Kết Hôn! Anh Dám Không?


Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 379: KẾT CỤC CỦA MỘC YÊN NHIÊN
Khẽ xùy một tiếng, Cảnh Liêm Uy trào phúng nhìn người phụ nữ ở bên chân của mình rồi nói: “Tôi đã nói là “sống không bằng chết” rồi, sao có thể dễ dàng cho cô vậy được? Mộc Yên Nhiên, cố gắng sống sót đi, sống sót để cảm nhận ý tứ của bốn chữ này.”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy vượt qua cô ta không hề do dự chút nào, cũng không quay đầu lại mà đi khỏi nơi này, âm thanh đánh nhau ở sau lưng vang bên tai không dứt, nhưng cho dù ra tay tàn độc như thế nào cũng vẫn giữ vững một phần lý trí, bọn họ sẽ không để Mộc Yên Nhiên chết ở chỗ này, kết cục của cô ta không thể đơn giản như vậy được!
..
Nửa tiếng đồng hồ sau, lúc mà Mộc Yên Nhiên cơ hồ chỉ còn lại nửa cái mạng, phía cảnh sát mới nhận được báo cảnh có một nhóm côn đồ đã đánh Mộc Yên Nhiên một trận dữ dội, chờ lúc bọn họ đuổi tới hiện trường đánh nhau thì chỉ còn lại Mộc Yên Nhiên máu me khắp người.

Lúc mà Mộc Yên Nhiên bởi vì tổn thương mà nhận được chút cái gọi là “đồng tình” trên mạng, bằng chứng của nhà họ Cảnh đã được giao lên một cách gọn gàng!
Lúc mà Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước tức giận đến nỗi không chịu được, vận dụng chút quan hệ định tội Mộc Yên Nhiên trong thời gian ngắn nhất.
Trưng cầu ý kiến của tất cả những người nhà họ Cảnh, cuối cùng Mộc Yên Nhiên bởi vì dưới tình huống tình tiết vụ án đều có chứng cứ vô cùng xác thực mà cô ta cũng chỉ bị phạt một mức án chung thân, trong lúc cô ta đang nhịn không được mà nghĩ đến có phải mình còn có cơ hội hay không, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng đây cũng chỉ là bắt đầu tất cả ác mộng…
Từ một cô cả nhà họ Mộc cao cao tại thượng lại luân lạc vào trong ngục giam, sao Mộc Yên Nhiên có thể thích ứng được với cuộc sống như vậy, huống hồ gì lại ở trong một chỗ như nhà giam, cách để tra tấn người có rất nhiều…
Lúc Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở trong phòng làm việc thì đã nhận được tin tức của người mà anh sắp xếp ở trong tù truyền đến.

Mặc dù là Mộc Yên Nhiên ở trong nhà giam nữ, nhưng mà cô ta đã bị ba người phụ nữ ở trong cùng một phòng giam hàng hung trong tối hôm đó, thậm chí là cô ta không có cơ hội để chống cự, nghe nói lúc giám ngục đi qua thì cô ta đã bị tra tấn đến nỗi thoi thóp, tất cả vết thương ở trên người đều đã bị nứt ra đang chảy máu dữ dội, cả người đầy máu…

Nhưng đây cũng chỉ là lần đầu tiên mà thôi, kể từ lúc mà cô ta làm ra những chuyện kia, cô ta nên biết rằng cuộc sống như thế này không chỉ có một ngày, còn có ngày thứ hai, ngày thứ ba… thậm chí là vô số ngày đêm sau này nữa.

Chỉ cần là người nhà họ Cảnh còn sống một ngày thì cô ta tuyệt đối sẽ không được buông lỏng một ngày nào, cũng tuyệt đối sẽ không được thả ra từ nơi này!
Sau khi xử lý người này xong rồi, Cảnh Liêm Uy chỉ tiện tay ném tài liệu vào trong ngăn kéo, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi xoay người đi xem con gái.

Cho đến bây giờ, hai tay của anh sẽ không chủ động dính máu tươi, xưa nay không dính đến mạng người, đây là truyền thống của nhà họ Cảnh, cũng là quy tắc của nhà họ Cảnh.
Ba năm sau.
Vào một ngày nọ, vào lúc mà ánh sáng rực rỡ không thể che phủ được toàn bộ thành phố, Ân Thiên Thiên ở trong phòng làm việc của mình nhìn thấy tin tức liên quan đến đến chuyện Mộc Yên Nhiên đã cố tự tử ở trong tù nhưng lại không thành công, không hiểu sao cô lại thở dài một hơi.
Cô đang cố gắng vươn lên, cố gắng muốn để cho mình trở nên ưu tú thêm, nhưng lại không biết tại sao, chỉ là trong lòng của cô luôn có một âm thanh luôn nói với cô rằng “Cố lên Ân Thiên Thiên, mày nhất định phải trở nên tốt hơn mới có thể đứng ở bên cạnh của anh ấy”, nhưng mà “anh ấy” này là ai thì cô căn bản cũng không biết được…
Bây giờ đang là giữa trưa, dường như toàn bộ người ở trong phòng làm việc đều đã đi ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại mấy người mang theo cơm đang tụm năm tụm ba ngồi ăn cơm với nhau và nói chuyện phiếm.
Gần đây thư ký Lệ Na đã đổi một người bạn trai mới, nghe nói là rất có tiền, buổi trưa ngày hôm nay lại nhịn không được mà khoe khoang với mọi người rằng cô ta đã kêu bạn trai đặt đồ ăn của “Nhà hàng Long Phượng” gửi tới, còn huyên hoang nói với mấy người phụ nữ ở trong phòng làm việc phải đối xử tốt với bản thân một chút, đừng có ngày nào mà ngay cả ăn cũng bạc đãi mình, nếu không thì đàn ông sẽ không trân quý đâu.
Mọi người có đồ ăn cũng không thèm đoái hoài gì tới cô ta, mặc dù là “Nhà hàng Long Phượng” ở nơi đây không thể so sánh được với quán ăn ở thành phố T, nhưng mà mùi vị lại cực kỳ ngon.

Lúc mà nhân viên giao hàng đưa đồ ăn tới thì tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn qua…

“Nhà hàng Long Phượng” kia, nơi mà người ta đồn rằng một bữa ăn sáng phải mất hết một tháng tiền lương của bọn họ, nơi mà có rất nhiều quan chức cấp cao ở trong cả thành phố…
Sau khi mà nhân viên giao hàng đã đặt các tất cả đồ ăn lên trên bàn, Ân Thiên Thiên mới đi qua nhân viên giao hàng đang chuẩn bị xoay người, vội vàng không kịp chuẩn bị đã va vào Ân Thiên Thiên, nhanh chóng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu, là do tôi không chú ý tới, anh không sao chứ?” Ân Thiên Thiên có chút xấu hổ liên tục khoác tay, rõ ràng là do chính cô đã không chú ý nên đụng phải: “Xin lỗi nha.”
Lúc này nhân viên nọ mới ngẩng đầu lên nhìn Ân Thiên Thiên một chút, chỉ nhìn một chút mà ngây ngẩn cả người.
Một người chồng nghiệp ở bên cạnh bắt đầu động đũa không nhịn được mà mở miệng cười nói: “Thiên Thiên, cô nhìn xem gương mặt của cô thật là xinh đẹp, cho nên nhanh chóng để Thiên Tuấn nhà cô cưới cô về nhà đi, cứ sơ ý một chút liền mê hoặc một người đàn ông cũng không phải là chuyện tốt đâu nha…”
Tiểu Đường đang ngậm đùi gà rút xương ướp ngũ vị trong miệng cũng kêu la ầm ĩ lên: “Đúng vậy đúng vậy, Thiên Tuấn tốt biết bao nhiêu, cô còn làm bộ làm tịch.”
Ân Thiên Thiên ngượng ngùng cười cười, còn tưởng rằng nhân viên giao hàng đưa xong bữa ăn thì lập tức trở về, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn đang đứng ngây ngốc ở một bên mà nhìn chằm chằm vào cô, hình như là mắt cũng không chớp.

Ân Thiên Thiên cũng không chú ý tới, trực tiếp duỗi đũa ra gắp đùi gà rút xương ướp ngũ vị bỏ vào trong miệng, nhân viên giao hàng ở một bên mở to mắt nhìn cô.
Món ăn ngon vừa mới bỏ vào trong miệng, Ân Thiên Thiên Nhịn không được mà nhíu nhíu mày, hơi miễn cưỡng nuốt nó xuống.
“Cô Ân, cho hỏi có phải là không đúng chỗ nào không?” Nhân viên giao hàng cẩn thận hỏi, lúc này cũng không có người chú ý tới sao mà anh ta có thể biết được họ của Ân Thiên Thiên là họ Ân chứ?
Lúc này Ân Thiên Thiên mới chú ý tới anh ta, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Vẫn ổn, có thể là do khẩu vị của tôi thay đổi, tôi luôn cảm thấy hình như không ăn ngon giống như trước kia, hương vị của quả xoài hơi nhạt một chút…”
“Trước kia à? Haha…” Lệ Na chính là người đầu tiên đã bật cười, ngồi ở một bên nhìn móng tay mình mới vừa làm vừa nói: “Nói cũng thật giống như trước kia cô thường xuyên đi đến đó vậy, tôi là người bình thường có thể ăn được đồ vật ở “Nhà hàng Long Phượng”, đùi gà rút xương này chính là món mà bọn họ bán chạy nhất, chỉ có thể càng làm càng tốt, sao có thể càng làm càng dỡ được?”

Bị Lệ Na châm chọc một câu, Ân Thiên Thiên cũng không để ý tới, chỉ là hơi ngại nhìn về phía nhân viên giao hàng và nói: “Thật sự xin lỗi, có thể là do tôi sai rồi.”
Nhân viên giao hàng cứ liên tục khoát tay, vẻ mặt sợ hãi nhìn Ân Thiên Thiên, lão đảo nghiêng ngã xông ra ngoài.
Trong lúc mà bầu không khí của mọi người có chút kỳ lạ, căn phòng của công ty chuyên dùng để chiếu quảng cáo của mình và thông báo chuyện đột nhiên đã được bật lên, mà trên đó đang chiếu một tin tức khiến cho tất cả các nhà thiết kế quảng cáo trên cả nước vui mừng không thôi!
Tập đoàn Cảnh thị vì mời thầu sản phẩm của mình, bọn họ đang muốn dùng nhà thiết kế ở bên ngoài để quảng cáo sản phẩm mới của bọn họ, mà tất cả nhà nhà thiết kế quảng cáo đều có thể đăng ký tham dự, người đứng đầu có thể nhận được một bản hợp đồng lao động từ tập đoàn Cảnh thị.
Phải biết rằng nếu như có thể tiến vào Cảnh thị để làm việc thì đây chính là cơ hội mà tất cả mọi người đều mong ước, đãi ngộ vô cùng tốt, địa vị xã hội cũng không tệ, còn có thể tiếp xúc với nhiều dạng người tinh anh, mỗi một năm không biết có bao nhiêu người xông pha muốn xông vào bên trong, mà bây giờ cơ hội này bỗng nhiên lại rớt xuống…
Trong nháy mắt, ngay cả hứng thú ăn uống mà mọi người cũng đều không có, nhao nhao bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể trỗ hết tài năng trong nhiều người như vậy.

Lệ Na tức giận bắn ra một câu: “Các người đều là đồ ngu hết hả? Sợ là thông tin tuyển dụng người thiết kế quảng cáo của tập đoàn Cảnh thị chỉ là giả, chuyện mà cậu ba nhà họ Cảnh tìm vợ mới là thật, các người đều cho rằng mình có thể biến thành cô bé lọ lem à?”
Dứt lời, giẫm đôi giày cao gót của mình rồi đi khỏi nơi này!
Có trời mới biết Cảnh Liêm Uy yêu vợ như mạng sống, cho dù là năm năm tìm không ra tin tức vẫn còn đang cố gắng tìm kiếm có bao nhiêu khó khăn, cho dù con gái cũng đã năm tuổi rồi, nhưng mà vẫn chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình như cũ!
Tìm tìm tìm!
Mỗi ngày đều liều mạng tìm, hiện tại thì tấm áp phích “Hủy đi hoa đào của em” cơ hồ đã dán đầy hết rồi.

Mỗi một lần nghe thấy nơi mà Ân Thiên Thiên đã đi qua thì anh đều đích thân đi tìm một lần, còn mang theo con gái của mình đi đến đó, nhưng mà không có thì chính là không có… mỗi một bức ảnh để lại điều làm cho trái tim của những người phụ nữ tan nát, người nào cũng biểu thị rằng chờ đến một ngày mà Cảnh Liêm Uy từ bỏ, ngày đó thì bọn họ không để ý gì mà trở thành lốp dự phòng của Ân Thiên Thiên.
Thậm chí cũng bởi vì hành vi của Cảnh Liêm Uy mà tần suất lặp lại của cái tên “Ân Thiên Thiên” này càng ngày càng cao, có không ít người lớn ở trong nhà đều hi vọng con gái của mình có thể cười nhiều thêm, ngày tháng sau này có thể gặp được một người đàn ông thâm tình giống như Cảnh Liêm Uy.
Trong phòng rất nhanh đã trở nên im lặng, Ân Thiên Thiên nhìn tin tức quảng cáo của Cảnh thị, trong lòng của cô là hơi rục rịch.

Cô không muốn một tờ hợp đồng kia, cũng không muốn một phần thanh danh kia, thậm chí cũng không muốn một chút tiền tài kia, cô chỉ là theo bản năng, theo bản năng muốn đi tham gia, luôn cảm thấy trái tim của cô đều đang hô hào nhảy cẫng lên, dường như là cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Bàn tay đang nắm lấy đũa dường như lại tăng thêm chút lực, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ lại những chuyện mà mình đã từng “ảo tưởng”…
Nếu như lần này cô vẫn không tìm thấy trí nhớ của mình như cũ, vậy thì có lẽ cô thật sự sẽ lựa chọn gả cho cho người đàn ông luôn bảo vệ ở bên cạnh cô năm năm, mặc cho cô tùy hứng…
Cô chỉ muốn thử một lần, thử thay đổi một nơi khác, thử thay đổi một cách khác, thử một lần… thuận theo loại cảm giác vui mừng khôn xiết ở trong lòng của mình, đi xem một chút, đi nhìn một chút người đàn ông cùng với đứa bé cho dù chỉ xuất hiện trên tin tức mà cũng có thể dẫn dắt cảm xúc của cô.
Mà nhân viên giao hàng của “Nhà hàng Long Phượng” bước ra từ khỏi công ty của Ân Thiên Thiên, mãi cho đến khi ra khỏi thang máy mà cả người vẫn còn đang mơ hồ!
Bàn tay của mình run rẩy lấy một tấm ảnh từ trong ngực ra, một tấm ảnh mà toàn bộ những người trong “Nhà hàng Long Phượng” đều có, gương mặt của người trên tấm ảnh và người phụ nữ mà anh ta vừa mới nhìn thấy được hoàn toàn giống nhau như đúc…
Má ơi…
Anh ta cũng chỉ là ra ngoài giao thức ăn, vậy mà có thể tìm được vợ của cậu ba tìm năm năm trời rồi không tìm ra, là mẹ của công chúa nhỏ nhỏ?
Vận may này cũng quá tốt rồi đó chứ? Sau khi trở về thì anh ta nhất định phải mua vé số.
Mà không chỉ cô có dáng dấp giống với Ân Thiên Thiên ở trên tấm ảnh, còn có thể nói ra vấn đề mà món đùi gà rút xương bị lạt hơn so với năm năm trước, có trời mới biết được, thiếu chút nữa là anh ta hưng phấn đến nỗi ngất tại chỗ…
Người có thể tìm được mợ ba sẽ có một số tiền thưởng lớn đó nha…
Vì một người Ân Thiên Thiên, năm năm qua, Cảnh Liêm Uy đã dùng bất cứ thủ đoạn nào, bất cứ cách nào cũng đang thử.
Ảnh chụp, khổ nhục kế, rà soát hết tất cả, mua đứt cả nhãn hiệu kem tay mà mợ ba đã từng yêu thích nhất… bây giờ còn trực tiếp đưa ra ý tưởng thiết kế quảng cáo, cũng không biết là có thể có hiệu quả hay không?
Bàn tay run run, nhân viên giao hàng run rẩy gọi điện thoại cho giám đốc Hoàng, cửa hàng trưởng của nhà hàng Long Phượng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận