Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 342: SỰ BI AI CỦA NGƯỜI NHÀ HỌ MỘC.

Đêm khuya, nhà họ Mộc.

Mộc Yên Nhiên vừa mới từ nhà tắm đi ra, trên người mặc một chiếc váy ngủ trong suốt như vải tuyn, vừa lau lau mái tóc ướt đẫm của mình, vừa suy nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra gần đây.

Ân Thiên Thiên mất tích rồi, đào xới cả ba tấc đất lên cũng không tìm thấy sự tồn tại của người đó, người đến nước Anh để chứng thực mãi cũng không thấy trả lời, lúc này nhà họ Mộc lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy, bây giờ nói chỗ này đã bị bao phủ đầy những đám mây đen cũng không có gì là quá đáng, tuy Mộc Long không có bị bắt đi, nhưng cũng bị cấm ra khỏi thành phố T rồi, Tử Dương thì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong nhà này người duy nhất nhàn nhã nhất trong thời gian này chính là Mộc Sa!
Cô ta đã không còn đôi chân nữa, cũng không thể nào đứng trên sân khấu nhảy múa được nữa, bây giờ có lục lại tất cả những món nợ năm xưa mà cô ta đã từng có thì cũng chả sao cả, bây giờ cô ta đang sống một cách thoải mái nhất.

Đặt chiếc khăn trên tay xuống, Mộc Yên Nhiên ngồi trước bàn trang điểm, đột nhiên ngước đôi con ngươi lên nhìn người phụ nữ trong gương.

Độ tuổi hai mươi lăm, độ tuổi đẹp đẽ nhất.

Cô ta có làn da trắng, dung mạo thanh tú, tư chất thông tuệ, cho dù từ nhỏ đã được đồn đoán là không sống qua được 25 tuổi, trên người mang theo một trái tim yếu đuối nhưng cũng lần lần lượt lượt bước ra khỏi quỷ môn quan, bây giờ cô ta cuối cùng cũng đã có một cơ thể có thể sống trường thọ, cuối cùng cũng có thể vui vẻ đùa nghịch như những người bình thường khác, tại sao lại đột nhiên gặp phải nhiều chuyện như vậy chứ?
Đưa tay sờ lên bờ má ửng đỏ vì mới vừa tắm xong của mình, Mộc Yên Nhiên đột nhiên nhớ đến người đàn ông có dáng người cao lớn thẳng tắp kia, đôi mắt phượng của anh, sống mũi của anh, bàn tay to lớn của anh…tất cả những thứ mà anh có đều khiến cô ta si mê, rất lâu vẫn không thể quên đi được.

Vì muốn gả cho anh, cô ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu cái giá, bỏ ra không biết bao nhiêu sự nỗ lực? Làm sao có thể từ bỏ vào lúc này như thế chứ?
Thần thái trong đôi con ngươi trở nên ảm đạm mà kiên định, Mộc Yên Nhiên đột nhiên khẽ ngước đầu lên, toàn thân phát ra một khí tức lạnh nhạt.

Mộc Long…
Tử Dương…
Cô ta rất rõ phải làm thế nào mới có thể giữ lại cả nhà họ Mộc, giữ lại địa vị cô chủ nhà họ Mộc kiên định và không thể nào lay chuyển được của cô ta!
Mộc Yên Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho ‘Diêm Vương’, thanh âm dịu nhẹ giống như là con người lạnh nhạt này căn bản không phải là cô ta vậy.

Ngày hôm sau.

Mộc Long và Tử Dương sau khi thức dậy vốn vẫn còn mang bộ dạng ủ ê rầu rĩ, nhưng khi nhìn thấy cái bóng ảnh đang bận rộn trong bếp, thì trên mặt bọn họ bắt đầu hiện lên một thần sắc vui mừng thanh thản đầu tiên sau khi Tô Nương ra tay, trận chiến này bọn họ đánh thật là ấm ức, không dám công bố thân phận của Tô Nương, sợ chuyện năm đó bị lộ ra, cho nên từ đầu đến cuối gần như đều là người chịu bị đánh!
Nhà họ Mộc tĩnh mịch đã nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng vì ‘lòng hiếu thảo’ của Mộc Yên Nhiên mà trở nên sinh động hơn.

“Mộc Yên Nhiên, sao con vào bếp rồi?” Tử Dương mỉm cười đi vào, đưa tay nhận lấy bông cải xanh mà Mộc Yên Nhiên đang rửa trong tay: “Mấy chuyện này không phải là có người làm trong nhà sao? Sao con lại tự mình làm rồi?”
Mộc Yên Nhiên cũng không có giành giật lại, chỉ là yên tâm thoải mái giao lại cho mẹ của mình rồi quay người đi xử lý các món ăn khác, còn tinh nghịch quay đầu lại lè lưỡi với bọn họ nói: “Con khó lắm mới khỏi bệnh được, nên muốn thử nghiệm tài nghệ nấu ăn mà trước đây con luôn gọt giũa xem như thế nào, bây giờ đúng lúc làm một bữa cho ba mẹ nếm thử xem luôn? Coi như là làm tròn lòng hiếu thảo của con, không được sao?”
Nói xong, Mộc Yên Nhiên cúi đầu tiếp tục động tác trong tay mình, nhẹ giọng nói: “Con đã cho người làm trong nhà nghỉ phép hết rồi, để bọn họ về nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay một nhà chúng ta tụ họp một bữa không phải là rất tốt sao?”
Mộc Long nhìn đứa con gái hiểu chuyện của mình thì trong lòng liền cảm thấy cực kỳ được an ủi, khoé môi không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

Tử Dương thì ở bên cạnh giúp đỡ Mộc Yên Nhiên, từ đầu đến cuối khoé môi đều mang nụ cười.

Đột nhiên, bên ngoài nhà bếp truyền đến một loạt tiếng bánh xe lăn.

Đúng lúc trong nhà bếp đã bắt đầu nấu nướng món ăn cuối cùng rồi, việc còn lại chính là chờ đợi, mỗi người bưng một hai cái dĩa đi ra, bọn họ nhìn thấy Mộc Sa đẩy chiếc xe lăn từ trên lầu đi xuống một cách khó khăn, cái bộ dạng đó hình như là muốn ra ngoài.

Ngay lập tức, sắc mặt của Mộc Long và Tử Dương liền trở nên khó coi.

Mộc Yên Nhiên và Mộc Sa là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, Mộc Yên Nhiên miệng thì ngọt người thì xinh, luôn biết làm những hành động nịnh nọt người khác, nhưng Mộc Sa thì khác, cô ta từ nhỏ đã làm rõ là mình vô cùng không thích cái nhà này.

“Bây giờ bên ngoài loạn như vậy, mày còn muốn đi đâu?” Mộc Long nhịn không được mà lên tiếng chỉ trích, mi tâm cau thật chặt lại: “Lúc đó nếu bị phóng viên chặn lấy thì sao đây? Bây giờ mày ngay cả chạy cũng chạy không được nữa, muốn ra ngoài tiết lộ tin tức của nhà họ Mộc tao hay sao?”
Tử Dương cũng nhìn Mộc Sa đầy bất mãn, trong đôi con ngươi toàn là sự khinh miệt.

Đứa con gái vô tích sự này ở trong mắt bà ta, một chút cảm xúc cũng không thể nào lay động bà ta được.

Ban đầu cô ta được sinh ra là để cứu Mộc Yên Nhiên, kết quả là không cứu được Mộc Yên Nhiên mà còn hại cô ta không thể nào sinh được nữa, từ đầu đến cuối bà ta đều không thể nào thương cho đứa con này được.

Mộc Sa mồ hồi lã chã vì mới vừa từ trên lầu xuống, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này, sắc mặt bất giác trở nên trắng bệch, đôi môi mím lại không nói điều gì.

“Em gái muốn đi đâu vậy? Hôm nay chị làm nhiều đồ ăn lắm, hay là cùng ăn đi?” Mộc Yên Nhiên đột nhiên mỉm cười đi tới trước, đưa tay đặt lên tay nắm xe lăn của Mộc Sa: “Hôm nay trong nhà không có người khác, cả nhà chúng ta tụ họp với nhau, không được sao?”
Mộc Sa không có nhìn Mộc Yên Nhiên, cũng không có lên tiếng nói chuyện.

Lúc này, cả căn nhà đều chìm vào trong tĩnh mịch.

Mộc Yên Nhiên đột nhiên buông xe lăn của Mộc Sa ra, biên độ động tác có chút lớn, khiến cho Mộc Sa suýt chút nữa đã ngã xuống từ trên xe lăn rồi.

Mộc Yên Nhiên đi đến chính giữa của Mộc Long và Tử Dương, đột nhiên ý vị thâm trường mà nhìn Mộc Sa cười một cái, sau đó thì đưa tay khoác lên hai người và cười nhẹ nói: “Ba mẹ, nếu như em ấy muốn đi thì cứ để em ấy ra ngoài đi, chúng ta ở nhà ăn cơm cũng được mà, hơn nữa kể từ khi chân của em gái bị cắt chi thì đã rất ít khi ra ngoài rồi không phải sao? Bây giờ để cho em ấy đi ra ngoài dạo mát cũng rất tốt mà…”
Mộc Sa nhìn thẳng vào Mộc Yên Nhiên, vào giây phút đó cô ta gần như cảm thấy mình giống như là nhìn thấy ma vậy, thậm chí là không kịp nghĩ nhiều mà quay người lập tức đẩy xe lăn của mình chạy thật nhanh ra ngoài, mãi cho đến khi ánh nắng mặt trời bên ngoài sà lên trên người, cô ta vẫn cảm thấy như toàn thân mình đều đang toát mồ hôi lạnh…
Mộc Yên Nhiên của bây giờ, đáng sợ đến nỗi khiến người ta kinh hoảng!

Năm tiếng sau khi Mộc Sa ra khỏi nhà, cả thành phố T lại một lần nữa bùng nổ!
—-Mộc Long và Tử Dương của nhà họ Mộc bị bắt cóc rồi, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích.

Lúc Mộc Sa và bạn bè ngồi ở trong quán cà phê nhìn thấy tin tức, ly cà phê bất chợt rơi xuống đùi khiến toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Mộc Yên Nhiên đang khóc lóc lã chã trong ti vi.

—-Theo như báo cáo, đồn cảnh sát thành phố T đã nhận được thông báo vào khoảng 1 giờ chiều nay, người báo cảnh sát chính là Mộc Yên Nhiên, cô chủ cả nhà họ Mộc mà gần đây đang là trung tâm gây tranh cãi nhất của nhà họ Mộc, cô ta tuyên bố là nhà mình bị tập kích, có người hạ thuốc mê trong khi cả nhà bọn họ đang thưởng thức bữa ăn, lúc cô ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì ba mẹ mình đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Tin tức vừa phát ra thì cả thành phố T đều trở nên náo nhiệt.

Mộc Long và Tử Dương của nhà họ Mộc vậy mà lại bị mất tích rồi? Đúng vào lúc này sao?
Chuyện này có phải là quá trùng hợp rồi không?
Cho dù chỉ là người đứng ở bên ngoài quan sát mà không có tham gia vào cũng biết, bây giờ muốn giữ lại tất cả mọi thứ của nhà họ Mộc thì cách tốt nhất chính là Mộc Long và Tử Dương biến mất! Chỉ cần bọn họ biến mất thì những cái danh tiếng khó nghe của nhà họ Mộc sẽ ngừng lại trên người họ, mà tất cả những quyền thế của cả nhà họ Mộc cũng tự nhiên sẽ rơi vào người của Mộc Yên Nhiên, rơi trên người của một người phụ nữ nhỏ bé dường như là không có năng lực để gồng gánh cả nhà họ Mộc này…
Ống kính quay sang người của Mộc Yên Nhiên đang khóc sướt mướt như mưa, trong tay cô ta nắm chặt một tờ khăn giấy, đôi mắt khóc đến có chút sưng húp, đối diện với ống kính mà từng chữ từng câu nói: “Tôi không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, tôi chỉ là thấy bầu không khí trong nhà gần đây rất tệ, cho nên muốn làm một bữa cơm cho ba mẹ, để tụ họp một chút, nhưng không ngờ chúng tôi chỉ vừa mới ăn được một chút thì đột nhiên cảm thấy thể lực không chịu nổi nữa, đầu óc choáng váng, tôi nhìn thấy ba mẹ ngất đi trên bàn ăn còn chưa kịp cầu cứu thì bản thân mình cũng đã ngất đi rồi, đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì ba mẹ đã không còn ở bên cạnh tôi nữa rồi…”
Mộc Yên Nhiên nói rồi lại lần nữa khóc không thành tiếng, cái bộ dạng đó đúng là ai nhìn cũng phải cảm thấy đáng thương.

Mộc Sa sững sờ nhìn ti vi, cũng không quan tâm đến mùi hương cà phê nồng đậm trên người, cô ta nhìn Mộc Yên Nhiên mà chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều lạnh đến thấu xương!
Người khác không biết, nhưng cô ta biết!
Chuyện này nhất định là do Mộc Yên Nhiên làm!
Một khi Mộc Long và Tử Dương biến mất thì người được lợi lớn nhất chính là cô ta!
Quyền thế của nhà họ Mộc toàn bộ đều rơi trên người cô ta thì không nói, cô ta thậm chí còn có thể dễ dàng chấm dứt đi những tin đồn khó nghe mà nhà họ Mộc đang đối mặt, cũng mở một con đường bằng phẳng cho cô ta gả vào nhà họ Cảnh! Bình thường cô ta cũng đã mang hình tượng như vậy rồi, lúc này chỉ càng làm cho người khác cảm thấy cô ta còn đáng thương vô tội hơn nữa…
Mộc Yên Nhiên…
Con người này thật tàn nhẫn…
Tâm tư thật nặng nề…
Cơ thể run rẩy, Mộc Sa bảo bạn bè của mình đưa mình về nhà, lúc này cô ta ngay cả chạy trốn cũng không dám nữa!
Còn chưa kịp nói gì thì bà cụ Cảnh đã xuất hiện trên ti vi rồi, bà ta đau lòng nhìn Mộc Yên Nhiên khóc lóc như mưa.

Lúc Mộc Yên Nhiên nhìn thấy bà cụ Cảnh xuất hiện thì càng đau lòng mà trực tiếp bổ nhào vào lòng của bà cụ rồi lớn tiếng khóc lên: “Bà nội, bà nội…làm sao đây? Làm sao đây? Ba mẹ của cháu, bà giúp cháu tìm bọn họ có được không? Bà nội…”
“Bà nội, ba mẹ của cháu…” Từng tiếng khóc lóc kể lể của Mộc Yên Nhiên đều khiến cho không ít người phải ướt đẫm khoé mắt, lũ lượt tiến tới an ủi cô ta, cô ta chỉ ra sức cầu cứa bà cụ giúp cô ta tìm người, cảnh này không biết đã làm cảm động biết bao nhiêu người rồi: “Bà nội, cầu xin bà, giúp cháu tìm bọn họ có được không…”
Khoé mắt của bà cụ cũng khẽ ướt nhoà rồi, bà ta ôm chặt lấy Mộc Yên Nhiên mà đau lòng không dứt, có làm sao cũng không nghĩ ra tại sao đứa bé này lại số khổ như vậy chứ? Khó lắm mới được nhìn thấy cô ta sắp được gả cho người đàn ông mà mình yêu rồi, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này, tuy tạm thời không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu nữa…
Ở bên khác, trong căn cứ địa của ‘Diêm Vương’ mà Ân Thiên Thiên luôn khắc sâu trong ký ức, tuy không phải là nơi lần trước, nhưng bộ dạng của chiếc ‘bàn phẫu thuật’ đó vẫn lạnh lẽo tận xương cốt hệt như trước đây, những cái hòm nhỏ nằm ngoan ngoãn đó cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và quỷ dị.

Sâm Báo, thủ hạ của ‘Diêm Vương’ nhìn hai người khóc sướt mướt đang bị giam cầm trên bàn phẫu thuật kia…
Mộc Yên Nhiên!
Mộc Yên Nhiên!
Đó là đứa con gái mà bọn họ đã nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương suốt 25 năm! Đó là đứa con gái mà bọn họ đã từ bỏ một Mộc Sa khoẻ mạnh để chuyên sủng cô ta một mình! Là đứa con gái ngoan mà bọn họ thậm chí đã không tiếc ra tay với nhà họ Hướng, thậm chí là dùng cả tính mạng mình để bảo vệ!
Con gái ngoan của bọn họ, vậy mà lại bán mình cho Sâm Báo, thủ hạ của ‘Diêm Vương’!
Con gái ngoan của bọn họ, vậy mà lại muốn móc cả thể xác lẫn tinh thần của bọn họ đem bán đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui