Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 290: NHÀ HỌ HƯỚNG BỊ DIỆT
Một người mẹ nghe được chuyện như vậy sao có thể thờ ơ không kích động được? Hơn nữa từ nhỏ đến lớn Ngụy Chiêu Dung đã thích Hướng Linh nhiều hơn, đến cùng vì là con gái nên gần gũi với mẹ hơn, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Hướng Linh chết rồi mà bà ta vẫn không cách nào chấp nhận được.
Ngụy Chiêu Dung nghe xong lời của Mộc Yên Nhiên bà ta không hề cảm thấy Mộc Yên Nhiên đáng sợ mà là cực kỳ căm hận cô ả.
Người phụ nữ này mới thật sự là tiểu nhân! Cho dù nói “tội ác tày trời” cũng không đủ hình dung sự xấu xa của cô ả! Ngay cả mười tội ác tày trời cũng không thể nào thâu tóm hết sự ác độc của cô ả.
Ngụy Chiêu Dung gần như là theo bản năng, lúc Mộc Yên Nhiên sắp bước xa ra chỗ của bà ta thì bà ta lập tức nhảy vọt tới hoàn toàn không do dự giơ tay kéo cô ả lại, sau đó đánh chửi tới tấp.
“Mày, là đứa con gái xấu xa! Mày đền mạng cho con gái tao đi! Mày là hung thủ giết người!” Giờ phút này Ngụy Chiêu Dung đã trở nên điên cuồng, một tay bà ta kéo Mộc Yên Nhiên, tay còn lại vớ được thứ gì thì đánh lên người Mộc Yên Nhiên thứ đó, vừa đánh vừa hô to: “Mộc Yên Nhiên, đền mạng cho con gái tao! Mày là hung thủ giết người! Tao sẽ không tha cho mày đâu, cho dù thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!”
Mộc Yên Nhiên bị Ngụy Chiêu Dung đột nhiên nổi cơn điên dọa ngây người, cô ả còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị bà ta cầm khay nện mạnh vào đầu, máu tươi chảy ra, người làm trong nhà bị dọa sợ lóng nga lóng ngóng, vội vàng bước lên muốn kéo hai người ra, nhưng lúc này Ngụy Chiêu Dung lại không dễ kéo như vậy, sức lực lớn đến dọa người!
Mâm, đũa, ly nước, hoa… tất cả mọi thứ đều bị Ngụy Chiêu Dung dùng để đánh Mộc Yên Nhiên, trong miệng bà ta tiếng kêu đền mạng cho con gái càng lúc càng lớn nhưng cũng không có ai để ý, ngược lại bọn họ chỉ cảm thấy rốt cuộc là do bà Hướng chịu không nổi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên khóc lóc om sòm với cô chủ nhà họ Mộc…
“Mộc Yên Nhiên, người phụ nữ đê tiện này! Mày sẽ không chết được tử tế đâu! Mày đền mạng cho con gái tao đi! Đền mạng cho con gái tao đi!” Ngụy Chiêu Dung chưa bao giờ nghĩ tới vụ tai nạn xe kia không phải là chuyện ngoài ý muốn, bà ta cũng không ngờ Ân Nhạc Vy lại biết nhiều chuyện của Mộc Yên Nhiên như vậy lại còn giúp cô ta trở thành hung thủ, bà ta vừa khóc vừa đánh: “Mộc Yên Nhiên! Mày là người phụ nữ đê tiện! Sao mày lại có thể ra tay độc ác như vậy chứ? Linh của tao mới hai mươi tuổi, mày đền mạng cho con gái tao đi, mày đền mạng cho con gái tao đi!”
Mộc Yên Nhiên bị đánh vào đầu một lúc lâu vẫn chưa hồi thần lại, chờ lúc cô ả lấy lại tinh thần thì người ngợm đã bị Ngụy Chiêu Dung đánh bầm dập nhiều chỗ, đau âm ỉ, nếu là Mộc Yên Nhiên trước đây thì nói không chừng đã phải nhập viện chờ bác sĩ tuyên bố tử vong luôn rồi, nhưng mà bây giờ cô ả đã có một trái tim khỏe mạnh.
Dù sao Ngụy Chiêu Dung cũng đã lớn tuổi, chờ đến lúc Mộc Yên Nhiên lấy lại tinh thần thì sức mạnh dưới cơn giận thôi thúc đã giảm bớt rất nhiều, lập tức bà ta bị Mộc Yên Nhiên đánh ngược lại.

Cô ả giơ tay đẩy mạnh Ngụy Chiêu Dung ra, nhìn thấy bà ta té lăn ra đất, Mộc Yên Nhiên giơ tay nhẹ nhàng sờ vết thương trên trán, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Ngụy Chiêu Dung.
Mụ đàn bà đê tiện này lại dám đánh mình.
Đúng là một kẻ đê tiện, đê tiện giống như đứa con gái đáng chết kia của bà ta vậy, đê tiện đến không thể đê tiện hơn được nữa.
“Người đâu, ném con mụ điên này ra ngoài cho tôi.

Ném thẳng đến thành phố Z cho tôi, tôi muốn cả đời này bà ta cũng không thể trở về đây được nữa!” Mộc Yên Nhiên lớn tiếng quát lớn sau đó xoay người đi về phía phòng mình.

Có một số việc người làm trong nhà không thích hợp làm, nhưng người khác thì lại rất thích hợp.
Mộc Yên Nhiên hoàn toàn không để ý tới tiếng mắng chửi của Ngụy Chiêu Dung, cô ả đi thẳng vào phòng gọi điện thoại: “Không phải lão Vương còn thiếu một người phụ nữ sao? Vừa vặn Ngụy Chiêu Dung rất thích hợp, đưa bà ta qua đó đi! Cả đời này tôi không muốn bà ta lại xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Người đàn ông bên kia đầu điện thoại đáp lời, lúc này Mộc Yên Nhiên mới hơi đỡ tức!
Đúng là không biết điều!
Nếu đã như vậy thì bà ta hãy đến xứ khỉ ho cò gáy làm vợ người khác đi.

Cô ả muốn nhìn thấy bà Hướng quen sống trong nhung lụa làm thế nào để cắt cỏ, nuôi heo gian nan kiếm sống ở cái xứ sở khốn khó kia.
Cùng lúc đó Hướng Thực cũng tìm tới Cảnh Liêm Uy, nói chính xác hơn là Thừa Phó Lân dẫn theo anh ta né tránh đám phóng viên bước vào bên trong khách sạn Nocturne.
Hướng Thực vừa nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, anh ta gần như nổi điên, tiến lên muốn ra tay với Cảnh Liêm Uy nhưng bị Cát Thành Phong đứng trước mặt cản lại, anh ta hết cách chỉ đành đứng tại chỗ chỉ vào Cảnh Liêm Uy hét lên: “Cảnh Liêm Uy, mày là cái đồ tiểu nhân hèn hạ.

Lẽ nào mày không sợ Ân Thiên Thiên đau lòng sao? Mày không muốn con của mày nữa sao? Ngay cả bà cụ Cảnh mày cũng không cần nữa sao? Mày làm như vậy không sợ bọn họ chửi rủa sao? Kẻ tiểu nhân nhà mày!”
Cảnh Liêm Uy ngồi ở phía sau bàn làm việc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn Hướng Thực nhưng anh chỉ nhìn mà không nói.
“Cảnh Liêm Uy, mày biết Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương cho nên mày ly hôn với cô ấy, ai biết một mực lúc này cô ấy lại mang thai con của mày.

Mày vì đứa con mà có thể lừa dối cô ấy như vậy, sao bây giờ mày không tiếp tục nữa đi? Mày quả nhiên đê tiện không ai bằng!” Hướng Thực lớn tiếng trách cứ, từng câu từng chữ đều là đang lên án Cảnh Liêm Uy, như thể anh ta là một kẻ rất trượng nghĩa: “Cảnh Liêm Uy, nếu Ân Thiên Thiên biết được cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho mày đâu.

Con trai của mày chắc chắn cũng sẽ không chào đời được.

Mày dám đối xử với tao như vậy thì tao sẽ dám nói cho cả thế giới biết xuất thân của Ân Thiên Thiên!”
Cảnh Liêm Uy đợi sau khi Hướng Thực nói xong, anh mới hơi nhúc nhích khóe môi, nhìn anh ta đầy chế giễu.
Ánh mắt rét lạnh thấu xương kia khiến Hướng Thực sững sờ, nhất thời anh ta cảm thấy hơi sợ Cảnh Liêm Uy đang ngồi trước mặt.
Cảnh Liêm Uy đứng lên đi tới trước mặt Hướng Thực, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong ở bên cạnh cũng không ngăn cản.
Một giây trước đó Cảnh Liêm Uy vẫn còn phong độ ngời ngời, một giây sao nắm đấm của anh đã quăng lên mặt Hướng Thực.
Một cú đấm mạnh khiến Hướng Thực không kịp phòng bị đã bị đánh ngã trên mặt đất, một cái răng cũng theo đó văng ra ngoài.
Cảnh Liêm Uy không để ý chút nào vẫn bước lên trước chuẩn bị tiếp tục.

Anh là một người đàn ông, cho nên trong một số trường hợp nào đó anh càng tin tưởng nắm đấm hơn.

Hơn nữa chuyện anh tặng quà cho Ân Thiên Thiên trong ngày lễ tình nhân trước mặt toàn thế giới và chuyện anh bực bội là hai chuyện khác nhau.

Hướng Thực đã từng chiếm giữ Ân Thiên Thiên bốn năm đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ mãi không quên vợ anh, anh làm sao nhịn được cơn tức này.
Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong ở bên cạnh sờ sờ mũi, sau đó quay đầu đi gần như không dám nhìn.
Mỗi một lần Cảnh Liêm Uy ra tay đều cực kỳ tàn nhẫn, ví dụ như chuyện của Trần Vũ lần trước.
Hướng Thực vốn đang tức giận, Cảnh Liêm Uy vừa gây hấn thì anh ta đã đứng lên muốn đánh trả ngay lập tức, nhưng đối mặt với một Cảnh Liêm Uy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Hướng Thực hoàn toàn chỉ có thể làm bao cát mà thôi.
Cú đấm thứ nhất Cảnh Liêm Uy đơn giản chỉ muốn thử tay nghề mà thôi.
Cú đấm thứ hai là đánh Hướng Thực chiếm lấy Ân Thiên Thiên bốn năm nhưng lại đối xử với cô không tốt.
Cú đấm thứ ba là đánh vì anh ta bội tín, hại Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ phải kết hôn chớp nhoáng.
Cú đấm thứ tứ là đánh anh ta không biết liêm sỉ âm mưu nối lại tình xưa…
Cú đấm thứ năm đánh anh ta đê tiện vô liêm sỉ, lợi dụng phụ nữ để leo lên cao.
Cú đấm thứ sáu là đánh anh ta hoàn toàn không giống đàn ông, bỏ vợ bỏ con…
Cú đấm thứ N là đánh anh ta miệng chó không nói được lời hay, dám nguyền rủa con của bọn họ.
Từng nắm đấm liên tục nện xuống, Hướng Thực gần như bị đánh đến nỗi mất ý thức, qua một hồi lâu cuối cùng Cảnh Liêm Uy cũng dừng tay lại, anh ngạo nghễ nhìn người đàn ông chật vật trên đất, lúc này Hướng Thực đã bị đánh không còn nhận ra hình người nữa rồi.
Cảnh Liêm Uy sửa sang lại quần áo của anh xong thì nhìn Hướng Thực mới vừa khôi phục lại tinh thần, anh ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, khẽ nói: “Hướng Thực, mày tốt nhất hãy nhớ cho kỹ chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói.

Đây chính là tiền lãi cho việc mày uy hiếp lúc đó, nếu tao biết ngày nào miệng chó của mày nói ra những lời tao không muốn nghe thì tao cũng không ngại khiến cho mày vĩnh viễn không mở miệng được nữa đâu!”
Sự uy hiếp rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Hướng Thực không ngừng run rẩy.
Mà cùng lúc đó Cát Thành Phong hoàn toàn không kiêng dè, ở trước mặt Hướng Thực nói ra tin tức mà anh ta mới nhận được cho Cảnh Liêm Uy nghe: “Cậu ba, Mộc Yên Nhiên và Ngụy Chiêu Dung xảy ra xung đột ở nhà họ Mộc.

Bề ngoài Mộc Yên Nhiên nói là cho người đưa bà ta đến thành phố Z, nhưng trên thực tế lại sai người đưa bà ta đến vùng núi hẻo lánh gả cho một đàn ông đã góa vợ.”
Hướng Thực trợn mắt kinh ngạc, trong miệng ấp a ấp úng gì đó nhưng không ai nghe rõ.
Cảnh Liêm Uy quay đầu lại liếc anh ta, không nhịn cong môi cười.
Có vẻ trước đây người bị Mộc Yên Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay không chỉ có một mình anh đâu.
“Cho người cứu Ngụy Chiêu Dung ra, đừng để cho Mộc Yên Nhiên biết.” Cát Thành Phong nhận lệnh, sau đó sai người đi làm ngay lập tức.

Còn Cảnh Liêm Uy lại quay đầu nói với Hướng Thực đang ngồi trên đất: “Hướng Thực, tao tin rằng mẹ mày bị đối xử như ngày hôm nay chắc hẳn là bà ta đã biết chuyện gì đó rồi.

Có vấn đề gì thì mày tự đi hỏi bà ấy đi, nhưng mày phải nhớ kỹ, tao có thể khiến cho mày tới nông nỗi này thì chắc chắn tao có thể thực hiện được những lời tao nói lúc nãy, đừng thử gây hấn với tao, tao là người không có tính nhẫn nại đâu!”
Sắc mặt Hướng Thực tái nhợt, nhớ lại câu nói kia của Cảnh Liêm Uy.
“Tao không ngại khiến cho mày mãi mãi không mở miệng được.”
Mà không mở miệng được có nghĩa là một là kẻ câm, hai là người chết…
Từ sau khi nhà họ Hướng xảy ra chuyện, tất cả những chuyện đã qua giống như thước phim đang lại trong đầu anh ta.

Cảnh Liêm Uy thoạt nhìn như không nhúng tay vào, nhưng mỗi một chuyện đều thấp thoáng bóng dáng trong đó, người đàn ông này đã trực tiếp phá hủy cơ nghiệp nhiều năm của nhà họ Hướng…
“Ngoài ra…” Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn Hướng Thực, trong tròng mắt mang theo sự cảnh cáo nghiêm túc: “Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thiên nữa, nếu không tao cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Chỉ một câu nói nhưng cũng đủ khiến Hướng Thực sững sờ, rất lâu không nói nên lời mãi đến khi Cát Thành Phong cho người dẫn anh ta đi.
Sau khi Cảnh Liêm Uy giải quyết Hướng Thực xong thì anh khẽ xoay xoay cổ, bây giờ có phải anh nên yên tâm đợi đứa bé chào đời hay không? Chỉ còn hơn bốn tháng nữa thôi…
Hi vọng hết thảy đều xuôi chèo mát mái.
Sau lễ tình nhân một ngày, người của cả thành phố T đều muốn phỏng vấn Hướng Thực, lúc này đã leo lên vị trí “Trai tồi quốc tế” nhưng bất kể thế bọn họ tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của Hướng Thực, ngay cả mẹ anh ta là Ngụy Chiêu Dung cũng biến mất theo.
Lúc phóng viên tìm được Mộc Yên Nhiên, cô ả vẻ mặt tràn ngập đau buồn nói bọn họ đã đi rồi, còn đi đâu thì cô ả cũng không biết.
Mà vào lúc này trong nhà ga người đến người đi, chen vai thích cánh của thành phố T, trong chuyến tàu xe cuối năm, một nơi giống như sân ga này có rất nhiều người cuộn mình lại một chỗ.

Trên truyền hình vẫn còn đang phát lại hình ảnh người đàn ông cao ngất mặc âu phục và người phụ nữ khí chất cao quý bức người kia, nhưng bây giờ bọn họ lại co ro trong một góc ở sân ga, ôm chặt hành lý trong tay rúc vào một chỗ.
Hướng Thực đã hoàn toàn thay đổi, cho dù người theo dõi tin tức thường xuyên cũng không cách nào nhận ra được, còn Ngụy Chiêu Dung lúc này trên đầu lưa thưa vài sợi tóc, dáng vẻ già nua hoàn toàn khác xa với người phụ nữ trên ti vi ngày nào.

Hai kẻ sa sút chen lấn trong sân ga nồng nặc đủ loại mùi, bọn họ cùng bước lên một hành trình mờ mịt không biết trước…
Chuyến tàu vội vã lao đi mang theo bọn họ đến một kiếp sống khác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui