Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 378: ÉP SÁT TỪNG BƯỚC
Tại sao vào lúc đó trái tim của cô lại đập nhanh như vậy?
Chẳng lẽ cô đã trở thành hoa si rồi ư?
Cười lắc đầu, Ân Thiên Thiên nhớ đến cuộc điện thoại vào tối hôm qua mà không chút do dự lấy điều khiển lên đổi qua kênh khác, lúc này Ân Thiên Tuấn ở bên kia mới nhịn không được mà thở dài một hơi.
Cô không nhớ rõ, không nhớ rõ hết tất cả…
Cụp mắt xuống uống một hơi cạn sạch sữa đậu nành của mình, lúc này trong đôi mắt sâu thẩm che giấu âm u…
Thành phố M.
Cảnh Liêm Uy vừa mới dỗ dành Cảnh Nhan Hi ngủ xong thì điện thoại vang lên, nhìn dãy số điện thoại lạ hoắc kia, anh trầm mặc hai giây, sau đó Cảnh Liêm Uy vẫn nhận điện thoại: “A lô?”
“Cậu ba, đã lâu không gặp rồi.” Giọng nói trong điện thoại mang theo vẻ khát máu và xấu xa.
Cảnh Liêm Uy đã từng tiếp xúc với “Diêm Vương” sao có thể không nhận ra được âm thanh của anh ta, đôi mắt phượng nheo lại quay người đi vào trong phòng làm việc.
““Diêm Vương” tìm tôi có chuyện gì ư?” Hỏi một cách trực tiếp, anh không có thời gian để phung phí với anh ta.
“Ừm, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là có hai tin tức tốt muốn nói cho cậu biết mà thôi.” “Diêm Vương” hời hợt nói, thậm chí xuyên qua âm thanh của anh ta Cảnh Liêm Uy dường như có thể nhìn thấy được gương mặt đang mang mặt nạ của anh ta: “Một tin tức là Mộc Yên Nhiên vừa mới gọi điện thoại kêu tôi đến cứu cô ta, tôi đã từ chối rồi, ngoài ra thì tôi cũng đã đưa chứng cứ mà mình lấy được đặt ở trước cửa nhà của cậu.

Một tin tức khác chính là lúc đầu Ân Thiên Thiên là do tôi đã mang đi, nhưng mà hiện tại rất may mắn không có ở bên cạnh của tôi.”
Ngực phập phồng kịch liệt, Cảnh Liêm Uy đã rất cố gắng mới đè nén xuống được máu cả người mình đang sôi trào.
Lâm Vấn!
Anh đã nói là lúc đó anh rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vấn ở trong sân bay, nhưng mà lại không hề nghĩ tới bắt đầu từ ngày hôm đó Lâm Vấn cũng đã biến mất không tung tích! Mà bóng dáng đó còn khó tìm hơn so với Ân Thiên Thiên, càng không thể tìm ra chút tin tức nào, ngay cả chuyến bay rời khỏi thành phố T vào năm đó cũng không thể tra được hai chữ “Lâm Vấn”!
Khẽ xùy một tiếng, Cảnh Liêm Uy bình tĩnh trả lời: “Xem ra là do mắt của tôi mờ rồi, “Diêm Vương” vẫn luôn đi dạo ở bên cạnh của chúng tôi, nhưng mà tôi đã không nhận ra.”
Lâm Vấn!
Chính là “Diêm Vương”!
Có làm như thế nào anh cũng không ngờ tới rằng một tên tội phạm bị truy nã quốc tế lại là một người còn trẻ như vậy, đồng thời nhìn qua còn là một người đàn ông sáng sủa! Làm như thế nào cũng không thể gán lên người của “Diêm Vương” là một người có tâm tư độc ác!
Hít thở sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy lắng nghe âm thanh hô hấp nhẹ bẫng của người ở bên kia điện thoại, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Bán cho tôi một ân tình lớn như vậy, anh muốn cái gì?”
Người như bọn họ chính là như vậy, đơn giản trực tiếp, cũng xấu bụng gian xảo!
“Diêm Vương” sẽ không vô duyên vô cớ mà cho người khác cái gì, mà Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà nhận tình của người khác!
“Quả nhiên là người thông minh nha!” Ở trong điện thoại, “Diêm Vương” cười đến cực kỳ vui vẻ, lập tức lại giống như là hơi nhỏ giọng xuống rồi nói: “Chuyện mà tôi muốn cậu làm rất đơn giản, hãy buông hợp đồng làm ăn mà gần đây Cảnh thị đã thương lượng.”
Lông mày cau chặt lại, sau khi im lặng hai giây thì Cảnh Liêm Uy vẫn trả lời: “Được.”
Dứt lời, hai người bọn họ vô cùng ăn ý mà cúp điện thoại cùng một lúc.
Đôi mắt phượng hít chặt lại, Cảnh Liêm Uy nắm điện thoại ở trong tay rơi vào trầm tư.
Anh biết rõ là hiện tại “Diêm Vương” chưa chắc biết chỗ của Ân Thiên Thiên, nếu không thì lúc nãy cũng sẽ không nói mấy lời như vậy, dùng một hợp đồng lẻ tẻ để đổi tin tức này, anh vẫn cảm thấy đáng giá.

Bắt đầu từ bây giờ, ít nhất anh lại có nhiều thêm một con đường điều tra rồi không phải sao? Mặc dù con đường này có chút khó khăn, huống hồ gì anh vẫn còn một người khác chưa giải quyết được!
Đi ra ngoài lấy tài liệu đang im lặng nằm ở ngoài cửa đi vào, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đều là lạnh lùng.
Muốn chạy trốn à?
Mộc Yên Nhiên, có phải là cô có chút ngây thơ rồi không?
Đã muốn chạy trốn rồi vậy thì cứ trốn đi, sau khi trốn rồi thì cũng đừng có hối hận!

Vào buổi tối, thành phố T thông báo một tin tức tạm thời, nói rằng Mộc Yên Nhiên ở nhà họ Mộc đã trốn thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của cảnh sát.
Ngay lập tức, toàn bộ thành phố T đều xôn xao lên, nhao nhao đưa ra đủ loại suy đoán đối với chuyện này.
– Bà cụ của nhà họ Cảnh thật sự là do cô ta giết chết à, không lẽ không có lương tâm như vậy…
– Lương tâm à? Cô ta có à? Tôi nghe nói là tình nhân của cô ta cho khẩu cung nói rằng ba mẹ của cô ta đều là do cô ta hại…
– Người phụ nữ này thật là kinh khủng, ai mà muốn cô ta nữa?
– Ha ha, cái này cũng không chắc đâu, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, cũng có mấy người như thế này.

Cảnh Liêm Uy không thèm để ý dư luận ở trên mạng chút nào, trong lúc mà Mộc Yên Nhiên mới vừa chạy khỏi nhà họ Mộc nửa tiếng đồng hồ, anh cũng lái xe đến một nhà xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố T, ở đó có Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đã đợi lâu rồi.
“Cậu ba.” Cảnh Liêm Uy mới vừa đến thì bọn họ đã kêu lên một tiếng, lễ phép mà cung kính.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt của Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn một con đường duy nhất thông với chỗ này ở bên ngoài, trong mắt đều là hơi thở lạnh lẽo: “Tôi muốn ác mộng của cô ta sẽ bắt đầu từ nơi này.”
Cát Thành Phong với Thừa Phó Lân ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều là sự tàn nhẫn.
Mộc Yên Nhiên còn tưởng rằng mình đã được “Diêm Vương” cứu, trên đường đi luôn luôn vui mừng không thôi đi tới chỗ này, lại hoàn toàn quên mất nếu như “Diêm Vương” thật sự đồng ý làm chuyện gì đó mà bạn muốn, đồng ý ngay tại chỗ, người đàn ông đó từ trước đến giờ sẽ không làm chuyện mà mình hối hận, sao có thể sau khi từ chối lại quay lại tìm cô ta chứ?
Chỉ có điều vào lúc này Mộc Yên Nhiên bị cảnh sát và dư luận ép buộc đến nỗi không có đường lui đã hoàn toàn quên đi những chuyện này…
Vội vàng chạy vào trong nhà xưởng, Mộc Yên Nhiên tìm người của “Diêm Vương” khắp nơi, nhưng mà không ngờ rằng vừa mới bước vào còn chưa đi được mấy bước đã bị người khác tàn nhẫn nâng lên, không hề có chút lưu tâm tới!
“Anh là ai vậy? Thả tôi ra, tôi là người của “Diêm Vương” mà, anh muốn chết ư?” Mộc Yên Nhiên vội vàng la lớn lên, lúc mà nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng ở trước mặt mình, sắc mặt của cô ta nhịn không được mà tái nhợt.
Cảnh Liêm Uy Đứng ở chỗ ngược lại với ánh sáng, bầu trời thành phố T tối tăm mịt mù, một cỗ áp lực lớn khiến người ta nhìn thấy mà tâm trạng u uất mấy phần.

Ở phía sau của anh là Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đang đứng, áp lực từ ba người bọn họ đã ép buộc cô ta một cách gắt gao!
Dường như là ngay lập tức, Mộc Yên Nhiên tránh thoát người đang kiềm chế cô ta ở bên cạnh mà chạy về phía của Cảnh Liêm Uy, còn chưa có nhích lại gần thì bắp chân của mình đã bị người ta đánh một gậy thật mạnh, cô ta bất ngờ ngã nhào trên đất, ngửa đầu lên, miệng vốn muốn hô âm thanh đau, nhưng sau khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì lập tức quên đi hết tất cả…
“Liêm Uy, Liêm Uy, anh đến đây giúp em có đúng không? Liêm Uy, anh phải tin tưởng em, em thật sự…” Mộc Yên Nhiên ngồi sụp xuống đất, thậm chí ngay cả tiếng đau đớn cũng không dám la lên, còi báo động ở trong người đang vang lên mãnh liệt, hiện tại ngoại trừ việc điên cuồng giải thích thì cô ta cũng không biết nên làm cái gì: “Thật sự không phải là em làm đâu, em không có, cho đến bây giờ em cũng chưa từng làm…”
Cô ta không thấy rõ bóng dáng của anh, lại chỉ nhìn thấy hình như là anh hơi nâng lên khóe miệng ở trong bóng tối.
Trong nháy mắt này, dường như Mộc Yên Nhiên đã ngửi được mùi vị của cái chết.
Bước từng bước một tới gần Mộc Yên Nhiên, tất cả những thứ ở xung quanh dường như đều lâm vào im lặng.
Dáng người cao lớn đứng ở trước mặt của cô, Cảnh Liêm Uy Bỗng nhiên ngồi xổm xuống ở trước mặt của cô ta, để cho cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng mình, cũng làm cho mình càng nhìn thấy cô ta rõ ràng hơn, đưa tay nâng cằm của cô ta lên, trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy không có chút cảm xúc nào.
“Liêm Uy…” Khẽ gọi tên, giờ phút này máu ở trong người của Mộc Yên Nhiên dường như đều đang ngừng chảy, Cảnh Liêm Uy vào giờ phút này mang đến cho cô ta một loại cảm giác mà nó đã từng xuất hiện một lần, đó chính là lúc cô ta đã uy hiếp anh cưới cô ta, thiếu chút nữa là anh đã bóp chết cô ta tại chỗ, quá khứ như vậy suốt đời này cô ta cũng không quên được! Đưa tay nắm lấy cổ tay của Cảnh Liêm Uy, Mộc Yên Nhiên khóc lóc cầu xin: “Liêm Uy, anh hãy tin tưởng em, tin tưởng em đi, thật sự không phải là…”
“Cô nói thử xem, tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến cho lòng của tôi, khiến cho lòng của Thiên Thiên, khiến cho lòng của bà nội dễ chịu hơn một chút đây?” Không đợi cho cô ta nói hết câu thì Cảnh Liêm Uy đã chậm rãi mở miệng nói, sắc mặt hờ hững, đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm vào cô ta, nói tiếp: “Cô đã nhúng tay vô số lần giữa tôi và Thiên Thiên, cô cũng đã xúi giục vô số lần giữa tôi với bà nội.

Mộc Yên Nhiên à, bản lĩnh của cô thật sự rất lớn nha.”
Mở miệng ra bỗng nhiên lại không phát ra được âm thanh nào, ngây ngốc nhìn người đàn ông khát máu ở trước mặt.
“Không phải là uy hiếp tôi sao, không phải là mỉa mai Thiên Thiên sao, không phải còn… ra tay giết bà nội của tôi sao?” Nói xong, đôi mắt của Cảnh Liêm Uy tràn đầy tơ máu, những chuyện này cho dù bất kì một chuyện nào đi nữa cũng khiến cho anh khó mà tiếp nhận nổi, huống hồ lại nhiều như vậy: “Mộc Yên Nhiên à, cô nói thử xem, tôi nên trả lại cho cô như thế nào đây?”
Vào giờ phút này, tất cả các giác quan toàn thân trên dưới của Mộc Yên Nhiên đều biến mất hết, chỉ sững sờ nhìn anh.
Anh biết ư?
Anh biết rồi!
Anh đều đã biết hết tất cả!
Đứng dậy, Cảnh Liêm Uy nhận lấy khăn tay mà Thừa Phó Lân đưa qua lau tay mình thật sạch sẽ, đám đàn em đứng ở một bên sau khi nhận được chỉ thị của Cát Thành Phong rồi thì không chút do dự nào mà cầm theo cây gậy đánh về phía của Mộc Yên Nhiên, trước khi đánh thì còn “hiểu chuyện” mà lấy đồ nhét kín miệng của Mộc Yên Nhiên lại, lúc mà cảm giác đau đớn mãnh liệt kia ập tới, cho dù là hai tay không bị trói buộc đi nữa thì cô ta cũng không có sức để vùng vẫy…
Cảnh Liêm Uy cứ đứng đó mà nhìn Mộc Yên Nhiên ở bên cạnh chân mình bị đánh đến nỗi la không ra hơi, nhẹ giọng mở miệng nói: “Mộc Yên Nhiên, rất lâu trước kia tôi đã biết được bản tính của cô rồi, nhưng mà tôi vẫn không chủ động ra tay, cũng bởi vì tôi biết bà nội thích cô.

Nhưng mà cô lại ngu ngốc đến nỗi ném đi lá bài lớn nhất cuối cùng của mình, cái này trách tôi không được nha.”
Nói xong, mặt của Cảnh Liêm Uy căng chặt lại, nhìn cô ta từ trên cao xuống dưới: “Tin đồn ở Cổ Trấn, nhằm vào trường học, vụ tấn công bất ngờ của Nhị ham, ép buộc ly hôn… Mộc Yên Nhiên, tất cả những chuyện mà cô đã làm với Thiên Thiên, cô phải trả lại hết tất cả từng chuyện cho tôi.

Cô ấy đã phải chịu đựng áp lực dư luận, chịu đựng những ngôn từ phỉ bán tàn nhẫn, như vậy thì cô cũng thử một chút đi.

Cô ấy đã từng phải nếm thử đau đớn trên người, vậy thì cô cũng phải nếm thử.

Đối với bà nội, cô đã dám ra tay rồi, vậy thì tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết.”
Vừa mới nói xong thì những người ở xung quanh đánh càng mạnh hơn nữa, vốn là sức lực của đàn ông đã mạnh rồi, đánh hai ba lần cũng khiến cho Mộc Yên Nhiên ngay cả bò cũng không bò được, chỉ có thể nằm trên mặt đất mà thở yếu ớt.

Nhưng cái này còn chưa phải là tất cả, xong gậy gỗ rồi, những người đàn ông ở bên cạnh cầm ống tuýp cũng đi tới…
Trong con ngươi của Mộc Yên Nhiên hiện lên vẽ sợ hãi!
Cái cây xiên đó, ở phía trên nó toàn bộ đều là những mũi tên nhỏ sắc bén, nếu như đánh một cái cây đó thì chắc chắn cô ta sẽ chảy máu, nhưng mà sẽ không chết, đánh từng cây từng cây đến cuối cùng máu thịt của cô ta be bét!
Dường như là trong tiềm thức, lúc mà những người ở xung quanh đến gần, Mộc Yên Nhiên chống đỡ đau nhức dữ dội trên người mà bò đến trước mặt của Cảnh Liêm Uy, gian nan đưa tay lấy cái khăn từ trong miệng của mình ra, Mộc Yên Nhiên ngước mắt lên cầu xin anh: “Cảnh Liêm Uy, cầu xin anh đó, đừng như vậy mà, nếu không thì anh cứ trực tiếp giết chết tôi đi.”
Một câu nói này, cô ta nói rất khó khăn, nhưng mà cho dù đã như vậy thì cũng không thể khiến Cảnh Liêm Uy đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui