Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 297: ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ
Cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, không ai nói chuyện, tất cả đều nín thở không thể tiếp nhận giống như lời của bà cụ mới chỉ nói được một nửa chứ chưa nói xong, thế nhưng hết lần này tới lần khác bà cụ lại bình tĩnh xoay đầu lại, một tay đem Mộc Yên Nhiên ở sau lưng đẩy ra phía trước một chút đau lòng nói: “Cảnh Liêm Uy, đây chính là cô gái vẫn luôn chờ cháu nhiều năm như vậy! Bây giờ cháu vẫn còn muốn phụ lòng cô ấy sao? Chẳng lẽ thời gian năm sáu năm vẫn chưa đủ để cho cháu nghĩ rõ ràng à, rốt cuộc người cháu muốn là ai đây?”
Trong phút chốc, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy bầu trời của mình như sập xuống.

Ánh mắt sáng rực nhìn chẳm chằm thân ảnh thẳng tắp trước mặt kia…
Cô có thể chấp nhận người kia là bất kỳ ai nhưng duy chỉ không thể chấp nhận người kia là Mộc Yên Nhiên!
Mộc Yên Nhiên ư, người phụ nữ kia mơ ước chồng của cô, mưu đồ muốn lấy tính mạng của cô nhưng hết lần này tới lần khác lại là cái gai nhọn trong lòng chồng cô, chuyện này bảo cô làm sao mà tiếp nhận nổi?
Im ắng đứng ở sau lưng Cảnh Liêm Uy, anh chỉ nhìn về phía trước nhưng một bước cũng không hề bước lên, cô không nhìn thấy ánh mắt của anh nhưng chính là như vậy mới si ngốc để ý từng cử động của anh, trong lòng vô cùng sợ hãi anh sẽ tiếp tục tiến lên phía trước một bước lại một bước, hô hấp cũng ngừng lại, dường như ngay cả đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được cô đang khẩn trương nên mới yên lặng không quấy cô.

Cảnh Liêm Uy không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ khắc này như thế nào, chỉ biết đờ đẫn nhìn Mộc Yên Nhiên.

Cô ta ở ngay trước mặt của anh, thậm chí nhiều năm như vậy nhưng anh lại không biết?
… Liêm Uy, anh nói sau này chúng ta có thể ở bên nhau hay không?
…Có, chẳng lẽ em không tin tôi sao?
…Em tin anh, so với tin chính mình thì em còn tin anh hơn…

… Em biết không? Hôm nay tôi đã nói với người trong nhà là muốn cưới em.

… Anh cũng chưa từng gặp em mà đã xác định là muốn cưới em sao? Nhỡ đâu em không thích hợp thì sao?
…Cùng tôi sống hết đời này, tôi nói phù hợp thì chính là phù hợp!


…Liêm Uy, gần đây em bị cảm, trong nhà không cho em cầm điện thoại chơi cả ngày nhưng mà em rất nhớ anh…
…Cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, chờ em khỏe rồi chúng ta sẽ gặp mặt.

… Liêm Uy, có phải cho dù em có như thế nào thì anh cũng sẽ không ghét bỏ em đúng không?
…Đúng, tôi sẽ không ghét bỏ em.


…Liêm Uy, nếu như, em nói nếu như, chúng ta chỉ có thể ở bên nhau một năm vậy anh còn muốn cưới em không?
…Chúng ta sẽ không chỉ ở bên nhau một năm, mà sẽ là từ đó về sau một năm lại một năm nữa.

…Hi vọng là như thế…

Từng câu từng chữ, từng lời nói vẫn còn khắc sâu ở trong lòng.

Năm đó anh tuổi trẻ nên hay xúc động, thậm chí ngay cả tính tình cũng còn lộ ra rất nhiều non nớt, bây giờ quay đầu lại nhìn xem giống như là rốt cuộc không biết năm đó sao anh lại có thể thốt ra mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt được như thế, chỉ là anh cũng rất rõ ràng lời nói năm đó không chỉ đơn giản là dỗ ngon dỗ ngọt như vậy mà là phản ứng trực tiếp khi tình yêu khắc vào chỗ sâu nhất trong lòng…
Anh hai mươi hai tuổi so với anh hai mươi bảy đang chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi tám hoàn toàn là hai người nhưng cũng chỉ là một người.

Nhìn Mộc Yên Nhiên, trong đầu Cảnh Liêm Uy hiện lên vô số hình ảnh, anh cầm điện thoại cười vô cùng xán lạn, năm đó anh hoàn toàn chính là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, trong lòng chỉ có cô ta.

Mộc Yên Nhiên cũng nhìn anh, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, cô ta buông tay bà cụ Cảnh ra chậm rãi đi về phía trước một bước, nhẹ giọng nói với Cảnh Liêm Uy: “Liêm Uy, anh còn nhớ rõ năm đó lúc chúng ta gọi điện thoại duy nhất một lần cho nhau, anh đã đồng ý với em sẽ dẫn em tới Nhật Bản xem hoa anh đào bay múa không?”
Một câu này khiến trái tim Cảnh Liêm Uy hoàn toàn sụp đổ.


Mà Mộc Yên Nhiên cũng ở trong khoảnh khắc đó nước mắt rơi như mưa.

Năm đó ba tháng trước khi Mộc Yên Nhiên bỗng nhiên cắt đứt liên lạc bọn họ còn dùng một phương thức liên lạc khác ngoài nhắn tin đó là gọi điện thoại.

Đúng như Mộc Yên Nhiên nói, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Bởi vì sau đó người lại biến thành Mộc Sa, mà Mộc Yên Nhiên thì hoàn toàn biến mất như vậy.

Cảnh Liêm Uy nhớ rõ, lúc anh và Mộc Sa ở bên nhau anh đã hoài nghi thân phận của cô ta, sau đó anh cố ý ‘vô tình’ nhắc lại chuyện này nhưng Mộc Sa lại hoàn toàn không biết mà thuận miệng nói ra địa điểm là nước Pháp chứ không phải Nhật Bản mà Mộc Yên Nhiên thích.

Một khắc này Cảnh Liêm Uy liền kết luận Mộc Sa không phải là người kia nhưng có lẽ bởi vì cô ta biết được sự tồn tại của người kia cho nên anh mới không vạch trần cô ta, hai người vẫn luôn không nóng không lạnh ở bên nhau như thế cho đến khi anh bị ép hôn, nhân chuyện này anh từ chối cô ta, gặp được Ân Thiên Thiên…
Cau mày, đầy trong mắt phượng đều là không thể tưởng tượng nổi.

Anh nghĩ như thế nào cũng không bao giờ ngờ được người kia sẽ là Mộc Yên Nhiên! Đã từng tưởng tượng qua vô số người thậm chí là cả Ân Thiên Thiên nhưng duy chỉ không nghĩ tới người kia sẽ là Mộc Yên Nhiên!
Bà cụ Cảnh nhìn Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên liền không nhịn được đứng lên mở miệng nói: “Liêm Uy, bà nội nói cho cháu biết, năm đó lúc cháu nói cháu muốn cưới Yên Nhiên bà đã đi điều tra qua nhưng cũng không điều tra ra được, chỉ là có một lần bà tới thăm Yên Nhiên lúc đó không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn cháu vừa gửi đến trên điện thoại di động của cô ấy nên bà mới biết được! Mà năm đó sở dĩ cô ấy rời bỏ cháu là bởi vì…”
“Bà nội!” Thở nhẹ một tiếng, Mộc Yên Nhiên kịp thời ngăn cản lời của bà cụ, chỉ quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Chuyện quá khứ em sẽ tự mình nói cho anh biết, chúng ta tâm sự đi.


Bà cụ Cảnh rất biết đạo lý, liền vội vàng gật đầu.

Mộc Yên Nhiên quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Chúng ta tâm sự một chút được chứ?”

Thời khắc này tuy Cảnh Liêm Uy vẫn còn có chút mờ mịt nhưng vẫn theo bản năng nhẹ gật đầu, anh không hề chú ý tới Ân Thiên Thiên đang run nhè nhẹ ở sau lưng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng cứ như vậy thẳng tắp ổn định ở trên người anh.

Hai người một trước một sau đi lên trên lầu, Ân Thiên Thiên cứ đứng tại chỗ như vậy nhìn bóng lưng anh mắt cũng không chớp.

“Bây giờ cô cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải tôi ép Liêm Uy cưới Yên Nhiên mà là năm đó chính nó đã mở miệng nói muốn cưới Yên Nhiên!” Lúc này bà cụ không thể nghi ngờ là có chút đắc ý, hiện tại bà ta vô cùng hài lòng về Mộc Yên Nhiên, thân thể tốt, gia thế cũng được, chủ yếu là thích tính tình của cô ta nhất, không giống như Ân Thiên Thiên luôn luôn không coi ai ra gì: “Hai mươi hai tuổi, lúc Cảnh Liêm Uy hai mươi hai tuổi chính nó đã tự chọn vợ cho mình! Nhiều năm như vậy nếu không phải tôi vẫn luôn ép buộc thì cô thật sự cũng không bước chân nổi vào nhà họ Cảnh chúng tôi! Bây giờ cô thấy chính chủ cũng quay về rồi đấy, cô và Liêm Uy cũng nên ly hôn đi thôi, chẳng lẽ cô không nên rời khỏi đây sao?”
Lời của bà cụ Ân Thiên Thiên một chữ cũng không nghe lọt mà chỉ không động đậy nhìn theo bóng lưng Cảnh Liêm Uy.

Chỉ cần một chút.

Cô chỉ cần anh xoay người lại liếc nhìn cô một cái, như vậy cô liền có dũng khí đối mặt với bà cụ!
Thế nhưng là…
Không có…
Cảnh Liêm Uy một lần cũng không quay lại nhìn cô…
Rõ ràng anh có nghe được lời của bà cụ nhưng lại không quay đầu lại nhìn cô một cái nào…
Tận đến khi bóng dáng Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên biến mất ở trên hành lang, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên cúi đầu xuống cười, rơi nước mắt.

Không nhiều, chỉ có một giọt.

Ở trước mặt bà cụ cô sẽ không cho phép mình mất tôn nghiêm lần nữa!
Cô là con gái lớn của nhà họ Ân, cho dù không vì chính cô thì cô cũng phải vì anh trai cô, em trai của cô, vì đứa bé trong bụng của cô tranh giành một hơi! Bà cụ muốn nhìn thấy cô chật vật rời đi thì cô lại cứ không như vậy!
Bà cụ nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên không nhịn được khẽ cười một tiếng, ngược lại bà ta ưu nhã ngồi vào trên ghế sofa, hiện tại cô đang có khúc mắc trong lòng nên có chuyện gì nói hết ra trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít, kiêng dè lúc đối mặt với Ân Thiên Thiên cũng càng thêm ít, nói chuyện cũng có vẻ chanh chua hơn: “Ân Thiên Thiên, tôi thấy cô vẫn nên thừa dịp mình bây giờ đang mang trong mình đứa bé của Liêm Uy nhà chúng tôi mà nhanh chóng mở miệng đưa ra mấy yêu cầu thích hợp đi, như vậy không chừng cuộc sống sau này của cô còn có thể có chút bảo hộ, nếu không qua thôn này cũng không có tiệm nào nữa đâu.


Cảnh Thiên Ngọc đứng ở một bên nhìn thấy Ân Thiên Thiên như vậy không nhịn được mà đau lòng, dường như là theo bản năng liền gửi cho Trình Thiên Kiều một tin nhắn, mà Cảnh Liêm Bình bên cạnh cũng ngay lập tức liên hệ với Ân Thiên Tuấn.

Lẻ loi một mình Ân Thiên Thiên đối mặt với toàn bộ người nhà họ Cảnh quả thực là cực kỳ đáng thương.


Một bé gái mồ côi bị nhà họ Ân đoạn tuyệt quan hệ, một cái người phụ nữ ly hôn nhưng lại đang mang thai con của chồng trước sẽ bị người ta nghị luận ầm ĩ, một người phụ nữ tuổi còn trẻ thậm chí còn chưa từng trải qua sóng to gió lớn cứ như vậy lẻ loi một mình đứng ở nơi đó…
Quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc đang đóng chặt trên lầu, Cảnh Liêm Bình không nhịn được khẽ lắc đầu.

Cảnh Liêm Uy đi chuyến này mặc dù chưa nói tới đúng sai nhưng đã làm tổn thương trái tim Ân Thiên Thiên…
Đáng sợ nhất chính là ngay cả vài lời nói hay một ánh mắt cũng không hề để lại…
“Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ Yên Nhiên trở về trong mắt Cảnh Liêm Uy hoàn toàn cũng không có cô! Nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái thì cô còn ở chỗ này vọng tưởng cái gì? Bây giờ thân thể của Yên Nhiên rất tốt muốn có đứa bé lúc nào mà chả được, tôi không tin Cảnh Liêm Uy đã chờ lâu như vậy tìm lâu như vậy mà nó còn có thể chịu đựng được?” Giễu cợt nhìn Ân Thiên Thiên, bà cụ chưa từng có một ngày lại cảm thấy tâm tình của mình tốt giống như bây giờ” Về phần đứa bé trong bụng của cô cũng chẳng phải chuyện quan trọng, chẳng qua nếu Yên Nhiên nguyện ý tiếp nhận mà Liêm Uy cũng muốn vậy thì chúng tôi sẽ đồng ý nuôi nó, về phần cô…”
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào!
Lời của bà cụ mỗi một chữ mỗi một câu đều hung hăng đâm lên trái tim của cô!
Trong mắt anh không có cô, cô nhìn thấy…
Mộc Yên Nhiên có thân thể tốt, cô cũng nhìn thấy…
Thế nhưng cứ nhất định phải vào lúc này dùng phương pháp tr@n trụi này trắng trợn nói cho cô biết sao?
Mạnh mẽ hít sâu một hơi, Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn thẳng vào bà cụ chỉ nói một câu: “Bà cụ, chỉ cần bây giờ Cảnh Liêm Uy đi ra nói với con một câu là anh ấy không quan tâm tới con nữa, không quan tâm tới đứa bé trong bụng con nữa thì con lập tức sẽ rời đi ngay! Tuyệt đối không dây dưa!”
“Ha ha ha…” Bà cụ lại bỗng nhiên cười lớn, một lúc lâu sau mới nói: “Ân Thiên Thiên, cô thật sự coi tôi là kẻ ngu sao? Hai người bọn họ bây giờ đang ở bên trong nói chuyện cho thật tốt, nói không chừng đảo mắt một cái tôi lại có thêm một người cháu dâu nữa đấy, bây giờ cô lại bảo tôi đi vào đó gọi người ra cho cô ư? Thật sự nghĩ tôi già rồi đầu óc không còn tốt nữa à!”
Bà cụ gầm thét một tiếng, đem chén trà trong tay hung hăng đập xuống bàn khiến nước trà đổ đầy ra một bàn.

Ân Thiên Thiên hé miệng không nói, chỉ cố chấp muốn một đáp án, muốn một ánh mắt!
Dù kết quả sau cùng sẽ khiến cô tổn thương đến mức mình đầy thương tích cũng không quan trọng!
Dù có thua, cô cũng muốn thua cho rõ ràng!
Vi Gia Huệ nhíu chặt lông mày nhìn bà cụ, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được nhiễm lên đau lòng! Nhưng trong nhà này, một người vợ ngoại quốc giống như bà ta rốt cuộc vẫn không có nhiều quyền lên tiếng như vậy, mà một người đàn ông như Cảnh Nguyên Phước cũng sẽ không tham gia vào mấy chuyện như vậy.

“Ân Thiên Thiên! Tốt nhất cô nên thức thời một chút cho tôi! Nhà họ Cảnh chúng tôi cũng không phải là một gia tộc nhỏ giống như nhà họ Ân các cô cái gì cũng có thể tùy tiện được!” Bà cụ nổi giận gầm lên một tiếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận