Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 216: MẸ QUÝ NHỜ CON
“Giải quyết?” bà cụ Cảnh nghe xong liền cảm thấy tức giận, đứng bật dậy nhìn chằm chằm Cảnh Thiên Ngọc đầy khó hiểu: “Cháu nói “giải quyết” là “giải quyết” như thế nào? Cháu định “giải quyết” thế nào đây? Cháu trưởng nhà họ Cảnh mà cháu muốn nói “giải quyết” là “giải quyết” luôn sao? Cảnh Thiên Ngọc! Nếu như cháu dám động vào đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên, thì cút khỏi nhà họ Cảnh cho ta!”
Bà cụ giận dữ hét lên, toàn bộ căn phòng đều sững sờ.
Ân Thiên Thiên mang thai rồi, lại mang thai khi vừa mới ly hôn chưa quá 3 ngày.

Cảnh Thiên Ngọc thế mà lại nói muốn giải quyết đứa bé trong bụng cô.

Nhưng điều ngạc nhiên lại là bà cụ Cảnh trước kia hận cô đến nghiến răng nghiến lợi vào lúc này lại bảo vệ cho cô.
Nếu như Ân Thiên Thiên ở đây, chắc chắn sẽ bật cười.
Đây quả thật là “mẹ quý nhờ con” trong truyền thuyết!
Cảnh Liêm Uy khẽ nhướng mày, lòng đầy nghi hoặc nhìn bà cụ Cảnh.

Anh còn nhớ rất rõ, khi Ân Thiên Thiên nói muốn ly hôn, bà cụ đã đối xử với cô cay nghiệt như thế nào, ép buộc cô ra sao.

Trong suốt nửa năm chung sống tại Nhà họ Cảnh, bà cụ không hề coi cô như người trong nhà! Thậm chí còn muốn đuổi Ân Thiên Thiên đi!
Trái tim người ta dù sao cũng là máu thịt, cũng sẽ có cảm xúc.
Ngay lúc đó, cho dù bà cụ Cảnh là người nhà của anh cũng không thể khiến sự lạnh lẽo trong lòng anh vơi bớt.
“Bà, bà có biết là cháu với Thiên Thiên ly hôn rồi không?” Cảnh Liêm Uy lạnh nhạt nói: “Nếu như bà quên rồi, thì để cháu nhắc lại cho bà nhớ, chúng cháu ly hôn.

Hơn nữa cô ấy còn nói là không cần bất cứ thứ gì của nhà họ Cảnh chúng ta.


Thế mà giờ ta lại thèm muốn đứa con trong bụng cô ấy ư?”
“Thèm muốn? Sao lại là thèm muốn?” Bà cụ Cảnh nghe xong liền bộc phát cơn giận dữ: “Đứa bé trong bụng nó là con cháu của nhà chúng ta.

Nó muốn mang đứa cháu của nhà họ Cảnh đi ư? Ta nói cho cháu biết, nó làm như thế làm phạm pháp! Hừ! Cho dù hai đứa ly hôn rồi thì sao, nó muốn đem cháu ta rời khỏi Nhà họ Cảnh cũng phải xem ta có cho phép không đã chứ! Muốn ly hôn, được thôi, để đứa nhỏ lại! Ta không cho phép chắt trai của Nhà họ Cảnh lưu lạc bên ngoài!”
Câu nói này của bà cụ Cảnh khiến Cảnh Liêm Uy cảm giác ánh mắt bà cụ biến đổi khôn lường, nhưng anh vẫn không nói tiếng nào
Vi Giai Huệ đứng một bên lắng nghe bỗng lên tiếng: “Lúc Ân Thiên Thiên rời đi có nói sẽ khiến chúng ta hối hận, lúc đó con cho rằng có phải nó muốn nói đến việc có thai hay không, nhưng không nghĩ đến việc nó nói chính bản thân mình… Nên cứ nghĩa là nó với Liêm Uy chưa xảy ra chuyện gì cả.

Bây giờ xem ra thì …”
Dù nói chưa hết câu nhưng bộ dạng muốn nói lại thôi này của Vi Giai Huệ càng khiến cho bà cụ Cảnh không hài lòng, lập tức hỏi: “Lúc ly hôn Ân Thiên Thiên có nói là nó có bệnh tâm lí, không thể gần gũi với đàn ông sao? Sao giờ lại có thai được? À? Xem ra nó cố tình, nó sớm biết là kiểu gì cũng mang thai nên mới để lộ ra thông tin này để khiến chúng ta bẽ mặt đây mà! Giờ cả thành phố T đều biết chuyện nhà họ Cảnh chúng ta đuổi con dâu đang mang thai ra khỏi cửa.

Giờ thể diện của bà già này phải để ở đâu cơ chứ?”
Bà cụ Cảnh vô cùng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy đây là âm mưu của Ân Thiên Thiên, đứng bật dậy ra lệnh cho Cảnh Liêm Uy “Cảnh Liêm Uy, ta không cần biết cháu định làm như thế nào, nhưng đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên nhất định phải bình an khỏe mạnh chào đời, hơn nữa đứa bé sẽ thuộc về nhà họ Cảnh.

Còn về cuộc hôn nhân giữa cháu với cô ta coi như chấm dứt rồi.

Dù sao ta cũng đã cho phép cháu với Yên Nhiên, đến lúc đó…”
“Bà” Cảnh Liêm Uy cắt ngang lời bà cụ, đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm: “Mộc Yên Nhiên chưa bao giờ là người phụ nữ mà cháu muốn! Cuộc hôn nhân của cháu phải do cháu quyết định, không cần bà tốn công tốn sức!”
Bà cụ Cảnh tức giận không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, đây là lần đầu tiên đứa cháu này cãi lại lời bà.

Nhưng Cảnh Liêm Uy chẳng hề để ý đến điều đó, quay người rời đi, dường như đối với anh, chỉ cần ở đây thêm một chút thôi cũng là một cực hình!
“Hỗn láo!” Bà cụ Cảnh nhìn bóng lưng Cảnh Lưng Uyên, giận dữ mắng, nhưng Cảnh Liêm Uy cũng không quay đầu lại.
Vi Giai Huệ cùng Cảnh Thiên Ngọc bước đến an ủi bà cụ, còn Cảnh Nguyên Phước thì nhíu chặt mày.
Bên tai liên tục truyền đến tiếng mắng mỏ của bà cụ Cảnh: “Ân Thiên Thiên, đúng là tai họa mà! Cô ta sao lại có thể đem xui xẻo này cho nhà họ Cảnh chúng ta cơ chứ? Mang thai rồi bày trò ngang ngược như vậy là muốn lão già như ta mời nó quay trở lại đây chắc? Cô ta to gan lắm! Đứa dâu con như vậy nhà họ Cảnh chúng ta không dám nhận!”

Cảnh Thiên Ngọc nhíu mày không nói gì, Vi Giai Huệ cũng không tiếp lời bà cụ, không biết đang suy tính điều gì.

Chỉ có điều hai người họ đang có cùng một thắc mắc, nhà họ Cảnh sao lại hỗn loạn đến mức này cơ chứ? Và từ khi nào bắt đầu trở nên như vậy?
NHÀ HỌ MỘC
“Anh nói cái gì?” Mộc Yên Nhiên hét lên.

Cô ta vốn dĩ đang ngồi trên sofa xem tv cùng Tử Dương và Mộc Long lúc này đột nhiên đứng bật dậy, đ ĩa hoa quả để trên đầu gối cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Cam quýt rơi vãi khắp nơi, thậm chí có quả còn bị Mộc Yên Nhiên giẫm nát, mọi thứ vô cùng lộn xộn.
Tử Dương và Mộc Long giật mình quay đầu nhìn cô ta, ngay cả Mộc Sa yên lặng ngồi bên cạnh cũng ngước mắt về phía cô ta.
Mộc Yên Nhiên biết là phản ứng của mình có chút thái quá liền cầm lấy điện thoại nhanh chóng trở về phòng, như thể không muốn cho ai biết nội dung cuộc điện thoại.

Ánh mắt Mộc Sa bỗng sáng lên nhưng lại không hề di chuyển gì.
Mộc Yên Nhiên đóng cửa lại, cô ta không ngừng dò hỏi: “Anh vừa nói gì? Ân Thiên Thiên có thai rồi?”
Người đàn ông trong điện thoại lặp lại một lần nữa: “Đúng vậy thưa tiểu thư, Ân Thiên Thiên mang thai rồi, vừa tra ra được”
Mộc Yên Nhiên giận dữ, hất đổ mọi thứ trên bàn trang điểm.

Âm thanh chói tai vang lên khiến cho Tử Dương cùng Mộc Long đuổi theo sau vội gõ cửa hỏi han: “Yên Nhiên, có chuyện gì rồi? Con không sao chứ?”
Mộc Yên Nhiên lúc này làm gì còn tâm trạng để ý đến hai người họ, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng đáng sợ!
“Yên Nhiên, mau mở cửa ra”.

Tử Dương lo lắng, Mộc Yên Nhiên lúc thể nào có chút hành động nào quá khích “Yên Nhiên, ngoan, mở cửa ra, có gì chuyện gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con…”

“Cút!” Mộc Yên Nhiên hét lên một tiếng, mọi cảm xúc bùng lên như một quả bom bị châm ngòi, cứ thế bộc phát.

Cô ta ném chiếc điện thoại về phía cửa, điện thoại lập tức vỡ tan tành.
Ngay lúc đó, Mộc Yên Nhiên ôm lấy ngực, lảo đảo chạy về phía chiếc bàn ở bên cạnh cạnh bàn, đổ thuốc ra rồi nuốt xuống, dáng vẻ này khiến người khác hoảng sợ!
“Yên Nhiên, Yên Nhiên, con có sao không?” Tử Dương đứng ngoài cửa vẫn tiếp tục hỏi han, nhưng mấy lời này không lọt vào tai Mộc Yên Nhiên nữa rồi.
Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên!
Ngay bây giờ cô ta hận Thiên Thiên đến mức chỉ muốn lột da, uống máu cô.
Khó khăn lắm mới tìm thấy Ân Thiên Thiên, thậm chí còn quyết định 2 tuần nữa sẽ tiến hành phẫu thuật, thế mà lúc này lại mang thai!
Mang thai, cơ thể của phụ nữ mang thai đều có những thay đổi nhất định, thời điểm này không phù hợp để tiến hành phẫu thuật!
Ân Thiên Thiên, cô đúng là chuyên gia phá hoại mà! Hết lần này đến lần khác!
Mộc Yên Nhiên hít một hơi sâu, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, hơi thở của cô trở nên bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn khiến người ta sợ hãi như cũ.
Ân Thiên Thiên, chính cô đã ép tôi, vậy thì đừng có trách!
Trong lòng Mộc Yên Nhiên đã có tính toán, sau đó đứng dậy mở cửa.
Ở bên ngoài, Tử Dương cùng Mộc Long không hề rời đi.
Mộc Yên Nhiên khác với Mộc Sa.

Mộc Sa lúc này chỉ là kẻ vô dụng, nhưng ít ra cô ta cũng có khả năng tự cứu lấy mình, nhưng Mộc Yên Nhiên thì khác, nếu như không có thuốc thì chỉ có đường chết mà thôi.
Ngay khi Mộc Yên Nhiên mở cửa ra, Tử Dương vội tiến đến nắm lấy tay cô ta, cẩn thận quan tâm: “Yên Nhiên, con sao vậy? Nếu như con không vui, mẹ trút giận giúp con được không? Con đừng tức giận, đừng kích động như vậy…”
Mộc Long ngược lại không nói lời nào, đôi lông mày cau lại tỏ vẻ không hài lòng.
Mộc Yên Nhiên cố gắng nở nụ cười: “Con không sao, vừa nãy chỉ là biết được vài chuyện không vui mà thôi”
Tử Dương không phải kẻ ngốc, ánh mắt bà liếc nhìn đống lộn xộn trong phòng liền ra hiệu cho Mộc Long đi trước, sau đó đi vào phòng Mộc Yên Nhiên, kéo cô ngồi lên giường hỏi thăm: “Yên Nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trước kia Mộc Yên Nhiên rất trân trọng cơ thể mình, chưa bao giờ nóng giận mất kiểm soát.

Đối với những người mắc bệnh tim, điều tối kị nhất chính là không khống chế được cảm xúc của mình.

Nhưng Mộc Yên Nhiên thật sự quá khó hiểu, chắc chắn là nổi giận rồi, mà dường như, từ tình trạng này xuất hiện từ khi con bé trở về nước…
Mộc Yên Nhiên nhìn mẹ mình, cắn môi không muốn nói, nhưng Tử Dương liên tục hỏi dồn khiến cô ta không kiềm chế được mà mở miệng: “Mẹ, con phải gì bây giờ? Con sợ chết lắm, con sợ rằng ngày mai bản thân không có cách nào mở mắt, con sợ là bản thân mình ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy được nữa.


Mẹ, con không muốn rời xa ba mẹ.

Mẹ ơi, mẹ cứu con với…”
Tiếng khóc của Mộc Yên Nhiên làm tim Tử Dương đau nhói.

Bà đã nợ đứa con gái này quá nhiều, từ nhỏ con bé đã ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng hiện tại, khi con bé khóc lóc ầm ĩ lại khiến bà thực sự không biết phải làm sao.

Bà nhẹ nhàng ôm Mộc Yên Nhiên vào lòng an ủi: “Yên Nhiên đừng sợ, ba mẹ nhất định sẽ tìm được người hiến tim cho con.

Con yên tâm, ba mẹ sẽ không để con nhỏ như vậy đã rời xa ba mẹ…”
“Mẹ, con sợ, con sợ lắm…” Mộc Yên Nhiên nằm trong lòng Tử Dương khóc òa, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thù hận khiến người khác phải run sợ: “Mẹ, chúng ta còn có thể tìm được người hiến tim sao? Chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp, nhưng nếu phải đợi có người tình nguyện hiến tim thì rất khó.

Mẹ, con còn có cơ hội ở bên cạnh chăm sóc mẹ hay không?”
Từng câu từng chữ khiến trái tim Tử Dương như nghẹt thở, nhìn đứa con gái 25 tuổi khó khăn lắm mới trưởng thành trong lòng.

25 năm qua cả gia đình họ cẩn thận từng chút một.

Nhưng họ không thể nào chịu đựng được cảnh đứa con gái này dần dần cận kề cái chết, Tử Dương buột miệng: “Có phạm pháp hay không cũng mặc kệ, mẹ chỉ cần con được sống! Mẹ sẽ nói với ba con, để ông ấy đến chợ đen mua tim về cho con! Yên Nhiên nhà chúng ta phải sống thật tốt, sau đó lấy người đàn ông con yêu thương sống hạnh phúc đến già!”
Dứt lời, Tử Dương đứng dậy đi tìm Mộc Long.
Mộc Long tuy nóng tính, nhưng làm việc vẫn rất cẩn thận có chừng mực.

Việc đi chợ tim mua nội tạng khiến ông ta không dám liều lĩnh, chỉ cần sơ suất một chút có thể liên lụy đến cả gia đình, lúc đấy chính là đại họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận