Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 195: CẢNH LIÊM UY SAY RƯỢU.
Một tiếng cười khẩy nhẹ, anh không phải là không thương Ân Nhạc Vy, chỉ là do quá nhiều chuyện mà Ân Nhạc Vy làm khiến người ta không thể nào yêu thương nổi!
Anh không nói là chuyện gì mình cũng sẽ bảo vệ Ân Nhạc Vy, nhưng anh cũng sẽ không để cho cô chịu uỷ khuất oan uổng! Đáng tiếc, là cô trước giờ đều không hiểu.
Ân Thiên Tuấn quay người lại rồi trực tiếp rời khỏi, hoàn toàn không hề quan tâm đ ến đám người máu lạnh phía sau, mà chỉ vứt lại một câu: “Nếu các người đã không cho dùng danh nghĩa của nhà họ Ân để giúp đỡ em ấy, thì con dùng danh nghĩa của chính mình chắc cũng được nhỉ.
”
Nói xong, Ân Thiên Tuấn không hề màng đến thần sắc của đám người phía sau mà trực tiếp đi khỏi.
Buồn cười thật, lúc đầu qua đây anh còn có hoang tưởng rằng, có phải nhà họ Ân quyết định sẽ giúp Ân Thiên Thiên không…
Ra khỏi nhà họ Ân, Ân Thiên Tuân hít một hơi thật sâu rồi gọi điện thoại cho Trình Cương: “Trình Cương, cậu đi tìm mua cho tôi một căn hộ, phải yên tĩnh một chút và thật an toàn.
”
Rời khỏi ‘Tứ Phương Thực Phủ’, Ân Thiên Thiên chuẩn bị trở về nhà lớn, kỳ nghỉ phép bên ‘Thiên Ân’ cũng chưa kết thúc, phải đến ngày mai mới đi làm.
Sau khi tạm biệt Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Thiên đi dạo quanh phố, nhưng vẫn vô ý nhìn thấy một chiếc áo sơ mi mà người mẫu nam đang mặc ở trong một cửa tiệm…
Chiếc áo này, nếu như là Cảnh Liêm Uy mặc chắc chắn sẽ đẹp hơn người mẫu nữa đúng không?
Đại não còn không kịp nghĩ kỹ càng gì thì Ân Thiên Thiên đã bước vào cửa tiệm, sau đó không hề do dự gì mà báo cho nhân viên về số đo của Cảnh Liêm Uy rồi mua chiếc áo đó, mãi cho đến đi khi ra khỏi cửa tiệm cô mới sững người, cô cúi mắt nhìn chiếc túi trong tay mình mà có chút khóc không được cười cũng không xong.
Người đàn ông đó đã muốn ly hôn với cô rồi, trong mắt anh không hề có chút hình bóng của cô, vậy mà cô lại còn…
Ân Thiên Thiên khẽ thở dài, cô do dự một lát rồi cũng không trả lại cho cửa tiệm nữa mà mang về nhà cũ.
Bà cụ Cảnh cả ngày đều không rời khỏi nhà để đợi bọn họ về, lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên về, đôi mày bà khẽ nhướng lên, biểu thị sự hài lòng.
Ân Thiên Thiên bỏ chiếc áo vào trong túi của mình rồi nhanh chóng về phòng ngủ.
Một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, phối với chiếc tay áo màu trắng tinh xảo, nhìn trông rất là khiêm tốn hoa lệ.
Cô trải chiếc áo lên ga giường, nhìn thế nào cũng có một cảm giác tự do phóng túng, chỉ là đáng tiếc, có lẽ cô sẽ không có cơ hội nhìn bộ dạng khi anh mặc nó rồi.
Ân Thiên Thiên gấp chiếc áo lại rồi đặt nó ở dưới cùng của tủ quần áo, sau đó đi xuống lầu chơi với Nhị Ham.
Bảy giờ tối, tất cả mọi người đều đợi ở bàn ăn, sắc mặt bà cụ Cảnh càng lúc càng khó coi hơn theo thời gian, đợi cả nửa tiếng rồi nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn chưa về, bà cụ lúc này mới động đũa…
Bữa cơm này có chút áp lực, ăn cơm xong bà cụ còn không thèm đi tản bộ nữa mà trực tiếp ngồi ở trong phòng khách đợi Cảnh Liêm Uy, Vi Gia Huệ thì không ngừng len lén gọi điện cho anh, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được, bà nóng ruột đến nỗi giống như là con kiến trên chiếc chảo nóng bừng vậy, ngay cả Cảnh Nguyên Phước cũng phải cau mày dữ dội.
Ân Thiên Thiên yên lặng đợi ở một bên không nói chuyện, thời gian dần trôi, cô càng trở nên căng thẳng thì cũng càng trở nên bình tĩnh.
Căng thẳng là vì Cảnh Liêm Uy có thể sẽ xuất hiện ngay giây tiếp theo, bình tĩnh là vì Cảnh Liêm Uy ngay ngày đầu tiên đã dùng hành động phản bác lại bà cụ Cảnh, đây há chẳng phải là một biểu hiện chán ghét đối với cô sao?
Lúc kim đồng hồ chỉ đến tám giờ 55 phút, Cảnh Liêm Uy vẫn chưa về nhà, bà cụ Cảnh lúc này đã tức đến độ toàn thân run rẩy, bà gọi đến bệnh viện Nam Tự thì được biết là Cảnh Liêm Uy đã tan ca lúc 5 giờ chiều rồi, nhưng đến bây giờ mà anh vẫn chưa về nhà…
Mi tâm của Vi Gia Huệ càng nhíu lại chặt hơn, thời gian trôi đi, bà ta thậm chí là chỉ nhìn Ân Thiên Thiên thôi cũng cảm thấy đầy bất mãn rồi.
Nếu như không phải Ân Thiên Thiên thì bà cụ làm gì tức giận đến như vậy chứ?
Ân Thiên Thiên có lẽ chính là sao chổi thật sự! Đi đến đâu cũng có một mớ vấn đề lớn!
Ân Thiên Thiên cũng chú ý thấy sự bất mãn của Vi Gia Huệ, nhưng làm sao được? Phản bác sao? Nhưng có một số chuyện, một khi đã đóng rễ ở trong tim một người thì không thể nào nhổ ra được nữa…
Tám giờ 58 phút, bên ngoài nhà cũ cuối cùng cũng truyền đến một tiếng xe hơi, Vi Gia Huệ liền sốt sắng đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu ba.
” Nghe thấy người làm kêu lên, Ân Thiên Thiên cũng bất tri bất giác đứng dậy, chuẩn bị lên đón.
“Bác gái, Liêm Uy uống say rồi…” Thanh âm quen thuộc truyền đến, khiến cho bước chân của Ân Thiên Thiên khựng lại triệt để.
Cảnh Liêm Uy uống say rồi, nhưng là do Mộc Yên Nhiên đưa anh ấy về?
Vậy hôm nay bọn họ đều ở cùng nhau sao?
Ân Thiên Thiên khẽ mím môi đứng bất động, bà cụ Cảnh cũng đã đi theo ra ngoài, Cảnh Thiên Ngọc thì đến nói nhỏ bên tai cô: “Thiên Thiên, bây giờ em còn chưa ly hôn đó.
”
Chỉ một câu nói khiến cho bước chân vốn đang khựng lại của Ân Thiên Thiên tiếp tục sải bước ra ngoài.
Đúng vậy a, cô còn chưa ly hôn, cho nên không có lý do gì phải nhường chồng của mình cho ai hết!
Bên ngoài nhà cũ họ Cảnh đèn đuốc sáng trưng, Vi Gia Huệ nhìn Cảnh Liêm Uy uống say bí tỉ thì tràn đầy đau lòng, bà cụ Cảnh cũng không nhịn được mà cau mày lại.
“Thằng nhóc này sao lại uống nhiều như vậy chứ? Rõ ràng là biết dạ dày của mình không tốt mà còn như vậy nữa!” Vi Gia Huệ nhẹ giọng càm ràm, nhưng vẫn ra lệnh cho người làm nhanh chóng dìu Cảnh Liêm Uy vào trong.
Thế nhưng Cảnh Liêm Uy lúc này không để ý đến ai cả, anh nghiêng ngả dựa vào chiếc Land Rover và nheo mắt nhìn người trước mặt.
Nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Liêm Uy, cơn thịnh nộ vốn đang bùng bùng trong lồ ng ngực của bà cụ Cảnh cũng tiêu tán đi không ít.
Thằng bé này rốt cuộc là làm sao vậy?
Trước đây cho dù Cảnh Liêm Uy có uống rượu nhưng cũng rất có chừng mực, chưa hề uống say như vậy…
Ân Thiên Thiên vừa đi ra thì nhìn thấy bộ dạng hung dữ này của anh, cô tiến lên trước định đưa tay ra dìu anh, nhưng Mộc Yên Nhiên bên cạnh lại nhẹ giọng lên tiếng: “Thiên Thiên, hay là cô đừng dìu nữa, Liêm Uy lúc này không chịu quan tâm ai hết, lỡ như không cẩn thận làm bị thương cô nữa…”
Ân Thiên Thiên nhìn cô ta một cái, nhưng bước chân vẫn chưa hề ngừng lại, cô cũng nhẹ giọng đáp lại một câu: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là chồng của tôi, làm gì có người chồng nào uống say mà vợ lại đứng đó không quan tâm đ ến chứ?”
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên khẽ trắng toát, cũng may mà dưới ánh đèn sáng rực nên cũng không nhìn ra được.
Vi Gia Huệ bất mãn nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy bây giờ ngay cả bà còn không để ý, bà không tin một đứa con gái mà con trai bà ghét như vậy lại có thể xử lý được.
Không ít người đều đang đợi xem trò cười của Ân Thiên Thiên.
Nhưng khi Ân Thiên Thiên đi tới trước mặt Cảnh Liêm Uy, cô nhìn thẳng vào anh rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó đưa tay ra dìu anh và nói: “Anh uống nhiều rồi, em đưa anh về phòng.
”
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện trước mặt mình, khuôn mặt vốn đang vô cảm của Cảnh Liêm Uy đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này khiến tất cả mọi người trong hiện trường đều ngây ngốc, nhưng điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Cảnh Liêm Uy né cánh tay mà Ân Thiên Thiên vươn ra định dìu lấy anh, sau đó trực tiếp giữ đầu cô lại rồi giáng một nụ hôn lên đôi môi hồng hào của cô, còn phát ra một thanh âm vô cùng lớn nữa.
‘Chụt’ một tiếng, khiến cho Ân Thiên Thiên tức tốc đỏ cả mặt.
Bà cụ Cảnh cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt một cái!
Đây là dấu hiệu sắp ly hôn sao?
Cảnh Thiên Ngọc đứng ở bên cạnh không khách sáo mà cười lên một tiếng, sắc mặt của Mộc Yên Nhiên thì càng lúc càng khó coi.
Ân Thiên Thiên không dám quay đầu lại nhìn phản ứng của đám người sau lưng nữa, chỉ có thể miễn cưỡng kéo anh ấy đi vào nhà, ánh mắt cô thì rũ xuống dưới đất không dám ngẩng đầu nhìn lên, hai vành tai cũng khẽ đỏ bừng lên rồi.
Cảnh Liêm Uy lần này đặc biệt nghe lời Ân Thiên Thiên đi vào trong, ý cười nơi khoé môi thậm chí còn đậm đà hơn vài phần nữa.
“Chậm chút.
” Vừa đi, Ân Thiên Thiên vừa nhắc nhở anh chú ý nhìn đường dưới chân.
Nhìn bóng ảnh rời đi của hai người, sắc mặt của Mộc Yên Nhiên lúc đỏ bừng lên, lúc thì trắng toát, rất là khó coi.
Cảnh Thiên Ngọc đứng trong góc đột nhiên lên tiếng nói: “Cô Mộc, cảm ơn cô đã lái xe đưa em trai tôi về, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, để cho tài xế đưa cô về nha, nếu không ba mẹ cô cũng sẽ lo lắng đó.
”
Mộc Yên Nhiên khẽ mím môi, vừa định gật đầu thì bà cụ Cảnh lại nói một câu: “Trễ như vậy rồi, nhà họ Mộc cách nơi này cũng không có gần, bà thấy con bé Yên nhiên hôm nay đừng về nữa, con gọi cho ba mẹ con một cuộc nói tối nay con ở đây đi.
”
Cảnh Thiên Ngọc khẽ nhíu mày, không nói gì nữa.
Bà cụ thích Mộc Yên Nhiên, đó là chuyện mà cả nhà họ Cảnh ai cũng biết, cô không ngốc mà đi đâm đầu vào phản đối đâu.
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng khẽ nhíu mày, không nói gì, sau đó kêu người đưa Mộc Yên Nhiên đến phòng cho khách.
Trong phòng ngủ.
Ân Thiên Thiên khó lắm mới dìu được Cảnh Liêm Uy vào trong, khó lắm mới được nhìn thấy chiếc giường lớn ở ngay trước mặt, nhưng Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên giở trò không chịu đi nữa, Ân Thiên Thiên làm sao khiến anh nhúc nhích nổi được, toàn bộ thể trọng của anh đều ép lên người cô, chỉ một cái nhúc nhích nhẹ thôi liền khiến hai người té ngã lên thảm, cũng may mà thảm rất dày, Ân Thiên Thiên lại ngã trong lồ ng ngực của anh nên căn bản không có bị trực tiếp ngã xuống…
“Liêm Uy?” Ân Thiên Thiên khẽ gọi một tiếng, cô sợ Cảnh Liêm Uy ngã sẽ bị thương ở đâu đó, cô vừa định ngồi dậy xem thử tình trạng của Cảnh Liêm Uy thì anh lại đưa tay ôm chặt lấy cô, hoàn toàn không nhúc nhích.
Trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh trăng thanh lãnh hoà cùng màn đêm.
Hai người cách nhau rất gần, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phà ở trên mặt cô nữa, nhất thời cô cũng sững người, không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Kể từ sau khi đòi ly hôn, bọn họ đã có hơn hai tuần không có tiếp xúc thân mật như vậy rồi.
Sau khi thích nghi với bóng tối, Ân Thiên Thiên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai quen thuộc bên dưới, anh cũng khẽ mở mắt nhìn cô, anh vào thời khắc này dường như cũng có chút say mà cũng như không có say, nhưng Ân Thiên Thiên rất vui, bởi vì giờ đây trong mắt của anh không hề có chút chán ghét hay ghét bỏ nào…
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện.
Cảnh Liêm uy ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên, trong đôi con ngươi đen láy chỉ toàn là bóng hình của cô, còn đôi mắt long lanh như nước của cô cũng chỉ tràn ngập hình bóng của anh…
Cảnh Liêm Uy lúc này đột nhiên đã quên mất một số chuyện rồi.
Rất lâu sau, Ân Thiên Thiên có chút không kìm chế được mình mà vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt v e bờ má của anh, từ đôi mày kiếm đến khoé mắt, từ khoé mắt đến sống mũi, cuối cùng là đôi môi mỏng quyến rũ của anh…
Vào giây phút ngón tay cô chạm vào cánh môi anh, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà một tay giữ lấy đầu cô rồi giáng nụ hôn lên đó, nụ hôn mang theo sự cấp thiết, cũng có chút hoài niệm…
Một sự cuồng nhiệt khiến người ta đỏ mặt lan ra khắp phòng, những tiếng th ở dốc cùng với những tiếng thở hổn hển xen lẫn nhau vang lên.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, Mộc Yên Nhiên ló đầu vào trong, lúc nhìn thấy tình hình trên giường, sắc mặt cô ta lập tức trắng toát không chút huyết sắc!
Sắp ly hôn rồi mà lại có thể thân mật như vậy?
….
……