Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 324: UY HIẾP LẦN ĐẦU TIÊN
Trong Tụy Đề Uyển, Cảnh Liêm Uy một mình ở trong phòng ngủ thay quần áo, Ân Thiên Thiên ở bên ngoài làm bữa sáng cho anh.

Trong căn phòng quen thuộc tràn ngập mùi của Ân Thiên Thiên, cỗ khí tức đó khiến anh mê man, thậm chí cuộc đời này không muốn rời xa, vừa máy móc thay quần áo, vừa tham lam nhìn tất cả mọi thứ ở đây, chiếc giường đó bọn họ đã cùng nằm, bàn trang điểm đó anh đã từng ngồi vẽ lông mày cho cô, phòng tắm kia bọn họ đã từng tắm uyên ương, ngay cả ban công bọn họ cũng từng ôm nhau ngắm bình minh hoàng hôn…
Âm thanh bận bộn trong phòng bếp nhẹ nhàng truyền vào, thính giác lúc này của Cảnh Liêm Uy dường như rất mẫn cảm, anh hình như có thể nhìn thấy cô với cái bụng to đang bận rộn trong bếp, nhìn cô đi đi lại lại nhưng trên mặt lại tràn ngập nụ cười hạnh phúc, trong gia đình nho nhỏ này anh là trời, nhưng bây giờ lại sắp sụp đổ…
Chiếc điện thoại đặt ở trên bàn hơi rung lên, Cảnh Liêm Uy cầm điện thoại lạnh lùng ấn mở tin nhắn.

— Thời gian nửa ngày.

Ngắn ngủi 4 chữ, thời hạn cuối cùng để bọn họ cắt đứt tình cảm.

Tin nhắn ngắn ngủi của bà cụ Cảnh và sự tàn nhẫn không che giấu đã hiện ra như thế, chỉ có thời gian nửa ngày, bà ta muốn Cảnh Liêm Uy đưa ra quyết định! Trước buổi tối ngày hôm nay Cảnh Liêm Uy nhất định phải về nhà họ Cảnh, nếu không bà cụ sẽ dựa theo phương thức của mình bắt đầu làm việc, quyết không dài dòng!
Siết chặt chiếc điện thoại, có điều 4 chữ đó lại khiến Cảnh Liêm Uy nhìn rất lâu.

Mãi đến khi trong phòng khách truyền đến tiếng của Ân Thiên Tuấn, anh mới xóa tin nhắn này đi, sau đó gọi điện cho Cát Thành Phong, sau khi khẽ giọng căn dặn vài chuyện rồi quả quyết tắt nguồn đi ra ngoài.

Chuyện anh bây giờ có thể làm cho Ân Thiên Thiên, quả thực có hạn.

“Anh, anh đừng làm loạn nữa, em còn đang bận.


” Nhỏ tiếng oán trách Ân Thiên Thiên bất mãn nhìn Ân Thiên Tuấn đang ở bên giúp: “Có lần nào anh vào bếp là không đốt bếp chứ? Bây giờ lại đến hại em sao?”
Ân Thiên Tuấn bị cằn nhằn thì hơi cau mày nhìn Ân Thiên Thiên, rất không vui khi mình bị chê như vậy, còn chưa kịp thể hiện mình thì Cảnh Liêm Uy đã đi tới, khóe miệng đều là ý cười.

“Liêm Uy, anh ngồi nghỉ ngơi một chút trước đi, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo được không?” Nói rồi, Ân Thiên Thiên còn giơ cái vỏ sủi cảo trắng trên tay ra, trên chóp mũi cũng dính một chút bột mì: “Anh muốn ăn loại gì?”
Có lẽ là vì anh trở về, Ân Thiên Thiên rõ ràng rất vui, gạt bỏ hoàn toàn sự u ám mấy ngày nay đi, cả người vui mừng hết sức.

Bây giờ cho dù gác cái bụng to đi lại trong phòng bếp cô cũng thất nhẹ nhàng, thoải mái, trong miệng thậm chí trong ngâm nga vài giai điệu vui vẻ.

“Đều được.

” Nhẹ nhàng trả lời, Cảnh Liêm Uy tham lam nhìn cô, khi Ân Thiên Tuấn nghi hoặc nhìn anh thì anh mới quay đầu lại nói với Ân Thiên Tuấn: “Anh, chúng ta vào trong nói chuyện đi, nếu như có thể giúp em tìm một công việc cũng rất giỏi rồi.


Ân Thiên Thiên vốn còn có chút nghi ngờ khi nghe thấy câu cuối thì khóe môi nhịn không được mà cong lên.

Nếu đã muốn tìm công việc rồi, thế thì nói rõ anh sẽ không về đó nữa.

Bỗng nhiên, trái tim của Ân Thiên Thiên cũng đặt xuống được, nhẹ nhõm.


Ân Thiên Tuấn có thành kiến rất lớn với Cảnh Liêm Uy, anh ta hận lúc đầu bản thân không nên gật đầu đồng ý để Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy, nhưng tình cảnh bây giờ, anh ta vẫn chọn cùng Cảnh Liêm Uy đi vào phòng sách.

Bước vào phòng sách, Cảnh Liêm Uy thuận tay khóa cửa lại, sau đó đứng trước mặt Ân Thiên Tuấn, hai người đàn ông đều có không có ngồi xuống mà lẳng lặng đứng ở đó, nghiêm túc đối mặt với ánh nắng gắt hơn vài phần ở bên ngoài.

“Cảnh Liêm Uy, cậu bây giờ đã từ nhà họ Cảnh ra ngoài rồi, tôi có phải có thể hiểu từ nay cậu sẽ sống tốt bên Thiên Thiên không?” Không đợi Cảnh Liêm Uy mở miệng, Ân Thiên Tuấn đã giành nói trước, ở trong mắt anh ta từ đầu chí cuối quan trọng nhất đều là em gái của anh ta: “Cậu tuyệt đối sẽ không cử hành hôn lễ với Mộc Yên Nhiên?”
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Tuần chứ không có mở miệng, chỉ trầm mặc trong vài giây cũng đủ khiến cho người có tâm tư mẫn cảm như Ân Thiên Tuấn cảm giác được gì đó không đúng, cả người trong nháy mắt nghiêm nghị hơn, vài bước ép sát Cảnh Liêm Uy, nhìn thẳng vào mắt của anh, trong đôi mắt mang theo ngọn lửa giận dữ.

“Cảnh Liêm Uy!” Một tiếng gầm khẽ vang lên, mắt Ân Thiên Tuấn sắp bốc lửa.

Cảnh Liêm Uy bỗng rũ mắt xuống, khẽ mở miệng: “Anh biết ba mẹ ruột của Thiên Thiên là ai không?”
Lông mày nhíu lại, Ân Thiên Tuấn biết con người của Cảnh Liêm Uy sẽ không nói lời thừa thãi với anh ta, vô thức đem hai chuyện liên hệ với nhau, nhưng đối với chuyện này, từ sau khi anh ta biết thì anh ta đã phái người đi điều tra, thậm chí còn điều tra không chỉ một lần, nhưng bất luận anh ta điều tra thế nào thì từ đầu chí cuối đều không tra ra được, ba mẹ của Ân Thiên Thiên dường như tồn tại một cách mơ hồ.

“Ý của cậu là gì?” Ngữ khi trầm xuống, Ân Thiên Tuấn mang theo sự nguy hiểm, hỏi.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn anh ta, trong thời khắc này vậy mà lại ngưỡng mộ anh ta!
Anh ta 12 tuổi bước vào nhà họ Ân nhìn thấy Ân Thiên Thiên 5 tuổi thì đã nhất kiến chung tình, 18 năm cuộc đời đều đặt lên người con gái đó, 18 năm là cái khái niệm gì, khái niệm 18 năm chính là khoảng cách một đứa bé khi gào khóc đòi ăn đến khi trưởng thành, nhưng trong lòng của Ân Thiên Tuấn đã yêu Ân Thiên Thiên tròn 30 năm, bởi vì từ lúc sinh ra cô là người duy nhất đi được vào trong trái tim của anh ta…
Anh ta có thể dùng cả đời mình đi bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu thương cô, chỉ cần cô nguyện ý anh có thể cả đời này đều sẽ như vậy! Anh ta có thể quang minh chính đại bảo vệ bên cạnh cô, cũng có thể dẫn cô xuất hiện ở trong thế giới của bất kỳ ai!
Những điều này vốn dĩ Cảnh Liêm Uy thấy coi thường nhất, bây giờ đều trở thành thứ anh ngưỡng mộ và mong ước nhất!
Nếu như lúc đầu người bước nhà họ Ân là anh, vậy thì anh nhất định sẽ không để mình rơi vào tình cảnh như hiện nay! Anh nhất định sẽ khiến Ân Thiên Thiên thuộc về mình, anh sẽ không phải là cậu ba của nhà họ Cảnh, cũng sẽ không bị khống chế như này nữa!

“Ân Thiên Tuấn, xem ra vận may của anh vẫn tốt hơn tôi một chút.

” Khẽ lẩm bẩm một câu, câu nói không đầu không đuôi này của Cảnh Liêm Uy khiến Ân Thiên Tuấn có chút tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, sau đó bèn hỏi anh ta: “Ân Thiên Tuấn, anh biết Tô Nương không?”
Tô Nương?
Khi hai từ xa lạ này xuất hiện đã khiến Ân Thiên Tuấn lông mày cau lại, nhưng sau khi lẩm bẩm hai từ này một lát, anh ta kinh ngạc mở to mắt nhìn thần sắc phức tạp của Cảnh Liêm Uy.

Tô Nương!
Tô Nương đã từng làm chấn động cả thành phố T!
Là… hung thủ hại chết con trai cả của nhà họ Cảnh trong lời đồn?
Những bí mật này Ân Thiên Tuấn là được nghe từ chỗ Cảnh Liêm Bình, chỉ là về cái danh hiệu của Tô Nương thì đã nghe nói từ sớm, lại không ngờ lúc này Cảnh Liêm Uy đột nhiên lại nhắc đến, ngay lập tức, Ân Thiên Tuấn bèn nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy ở trước mặt.

Đi đến bên bàn sách, lúc này Cảnh Liêm Uy trông vô cùng mệt mỏi, dựa vào bàn sách khẽ mở miệng nói: “Ba tôi tên là Cảnh Minh Đức, mẹ tôi tên là Thụy Cầm Hi, bọn họ vào lúc tôi còn nhỏ đã mất mạng trước mắt tôi, mà hung thủ hại chết bọn họ chính là Tô Nương!”
Một câu rất đơn giản, thậm chí không có chút tránh né, nhưng ai có thể biết để có giọng nói lãnh đảm như nói về chuyện này thì một đứa bé mới có mấy tuổi đã phải trải qua điều gì, Cảnh Liêm Uy anh dừng một thời gian rất dài để chấp nhận sự thật khi đó, lại dùng thời gian rất dài đi hận Tô Nương, cuối cùng lại trong vài tháng ngắn ngủi yêu sâu đậm con gái của bà ta, mọi thứ thì một trò đùa của số phận, mà anh cũng phải cố gắng không thể thù hận của mình dính vào…
Ân Thiên Tuấn nuốt nước bọt không dám mở miệng.

Tô Nương!
Anh ta không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì, nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ đáng sợ lờ mờ xuất hiện!
Nếu như mẹ của Ân Thiên Thiên là Tô Nương, vậy thì chuyện giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên chắc chắn không có khả năng nữa, nếu như không phải có mối quan hệ như thế, thế thì Ân Thiên Thiên chắc cũng có quan hệ gì đó với Tô Nương mới khiến Cảnh Liêm Uy bây giờ thống khổ như vậy, bất luận là loại nào đối với anh ta mà nói đều là một loại… cơ hội.

Nhưng anh ta biết rõ, mọi chuyện đối với Ân Thiên Thiên mà nói đều là đá kích trí mạng!
Một lúc sau, Ân Thiên Tuấn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cảnh Liêm Uy, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Ánh mắt sáng rực nhìn anh, Cảnh Liêm Uy hồi lâu đều không nói gì, mãi đến khi tạo áp lực cực lớn cho Ân Thiên Tuấn rồi mới nhẹ nhàng mở miệng nói một câu: “Thiên Thiên là con gái của Tô Nương, Trần Vũ là em trai ruột của cô ấy.



Trong nháy mắt, Ân Thiên Tuấn cảm thấy thế giới của mình bắt đầu sụp đổ.

Sắc mặt trắng bệch, cơ thể lảo đảo ngồi lên chiếc ghế sô pha ở một bên, một lúc lâu sau cũng không tỉnh táo lại được.

Hai tay siết chặt lại, trong đôi mắt sâu thẳm đó không biết đang nghĩ những gì, Cảnh Liêm Uy có thể nhìn ra sự giãy giụa của anh ta, sự nghi hoặc của anh ta, sự đau lòng của anh, còn có… dã tâm của anh ta.

Mắt phương hơi tối lại, toàn thân Cảnh Liêm Uy tản ra một loại khí tức lạnh lẽo!
Cảnh Liêm Uy anh rất ích kỷ rất bá đạo, thứ đã được Cảnh Liêm Uy anh đóng dấu, ai cũng không được chạm vào, huống chi đây là người con gái anh yêu sâu sắc?
Ánh mắt lạnh lẽo, Cảnh Liêm Uy không thèm nhìn Ân Thiên Tuấn mà nói thẳng: “Cả đời này Ân Thiên Thiên đều sẽ chỉ là, cũng chỉ có thể là vợ của Cảnh Liêm Uy tôi, ai cũng không thể cướp đi, cho dù có một ngày cô ấy muốn rời đi, vậy thì tôi cũng sẽ đánh gãy chân của cô ấy bắt cô ấy ở lại bên cạnh tôi…”
Giọng nói rất nhẹ, rất dễ nghe, không hề cảm nhận được sự nhẫn trong lời nói đó!
Cơ thể của Ân Thiên Tuấn hơi rung lên, kinh ngạc ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn anh ta, khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Ân Thiên Tuấn, nếu như anh là anh trai của Ân Thiên Thiên, như thế tôi cả đời sẽ đối đãi với anh như anh trai, nhưng nếu anh có tâm tư không nên có, vậy thì anh chính là kẻ thù của Cảnh Liêm Uy tôi, đối với kẻ thù, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.


Lông mày hơi nhíu lại, Ân Thiên Tuấn lại không quá để tâm với lời nói của Cảnh Liêm Uy!
Cảnh Liêm Uy cũng không để ý, chỉ là không nhanh không chậm nói một câu: “Anh nói, nếu như Thiên Thiên biết người anh trai mà cô ấy luôn kính trọng nhất có tâm tư không đúng với cô ấy, cô ấy có phản cảm đến mức ngay cả anh trai cũng không cần nữa không?”
Một câu này, đã khiến sắc mặt của Ân Thiên Tuấn trắng bệch!
Cảnh Liêm Uy khóe môi tràn đầy vẻ ý đắc đứng dậy đi ra ngoài! Mục đích duy nhất của anh chính là muốn chặn đứng tất cả những kẻ lang sói, hổ báo ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, tuyệt đối không để ai chen vào lỗ hổng giữa họ!
Nếu như thật sự có ai không có mắt, vậy thì đến một người anh diệt một người, đến hai người anh diệt cả đôi!
Tóm lại, Ân Thiên Thiên cả đời này chỉ có thể là người của anh! Giống như anh cũng chỉ là người của cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận