Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 376: MÂU THUẪN RIÊNG
Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, Ân Thiên Tuấn tiếp tục mở miệng nói: “Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em là con nuôi của nhà họ Ân, giữa chúng ta không hề có chút quan hệ máu mủ nào.
Lúc nhỏ thì chúng ta đã bắt đầu có tình cảm với nhau, anh lớn hơn em bảy tuổi, em luôn đi theo sau lưng anh gọi “anh”…”
Ân Thiên Thiên mở to hai mắt ra nhìn Ân Thiên Tuấn, rõ ràng là vẫn chưa bình tĩnh nổi nhưng mà đại não lại nghe theo lời nói của anh ấy mà trở về lúc ngây thơ đẹp đẽ kia.
Cô mặc váy công chúa màu trắng, cứ như vậy mà chạy theo sau lưng của Ân Thiên Tuấn kêu từng tiếng “anh”…
“Chỉ là anh rất nhát gan không dũng cảm giống như em, anh không dám đối mặt với đoạn tình cảm này, cho nên cuối cùng lựa chọn rời đi.
Năm năm sau anh trở về nhưng lại phát hiện mình không có cách nào quên đi em giống như cũ, cho nên chúng ta kết hôn với nhau, cưới được nửa năm thì em có con.” Mỗi câu mỗi chữ của Ân Thiên Tuấn nói ra thì lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng mà lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên không có một chút biểu cảm nghi ngờ nào thì nhịp tim như là đang đánh trống: “Mà lúc này anh lại làm sai chuyện nên đã chọc em tức giận, anh bộn bề nhiều việc cho nên lơ là em với con, cho nên em tức giận.
Sau đó lại bởi vì một chút hiểu lầm mà dẫn tới việc ly hôn dưới cơn nóng giận, thế nhưng lúc em sinh con lại khó sinh, chờ sau khi em tỉnh lại thì tức giận xoay người rời khỏi anh, rời khỏi thành phố T…”
Lời nói dối nửa thật nửa giả chính là thứ khó vạch trần nhất, Ân Thiên Thiên theo bản năng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, thế nhưng lại không thể nói ra được không đúng ở chỗ nào, dường như những điều mà anh ấy nói đều đúng vậy…
Ân Thiên Tuấn chậm rãi đưa tay lên nắm chặt bàn tay của Ân Thiên Thiên đang đặt ở trên bàn ăn, không cho cô được phép giãy dụa, dịu dàng nhìn cô nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, hoa quả mà em thích ăn nhất chính là xoài, môn thể thao mà em thích nhất chính là ngủ, màu sắc mà em thích nhất chính là màu xanh, công việc mà em thích nhất chính là thiết kế quảng cáo, ở đầu gối chân trái của em có một vết sẹo do em bị ngã lúc mười tuổi, em thích xem nhất là phim hoạt hình của Nhật Bản, thích xuống bếp nấu cơm, ghét nhất là vận động…”
Lúc mà từng cái “nhất” thoát ra từ trong miệng của Ân Thiên Tuấn, cả người Ân Thiên Thiên đều đang run rẩy.
Những cái “nhất” này bản thân cô đã bỏ ra thời gian hai năm trời để làm rõ ràng, thậm chí có rất nhiều thứ mà bây giờ cô mới phát giác ra được, nhưng mà Ân Thiên Tuấn lại nói ra rất rành mạch…
Trong lúc nhất thời, hốc mắt của Ân Thiên Thiên cũng hơi ẩm ướt.
Cô bỗng nhiên không hiểu được, sao lúc trước mình lại tùy hứng như vậy mà nhất định phải rời khỏi anh chứ?
Mà anh ấy thật sự là chồng của cô sao?
Dứt lời, Ân Thiên Tuấn đứng dậy dịu dàng nhìn cô, cúi đầu xuống in một nụ hôn em nhu hòa trên trán của cô rồi nói: “Rốt cuộc sau hai năm anh mất em thì anh đã tìm được em trở về…”
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong đôi mắt của cô đều là không hiểu.
Cô không hiểu!
Cô không hiểu tại sao cô rõ ràng có ý thức gần gũi mãnh liệt đối với anh, nhưng mà lại kháng cự sự đụng chạm của anh!
Anh đưa tay cầm lấy bàn tay của cô, thậm chí là cúi người xuống hôn lên trán của cô, cô đều cảm thấy như vậy là không đúng!
Không có chỗ nào đúng cả!
Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên đẩy người đàn ông ở trước mặt ra, nhìn thấy anh ấy đang chật vật ngã ngồi lên ghế ngồi thì vội vàng để lại một câu thật sự có lỗi liền nhanh chóng biến mất khỏi chỗ này, hiện tại cô cần có thời gian, cần không gian để sắp xếp lại một chút, sắp xếp lại suy nghĩ của cô.
Ân Thiên Tuấn nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười đắng chát…
Thiên Thiên à, lần này có thể để cho anh ích kỷ một lần, cũng có được cơ hội một lần không?
Trong một căn hộ nhỏ, Ân Thiên Thiên ôm chân ngồi ngây ngốc ở trên thảm, lông mày cơ hồ muốn nhăn lại thành mấy nếp nhăn.
Lời nói của Ân Thiên Tuấn, cô tin nhưng mà lại cũng không tin!
Cô vậy mà lại yêu anh trai của mình? Chuyện này có thể sao?
Ân Thiên Tuấn chín chắn ổn trọng, biết kiềm chế lại hài hước, yêu anh ấy chính là một chuyện rất dễ dàng đúng không? Thậm chí giữa bọn họ còn có một đứa con, mặc dù cuối cùng là do nguyên nhân khó sinh mà không sinh ra được, nhưng mà đây cũng là sự thật đúng không? Nhưng mà cô thật sự lại bởi vì một chút hiểu lầm mà tuyệt tình rời khỏi người đàn ông này như vậy sao?
Đại não của cô dường như rơi vào một mảnh thiên nhân giao chiến!
Cô cho phép Ân Thiên Tuấn tới gần, thậm chí hưởng thụ sự che chở của Ân Thiên Tuấn, thế nhưng lại không thể đi gần hơn với Ân Thiên Tuấn được!
Chỉ cần anh ấy hơi dựa gần vào cô, cô vậy mà sinh ra ý thức muốn giữ một khoảng cách với anh ấy, giống như là làm vì ai vậy…
Đôi môi mím lại thật chặt, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên rất nghi ngờ…
Cô thật sự là vợ của Ân Thiên Tuấn sao? Đứa bé kia thật sự là con của bọn họ sao?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo qua máy tính ở trước mặt, Ân Thiên Thiên nhìn số điện thoại liên lạc ở trên tấm áp phích “Hủy đi hoa đào của em”, bỗng nhiên lại có chút khẩn trương.
Cô gọi điện thoại đến đó có thể bị người ta xem như là kẻ điên hay không?
Nhưng cuối cùng sự điên cuồng đã chiến thắng lý trí, trong nháy mắt mà điện thoại được kết nối, cô bỗng nhiên trở nên có dũng khí…
“Alo, xin chào.
Đây là trung tâm trưng cầu ý kiến của “Hủy đi hoa đào của em”.” Tiếng nói của người tiếp chuyện trong điện thoại ngọt ngào mà dịu dàng, dường như là cho người khác cảm giác yên tâm: “Cho hỏi cô có chuyện gì không ạ?”
Ân Thiên Thiên nắm thật chặt điện thoại của mình, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Xin chào, tôi… tôi là Ân Thiên Thiên, tôi muốn hỏi các người một chút…”
“Thật ngại quá cô ơi, cho hỏi cô nói tên của cô là Ân Thiên Thiên ư?” Không đợi Ân Thiên Thiên nói dứt lời thì người tiếp chuyện đã đánh gãy lời của cô, lần này trong giọng điệu đã tràn đầy vẻ xem thường và khinh khi nồng đậm, nói: “Vậy xin hỏi cô với cậu ba lãnh giấy đăng kí kết hôn vào lúc nào? Giữa các người là ai cầu hôn với ai, cầu hôn như thế nào? Có thể phiền cô trả lời tôi không?”
“Hả?” Ân Thiên Thiên bỗng nhiên bị người tiếp chuyện hỏi đến nỗi ngây người, ngay cả mình là ai mà cô cũng quên đi, nào còn nhớ kỹ nhiều như vậy được? Trong lúc nhất thời liền sửng sốt một hồi lâu nói không ra lời: “Tôi…”
người tiếp chuyện nghe xong tình huống ở bên này liền không nhịn được mà khẽ xùy một tiếng, nói: “Thưa cô, ở chỗ chúng tôi mỗi một ngày phụ nữ gọi điện thoại đến đây nói mình là Ân Thiên Thiên ít nhất cũng có hàng trăm hàng nghìn người, còn có người ngày nào cũng gọi tới một cuộc, ảnh chụp của “Hủy đi hoa đào của em” vừa mới tung ra, ai cũng muốn làm mợ ba, nhưng mà cậu ba cũng chỉ có một thôi, vị trí này cũng chỉ có một người, ai cũng muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, có phải là mơ tưởng hão huyền rồi không?”
Trong lúc vô thức, người tiếp chuyện đã xem Ân Thiên Thiên là một cô gái thuộc loại thấy sang thì bắt quàng làm họ, không nhịn được mà khiển trách vài câu, tiếp tục nói: “Con người luôn hướng đến vị trí cao, đây là sự thật, cũng có chân lý, nhưng mà lại cứ luôn nghĩ đến không chịu dựa vào cố gắng của chính mình mà lại muốn đi đường tắt có phải là quá đáng rồi không? Cậu ba của nhà chúng tôi hiện tại đối với người phụ nữ nào cũng thấy chướng mắt, quan tâm tới chuyện cô là chim sa cá lặn hay là hoa nhường nguyệt thẹn à, chỉ cần không phải là Ân Thiên Thiên của cậu ấy thì ai cũng sẽ không thể trở thành mợ ba được.
Tôi khuyên cô vẫn nên thay đổi một mục tiêu khác đi, cậu ba của chúng tôi ngoại trừ Ân Thiên Thiên thì ai cũng không thèm.”
Dứt lời, người tiếp chuyện trực tiếp cúp điện thoại, còn Ân Thiên Thiên thì cầm điện thoại đến nỗi đờ đẫn.
Có phải là cô cũng có suy nghĩ “thấy sang bắt quàng làm họ” không?
Nhà họ Cảnh ở thành phố T…
Bị người ta nói như vậy, Ân Thiên Thiên cũng có chút tức giận và hơi phát cáu.
Cô cũng không phải là thật sự muốn làm mợ ba của nhà họ Cảnh gì đó, nói thật lòng thì cô cũng ngưỡng mộ người đàn ông đó có thể tung lưới khắp cả nước thậm chí là toàn thế giới chỉ tìm kiếm một người phụ nữ, hành động như vậy khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn tự mình nuôi con gái đến lớn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn là có chút ghen tị với người phụ nữ trùng tên trùng họ với cô…
Có lẽ đây chính là cái được gọi là cùng tên nhưng số phận khác nhau nhỉ, mặc dù cô cũng có tên là Ân Thiên Thiên, nhưng mà không phải là Ân Thiên Thiên được cậu ba nhà họ Cảnh yêu sâu đậm…
Để điện thoại qua một bên, Ân Thiên Thiên cố gắng muốn loại bỏ những tin tức về cậu ba nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh này ra khỏi thế giới của mình, ngược lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cuộc sống sau này của mình, cùng với người… chồng trước đột nhiên xuất hiện?
Cô căn bản cũng không biết nên dùng Thái độ gì để đối mặt với anh ấy, cũng không biết nên dùng tư thái gì để đối mặt với quá khứ giữa hai người bọn họ…
Giờ phút này, trong phòng làm việc của Nocturne ở thành phố T, Cảnh Liêm Uy mím chặt môi đè nén lửa giận của mình.
Một hồi lâu Thừa Phó Lân với Cát Thành Phong cũng không dám mở miệng nói câu nào.
Thật vất vả mới tìm được một chút manh mối của Ân Thiên Thiên, nhưng mà đến lúc tìm đến đó thì lại biết được cô gái kia chỉ đi qua đường vào lúc đó, sau đó rốt cuộc cũng không tìm thấy được bóng dáng.
Trái tim có Cảnh Liêm Uy giờ phút này giống như là bị mèo cào rất khó chịu.
Anh đã nhìn thấy cô, cũng đã chạm tới mép quần áo của cô, thế nhưng lại được báo cho biết là cô không còn nữa!
Nhắm hai mắt lại thật chặt, Cảnh Liêm Uy hít sâu mạnh mẽ!
Cuối cùng vẫn là Thừa Phó Lân không nhịn được mà mở miệng nói một câu trước: “Cậu ba, bây giờ mợ ba không muốn trở về có phải là vẫn chưa nghĩ thông suốt hay không?”
Lúc Ân Thiên Thiên bỏ đi thì bọn họ đều biết nguyên nhân, là giám đốc Hoàng lắm miệng đã thông báo tất cả mọi chuyện, để cho Ân Thiên Thiên căn bản không có cách nào tiếp nhận được sự thật như thế, càng không có cách nào đối mặt với Cảnh Liêm Uy vào lúc đó! Bây giờ cũng đã hai năm rồi, cô có thể bỏ đứa con mà không quan tâm, chẳng lẽ không phải bởi vì còn chưa nghĩ thông suốt hay sao?
Đôi mắt phượng mở ra, con ngươi của Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Ân Thiên Thiên ở trên máy vi tính, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tìm cho tôi, bắt đầu tìm từ nhãn hiệu quần áo của cô ấy mặc, bắt đầu tìm hết từng cửa hàng, tìm hết từng bộ quần áo.
Cho dù suy nghĩ chưa thông vậy thì cũng phải trở về đây tiếp tục suy nghĩ cho anh, đợi đến lúc mà anh tìm được em thì em chết chắc rồi!”
Tức giận nói, nhưng Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong lại nhịn không được mà hơi nhíu mày.
Đến lúc đó Ân Thiên Thiên có chết hay không thì bọn họ cũng không biết được, nhưng mà hiện tại bọn họ chết chắc rồi!
Bắt đầu tìm từ nhãn hiệu quần áo?
Nếu như quần áo mà Ân Thiên Thiên mặc chính là nhãn hiệu quốc tế, hay là loại quần áo số lượng có hạn thì đương nhiên dễ tìm rồi, nhưng mà nếu như quần áo mà cô mặc là một nhãn hiệu nhỏ nào đó? Tìm cũng muốn chết đi được! Nhưng đây còn chưa phải là điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là nếu như quần áo mà cô mặc không có nhãn hiệu thì sao đây? Lần tiếp theo bị Cảnh Liêm Uy hỏi tới, hai người bọn họ chắc chắn sẽ chết mất!
Lúc này Cát Thành Phong với Thừa Phó Lân cơ hồ đều muốn đi tìm Cảnh Nhan Hi, con nhóc kia có thể đột nhiên lại cung cấp được chút manh mối không chừng? Ít nhất thì đừng có để cho bọn họ tiếp tục mò kim dưới đáy bể như vậy có được hay không hả?
Hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của hai người, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy chỉ sáng rực nhìn chằm chằm cô gái mỉm cười duyên dáng trên màn hình.
Thời gian hai năm này vẻ đẹp của cô càng ngày càng đẹp hơn, chỉ là nhìn tấm ảnh thôi mà cũng có thể nhìn ra được mùi vị nữ nhân đánh yêu mềm mại, không biết bên cạnh cô có phải có rất nhiều người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô không?
Đột nhiên tâm trạng của Cảnh Liêm Uy càng ngày càng tức giận hơn rồi!
Ân Thiên Thiên, có bản lĩnh thì em đừng để bị anh tìm thấy, nếu như bị anh tìm thấy rồi thì anh rất định sẽ phế bỏ hai chân của em, để em không dám có suy nghĩ chạy khỏi anh nữa!
Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên!
Sao em lại dám, sao em có thể không tiếc gì mà thật sự bỏ lại anh với con sống nương tựa lẫn nhau, không thèm quan tâm, không thèm ngó tới?
Ánh mắt lúc đầu nhìn vào màn hình bỗng nhiên trở nên dịu dàng, tất cả sự hung dữ của anh khi đối mặt với cô thì đều trở nên mềm mại…