Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 296: MỐI TÌNH ĐẦU CỦA CẢNH LIÊM UY
Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn bà cụ, lúc này hai người đều bảo trì trầm mặc.

Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên, đột nhiên, Ân Thiên Thiên dường như cảm thấy có sự vui vẻ trong mắt cô ta, rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta khó có thể phát hiện mà sau đó cũng không còn thấy nữa.

Giờ phút này, sự bất an trong lòngÂn Thiên Thiên bắt đầu lan ra, bà cụ còn chưa nói đã làm cô có một loại xúc động muốn chạy trốn!
Đưa tay nắm lấy tay áo bà cụ, nhưng bà cụ lại cầm lấy tay Mộc Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy nhẹ nói: “Cảnh Liêm Uy, không phải lúc con hai mươi hai tuổi quen một cô bé sao? Thậm chí lúc ấy còn nói với chúng ta tương lai sẽ cưới cô bé đó, muốn kết hôn với cô bé đó, lời này con không ngừng nói với ba mẹ của con, người nhà họ Cảnh đều nhớ rõ!”
Cảnh Liêm Uy năm năm trước, quả thực đã từng nói như vậy, hơn nữa còn rất chắc canh!
Ân Thiên Thiên nghe vào trong tai, theo bản năng hung hăng dùng sức nắm lấy bàn tay Cảnh Liêm Uy đang nắm tay mình
Chỉ là, tay của cô nhỏ như vậy, có thể ôm hết bàn tay của anh sao?
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhíu mày, lúc đó Cảnh Liêm Bình nhíu chặt, cũng là người phiêu bạc trong rừng hoa thời gian dài như vậy, chuyện thế này liếc mắt cũng biết người kia là ai!
Cảnh Liêm Uy yên lặng nhìn bà cụ cũng không hỏi, chỉ là bình tĩnh đứng đó thể hiện thái độ của mình.

Anh muốn biết!
Thật sự muốn biết!
Năm năm, thời gian ròng rã năm năm!
Anh chỉ tìm hai người, một người là cô bé năm đó, một người là Tô Nương!
Bây giờ anh biết Tô Nương đang ở trong thành phố T, chỉ là không xác định được vị trí, mà cô bé kia từ đầu đến cuối không có chút tin tức nào, anh cũng đã từng hỏi qua Mộc Sa, nhưng Mộc Sa nói chỉ là lúc ấy tình cơ biết chuyện này nên mới dùng nó để hấp dẫn sự chú ý của anh, một số chi tiết trong đó cũng là đoán ra…
Chỉ là, lời nói dối như vây, căn bản Cảnh Liêm Uy cũng không tin!
Nhưng Mộc Sa không nói, anh cũng không có ép, chỉ là muốn nhìn xem hai người có duyên không.

Mà bây giờ, bà nội của anh lại nói cho anh biết, bà ta luôn biết người kia là ai! Mặc dù đã năm năm ròng rã không nói với anh!
Năm năm!
Đối một người con gái mà nói, đây là một thời gian rất dài, nhưng là đối với một người đàn ông mà nói, đây cũng là một thời kỳ rất quan trọng, đối với Cảnh Liêm Uy mà nói chính là như vậy!
Hai mươi hai tuổi anh còn có chút kiêu ngạo, có chút bá đạo, thậm chí trong xương cũng lộ ra một loại kiêu ngạo nhàn nhạt, nhưng xuất hiện của cô bé kia đã phá vỡ mọi thứ, cô ấy dịu dàng, thiện lương, đáng yêu… trong mắt anh dường như là tất cả những danh từ tốt đẹp nhất.

Hai mươi hai tuổi Cảnh Liêm Uy một lòng nhào vào mối tình đầu, mỗi ngày ôm điện thoại cũng vì tâm sự với cô ấy, mà bọn họ thậm chí có thể một ngày gửi hơn một ngàn điều tin nhắn, khác thường như vậy nhà họ Cảnh sẽ chú ý đến…
Vì vậy, tin tức Cảnh Liêm Uy yêu đương cả nhà họ Cảnh đều biết.

Đến bây giờ, bà cụ Cảnh và Vi Giai Huệ vẫn nhớ rõ, mùa hè năm đó Cảnh Liêm Uy vô cùng phấn khởi nói: “Bà nội, mẹ, con có người trong lòng rồi, cô ấy đã đồng ý sau này sẽ gả cho con…”
Khi đó Cảnh Liêm Uy vừa chìm vào trong vũng bùn tình yêu, thậm chí cả cái gì gọi là ‘Yêu’ cũng không hiểu, cũng hứa hẹn muốn chăm sóc một người suốt đời suốt kiếp rồi, lúc ấy ai cũng cười, chẳng qua là cảm thấy Cảnh Liêm Uy bình thường làm gì cũng nghiêm trọng thay đổi như thế cũng tốt, mà sự vĩ đại của anh luôn là thể diện của nhà họ Cảnh.

Mãi cho đến hai năm trước, người con gái đó đột nhiên biến mất, biến mất suốt ba tháng!
Trong vòng ba tháng, Cảnh Liêm Uy mỗi ngày đều như là cái xác không hồn hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là thất tình, lúc đó Cảnh Liêm Uy chán chường không làm gì cả mới thật sự làm nhà họ Cảnh chú ý, mới phát hiện thật sự có một cô gái như vậy bất tri bất giác nắm lấy cảm xúc của Cảnh Liêm Uy…
Nhưng mà suốt ba tháng, cô bé kia như giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, dù Cảnh Liêm Uy liên lạc thế nào bọn họ cũng không tìm thấy người, cuối cùng thậm chí Cảnh Liêm Bình còn phái người đi thăm dò, nhưng chỉ biết đó là một dãy số nước ngoài, cuối cùng không tra ra được gì cả.

.

Mà ba tháng sau, Cảnh Liêm Uy dường như hồi máu sông dậy, vì vậy người nhà họ Cảnh biết cô bé kia đã trở lại!
Chỉ là dần dần, Cảnh Liêm Uy trở nên không giống trước, theo thời gian anh càng ngày càng vĩ đại, càng ngày càng khiêm tốn, càng ngày càng nội liễm, cả người cũng lộ ra hơi thở an phận, ngay lúc mọi người cho là anh sẽ kết hôn với người con gái đã nói chuyện ba năm, quen biết hai năm ka, Cảnh Liêm Uy lại dẫn Ân Thiên Thiên trở về…
Bà cụ cho rằng tình cảm của Cảnh Liêm Uy bị k1ch thích, lúc ấy liền thả ra chỉ cần Ân Thiên Thiên chứng minh mình không giống như lời đồn thì dễ dàng tiếp nhận cô, đương nhiên quả thực cũng có như Ân Thiên Thiên đoán, cho dù bà cụ thích Mộc Yên Nhiên, nhưng lúc đó thời gian của Mộc Yên Nhiên cũng không còn nhiều, bà ta sao có thể mù quáng để đứa cháu trai lớn của mình đi làm chuyện thế được, lúc này Ân Thiên Thiên mới có thể dễ dàng vào được nhà họ Cảnh
Chỉ là, không ai biết, ông trời thích đùa bỡn như vậy, Mộc Yên Nhiên vốn là ôm suy nghĩ trở về sống với cha mẹ một thời gian ngắn, lại tìm được trái tim tìm suốt hai mươi lăm năm cũng không tìm được, thế nên kỳ tích mà sống lại…
Vì vậy, bà cụ càng nhìn Ân Thiên Thiên càng không vừa mắt, sau đó dường chỉ chỉ muốn Mộc Yên Nhiên gả cho Cảnh Liêm Uy, như vậy cho dù không có đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên, sớm muộn gì cũng có ngày Mộc Yên Nhiên có một đứa con.

Đến cùng, chuyện Mộc Yên Nhiên không thể sinh đẻ, ngoại trừ bác sĩ Lương và Cảnh Liêm Uy còn người nhà học Mộc biết ra cũng không có người biết được.

Bà cụ hài lòng nhìn dáng vẻ của Cảnh Liêm Uy, chuyển con mắt nhìn liếc Ân Thiên Thiên hơi tái nhợt nâng khóe miệng lên, nói: “Cảnh Liêm Uy, con muốn biết cô bé năm đó là ai rất đơn giản, chỉ cần đồng ý sau này giữ khoảng cách với Ân Thiên Thiên, hoàn toàn thực hiện chuyện ly hôn của hai người, như vậy ta sẽ nói cho con biết!”
Đôi mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy nguy hiểm nhìn bà cụ.

Đây là uy hiếp!
Mà Cảnh Liêm Uy, ghét nhất chính là uy hiếp!
Dù cho người này là bà cụ!
Ân Thiên Thiên ngừng thở nhìn người đàn ông trước mặt, hai cánh tay cũng nắm chặt bàn tay của anh, nhưng mà cho dù như vậy trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an, giống như một giây sau anh sẽ rời khỏi cô.

Lúc này, dù cho bà cụ không nói nàng cũng đoán được…
Chỉ là, Cảnh Liêm Uy là người trong cuộc người, dường như không hiểu được…
“Nếu như con nói không thì?” Lạnh giọng hỏi lại, Cảnh Liêm Uy không lùi bước chút nào!
Con mắt bà cụ lạnh xuống nhìn qua anh: “Cảnh Liêm Uy! Chẳng lẽ con thật sự không muốn biết? Không phải con vẫn luôn chờ cô bé đấy sao? Bây giờ ta biết người đó là ai, con lại không muốn biết nữa ?”
Cảnh Liêm Uy không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm bà cụ.

Mộc Yên Nhiên đứng bên cạnh bà ta vô cùng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên
Cô không biết, thật sự không biết…
Không biết năm đó Cảnh Liêm Uy vô cùng để ý đến chuyện của cô ta, nếu như biết cô sẽ dũng cảm dùng thời gian còn lại của mình đến bên cạnh anh, nói với anh, cô ta chính cô bé mà anh luôn tâm tâm niệm niệm…
Chính là cô ta không biết, cô chỉ biết là người đàn ông đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông ưu tú, anh là cậu ba nhà họ Cảnh, tuổi còn trẻ đã nổi danh trong giới, cô còn lén lút chụp trộm rất nhiều ảnh của anh để trong nhà ngắm anh, ảo tưởng khung cảnh bọn họ chạy dưới ánh mặt trời, cười nói vui vẻ…
Nhưng sau khi về nước có tin tức là trái tim bị nhầm lẫn, cô vội vàng, điện thoại rơi ở nhà bị Mộc Sa nhặt được, bên trên cũng không có thân phận của Cảnh Liêm Uy chỉ biết anh tên gì, thường xuyên đến chỗ nào mà thôi, Mộc Sa lấy trộm danh nghĩa của cô ta liên lạc với Cảnh Liêm Uy…
Đến lúc cô trở lại Mộc Sa đã cùng một chỗ với Cảnh Liêm Uy, lúc đó Mộc Sa thậm chí còn đến trước mặt của cô ta khoe khoang!
Cô cắn môi nhịn xuống đến bật máu, thậm chí còn bị đưa đến bệnh viện, lại không gọi điện thoại hay gửi bất kỳ tin nhắn gì cho Cảnh Liêm Uy, lúc ấy ở nước ngoài cô nghe bác sĩ nói, cô cũng không còn mấy năm
Lén lút ép nước mắt mình xuống, đó là lần đầu tiên Mộc Yên Nhiên uất ức như vậy!
Cứng rắn đưa người mình yêu vào trong tay Mộc Sa!
Nhưng mà, cô ta sống lại! Cô ta về tới thành phố T, hâm mộ tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh, cô không muốn mình độc ác như vậy, trước khi có được trái tim cô ghen tị đến điên lên, tính đủ thù cũ hận mới trên người Mộc Sa, đến cùng cũng nhận được một tin tức tốt…
Lúc nhận được trái tim trong phòng phẫu thuật, khoảnh khắc cô ta mở mắt ra, cô ta chỉ có một suy nghĩ.

Cô ta muốn gả cho Cảnh Liêm Uy!
Cô ta muốn gả cho Cảnh Liêm Uy!
Cô ta nhất định phải gả cho Cảnh Liêm Uy!
Lúc này, Mộc Yên Nhiên trong mấy lời của bà cụ biết rõ tình cảm của Cảnh Liêm Uy với mình, nói không cảm động là giả, không nhịn được hơi đỏ hốc mắt lên, Mộc Yên Nhiên đưa tay lay nhẹ ống ta áo của bà cụ nói: “Bà nội…”
Tiếng kêu mềm mại này kéo suy nghĩ của bà cụ lại, quay đầu nhìn cô ta nhẹ giọng nói: “Yên Nhiên đừng khóc, bà nội lấy lại công đạo cho con, Liêm Uy đợi con năm năm, con thì không phải đợi nó năm năm? Huống chi con có thất vọng chờ đợi, lúc này nếu không phải ngẫu nhiên nhận được trái tim của đứa con nhà họ Hướng, chẳng lẽ con chỉ định nhìn nó rồi lẳng lặng rời đi? Bà nội sẽ không để con uất ức như vậy…”
Chỉ cần vừa nghĩ đến Mộc Yên Nhiên không sống nổi thì mang tình cảm với Cảnh Liêm Uy đi, lòng của bà cụ không ngừng thương yêu.

Mà bà hoàn toàn không ngờ, mấy lời này rơi vào trong tai Cảnh Liêm Uy cùng Ân Thiên Thiên lại kinh thiên động địa đến mức nào!
Mộc Yên Nhiên?
Mộc Yên Nhiên!
Thế mà lại là Mộc Yên Nhiên!
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy sáng quắc nhìn gương mặt uất ức đỏ ửng của cô gái nhỏ, không thể nào tin được, không tự giác bước lên một bước, bàn tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên cũng bất giác buông lỏng.

Tròng mắt Ân Thiên Thiên vẫn luôn đứng bên cạnh anh nhìn thấy bàn tay trống không của mình, nước mắt rơi như mưa…
Đến cùng anh vẫn buông cô ra sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui