Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 354: LƯƠNG TÂM LÀ CÁI GÌ?
Lý Mẫn hoàn toàn không biết rõ tình hình, chẳng qua cảm thấy Ân Bách Phú có phải thấy sắc đẹp nên nảy lòng tham hay không cho nên hoàn toàn quên mất rằng mình đang ở trong hoàn cảnh nào, lúc này dứt khoát đẩy Ân Bách Phú ra đối mặt với Tô Nương, lớn tiếng chất vấn.
“Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Tôi thấy cô chính là hồ ly tinh!” Lý Mẫn gần như phát điên, nếu cảnh sát đưa Ân Bách Phú đi sau đó ông ta vẫn bộ dạng này, như vậy Ân Bách Phú chắc chắn sẽ bị ngồi tù rồi.
” Bà cái tên điên này cút xa một chút cho tôi, đừng nhìn thấy đàn ông liền muốn leo lên người, cũng không xem một chút xem mình là hạng người thế nào! Cút cho tôi!”
Tô Nương nhìn cũng không thèm nhìn Lý Mẫn, chỉ nhìn Ân Bách Phú, trong mắt vẫn là nụ cười chế giễu như cũ.
Lý Mẫn đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ vào Tô Nương mắng: “Bà không phải người thành phố T? Tôi chưa từng ở thành phố T gặp được bà, cho dù bà là người thành phố T cũng không phải người ở trong đại gia tộc nào, cho dù tư cách xách giày cho người khác bà cũng không có! Tôi thấy bà chính là một phụ nữ bán sắc, dám ở chỗ này làm loạn, cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào! Hôm nay là ngày cậu ba nhà họ Cảnh và đại tiểu thư nhà họ Mộc kết hôn, bà không sợ nhà họ Cảnh xé xác bà ra?”
Ngôn từ chính nghĩa thét lên, Lý Mẫn hoàn toàn không nhận ra rằng những lời này đã đem đại đa số người của thành phố T đều kéo vào.
Miệng phóng viên rất ngứa ngáy, nhưng lại chỉ có thể nhìn, chỉ có thể biết rất nhiều chuyện trong lòng nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Ví dụ như muốn hỏi, Tô Nương, ai là khách quý của bà? Tô Nương, khách quý của bà có phải bao gồm toàn bộ danh môn quý tộc của thành phố T không? Tô Nương, có phải bà đã từng sinh con cho một người đàn ông trong đó không?
Thế nhưng mặc kệ bọn họ biết chút gì, muốn hỏi chút gì, những vấn đề này cũng không thể hỏi.
Chính như Tô Nương, lần này bà ta trở về cũng không áp dụng cách làm cực đoan nào, cũng vì bà ta hiểu rất rõ, nếu cách làm cực đoan, không nói đến việc phóng viên có đăng lên hay không, một khi phạm phải sự tức giận của nhiều người, bà ta tuyệt đối sống không nổi.
Ở khắp cả nước cũng đều sẽ không có nơi nào sống yên ổn!
Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà ta thu thập từng món chứng cứ một, bà ta suy tính mưu đồ từng chút một, thậm chí rất nhiều chứng cứ đều được bà ta cố tình khiến cho mọi chuyện phát triển và sinh ra theo chiều hướng đó, chính là vì để nhổ sạch từng nhà mà không khiến đám đông phẫn nộ! Cách tầm vài ngày liền lên giao ra một nhóm, cũng khiến cho một vài gia tộc khó mà hợp lại để chống lại bà ta!
Nhưng như vậy cũng không thể đền bù cho sự thù hận ẩn giấu trong trái tim bà ta nhiều năm nay.
Tiến vào nhà giam, cuối cùng sẽ không có ngày sống dễ chịu, nơi đó thời gian trải qua vô cùng khó khăn, không tiến vào nhà giam, danh tiếng mất hết, gia nghiệp hủy hết, bà ta sẽ để cho bọn họ nếm thử những khó khăn gian khổ trên đời, tất cả mọi người, chỉ cần lúc trước là người làm nhục bà ta, một người bà ta cũng không buông tha.
Mà trong những người này, Ân Thiên Thiên chính là chứng cứ quan trọng nhất.
Là bọn họ đã từng bước từng bước đẩy bà ta đến tình trạng hôm nay, cũng chính là bọn họ đã biến bà thành bộ dạng như ngày hôm nay…
Ân Bách Phú nghe những lời này của Lý Mẫn, Lý Mẫn liền lôi ông ta một cái khiến ông ta ngạc nhiên ngậm miệng lại, một bảo vệ trong gia tộc nào đó tiến lên im lặng không lên tiếng kéo Lý Mẫn đưa đi, mà rất nhanh sau đó cảnh sát cũng đưa Ân Bách Phú đi, chuyện này đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh…
Vừa mới xử lý xong Ân Bách Phú, Tô Nương liền xoay người thẳng tắp đối mặt với bà cụ nhà họ Cảnh.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nín hơi chờ đợi.
Người biết tình huống thì không nhịn được mà khẩn căng thẳng, còn người không biết tình huống thì đều duỗi dài cổ tò mò…
“Tô Nương!” Hung hăng dậm mạnh quải trượng trong tay một cái, bà cụ Cảnh vô cùng tức giận, hai con mặt đỏ lên nhìn chằm chằm vào bà ta.
Tô Nương nhíu mày, khoanh hai tay trước ngực, không nói gì.
Ngực bà cụ Cảnh phập phồng kịch liệt, sau một hồi mới mở miệng nghiêm nghị hỏi: “Tô Nương, năm đó ở trên máy bay cô đã sắp xếp các vật phẩm bị cấm đúng không? Năm đó cô đã hại chết toàn bộ hành khách trên máy bay là thật sao? Cô căn bản không có lương tâm, đúng không?”
Ba vấn đề này được đưa ra, nét mặt bà cụ Cảnh đã rất căng thẳng, toàn thân đều cứng ngắc nhìn bà ta.
“Ha ha…” Tô Nương đột nhiên bật cười, ngước mắt nhìn xem bà cụ nói: “Lương tâm? Đó là cái gì? Có thể ăn không? Hay là có thể bán lấy tiền? Nếu như đã không thể, vậy tôi lấy ra làm gì?”
Một câu này khiến tất cả mọi người ngậm miệng không người nào dám trả lời.
Giữa bà cụ nhà họ Cảnh và Tô Nương có khúc mắc! Đồng thời cũng không nhỏ, chỉ là khúc mắc này bà cụ không muốn nói công khai, những người biết chuyện lại càng không dám mở miệng nói ra, cuối cùng chỉ có thể liều chết bảo vệ bí mật này tiến vào quan tài!
Tiến về phía trước một bước, Tô Nương hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt bà cụ, không chút khách khí nói: “Bà cụ, lớn tuổi thì nên bảo dưỡng tuổi thọ một chút hoặc nên sớm mồ yên mả đẹp, ánh mắt của bà không thể nhìn rõ cái gì là tốt cái gì là xấu, còn muốn đem tất cả mọi chuyện đổ lên người tôi để cho mình yên tâm, có phải bà đang mơ tưởng hão huyền không?”
Lần đầu tiên!
Lần đầu tiên có người dám khiêu chiến như vậy với bà cụ Cảnh, lập tức tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, nhưng Tô Nương vẫn chưa nói xong, tiếp tục khẽ nói nhưng nói rất rõ ràng.
“Người như Tô Nương tôi còn có cái gì đáng sợ, còn có cái gì không dám thừa nhận, nhưng tôi tuyệt đối không làm người chịu tiếng xấu cho người khác, chính bà tự mình giải quyết mọi chuyện, bà phải nhớ kỹ, những thứ của tôi chính là của tôi, những thứ không phải của tôi, tôi không tranh không đoạt không làm khó! Tuyệt đối đừng mơ tưởng dành được một chút lợi ích từ trên người tôi!” Nói xong, Tô Nương mới đứng thẳng người lên, nhìn bà cụ đứng ở nguyên tại chỗ vì những lời nói của bà ta mà tức giận đến phát run, nhếch miệng nở ra một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng phất tay, một nữ bảo vệ vẫn luôn ở phía sau liền đưa cho bà ta một phần tài liệu, nhưng bà ta lại đưa cho Vi Gia Huệ đứng ở bên cạnh bà cụ: “Bà cụ, bà muốn biết đồ vật bên trong thì trở về xem kỹ một chút, thật đúng là đáng tiếc, không thể nhìn thấy sự thay đổi đặc sắc trên khuôn mặt của bà.
”
Dứt lời, Tô Nương đong đưa dáng người muốn rời đi.
Bà cụ tức giận nhìn bóng lưng bà ta hướng về phía trước, cuối cùng tức giận đến mức không được liền hung hăng dậm mạnh quải trượng trong tay một cái sau đó hét lớn một tiếng: “Bao vây lại cho ta, không có mệnh lệnh của ta, ai dám thả cô ta đi.
”
Khí thế bá đạo cũng khiến cho người ta cảm thấy run rẩy.
Bà cụ Cảnh đây là nổi bão rồi sao?
Bà cụ tức giận đến mức thân thể không đứng vững nổi, Cảnh Thiên Ngọc cũng liền bước lên phía trước đỡ bà ta quay mặt về phía tất cả mọi người.
Tô Nương nhìn tất cả bảo vệ của nhà họ Cảnh đều đứng ở trước mặt mình, sắc mặt không hề thay đổi chút nào, cũng hơi nghiêng người nhìn bà cụ khẽ nói: “Bà cho rằng như vậy thì có thể giữ tôi lại?”
Không có sự đồng ý của bà ta, ai có thể giữ bà ta lại? Và ai có thể giết bà ta?
“Chúng ta thử một chút! Xem ta có thể giữ lại cô hay không?” Bà cụ hét lớn, vô cùng khí thế.
Nhưng Tô Nương lại xì khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước chỉ nói một câu: “Các bạn phóng viên và một số bạn đang ở một nơi nào đó bí mật chúp lén xin hãy quản lý thật tốt ống kính của mình, nếu cảnh này được truyền đi, có một ngày các bạn bị tìm ra coi như mọi chuyện không liên quan đến tôi!”
Một câu nói, một ánh mắt, sau lưng mỗi một người bảo vệ đang bao vây Tô Nương đều xuất hiện một người đàn ông mặc thường phục, một tay chụp lấy bờ vai của bọn họ, một tay cầm súng lục cứ như vậy thẳng tắp hướng về phía eo của bọn họ.
Khi cảm giác lạnh lẽo chạm tới mình, dường như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhiếp ảnh gia vội vàng tắt máy ảnh, cầm điện thoại chụp ảnh cũng tắt điện thoại, người không bị uy hiếp thì đều cúi đầu không còn dám nhìn người phụ nữ kinh khủng quyến rũ giống như bông hoa anh túc kia.
Lạnh lùng cười cười, Tô Nương nhìn bà cụ nói: “Bà thật sự cho là tôi không có gì mà xuất hiện ở đây?”
Thật sự cho bà ta là kẻ ngu sao?
Lúc này, phía ngoài đám đông xuất hiện một tiếng dừng xe chói tai, ánh mắt mọi người đều quay qua thì nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên chiếc xe mui trần, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm và mê hoặc, hấp dẫn đến mức mọi người không nỡ rời ánh mắt, nhẹ giọng nói, tiếng nói rất từ tính: “Tô Nương, chơi đủ rồi, đi thôi!”
Tô Nương nhìn người đàn ông, lại nhìn bà cụ một chút, nhìn tập tài liệu trong tay Vi Gia Huệ một cách chế giễu, sau đó bước lên xe, khi chiếc xe rời đi, trong nháy mắt những khẩu súng chống lại bọn họ cũng biến mất, đồng thời người cũng rời đi rất nhanh không còn thấy gì nữa, nhìn lại bà cụ, dường như đã bị tức đến mức muốn hộc máu!
“Bà nội…” Cảnh Thiên Ngọc lo lắng gọi một câu, vội vàng đưa tay thuận khí cho bà ta.
Hung hăng đập mạnh quải trượng trên tay, bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: “Đuổi theo cho ta! Ta nhất định phải biết nơi Tô Nương ở, ta cũng muốn biết người đàn ông kia có quan hệ gì với cô ta, càng phải biết cô ta rốt cuộc dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!”
Ở thành phố T, có thể lớn lối như vậy cũng chỉ có nhà họ Cảnh, chỉ có bà ta!
Tô Nương hại trên con trai lớn của mình, nên vì thể phải trả cái giá thật lớn!
Xoay người, bà cụ Cảnh cất bước đi vào ‘Thịnh Đào’, những vị khách còn đang đứng ở đó không biết phải làm sao, chú rể thì bế vợ cũ xông thẳng đến bệnh viện, mà cô dâu cũng đuổi theo ngay khi bọn họ rời đi.
Đám cưới này nhất định là không thể, vậy bọn họ còn ở đây làm gì?
Khi bọn họ cũng đang không biết phải làm sao, cảnh sát vừa rồi đưa Ân Bách Phú đi lại một lần nữa xuất hiện ở đây, lao thẳng vào trong khách sạn, đem người phụ trách khách sạn bắt lại, lý do là đồ ăn trong khách sạn có vấn đề, rất có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe con người, ngay cả thức ăn trong đám cưới này cũng bị lấy xuống, không được hưởng dụng một chút nào!
Những người có mối quan hệ tốt với Cảnh Liêm Uy đều biết rõ, hôn lễ ngày hôm nay cho dù không có sự xuất hiện của Ân Thiên Thiên, không có Tô Nương xuất hiện cũng không tiến hành được! Vì từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không có ý nghĩ muốn đám cưới thành công, huống chi anh căn bản cũng không hề có suy nghĩ muốn cưới Mộc Yên Nhiên!
Cách làm này của Cảnh Liêm Uy đã triệt để hủy đi ‘Thịnh Đào’, khách sạn đã không màng đến sự uy hiếp mà vẫn nhận đơn của bà cụ Cảnh, đồng thời cũng để cho các khách sạn ở thành phố T biết rằng đám cưới này không thể thực hiện được! Nếu muốn làm thì hãy chuẩn bị tâm lý nhận sự trả thù của cậu ba Cảnh! Ai cũng đừng có suy nghĩ muốn ép buộc anh cưới người phụ nữ anh không yêu, cũng đừng cố gắng nhét anh vào một đám cưới…
Bên này bà cụ Cảnh vừa bị Tô Nương hung hăng tát một cái, đảo mắt lại bị ‘Thịnh Đào’ tát một cái, một hơi suýt chút nữa cũng không nói ra được, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể tuyên bố giải tán sau đó trực tiếp trở về nhà họ Cảnh, mà bà ta cũng hoàn toàn không ngờ tới rằng sau khi bà ta trở về nhà họ Cảnh, tài liệu mà Tô Nương đưa cho bà ta lại trùng lặp với tài liệu mà bà ta để quản gia đi thăm dò, cũng không ngờ chuyện này cuối cùng lại huyên náo lớn như vậy, lớn đến mức bà ta dường như không chịu đựng nổi…
Bên này vừa mới ngừng, nhưng trong bệnh viện Nam Tự lại chỉ vừa mới bắt đầu, mà chuyện này dường như mới chỉ là bắt đầu của tất cả mọi thứ…