Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 341: ÁC MỘNG
Ngay khi nhà họ Mộc bị hoàn toàn bị kéo xuống nước, cơ quan cảnh sát đã đến nhà họ Mộc đưa ông cụ Mộc Quốc Chính nay đã 77 tuổi đi điều tra, thì nhà họ Mộc cùng nhà họ Cảnh lại bỗng nhiên tuyên bố chuyện liên quan đến hôm lễ sắp tới của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên, thời gian này, cả thành phố T như sục sôi….
Hành động này rõ ràng là một đòn cảnh cáo cho kẻ đứng đằng sau mọi chuyện!
Rằng nhà học Mộc là người của nhà họ Cảnh, ai dám động vào họ?
Thế nhưng lại có người không hề sợ chết, ví dụ như Tô Nương, ví dụ như, Cảnh Liêm Uy!
Cả thành phố T những ngày gần đây đều đổ dồn sự chú ý vào tội trạng của nhà họ Ân cùng nhà họ Mộc cùng những chuyện liên quan, chỉ có điều sức mạnh của dư luận thật đáng kinh ngạc, cho dù có một gia tộc khổng lồ như nhà họ Cảnh đang ngó chừng, thì thế lực đằng sau đó cũng dẫn ít không ít những lời đồn đại.
——Nhà họ Mộc quả thật đẻ khéo, có thể sinh ra một cô đại tiểu thư như Mộc Yên Nhiên, chẳng phải là bùa hộ mệnh hay sao? Chỉ cần nhà họ Cảnh còn liên hôn với nhà họ Mộc, thì ai dám động vào Mộc gia cơ chứ?
——Quả thật, số mệnh của Mộc Yên Nhiên cũng khá là may mắn, cứ tưởng rằng sắp phải đối mặt với cái chết rồi, ấy vậy mà cô hai nhà họ Hướng lại không may không qua đời, cho dù là ngôi sao may cũng không so sánh được với cô ta!
——Có một chỗ dựa như nhà họ Cảnh, sau này nhà họ Mộc chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao?
——Nhưng tôi nghe nói, trước kia nhà họ Mộc đã làm nhiều chuyện vô cùng xấu xa! Chuyện bị vạch trần ra chỉ là một trong số đó thôi…
——Chẳng phải 20 năm trước còn có một người tên là “Tô Nương” sao?
——Suỵt, nói bé thôi, chẳng lẽ ông muốn bị bắt đi à?
…….
.
Dần dần, một vài chuyện liên quan đến Tô Nương cũng bắt đầu xuất hiện trong đám đông, càng ngày càng có nhiều người bàn tán về nó,
——Trước kia tôi có gặp bà ta rồi, nhưng lúc đấy tôi vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ là bà ấy đẹp không gì diễn tả nổi.
——Kiều nữ nổi tiếng nhất thành T thời bấy giờ mà lại, biết bao nhiêu công tử con nhà giàu đều đã say mê điên đảo thần hồn mà ngã lên giường bà ta chứ, đến mức như vậy chẳng lẽ lại không đẹp à? Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, vậy mà lại trượt chân ngã xuống vách núi…
——Tôi thấy đây giống như kiểu một sự kiên liên hoàn, chưa biết chừng là do Tô Nương trên trời có linh thiêng trả thù bọn họ, tôi còn nghe nói ban đầu Tô Nương là người giúp việc của nhà họ Cảnh nữa.
——Ai biết đâu đấy, chỉ cần nhìn thấy quan chức của thành phố T được thay mới cũng là một chuyện hiếm thấy rồi.
….
.
Những lời đồn đại cứ thế cuồn cuộn như gió mưa trong cơn bão, đêm hôm ấy, người bị lãng quên 20 năm ấy lại một lần nữa gây ra một trận sóng to gió lớn cho thành phố T, Tô Nương còn chưa xuất hiện nhưng cũng đủ làm dấy lên một đợt huyên náo.
Mỗi lần bà ta xuất hiện đều khiến người khác phải thốt lên vì kinh ngạc, cũng giống như gương mặt của bà ta vậy.
Một đêm này, Ân Thiên Thiên giật mình thức giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi, quay đầu lại nhìn sang vị trí bên cạnh ở trên giường, hơi ấm vẫn còn quẩn quanh, cô ngước mắt lên thì thấy phòng tắm gần đấy vẫn còn đang sáng đèn.
Nghe thấy tiếng âm thanh thức giấc của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy mau chóng đi từ nhà tắm ra, những giọt nước đọng trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, anh vội vàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Ân Thiên Thiên vội vàng níu chặt lấy áo choàng tắm lỏng lẻo trên người Cảnh Liêm Uy, thở dốc từng hồi từng hồi.
Cô không thể nào nhớ nổi mình đã nằm mơ thấy gì, nhưng nỗi đau thấm sâu vào tận xương tủy ở trong mơ lại vô cùng chân thật!
“Không sao không sao hết, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương em” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng dỗ dành, đôi tay to lớn khẽ vỗ về lưng cô: “Thiên Thiên, ngủ ngoan đi nhé, sẽ không có chuyện gì đâu”
Ân Thiên Thiên gật đầu, một lần nữa nằm xuống giường nhưng lần này cô không sao chợp mắt nổi, cuối cùng Cảnh Liêm Uy phải mang đến cho cô một cốc sữa ấm cô mới cảm thấy khá hơn, nhưng từ đêm đó trở đi, trong lòng Ân Thiên Thiên luôn cảm thấy bứt rứt như thế.
Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên một lần nữa chìm vào giấc ngủ, Cảnh Liêm Uy mới từ từ ngừng lại những lời thủ thỉ bên tai cô, thế nhưng động tác vỗ về trên lưng thì vẫn tiếp tục như cũ, anh đeo tai nghe lên, sau đó ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên xem những tin tức à Thừa Phó Lân gửi đến.
“Cậu ba” Phó Thừa Lân khẽ gọi, ở phía màn hình bên kia sắc mặt của cậu ta vô cùng nghiêm trọng.
Cảnh Liêm Uy gật đầu, không hề lên tiếng, cánh tay giơ ra đắp chăn lên người Ân Thiên Thiên, chỉ sợ cô sẽ bị lạnh.
Thừa Phó Lân không nhìn thấy Ân Thiên Thiên, nhưng cũng có thể đoán ra được cô đang ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy, bởi vì chỉ khi có Ân Thiên Thiên ở cạnh bên, Cảnh Liêm Uy mới dịu dàng, mới có… tình người như thế.
“Cậu ba, vẫn chưa tìm ra vị trí cụ thể của Tô Nương, nhưng chúng ta đã bố trí người quanh khu biệt thự của Trần Vũ và tam thiếu phu nhân, chỉ cần bà ta xuất hiện thì chúng ta sẽ nhận được tin tức ngay tức khắc, ngoài ra, tất cả những cáo buộc đối với nhà họ Mộc đều là sự thật, các chứng cứ cũng được thu thập một cách hợp pháp, ông cụ nhà họ Mộc Mộc Quốc Chính chắc chắn lần này không thể thoát tôi, nhưng Mộc thì hơi khó…” Thừa Phó Lân nhanh chóng báo cáo những thông tin đã thu thập được, những điều này cậu ta đã xem qua hơn chục lần rồi, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ, nghiêm giọng nói tiếp: “Mộc Long đã gây ra vô số chuyện, nhưng chứng cứ chưa đầy đủ, khả năng định tội khá là thấp, cộng thêm ông cụ Mộc đã thừa nhận tất cả những tội danh, bởi vì tuổi đã cao, dựa theo pháp luật của nước ta, thì có khả năng sẽ được hưởng khoan hồng, một khi ông cụ khăng khăng nhận mọi trách nhiệm, thì Mộc Long không thể nào bị kết án!”
Cảnh Liêm Uy nheo mắt lại, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
“Nhưng…” Thừa Phó Lân bỗng dưng quay lại chủ đề, nói tiếp: “Cho dù Mộc Long không bị định tội, thì cuộc sống của ông ta cũng hoàn toàn sụp đổ, danh tiếng đều bị hủy hoại, nhà họ Mộc thanh danh lụi tàn cũng chẳng thể nào sinh tồn được ở chốn này nữa, trừ phi Mộc Long hoàn toàn biến mất, ngoài ra thì nhà họ Tử cũng bị tố cáo điều tra rất nhiều chuyện, em họ của Tử Dương cũng bị điều tra ra việc sử tàng trữ và buôn bán ma túy, hiện đã bị bắt giữ, hơn nữa vợ hắn ta chính là người đã chuộc Tô Nương từ trại trẻ mồ côi vào hơn 20 năm trước, mọi việc bà ta làm đều là để trả thù Tô Nương, bà ta cho rằng Tô Nương đã quyến rũ chồng bà ta…”
Cơ thể Cảnh Liêm Uy bỗng dưng căng cứng, những chuyện xưa cũ như thế này khiến anh mỗi lần nghe lại chỉ muốn giết người!
Đám người tham lam vô độ này chính là nguyên nhân dẫn đến mọi thảm kịch của ngày hôm nay!
Năm đó ở trại trẻ mồ côi, trong số tất cả những đứa trẻ đã trốn thoát liệu đến bây giờ có bao nhiêu người có được một cuộc sống tốt đẹp? Nếu không phải là ăn xin đầu đường xó chợ thì cũng đi theo con đường “xã hội đen”náo loạn thị phi, có ai là không bị hủy hoại chứ?
Ánh mắt anh nhìn về phía Ân Thiên Thiên đang say giấc, Cảnh Liêm Uy ra hiệu im lặng, Thừa Phó Lân ở màn hình bên kia cũng dừng mọi động tác, lặng lẽ chờ đợi, Cảnh Liêm uy nhẹ nhàng đặt Ân Thiên Thiên vào trong chăn, sau khi xác định cô đã ngủ sâu rồi mới đứng dậy mang máy tính bảng đi ra ngoài, nhưng không ngờ là ngay khi anh vừa đi, Ân Thiên Thiên lại mơ hồ tỉnh dậy.
Cảnh Liêm Uy đi đến phòng sách, tiện tay đóng cửa nhưng lại không để ý là cửa vẫn chưa đóng hẳn, cứ như vậy mà vừa đi vừa nói chuyện với Thừa Phó Lân: “Cậu tiếp tục chú ý mọi hành động của bà ta, còn có nhà họ Cảnh nữa, ngoài ra chuyện trước kia tôi giao cho cậu cũng bắt đầu chuẩn bị được rồi, Tô Nương, tôi muốn bà ta biến mất khỏi thành phố T!”
….
.
Ân Thiên Thiên người trong phòng đang nói chuyện gì, nhưng cái tên kia khiến cô vô cùng nghi hoặc.
Tô Nương….
Tô Nương….
Mẹ của cô cũng họ Tô, nhưng không biết cái người tên Tô Nương kia có đẹp như mẹ của cô không.
Ân Thiên Thiên đi một đôi dép nhung mềm đứng ở cửa phòng sách, trên người mặc một bộ đồ ngủ chăm chú nhìn người đàn ông đang bận rộn kia, sau cùng quyết định ngoan ngoãn quay về phòng ngủ, nhưng sau đó lại đứa bé trong bụng lại đạp cô một cái, khiến cô vô thức kêu lên.
Bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ về vùng bụng, chưa kịp thu lại ánh mắt thì đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt cô.
Gương mặt Cảnh Liêm Uy hơi căng thẳng, dường như có chút hoảng loạn.
Ân Thiên Thiên hơi ngạc nhiên, nói trong vô thức: “Một mình em không ngủ được, cho nên mới chạy sang đây xem sao…”
Cảnh Liêm Uy cố gắng để tâm trạng trở nên ôn hòa hơn, giơ tay ra ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, hỏi: “Nếu đã sang đây rồi thì sao không vào?”
“Em thấy anh nói chuyện điện thoại có vẻ khá là nghiêm trọng nên không muốn đi vào, đang chuẩn bị quay về thì em bé đạp em một cái” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng trả lời, cùng Cảnh Liêm Uy đi vào bên trong: “Vừa nãy em thấy anh nhắc đến Tô Nương, người đấy là ai vậy?”
Đôi mắt đen láy nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt, Ân Thiên Thiên ngây ngô hỏi.
Cổ họng khẽ nghẹn lại, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên lại hỏi bà ta?”
Hiện giờ Ân Thiên Thiên không muốn ngủ nữa, dứt khoát chui vào lòng Cảnh Liêm Uy thủ thỉ: “Bà ấy cùng họ với mẹ em, anh thử nói xem, có phải những người họ Tô dều vô cùng xinh đẹp không? Em cảm thấy mẹ em đẹp kinh hồn, chả trách em cũng xinh đẹp như thế…”
Nhìn thấy dáng vẻ pha trò của cô, nhìn thấy má lúm đồng tiền ở khóe miệng cô, Cảnh Liêm Uy cũng bật cười.
Cô không nghe thấy, cho dù nghe thấy cũng không thể nào liên kết được mối quan hệ giữa Tô Nương và Tô Hiểu….
Trái tim Cảnh Liêm Uy cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn, anh ôm lấy cô rồi ngồi xuống ghế sofa mềm mại, hai người ôm chặt lấy nhau, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, từ từ trò chuyện.
“Cảnh Liêm Uy, anh tìm mẹ giúp em được không? Lần trước bà ấy có đến tìm em, dường như có chuyện gì đó cần em giúp đỡ, nhưng anh cũng biết đấy.
.
” Nói xong, Ân Thiên Thiên đột nhiên quay sang nhìn anh: “Anh tự dưng bắt cóc em đến chỗ này, nếu như mẹ không tìm được em thì phải làm sao đây?”
Ân Thiên Thiên rũ mắt nhìn xuống ngực Cảnh Liêm uy, cảm nhận từng nhịp đập trái tim anh, nhưng người đàn ông trước mặt lại cảm thấy khó chịu khi nghe thấy những lời này.
Tô Nương có chuyện cần Ân Thiên Thiên giúp đỡ?
Nếu như cô muốn bà ta nói ra danh tính của mình, bà ta sẽ làm thế sao?
Đối với Tô Nương, Ân Thiên Thiên chính là một đứa con không nên tồn tại trên đời này, bà ta thậm chí còn không hề quan tâm đến Ân Thiên Thiên mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, thậm chí hiện giờ còn định trực tiếp ra tay với cô.
Cảnh Liêm Uy giơ tay vuốt ve đầu cô, nhẹ nhàng nói với cô, nhưng trong lòng lại băn khoăn, ngộ nhỡ có một ngày Ân Thiên Thiên biết toàn bộ mọi chuyện, liệu cô có suy sụp hay không, liệu cô có đánh mất dũng khí để sống tiếp hay không?
Cô đã khát khao tình thân từ rất lâu, giờ bỗng dưng thấy nó trở nên bẩn thỉu nhơ nhuốc, liệu cô có chấp nhận nổi không?
Đôi mắt dịu dàng âm thầm suy tính, anh muốn giữ mãi dáng vẻ chỉ có nụ cười hạnh phúc của Ân Thiên Thiên!