Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 269: CHỖ TRÚT GIẬN CỦA LÒNG NGƯỜI
Bị Hướng Quang Hùng k1ch thích, Ngụy Chiêu Dung cũng lao đến đưa tay muốn túm lấy Ân Thiên Thiên mà đánh, miệng không ngừng khóc lóc kể lể: “Đều tại mày, Ân Thiên Thiên, nếu không vì mày, con gái tao sẽ không chết, nó sẽ không chết.

Có lẽ nó sẽ tiếp tục điên như vậy nhưng chắc chắn nó sẽ không chết.

Tại sao cô phải chạy ra đường quốc lộ? Tại sao? Tại sao?”
Từng tiếng chất vấn, từng tiếng la hét vang vọng khắp phòng tang lễ, không có ai nói gì cũng không có ai tiến lên ngắt lời.
Trong tang lễ, lời của Ngụy Chiêu Dung cứ thế đâm mạnh tim từng người.

Hướng Quang Hùng đưa tay ôm lấy con gái mình, dù ông đã mất con gái nhưng vẫn hiểu rõ, trong bụng Ân Thiên Thiên có bùa hộ mệnh tốt nhất.
“Ân Thiên Thiên, tại sao, tại sao? Tại sao mày cứ nhất định phải chạy về phía đường quốc lộ? Nếu mày không chạy về phía đường quốc lộ, thì Linh Linh của tao sẽ không phải chết.

Nó sẽ không chết.

Ân Thiên Thiên, tại sao mày có thể đối xử với nó như vậy, tại sao có thể…” Ngụy Chiêu Dung khóc đến mức thở không ra hơi, cuối cùng nhào vào ngực Hướng Quang Hùng đã khóc nấc không thành tiếng từ bao giờ, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng bà nỉ non: “Nó mới hai mươi tuổi, mới hai mươi tuổi thôi, làm sao các người nỡ nào? Sao các người nhẫn tâm như vậy? Linh Linh của tôi, Linh Linh của tôi…”
Ân Thiên Thiên mím chặt môi, dù áo vẫn bị Ngụy Chiêu Dung túm chặt trong tay nhưng cô cũng không hề động đậy.

Nghe những lời Ngụy Chiêu Dung nói, cô cũng không kìm được rơi nước mắt, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn cẩn thận che bụng của mình.
“Sinh mệnh của nó vừa mới bắt đầu, mới bắt đầu…” Dứt lời, Ngụy Chiêu Dung ngẩng đầu nhìn Hướng Quang Hùng, khẽ nói: “Ông xã, khi nó quay về còn nói với tôi, nói có vũ đoàn nước ngoài muốn tuyển nó, có rất nhiều người thích xem nó khiêu vũ, thời điểm đó Linh Linh cười thật vui vẻ, thật hạnh phúc…”
Người xung quanh nghe được cũng không kìm được quay đầu lén lau nước mắt, Cảnh Liêm Uy đứng phía sau Ân Thiên Thiên, luôn quan sát hành động của người nhà họ Hướng, lông mày nhíu chặt.
Dứt lời, Ngụy Chiêu Dung quay lại, hai tay túm lấy áo Ân Thiên Thiên, bắt đầu khóc ồ lên: “Ân Thiên Thiên, nó mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi.

Nó còn chưa có bạn trai, còn chưa kết hôn, còn chưa sinh con.

Nó vừa mới ra đời nhưng mà đã chết rồi, đã chết… Linh Linh của tôi, Linh Linh của tôi…”
Khóc lóc một hồi, Ngụy Chiêu Dung túm chặt lấy Ân Thiên Thiên, cứ như vậy ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm hai chữ ‘Linh Linh’.
Ân Thiên Thiên cũng theo Ngụy Chiêu Dung ngồi xuống dưới đất, nhìn Ngụy Chiêu Dung trước mặt, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cuối cùng không kìm được đưa tay kéo cả người Ngụy Chiêu Dung để bà tựa vào ngực mình khóc lớn…
Thật ra, người nhà họ Hướng không phải người không biết lý lẽ, dù kẻ đầu cơ luôn chỉ biết lợi ích nhưng họ không phải ngoan cố như vậy, cố chấp đổ hết sai lầm lên người khác.

Cái tát của Hướng Quang Hùng đương nhiên khá mạnh, nhưng không thể không nói cũng bởi vì cái tát đó của Hướng Quang Hùng mà Ân Thiên Thiên mới cảm thấy thả lỏng khỏi những bức bối bị dồn nén lâu từ sau cái chết của Hướng Linh…
Người trên thế giới này có rất nhiều loại cảm xúc, trong đó có một loại chính là giận chó đánh mèo.

Vì cái chết của Hướng Linh, vì trái tim Hướng Linh được ghép lên người Mộc Yên Nhiên, người nhà họ Hướng rất cần một cái giảm xóc, cũng cần một chỗ xả tâm trạng.

Thật ra mọi người đều biết căn bản không thể đổ lỗi cho Ân Thiên Thiên về cái chết của Hướng Linh.

Dưới tình huống như vậy, đổi lại bất kỳ một người phụ nữ có thai nào khác, chỉ cần cô ấy muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình thì chắc chắn sẽ làm như vậy.
Ân Thiên Thiên rất lấy làm tiếc về cái chết của Hướng Linh, nhưng đối với con mình, trước nay cô không hề hối hận về quyết định của mình.

Nếu như việc đó lặp lại, nhất định Ân Thiên Thiên vẫn chạy về phía đường quốc lộ, chỉ có như vậy con của cô mới có thể bình an vô sự, chỉ có như vậy con của cô mới có cơ hội sống sót.

Không ai muốn gặp tai nạn xe cộ, chỉ có thể nói thời tiết lúc đó quá xấu, tình hình lúc đó quá hỗn loạn, lúc đó Hướng Linh quá bất hạnh… Dù Hướng Linh không phải do cô hại chết, nhưng nói đến cùng một phần là vì cô mà chết, nên từ đó tới giờ Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Thậm chí mấy ngày nay cô còn hiếm khi nói chuyện, dọa Cảnh Liêm Uy ngày nào cũng đến Nam Uyển cùng với cô, còn nhiều lần dẫn theo Lâm Vũ Văn đến, sợ bản thân cô nghĩ không thông.
“Linh Linh của tôi…” Ngụy Chiêu Dung nhào vào trong ngực Ân Thiên Thiên khóc đến khàn cả giọng, hai tay bà túm chặt lấy quần áo Ân Thiên Thiên, dường như làm vậy Hướng Linh sẽ trở về: “Linh Linh của tôi…”
Xung quanh có người đi tới nhẹ nhàng vỗ vai Ân Thiên Thiên, đưa mắt ra hiệu cô không nên để ý hành vi của người nhà họ Hướng hôm nay, dù sao chết người là chuyện lớn, nên vẫn có thể hiểu được cảm xúc của người nhà họ Hướng.
Hướng Thực vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, thấy trong đôi mắt Ân Thiên Thiên đều nhiễm lên sắc thái ưu thương.
Anh biết chuyện này không thể trách Ân Thiên Thiên, nhưng khi nhìn thấy ba mẹ của mình xông lên tát cô một tát như vậy, trong lòng anh bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, tất nhiên cũng mang theo chút cảm giác đau đớn.

Anh biết rõ Hướng Quang Hùng tát một tát như vậy còn tốt, nếu không đánh xuống, vậy ngày nào đó oán hận kiềm chế trong lòng với Ân Thiên Thiên sẽ bộc phát, mà lúc đó đoán chừng cơn giận của Hướng Quang Hùng sẽ không dễ tiếp nhận như vậy…
Lúc lâu sau, Hướng Quang Hùng đưa tay đỡ vợ mình đứng lên không hề nhìn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã quay người đi về phía sau.

Hướng Thực đi tới nhìn Ân Thiên Thiên hồi lâu mới nói: “Cô thông cảm một chút, đối với các người như vậy cũng tốt.”
Ân Thiên Thiên gật đầu không nói gì, ở mức độ nào đó thật ra Hướng Thực từng ở bên cô bốn năm nên hiểu rất rõ tâm tư của cô.

Dù Hướng Linh không phải do cô đẩy ra, không phải cô đâm vào, nhưng đến cùng vẫn có chút dính dáng tới cô.

Hôm nay có một màn này, sau này dù đối với ai cũng là một chuyện tốt.
Lau khô nước mắt trên mặt mình, Ân Thiên Thiên nhìn Hướng Thực hỏi: “Tôi có thể thắp cho cô ấy nén hương không?”
Hướng Thực gật đầu nghiêng người nhường đường, Cảnh Liêm Uy liền dẫn Ân Thiên Thiên đi thắp hương cho Hướng Linh.

Sau khi thắp hương xong, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên cùng đi đến chỗ Hướng Thực và Ân Nhạc Vy đang chào hỏi khách.

Bốn người đứng chung một chỗ có chút trầm mặc.

Lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên mới ngẩng đầu nhìn Hướng Thực nói: “Hướng Thực, tình huống lúc đó… Tôi rất xin lỗi.”
Hướng Thực lắc đầu, nói: “Lúc ấy tôi cũng ở đó, tôi biết rõ cô là bất đắc dĩ, chuyện này không trách cô được, nhưng mong cô thông cảm cho ba mẹ tôi, họ đã lớn tuổi, không chịu được chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này.”
Ân Thiên Thiên hé miệng nhìn anh, bỗng cảm thấy người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều, lúc sau mới gật đầu.
Mà Ân Nhạc Vy bên cạnh lại luôn dời mắt ra chỗ khác không dám nhìn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy.

Người nhà họ Hướng cũng không biết chuyện lần trước cô ta và Mộc Yên Nhiên liên thủ hãm hại Ân Thiên Thiên vào trong tay ‘Diêm Vương’, mà gần đây cô ta cũng chỉ xuất hiện đúng hai lần, một lần là đưa Hướng Linh đi bệnh viện, một lần nữa ngay tại lúc này, dẫn đến cô ta không biết bên ngoài có người tìm hay không, cũng không biết có người muốn gây bất lợi cho cô ta hay không, nhưng mà cô ta biết ai cũng có thể buông tha cô ta, duy chỉ có Cảnh Liêm Uy sẽ không.

Vì người cô ta hại là vợ, là con của anh.
Thử hỏi trên thế giới này có ai sẽ bỏ qua hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình hay không?
Sẽ không!
Cảnh Liêm Uy sẽ càng không!
Lúc này Ân Nhạc Vy đã sớm quên đi, quên lúc trước cô muốn đổi với Ân Thiên Thiên cỡ nào, đổi thành cô ta chính là mợ ba của nhà họ Cảnh, còn Ân Thiên Thiên là cô chủ của nhà họ Hướng.

Nếu như lúc trước cô ta biết Ân Thiên Thiên tìm đến người đàn ông là cậu ba của nhà họ Cảnh, ngay trước đó cô ta nhất định sẽ không kết hôn với Hướng Thực.

Đợi đến khi cô ta lấy lại tinh thần thì đã không kịp nữa.

Nhưng bây giờ cô ta biết rõ mình cũng không có cơ hội nữa.
Cảnh Liêm Uy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đã tổn thương vợ và con mình.
Mắt phượng có chút hững hờ nhìn Ân Nhạc Vy, Cảnh Liêm Uy không hề mở miệng nói câu nào, thậm chí ngay cả biểu hiện dư thừa cũng không có, nhưng đã dọa cho Ân Nhạc Vy hai chân run cầm cập va vào nhau.
Cảnh Liêm Uy nhếch miệng cười chế giễu, cúi đầu khẽ nói bên tai n Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta nên về thôi.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên chào hỏi Hướng Thực rồi theo Cảnh Liêm Uy rời đi.

Trước khi rời đi, Ân Thiên Thiên cũng liếc nhìn Ân Nhạc Vy nhưng không nói gì, Hướng Thực hơi hồ nghi nhìn Ân Nhạc Vy, nhưng hôm nay khách tới đông nên lúc này cũng không tiện truy cứu gì, đành phải tạm thời gác lại.
Mắt thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy sắp bước ra khỏi khu vực tang lễ lại dừng lại vì một chiếc xe quen thuộc, đó là chiếc xe Lexus của nhà họ Mộc.

Nhìn thấy xe nhà họ Mộc tất cả những người vốn định rời đi đều bước chậm lại.
Nghe nói, trái tim của cô hai nhà họ Hướng đang đập trong lồ ng ngực cô chủ nhà họ Mộc.
Nghe nói, cô Hai nhà họ Hướng vừa vặn cứu cô chủ nhà họ Mộc một mạng.
Nghe nói, từ đây nhà họ Mộc và nhà họ Hướng có chung con gái, tên gọi Mộc Yên Nhiên.
***
Ân Thiên Thiên đứng ở một bên im lặng quan sát tất cả trước mặt, trong lòng không thể không thừa nhận, Mộc Yên Nhiên thật may mắn, may mắn đến mức khiến cho người ta giận sôi.

Trái tim cô ta tìm hai mươi lăm năm vẫn chưa tìm được đột nhiên lại xuất hiện vì cô hai nhà họ Hướng gặp tai nạn xe chứ.
Trong tay Mộc Long cầm áo khoác bằng vải nỉ thật lớn màu đen, lúc Tử Dương đỡ Mộc Yên Nhiên thân thể suy nhược từ trên xe xuống lập tức khoác vào cho cô ta, dùng cơ thể làm chỗ dựa cho Mộc Yên Nhiên dựa vào, dìu cô ta bước từng bước về phía tổ chức tang lễ.
Sau khi nhận được tin, Hướng Quang Hùng và Ngụy Chiêu Dung lập tức đi ra, trên mặt Ngụy Chiêu Dung vẫn còn nước mắt, ngay cả Hướng Quang Hùng khi nhìn thấy Mộc Yên Nhiên cũng không kìm được mà hốc mắt hơi ửng đỏ.
Khoảng cách gần mà Mộc Yên Nhiên đi rất rất lâu, thậm chí còn thở hồng hộc.

Ân Thiên Thiên biết là vì gần đây sức khỏe cô ta suy nhược, không nói đến việc liên tiếp phát bệnh, hôm qua còn tiếp nhận một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, dù ai cũng không chịu nổi.

Nhưng tại thời điểm mọi người đều cảm thấy Mộc Yên Nhiên không xuất hiện thì cô ta lại xuất hiện… chậm rãi bước từng bước đến trước mặt vợ chồng nhà họ Hướng, đôi mắt đẹp của Mộc Yên Nhiên ngân ngấn nước mắt.
Lúc này dù trong lòng Mộc Yên Nhiên nghĩ như thế nào, cô đều không thể không thừa nhận, cô ta rất cảm kích vợ chồng nhà họ Hướng, cảm kích bọn họ đã sinh ra một Hướng Linh, cảm kích Hướng Linh sống khỏe mạnh đến thời điểm cô ta cần.

Nếu không chắc chắn sẽ không có việc trùng sinh hôm nay của cô ta, cũng sẽ không có cơ hội thực hiện mơ ước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui