Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 271: GIAO THỪA
Ngày giao thừa, Ân Thiên Thiên đã tỉnh dậy từ sớm, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra phía ngoài thấy toàn nguyên liệu nấu ăn mới mà các gia đình đã cùng nhau đi mua sắm ở siêu thị ngày hôm nay.

Đứng bên cửa sổ một lúc lâu Ân Thiên Thiên xoay người nhìn về phía căn phòng trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt.
Tùy Đề Uyển Nam Uyển chưa từng là nhà của cô.

Cả đời này cô từng có hai ngôi nhà, một cái từng là nhà họ Ân, một cái từng là Thành phố M.
Sau khi rửa mặt xong, Ân Thiên Thiên thay quần áo cũng chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn trở về, thím Lưu đã nghỉ, phải ngày mồng 3 âm lịch mới quay lại, mấy ngày nay trong nhà sẽ chỉ còn lại mình cô.
Ân Thiên Tuấn chắc chắn sẽ được nhà họ Ân giữ lại, mà Cảnh Liêm Uy chắc chắn không có khả năng rời khỏi nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên xoa bụng mình rồi bỗng thở dài một hơi nói: “Bảo Bảo, vẫn chỉ có hai mẹ con mình, dù sao một ngày nào đó cũng phải quen không phải sao?”
Nhìn bụng mình giờ đã càng ngày càng lớn, đã hơn bốn tháng sắp năm tháng rồi, cô cũng nên suy nghĩ thật kỹ khi sinh con nên làm gì rồi, nhưng Ân Thiên Thiên không nghĩ tới “vận khí” của mình lại tốt như vậy, đúng lúc còn đang suy nghĩ chuyện này thì vừa mở cửa đã nhìn thấy Trần Vũ bứt rứt bất an ở cửa.
“Trần Vũ, sao cậu lại tới đây?” Ân Thiên Thiên nhìn Trần Vũ đứng ở cửa, mặc áo Jacket thùng thình, phối cùng quần jean và giày Martin, không thể không nói bây giờ nhìn Trần Vũ hết sức đẹp trai: “Không phải cậu trốn việc đấy chứ?”
Quảng cáo của “Thiên Ân” vừa phát ra đã khiến công chúng bàn luận xôn xao, nhưng Ân Thiên Thiên lại cả ngày trốn ở trong nhà không hề đi ra ngoài, chỉ biết hiệu quả rất không tệ, Trần Vũ thì một lần là nổi tiếng, Ân Thiên Thiên thậm chí còn nghe nói có người chuyên đi tìm Ân Thiên Tuấn để cậu ta gia nhập điện ảnh, chụp quảng cáo các loại, nhưng bị Ân Thiên Tuấn đen mặt từ chối.
“Em không có.” Trần Vũ lập tức phủ nhận.

Mới khoảng thời gian ngắn không gặp Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy hình như Trần Vũ đã cao lớn không ít, đứng trước mặt cô nào còn giống dáng vẻ lưu manh nhìn thấy trên đường lúc trước, tóc đã được nhuộm về màu đen: “Chị Thiên Thiên, chị định đi ra ngoài à?”
Trần Vũ thận trọng hỏi một câu, ánh mắt đầy vẻ mất mát.
Ân Thiên Thiên bỗng nghĩ đến, mấy lần đến nhà Trần Vũ đều thấy dù trong nhà có đồ dùng của hai người, nhưng chỉ bộ của cậu ta là được dùng, bộ còn lại chưa từng có ai dùng qua, nghe nói cậu ta có người chị nhưng lâu rồi không ở nhà, giờ là tết, có lẽ là không có chỗ đi…
Nghĩ đến có lẽ có người ở cùng mình vào tết, Ân Thiên Thiên mỉm cười, đi ra ngoài đóng cửa rồi đi về phía thang máy vừa đi vừa hỏi: “Đúng vậy, đúng lúc tôi định đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa có ai giúp một tay, cậu có rảnh rỗi không?”
“Có, có, có.” Trần Vũ gật đầu giống như một đứa bé vui vẻ, sau khi vào thang máy còn bước lên một bước hỏi: “Chị Thiên Thiên, hôm nay em … em còn chưa biết ăn cơm tối ở đâu, có thể cho em ăn chực không?”
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn dáng vẻ bứt rứt của cậu ta không kìm được bật cười, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Sau khi ra khỏi Nam Uyển, Trần Vũ cứ luôn cúi đầu đi đường, thậm chí còn đội một cái mũ dáng vẻ nhìn có mấy phần giống minh tinh, Ân Thiên Thiên nhìn cũng không kìm được chắc lưỡi hít hà, không thể không nói hiện tại tốc độ tạo ngôi sao của xã hội này thật vô cùng nhanh.

Chỉ vì một quảng cáo, Trần Vũ đã dùng tốc độ ánh sáng cấp tốc ký kết với công ty quản lý đi lên con đường trở thành ngôi sao, nhưng cũng may giờ đây Trần Vũ còn chưa có tác phẩm gì, chỉ có một bộ quảng cáo, nên sức ảnh hưởng còn chưa lớn lắm.
Ngượng ngùng nhìn Ân Thiên Thiên, Trần Vũ hơi không được tự nhiên, vừa cẩn thận bảo vệ bên cạnh Ân Thiên Thiên vừa nhẹ giọng hỏi cô: “Chị Thiên Thiên, chị đã xem quảng cáo chưa?”
Ân Thiên Thiên lắc đầu bước vào trong siêu thị đưa tay chỉ chỉ xe đẩy bên cạnh, Trần Vũ lập tức tiến lên đẩy, có chút thất vọng nói, “Quảng cáo của chính chị mà chị cũng không xem sao? Bây giờ bên ngoài rất nhiều người đang bàn luận về chị đấy, nói chị thiết kế quảng cáo rất tốt.”
Ân Thiên Thiên chọn nguyên liệu nấu ăn tươi, cũng không đáp lời, bản thân cô trình độ thế nào cô biết rất rõ, cô có thực lực nhưng vẫn chưa đạt được mức đỉnh cao, cô còn cần trưởng thành, chỉ là lần quảng cáo này đúng là nước cờ đầu của cô.

Hai người trong siêu thị tán gẫu chọn đồ nhìn khá khác biệt với những người đang vội vã chạy về nhà ăn tết, bầu không khí còn có vẻ khá tốt.
Mua xong đồ, Trần Vũ xách đồ lên taxi rồi mới để Ân Thiên Thiên lên xe.
Trên xe, Trần Vũ ngoan ngoãn ngồi ở một bên kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên sẽ cười khẽ một tiếng.
Khi taxi đi ngang qua khu vực sầm uất đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng khổng lồ phía ngoài trung tâm mua sắm đang phát quảng cáo, đúng lúc là quảng cáo mà cô thiết kế, Trần Vũ cũng nhìn thấy.
Trong ánh sáng mùa đông, Ngôn Tử không hề trang điểm chỉ nhẹ nhàng mở kem chăm sóc da BB của ‘Thiên Ân’ ra dặm lên mặt mà đã đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí không hề nhìn ra chút vết tích nào, mái tóc dài đen thẳng tung bay trong không khí theo bước chạy của cô lưu lại hương vị tươi mát, xung quanh có đứa trẻ đang thổi bong bóng xà phòng, dưới sự phản xạ của ánh nắng lộ ra các loại sắc thái khác biệt, toàn bộ hình tượng tràn trề thanh xuân, Ngôn Tử nhìn thẳng vào ống kính cười đến mặt mày rạng rỡ, khi chạy không cẩn thận đúng lúc bể phun nước phun nước, khi cột nước đột ngột phun lên từ mặt đất, ánh nắng càng tỏa ra ấm áp, hình ảnh dường như được phủ một lớp cầu vồng nhẹ nhàng, Ngôn Tử đứng trong hồ nước nhanh chóng bị ướt, ướt mặt, bỗng nhiên không cẩn thận ngã nhào vào trong lồ ng ngực nam tính…
Ngay khi ngước mắt, trên da mặt Ngôn Tử vẫn mong manh như cũ, đôi mắt linh động hút hồn người, mà người đưa tay kéo cô một cái chính là Trần Vũ, đẹp trai rạng ngời…
Toàn bộ hình ảnh này đều mang hương vị thanh xuân, còn mang theo hơi thở tình yêu.
Bỗng nhiên, hình ảnh thay đổi, đêm khuya trên đường cái một chiếc xe sang trọng lặng lẽ lái tới, thông qua kính chiếu hậu tài xế trẻ tuổi nhìn thấy trong gương cô gái xinh đẹp mê người đang dặm BB, lễ phục bó sát người màu đỏ, trên chân mang đôi giày cao gót, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng động tâm, Ngôn Tử hơi ngẩng đầu nhìn lái xe, ánh mắt quyến rũ, sau khi cảnh thay đổi, là dáng vẻ Ngôn Tử giẫm lên dày cao gót bước từng bước về phía văn phòng, khu làm việc không có người chỉ có một cửa văn phòng khép hờ, Ngôn Tử đi tới đẩy cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đó đứng trước cửa sổ sát đất trong tay lắc lắc ly rượu vang, Ân Thiên Tuấn âu phục phẳng phiu tà tứ lười biếng dựa vào cái bàn sau lưng, đùi phải uốn lượn bắt lên chân trái, khi nhìn thấy Ngôn Tử khóe miệng nhếch lên cười quyến rũ, cô gái xinh đẹp tới gần người đàn ông thành thục, bàn tay nhỏ bé xoa lên ngực anh, khi cánh môi đến gần người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn ống kính nở nụ cười xinh đẹp…
Lần này mặt hồ thay đổi phong cách, tràn đầy hương vị tình yêu, còn có chút chút muốn ngừng mà không được.
Quảng cáo phát xong thì xe taxi cũng chuyển động, Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, quảng cáo này đúng là do cô thiết kế, nhưng cô thật không ngờ ba người họ lại phối hợp tốt như vậy, đặc biệt là Trần Vũ và Ân Thiên Tuấn, hai người xuất hiện thời gian không dài, thậm chí cộng lại còn chưa tới mười giây, nhưng lại hết sức nổi bật, lần này xem như Ân Thiên Thiên đã hiểu tại sao những người đó lại đi tìm Ân Thiên Tuấn đóng phim.
Đơn giản anh chính lựa chọn tốt nhất cho vai tổng giám đốc bá đạo, còn Trần Vũ chính tiểu thịt tươi sống.
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Trần Vũ nói: “Không nhìn ra, cậu rất có thiên phú.”
Trần Vũ ngượng ngùng cúi đầu cười, trong lòng lại thở dài phào một hơi, cô ấy hài lòng là được.
‘Thiên Ân’ từ vừa mới bắt đầu đã trở nên nổi tiếng, Ngôn Tử cũng rất phối hợp trong các hoạt động gần đây luôn trang điểm nhẹ, mà trong túi luôn có kem trang điểm BB của ‘Thiên Ân’ BB, cộng thêm công ty quản lý cố ý muốn bồi dưỡng Trần Vũ ra sức duy trì sức nóng của cậu ta, hiện Ân Thiên Tuấn lại là người nắm quyền cao nhất “Thiên Ân”, nhất thời cho người ta cảm giác về người đàn ông độc thân hoàn kim, cuối cùng trực tiếp dẫn đến hàng vừa lên kệ đã được mua sạch.
Sau đó ‘Thiên Ân’ thừa thắng xông lên, hoàn toàn ép ảnh hưởng mà trước đó tập đoàn Cảnh Thị gây ra với ‘Thiên Ân’ xuống tới mức không đáng nhắc tới, mà ngay sau quảng cáo này nhà thiết kế Ân Thiên Thiên cũng nổi tiếng, không ít người tìm tới Ân Thiên Tuấn muốn ký hợp đồng với Ân Thiên Thiên nhưng đều bị Ân Thiên Tuấn dùng đủ loại lý do từ chối, không hề có dị nghị với Ân Thiên Thiên, dù sao giờ cô đang mang thai, dù muốn làm nhiều nhất chỉ có thể làm một cái, không có khả năng làm nhiều như vậy, mà một cái này cần lựa chọn kỹ lưỡng một chút.
Sau khi thấy rốt cuộc cố gắng của mình đã được báo đáp, tâm trạng buồn bực của Ân Thiên Thiên đã tốt hơn nhiều, vừa cười vừa nói với Trần Vũ đi về phía Nam Uyển, vừa mới đi tới thang máy đã nhìn thấy người đàn ông đó đứng ở cổng chờ.
Ân Thiên Thiên hơi ngưng bước chân.
Trần Vũ trông thấy Cảnh Liêm Uy lạnh lùng đứng đó vô thức liếc nhìn Ân Thiên Thiên, trong lòng khẽ thở dài.
Sau khi trầm mặc một chút, Ân Thiên Thiên mới tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cũng tới?”
Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn cô cười, lập tức duỗi bàn tay ấm áp xoa lên gò má đỏ bừng trên gương mặt đã bị đông cứng của cô khẽ trả lời: “Anh về nhà ăn tết, có cái gì không đúng sao?”
Câu nàu khiến Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Về nhà…
Ân Thiên Thiên chợt nhớ trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi với Cảnh Liêm Uy, bọn họ đã sống cuộc sống vợ chồng bình thường mà hạnh phúc, bây giờ lại có vẻ xa xỉ như vậy.
Ân Thiên Thiên nhếch miệng cười với Cảnh Liêm Uy, cô rất vui vì lúc này Cảnh Liêm Uy chọn trở lại bên cạnh mẹ con họ, dù vì nguyên nhân gì, ít nhất cô biết trong lòng anh có bọn họ.
Trần Vũ thấy vậy chỉ cảm thấy trong lòng hơi mất mát, cậu đặt đồ trong tay xuống đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì lại bị Cảnh Liêm Uy gọi lại.
“Đừng có lười biếng, cô ấy không ăn được thức ăn tôi nấu, hãy nhanh vào nấu cơm đi.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy dứt khoát ôm Ân Thiên Thiên đi vào, lưu lại sau lưng Trần Vũ cười đến híp cả mắt.
Lần này, mới thật sự là người một nhà cùng nhau ăn cơm?
Mà tết, không phải là như thế này sao?
Nhiều năm như vậy, Ân Thiên Thiên cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất mà cô được ăn, chồng, con, còn có người giống em trai như Trần Vũ, cô bỗng cảm thấy có phải mình đã quá hạnh phúc rồi hay không? Chỉ là, ai cũng không biết hạnh phúc này có thể tiếp tục được bao lâu, nói không chừng ngày mai sẽ biến vị thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui