Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 203: ‘CẬU BA NHÀ HỌ CẢNH’
Tin tức Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ly hôn đã truyền khắp toàn bộ thành phố T, bà cụ nhà họ Cảnh gọi hai cuộc điện thoại, một cho Ân Thiên Thiên, một cho Cảnh Liêm Uy, hai người vừa mới ly hôn lần đầu tiên gặp lại trong biệt thự nhà họ Cảnh.
Bà cụ ngồi trong phong khách, nhíu mày thật chặt, điện thoại trong nhà không ngừng đổ chuông, đến ngay cả điện thoại của Vi Gia Huệ, Cảnh Nguyên Phước, thậm chí Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng không ngừng đổ chuông.

Một ngôi nhà yên tĩnh dường như hôm nay đặc biệt sôi động, nhưng không một ai dám nói chuyện lớn tiếng, sợ rằng sẽ khiến bà cụ cảm thấy khó chịu.
Khi Cảnh Liêm Uy đến nhà họ cảnh, phía sau luôn có một chiếc xe taxi đi theo, ban đầu anh cũng không chút ý, nhưng khi anh vô thức nhìn sang, thân thể cứng ngắc vài phần.
Người trên xe, là Ân Thiên Thiên.
Sau khi ly hôn, Ân Thiên Thiên vốn không biết lái xe, muốn đến biệt thự nhà họ Cảnh chắc chắn phải đi bằng taxi.
Ánh mắt của anh rơi vào vị trí bên cạnh ghế lái xe taxi, trong mắt anh đều là sự ưu thương không nói nên lời.
Thiên Thiên của anh, chất phác và thiện lương, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp được anh…
Chiếc xe Range Rover đang lái trên đường với tốc độ không đổi, chiếc xe taxi phía sau dường như cũng không vội vàng, cứ như vậy đi theo sau.

Nhưng đường có dài mấy cũng sẽ đi đến, khi chiếc xe Range Rover dừng ở bãi đậu xe của biệt tự nhà họ Cảnh, hai tay Cảnh Liêm Uy nắm chặt vô lăng, nhìn chiếc xe taxi dừng ở cửa lớn biệt thự nhà họ Cảnh, sau đó Ân Thiên Thiên lấy tiền từ trong túi ra thanh toán.
Không hiểu sao đột nhiên Cảnh Liêm Uy cảm thấy mình giống như một tiên khốn kiếp.
Trả tiền xong, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi quay người, nhưng không di chuyển.
Chiếc xe Range Rover ở phía trước này cô biết, cô cũng biết người lái xe chính là Cảnh Liêm Uy, chồng cũ của cô.
Một người trên xe, một người dưới xe, ở giữa có một khoảng cách không ngắn, nhưng bọn họ dường như có thể nhìn thấy đối phương không hề di chuyển.

Một hồi lâu sau, Cảnh Liêm Uy mới xuống xe, đứng bên cạnh chiếc xe Range Rover nhìn cô từng bước tới gần.
Từ khi vừa mới bắt đầu chính là như vậy, người đến gần mãi mãi là Ân Thiên Thiên, mà anh, luôn luôn đứng bất động tại chỗ.
Loại tình cảm như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Đứng vững trước mặt Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi này khiến cô cạn kiệt sức lực, cổ họng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khóe miệng của cô không thể không mỉm cười, cho dù đã ly hôn, cô cũng sẽ cười.
Nhìn nụ cười gượng ép trên gương mặt cô, Cảnh Liêm Uy có cảm giác muôn ôm cô thật chặt vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô, giống như trước kia…
“Bà cụ gọi tôi tới, chắc là có liên quan đến chuyện ly hôn.” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên mở miệng trước, phá vỡ tất cả những xúc động của Cảnh Liêm Uy, cũng k1ch thích sự bực bội trong lòng của anh.
Anh nhíu mày, trong chốc lát, anh lại không thể nói ra bất cứ lời nào.
Người muốn ly hôn là anh, thậm chí còn thề với Ân Thiên Thiên rằng cuộc hôn nhân này đã định sẵn rồi, nhưng bây giờ đến khi đã thật sự ly hôn, anh chỉ cảm thấy giá như trước kia mình chưa từng nói những lời đó.
“Hai đứa, lăn tới đây cho ta!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, hai người đang có chút lúng túng đều quay người lại, nhìn thấy bà cụ Cảnh đang tức giận đứng đó, tức giận đến mức lồ ng ngực phập phồng, người nhà họ Cảnh đứng ở phía sau sắc mặt cũng không được thoải mái.
Tất cả mọi người đi phía trước, Ân Thiên Thiên cất bước đi theo, Cảnh Liêm Uy đi sau và nhìn bóng lưng cô, cảm giác vài giờ ngắn ngủi không gặp, Thiên Thiên của anh giống như gầy đi không ít, cũng không biết là vì khoảng thời gian một tháng bị giày vò, hay là vì bị đả kích sau ly hôn.
Anh nhanh chân bước đuổi theo, đi bên cạnh cô nói nhẹ một câu: “Thiên Thiên, đừng sợ, một lúc nữa có tôi ở đây!”
Lời nói vừa rơi xuống, lập tước bước chân Ân Thiên Thiên dừng lại, Cảnh Liêm Uy xoay người nhìn cô, một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên mới ngước mắt lên nhìn anh, nói vô cùng nghiêm túc: “Cảnh Liêm Uy, bây giờ chúng ta đã ly hôn, từ nay về sau, anh không cần bảo vệ tôi, tự tôi sẽ bảo vệ bản thân!”
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Cảnh Liêm Uy, nhưng lại nặng giống như trăm nghìn tấn đá cứng rắn ép cho anh không thể thở nổi, anh vẫn chưa kịp nói chuyện thì Ân Thân Thiên đã đi ngang qua anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng không hề dao động.
Giờ phút này, Cảnh Liêm Uy cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Trong phòng khách nhà họ Cảnh, bà cụ Cảnh ngồi ở ghế chủ vị, bàn trà trước mặt đã bị kéo đi.

Vi Gia Huệ cau mày nhìn bọn họ, Cảnh Thiên Ngọc và Cảnh Liêm Bình đều rất lo lắng.
“Hai đứa, quỳ xuống cho ta!” Một tiếng quát lớn, bà cụ Cảnh hung hăng đập mạnh cây gậy ba-toong không biết lấy từ chỗ nào tới.
Ân Thiên Thiên nhìn bà cụ một chút, rất ngoan ngoãn quỳ xuống, lập tức Cảnh Liêm Uy cũng quỳ xuống theo.
Sàn nhà lạnh lẽo, hai người quỳ thẳng lưng.
Bà cụ cực kỳ tức giận, trong lòng bà vốn đã bùng lên một ngọn lửa, bọn họ nghe lời bà tức giận, bọn họ không nghe lời bà cũng tức giận, Thấy bọn họ phối hợp như vậy, chiếc gậy ba-toong trong tay liền giơ lên, hung hăng đánh về phía Cảnh Liêm Uy.
Ngay lập tức đôi mắt của Ân Thiên Thiên mở to, trong mắt là sự lo lắng không thể che giấu, thân thể của cô cũng nghiêng sang một cách vô thức.
Cảnh Liêm Uy vẫn luôn chú ý đến cô, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh hơi nghiêng đầu sang đỡ lấy một gậy của bà cụ, Vi Gia Huệ đứng ở một bên lo lắng đến mức hay tay nắm chặt vào nhau, nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện.
“Khốn kiếp! Hai đứa nói ly hôn là ly hôn sao? Có nghĩ đến chúng ta không?” Bà cụ vừa đánh một gậy xong, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, lập tức mở miệng mắng: “Tùy tiện kết hôn, bây giờ lại tùy tiện ly hôn, rốt cuộc hai đứa nghĩ hôn nhân là cái gì? Đây là trò chơi sao? Lại dám cho ta trò đùa như vậy!”
Ân Thiên Thiên căn bản không hề để ý đến những lời bà cụ nói, ánh mắt vô thức nhìn vào tấm lưng Cảnh Liêm Uy.
Một gậy này, chắc chắn là rất đau.
Ánh mắt vô thức lướt nhìn về phía cặp mắt của anh, Ân Thiên Thiên mới phát hiện, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn nhìn cô.
Cổ họng xiết chặt, Ân Thiên Thiên lập tức muốn quay đầu đi.
Đừng nhìn cô như vậy, nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ cho là anh không muốn ly hôn…
Nhưng bên tai của cô luôn vang lên câu nói kia, anh đã nói, cuộc hôn nhân này đã định sẵn kết quả, cũng đã nói, kết quả sẽ không thay đổi, lại đã nói, người thoát khỏi sự dày vò chính là cô…
Nhìn Ân Thiên Thiên hướng tầm mắt qua chỗ khác, lông mày Cảnh Liêm Uy nhíu lại.
Cô ấy thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình sao?
“Nếu như hôm nay hai đứa không cho ta một lý do thuyết phục thì cứ quỳ ở chỗ này đến khi tái hôn mới thôi!” Bà cụ tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng rốt cuộc thì tuổi cũng đã cao, quát lớn vài câu cũng có chút mệt mỏi.

Cảnh Thiên Ngọc bước lên phía trước đỡ bà ngồi vào ghế salon, trong lòng cũng thở dài một hơi, ít nhất như vậy cũng không có ai bị đánh: “Nhà họ Cảnh chúng ta chưa bao giờ có người bội tình bạc nghĩa, lịch sử gia đình nhiều năm như vậy chưa bao giờ có chuyện ly hôn, nhưng hai đứa lại cho ta biết điều này, ta muốn xem xem, rốt cuộc đầu gối hai đứa cứng hay là tính khí của bà già này cứng!”
Dứt lời, bà cụ bắt đầu thở hổn hển, Vi Gia Huệ tranh thủ cơ hội vội vàng bưng một ly trà đến.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn bà cụ, chờ đến khi bà cụ uống một ngụm trà, lúc này mới ngoan ngoãn dập đầu trước mặt bà cụ, nhẹ giọng nói: “Bà, rất xin lỗi, con đã khiến bà thất vọng…”
Lời này vừa nó ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhíu mày.
Ân Thiên Thiên gọi ‘Bà, chứ không phải ‘Bà nội’, nghĩa là gì không cần phải nói cũng biết.
Cảnh Liêm Uy nín thở quay đầu nhìn về phía cô, chỉ cảm thấy nụ cười bây giờ của cô dường như không giống với nụ cười trước kia mà anh đã từng biết.
“Thiên Thiên, con gọi ta là gì?” Quả nhiên, bà cụ cũng không phải kẻ ngốc, lập tức nắm lấy điểm mấu chốt, lời nói mang theo sự uy hiếp hỏi cô một câu, trong đôi mắt đều là sự buồn bã và đau lòng.
“Con gọi ngài là ‘Bà’, con và cậu ba Cảnh đã ly hôn, sáng nay con đã đưa thỏa thuận ly hôn có chữ ký của con cho anh ấy, từ giây phút con ký chữ ký đó, con đã không phải là cháu dâu, con dâu nhà họ Cảnh nữa, con không có tư cách gọi ngài là ‘bà nội’…” Sau khi im lặng hai giây, An Thiên Thiên mới nói như vậy, cô lại dập đầu một cái, nói: “Con rất xin lỗi đã phụ sự kỳ vọng của ngài, rốt cuộc con cũng không phải người trong lòng của cậu ba Cảnh, có lẽ đúng như ngài đã nói, hôn nhân của chúng con bắt đầu rất tùy tiện, kết thúc cũng vội vàng như vậy, con biết trong lòng bà khó chịu, cho nên hôm nay Thiên Thiên đến đây chính là muốn giải thích với bà.”
Chỉ mấy câu này, nói biết tròn biết méo, thái độ rất thành khẩn.
Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn.
Cô gọi bà nội là ‘bà’, từ lúc ở cổng thay vì gọi anh là ‘Cảnh Liêm Uy’ đã đổi thành ‘Cậu ba Cảnh’.
Thay đổi như vậy, anh thật sự cảm thấy không vui.
Tâm trạng bà cụ vì những lời này mà trở nên bình tĩnh hơn, ít nhất động tác muốn ném ly trà cũng dừng lại, lúc này ly trà vẫn còn đang yên ổn ở trong tay bà cụ.
“Được, ta cho con cơ hội giải thích.” Bà cụ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ân Thiên Thiên, cảm giác áp bức vô hình xuất hiện, rốt cuộc cũng từng là một nhân vật rung trời chuyển đất, thao túng lòng người, bà nói: “Vừa rồi ta đã nói, nếu không cho ta một lý do thuyết phục, cho dù ta vận dụng tất cả các mối quan hệ, hai đứa đừng mong thoát khỏi cuộc hôn nhân này.”
Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên nở một nụ cười thê lương, cô tự cười chính cô.
Trước khi đến đây cô đã biết, nhà họ Cảnh sẽ không bao giờ cho phép bọn họ ly hôn một cách dễ dàng, chỉ vì đó là ‘nhà họ Cảnh’, nếu không đưa ra được lý do chính đáng, Ân Thiên Thiên cô hôm nay cũng không dám đặt chân đến đây một mình.
Trong lòng mặc dù tức giận Ân Thiên Thiên đã thay đổi, nhưng Cảnh Liêm uy vẫn muốn nói giúp cô: “Thiên Thiên…”
“Bà, bà nên biết, rất nhiều người trong thành phố T đều nói con là ‘sao chổi’, con mốc đến mức nào chắc bà cũng rõ…” Dường như không nghe thấy anh, Ân Thiên Thiên trực tiếp mở miệng: “Trong nửa năm con được gả đến nhà họ Cảnh đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó có một chuyện liên quan đến năm con được mười tuổi, từng bị người khác làm chuyện bỉ ổi, không biết ngài có nhớ rõ không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng khách trở nên yên tĩnh, không có người nói chuyện.
Chuyện này, toàn bộ thành phố T ai cũng biết, huống hồ là còn liên quan đến người nhà họ Cảnh?
Mà Cảnh Liêm Uy nghe xong lời này, sắc mặt cũng hơi tái nhợt một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui