mình, biết anh không muốn miễn cưỡng mình và cũng cực kỳ tôn trọng mình, nhưng nhìn thấy lần nào anh cũng phải kìm nén đến nỗi sắc mặt xanh hết cả lên, trong lòng Ân Thiên Thiên tràn đầy áy náy.
Nằm ở trong ngực Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên không hề nhúc nhích tí nào, nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, Cảnh Liêm Uy…”
Nếu như không phải tính tình sợ hãi của cô, nếu như không phải cô từ đầu đến cuối không bước ra một bước kia, nếu như không phải sự nhát gan của cô, Cảnh Liêm Uy là một người đàn ông ở giai đoạn sung sức của cuộc đời, vậy mà sau khi kết hôn cuộc sống còn không bằng trước khi kết hôn so với những người đàn ông khác.
Khẽ hôn cằm Cảnh Liêm Uy một cái, trong lòng lại hạ quyết tâm, nếu đến tháng mười này cô vẫn không thể vượt qua chướng ngại tâm lý của mình, như vậy cô cũng không ngại ép buộc mình chấp nhận hết tất cả.
Một đêm này, Cảnh Liêm Uy lại thất bại hơn thường ngày cực kỳ vô số lần chạy vào phòng tắm, vô số lần xối nước lạnh, nhưng mỗi lần chỉ cảm thấy bộ dáng Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn trong ngực mình, anh hận không thể như sói đói mà chụp con mồi, vỗ trán than nhẹ, đến cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn biến anh thành một con sói…
Vẫn là con sói bị đói meo.
Tang lễ của bà nội được làm cực kỳ đơn giản, sau khi tất cả chuyện này đều thuận lợi hoàn thành, Đào Ninh tiếp tục trở lại “Grimm” làm việc, những ngày này là Ân Thiên Thiên ở bên cạnh của cô ấy.
Sau khi nhận được tin tức, những người của tổ thiết kế ở hai bên lần thứ nhất trông thấy tổ trưởng tổ thiết kế trẻ tuổi này, vứt xuống hết tất cả công việc ở trong tay, lập tức dưới sự sợ hãi thán phục của mọi người, trong lòng càng hiếu kỳ hơn…
Lúc Ân Thiên Thiên dìu Đào Ninh xuống khỏi xe taxi, Đổng Khánh cũng đúng lúc đi tới, anh ấy chau mày, toàn thân đều phát ra sự tức giận có che giấu.

Nhưng có lẽ cuối cùng vẫn là bởi vì nguyên nhân còn quá trẻ, sự tức giận này chỉ cần có người nhìn thấy anh ấy đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ân Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Đổng Khánh ở trước mặt, bộ đồ tây phẳng phiêu, nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ dáng đẹp trai của anh ấy trên sân bóng rổ, nói không chừng thật đúng là cô không tưởng tượng được bộ dáng anh ấy đã từng tràn đầy sức sống.

Bây giờ bộ dáng này được bao phủ bởi hương vị ánh nắng, lại trông thần bí, lộ ra sự thành thục rõ ràng xen lẫn chút ngây ngô.
Lúc Đào Ninh cảm nhận được sự tức giận từ trên người của Đổng Khánh, cả người đều có chút run sợ, mình có chỗ nào đắc tội anh ta hay sao?
Cho đến bây giờ Đổng Khánh đều có một bộ dáng dịu dàng, lúc nào lại có thể dọa người như vậy chứ?
“Tôi có chỗ nào đã chọc tới anh hả?” Đào Ninh nhẹ nhàng mở miệng, sau khi đến thành phố T, quan hệ của bọn họ cũng xem như tốt hơn đôi chút, huống chi còn đang làm cùng một công ty, cô ấy cũng không hi vọng mất đi người bạn này: “Nếu như tôi có làm sai chuyện gì, tôi sẽ giải thích với anh.”
Ân Thiên Thiên đứng ở một bên có chút xấu hổ, bộ dạng Đổng Khánh đứng ở kia nhìn như thế nào cũng giống như đã bị ai đó cướp mất người phụ nữ của mình vậy.
Há hốc mồm, đến cùng Đổng Khánh vẫn không nói cái gì, chỉ là nghiêng người để các cô đi vào, chân mày nhíu chặt từ đầu đến cuối vẫn không thể thả lỏng ra.
“Có phải là cậu có chỗ nào đã chọc giận đến cậu ấy hay không vậy?” Ân Thiên Thiên đi bên cạnh Đào Ninh, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đổng Khánh ở sau lưng, gương mặt kia hoàn toàn đen kịt: “Thật sự tớ không ngờ được Đổng Khánh có tính tình tốt như vậy mà có thể tức giận đến nỗi cả mặt đều đen.”
Đào Ninh miễn cưỡng cười cười, đại não nhanh chóng xoay chuyển một vòng.
Hình như lúc ở tang lễ, sau khi anh ta biết mình mang thai nên cứ dùng thái độ như vậy đối với mình…
Chỉ là mình mang thai thì anh ta cần lo lắng cái gì?
Cũng không để ý đến Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên dìu Đào Ninh đến văn phòng của Lâm Sơ mà lúc trước cô vào, Đổng Khánh vậy mà cũng theo vào.
Lâm Sơ nhìn ba người ở trước mặt, trong đầu có chút hỗn loạn.
Ba người này hình như không phải là người mà bản thân có thể đắc tội được…
“Có chuyện gì à?” Đóng lại tập tài liệu ở trước mặt, Lâm Sơ ngước mắt nhìn về phía bọn họ.
“Tổ trưởng, tôi có việc muốn nói với chị.” Đào Ninh ngồi ở trước mặt Lâm Sơ, từ sau khi Đổng Khánh đi vào liền trở thành người tàng hình đứng ở một bên không nói lời nào, Ân Thiên Thiên cũng khó có được yên tĩnh trở lại: “Tôi mang thai, tôi hi vọng có thể tiếp tục công việc trong công ty, hi vọng chị có thể cho tôi cơ hội này.”
Lâm Sơ chau mày, ánh mắt rơi xuống cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của Đào Ninh.
Mang thai?
Nếu như cô ta nhớ không lầm, Đào Ninh thậm chí còn chưa kết hôn.
Mà chưa lập gia đình đã sinh con, quy định trong công ty không cho phép như vậy, huống chi lúc con chưa sinh ra mà còn tiếp tục làm việc.
Lật tài liệu ở trước mặt mình ra, Lâm Sơ nhàn nhạc nói: “Đưa giấy chứng nhận kết hôn của cô cho tôi xem một chút, hoặc là đem chồng sắp cưới của cô đến đây cho tôi nhìn một chút, nếu không thì cô cũng biết công ty không cho phép chuyện này.”
Sắc mặt Đào Ninh tái trong nháy mắt, lông mày Ân Thiên Thiên cũng nhíu chặt.
Chỗ của bọn họ có thể tiếp xúc được rất nhiều nhân vật cấp cao, cũng có thật nhiều người đi đường tắt, dùng thân thể của chính mình để đổi lấy rất nhiều thứ.

Cho nên trong văn bản của công ty đã quy định rõ ràng, không cho phép xuất hiện tình huống chưa kết hôn mà có con, cũng coi như là muốn nói bóng nói gió một chút những người có ý đồ đen tối kia…
Nhưng bây giờ tình huống này lại xuất hiện trên người của Đào Ninh.
“Đào Ninh, nếu như cậu không nói cho tổ trưởng người đàn ông kia là ai…” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng khuyên can, trong lòng càng chán ghét người đàn ông không có tinh thần trách nhiệm kia: “Cậu nên biết nếu như không có công việc này, đừng nói là nuôi con, ngay cả chính bản thân cậu cũng nuôi không nổi.”
Trong cái xã hội này, có rất nhiều chuyện nhất định phải được xây dựng dựa trên cơ sở kinh tế.
Đào Ninh rất rõ ràng, thế nhưng cô ấy vẫn luôn luôn cắn chặt môi không nói tiếng nào, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền khẽ run rẩy.
Cô ấy không thể nói được, cũng không muốn nói, nói ra cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi, cần gì phải vậy?
Ánh mắt Lâm Sơ nhìn về phía Đào Ninh hơi lộ ra chút thất vọng, đối với năng lực của Đào Ninh, cô ta rất hài lòng, đáng tiếc lại xuất hiện chuyện như thế này.

Chuyện như thế này đừng nói là “Grimm”, bất luận là một công ty nào khác cũng không đồng ý thuê cô ấy, ai biết cô ấy có thể hay không gây nên chuyện tranh đoạt trong công việc, hoặc là gây nên sự bê bối càng lớn hơn.
“Đào Ninh, tôi thật sự rất xin lỗi…” Lâm Sơ nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt đều mang theo sự tiếc nuối: “Nếu như cô không thể làm được một trong hai chuyện mà tôi vừa mới nói, như vậy tôi cũng chỉ có thể sa thải cô.”
Trong nháy mắt, máu trên mặt Đào Ninh đều rút mất hết.
Ân Thiên Thiên nhanh chóng giữ chặt lấy cô ấy, thật sự không hiểu cô ấy lại kiên trì cái gì đây.
“Con của Đào Ninh là của tôi.”
Đột nhiên dưới mặt đất vang lên một tiếng sấm rền, chấn động đến toàn bộ những người ở trong phòng đều trợn tròn mắt.
Đổng Khánh từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói đứa con trong bụng của Đào Ninh là con của anh ấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui